XUÂN VỀ KỂ CHUYỆN BÁC ĐẾN THĂM NGƯỜI NGHÈO – Phường Thanh Khê Tây

Sinh thời Bác Hồ kính yêu từng nói: “Tôi chỉ có một ham muốn, ham muốn tột bật là làm sao cho nhân dân ta ai cũng có cơm ăn áo mặc, ai cũng được học hành”. Mỗi lần Tết đến, Xuân về, Bác lại nghĩ đến dân, lo sao cho dân có một mùa xuân ấm no, hạnh phúc.

Trước Tết ba tháng, Bác đã nhắc những cơ quan, những ngành sẵn sàng chuẩn bị Tết cho dân. Với Bác, dù việc làm vô cùng bận rộn tuy nhiên Người luôn tranh thủ sắp xếp thời hạn để đến thăm hỏi động viên, chúc Tết đồng bào, chiến sỹ. Bác đến với mọi người trong ngày Tết bằng tổng thể trái tim yêu thương, bằng tình cảm và sự chăm sóc, san sẻ, động viên chân thành nhất. Tình yêu thương con người của Bác bát ngát như biển cả, sâu thẳm như đại dương. Như nhà thơ Tố Hữu đã viết : “ Bác ơi ! Tim Bác bát ngát thế. Ôm cả giang sơn, mọi kiếp người ”. Lòng yêu thương con người của Bác không chung chung trừu tượng mà gắn bó với những con người đơn cử. Tình yêu thương đó vừa bát ngát to lớn, vừa thân mật thân thương với từng số phận. Với câu truyện Bác Hồ đến thăm người nghèo đêm giao thừa năm Nhâm Dần ( 1962 ) là một câu truyện tiêu biểu vượt trội dẫn chứng tình yêu thương con người của Bác, như một bài ca đẹp đi cùng tháng năm ca tụng tình yêu bát ngát của Bác Hồ .
Tối 30 Tết năm Nhâm Dần ( 1962 ), đường phố TP. Hà Nội mịt mù trong làn mưa bụi. Trời rét ngọt, xe xe hơi đưa Bác tới đầu phố Lý Thái Tổ thì dừng lại. Bác tới thăm mái ấm gia đình chị Chín. Bác chọn một mái ấm gia đình có nhiều khó khăn vất vả để đến thăm và chúc Tết. Chồng chị Chín mất sớm, để lại ba đứa con nhỏ dại. Chị phải đi làm công nhật, gặp việc gì thao tác đó để lấy tiền nuôi con. Bác bước vào nhà, chị Chín sửng sốt nhìn Bác. Các con chị reo lên : “ A ! Bác Hồ, Bác Hồ ! ” rồi chạy lại quanh Bác … Lúc này chị Chín mới như chợt tỉnh, chị chạy tới ôm chầm lấy Bác và tự nhiên khóc nức nở. Bác đứng lặng, hai tay nhẹ vuốt lên mái tóc chị Chín. Chờ cho chị bớt xúc động, Bác an ủi :

Năm mới sắp đến, Bác đến thăm thím, sao thím lại khóc?

Cố nén xúc động, nhưng chị Chín vẫn không ngừng thổn thức, chị nói :
Có khi nào … có khi nào quản trị nước lại tới thăm nhà chúng con …, mà giờ đây mẹ con