Nghề giáo nay đã là một nghề nguy hiểm – Giáo dục Việt Nam

( GDVN ) – Có thể nói, giáo viên là bộ phận “ thấp cổ bé họng ” trong nhà trường, chỉ cần có quan điểm khó nghe một tí là rất dễ lọt vào tầm ngắm của những người ở trên .Tháng 11, tháng của những lời tri ân từ những thế hệ học trò đến với người thầy, người cô của mình .
Tháng 11, tháng bộn bề xúc cảm của những người đang ngày đêm chèo lái con đò tri thức đưa từng thế hệ học trò cập bến tương lai .

Trên con đò ấy có nụ cười hạnh phúc, giọt nước mắt, thành công của những cô cậu học trò và cả sự lạc lõng của chính…người lái đò.

Carlo Gordoni từng nói một câu : “ Kẻ lữ hành khôn ngoan không khi nào chê quốc gia của chính mình ” .
Ta hoàn toàn có thể nhận thấy được không ít sự liên tưởng về những người giáo viên trong nghĩa chuyển của câu nói trên .
Những người giáo viên có tâm họ sẽ luôn tin cậy, nhiệt huyết với con đường mà mình đang đi. Họ sẽ luôn hoàn thành xong xuất sắc việc làm, biết tạo niềm niềm hạnh phúc đơn thuần từ sự tân tiến của học trò. Nhưng đôi lúc, họ lại cảm thấy đơn độc trên chính hành trình dài của mình .
Người viết xin được nêu một vài nguyên do về yếu tố này .

Thứ nhất, tiếng nói của người giáo viên không còn có trọng lượng như trước

Sự thật đau lòng trong xã hội lúc bấy giờ là thực trạng giáo viên sợ học viên. Nếu như trước đây giáo viên hoàn toàn có thể phạt học trò của mình ( trong chuẩn mực sư phạm ) mỗi khi những em phạm phải sai lầm đáng tiếc, thì giờ đây họ sẽ phải xem xét. Bởi, rất hoàn toàn có thể những hành vi đó hoàn toàn có thể đem đến phiền phức cho họ bất kể khi nào .
Vụ việc của thầy giáo dạy thể dục Nguyễn Việt Hưng ( Long An ) là một trường hợp nổi bật. Thầy giáo đã phải chịu áp lực đè nén rất lớn từ cha mẹ, bị cơ quan chức năng kỷ luật toàn ngành chỉ vì phạt học viên thụt dầu 20 cái khi những em phạm lỗi .
Dần dần, những người giáo viên luôn đi dạy với mục tiêu ba không “ Không được quát, không được phạt, không được phủ nhận dạy ” .
Họ như bị mắc kẹt giữa gọng kìm của dư luận, nếu quát phạt học trò thì lại vi phạm chủ trương “ Trường học thân thiện, học viên tích cực ” .

Thứ hai, nghề giáo không nhàn hạ như xã hội nghĩ

Nhiều người vẫn nghĩ rằng, giáo viên chỉ sáng lên lớp dạy vài tiết là xong, hè lại được nghỉ suốt ba tháng lận nhưng thực sự không phải như thế .
Hàng ngày ngoài lên lớp giảng dạy, giáo viên phải giải quyết và xử lý một khối lượng việc làm không hề nhỏ như báo cáo giải trình chuyên đề, thao giảng, kiểm tra, sơ kết, nhìn nhận …
Ngoài ra, giáo viên còn phải học tập để thăng hạng, tu dưỡng trình độ, nâng cao năng lực nhiệm vụ .

Thứ ba, nghề giáo là một nghề nguy hiểm

Tại sao nói nghề giáo là một nghề nguy hiểm ?

Hàng ngày, đến trường giáo viên luôn mang theo những nỗi sợ vô hình như có thể bị chấm dứt hợp đồng bất cứ lúc nào, bị thanh tra đột xuất, tập diễn, bị chính học sinh của mình dọa nạt…thậm chí có thể bị hành hung.

Câu chuyện thầy giáo ở Thành phố Hồ Chí Minh bị đánh chảy máu đầu khi giải quyết và xử lý học viên vi phạm nội quy đồng phục hay thầy giáo ở Quảng Bình bị học viên chặn đường đâm dao nhọn vào bụng khi nhắc nhở học viên xóa hình xăm … còn ám ảnh cho tới giờ đây và thật đáng để tất cả chúng ta suy ngẫm .
Từ đó, hoàn toàn có thể thấy được nghề giáo luôn đi kèm với những nguy hiểm .

Thứ tư, giáo viên bị ép vào khuôn khổ, thân cô thế cô, không được bảo vệ những lúc cần thiết

Giáo viên là đối tượng người dùng phải chịu đủ mọi thứ áp lực đè nén nhất. Từ hiệu trưởng, cha mẹ, học viên rộng hơn nữa là cái nhìn khắc nghiệt của toàn xã hội .
Mặc định người giáo viên phải luôn luôn khuôn phép, mẫu mực. Họ bị cô lập và tự tạo vỏ ốc bảo đảm an toàn cho mình. Lâu dần hệ lụy kéo theo là sự tương tác giữa giáo viên và học viên giảm sút, phát sinh hiện tượng kỳ lạ hờ hững, vô cảm chốn học đường …
Có thể nói, giáo viên là bộ phận “ thấp cổ bé họng ” trong nhà trường, chỉ cần có quan điểm khó nghe một tí là rất dễ bị lọt vào tầm ngắm của những người ở trên .
Giáo viên cũng là nơi mà những người nắm trong tay “ quyền sinh quyền sát ” hoàn toàn có thể đổ hết mọi nghĩa vụ và trách nhiệm vào đó .
Khi họ đạt thành tích tạo được tiếng thơm cho nhà trường, người người ra mặt tán dương. Người đại diện thay mặt vỗ ngực, “ ăn to nói lớn ” trước bàn dân thiên hạ. Đến lúc họ cần được bảo vệ thì toàn bộ lặng thinh .
Vụ cha mẹ bắt cô giáo quỳ trước mặt ở trường tiểu học Bình Chánh tuyệt nhiên không có ai dám đứng ra bảo vệ cô. Đó là một trong những câu truyện rất là đau lòng nhưng vẫn diễn ra hiển hiện ngay trước mặt .

Thứ 5, giáo viên không dám sáng tạo

Chính sự phát minh sáng tạo của giáo viên đang bị cái rập khuôn trong chương trình sách giáo khoa ràng buộc. Những người quản trị họ luôn hô hào thay đổi, nhưng chính họ lại ngại thay đổi, phát minh sáng tạo .
Giáo viên nào mà có cách dạy không giống ai, không theo chuẩn sách giáo khoa thì hiển nhiên họ không được nhìn nhận cao và tất yếu tiết dạy đó không đạt nhu yếu, kèm theo đó là sự nhắc nhở và lời hứa sẽ phải khắc phục .

Thứ 6, nghề giáo không còn thu hút được nhiều sinh viên giỏi

Người viết nghĩ đó cũng là một trong những nguyên do khiến giáo viên cảm thấy lạc lõng trên chính cuộc hành trình dài của mình .
Tại sao vậy ?

Khi ngành sư phạm không có sức hút bằng các nghành như kinh tế, y dược, quân đội… dẫn đến điểm đầu vào luôn nằm ở ngưỡng sàn. Học sinh có học lực giỏi không mặn mà với nghề, số ít học sinh đam mê thì bị gia đình cấm cản.

Từ con mắt của xã hội so với nghề giáo như thế khiến những giáo viên chân chính phần nào tự ti, không nhận được sự sát cánh và cảm thấy lạc lõng .
Lại một mùa tri ân nữa sắp về, điều mong mỏi của một người giáo viên chân chính không phải nằm ở giá trị của những món quà. Điều cần nhất so với họ ngay lúc này là sự sát cánh của học viên, cha mẹ và toàn xã hội. Hãy tiếp sức cùng họ thực thi trách nhiệm giáo dục một cách đúng nghĩa .

Lê Văn Thân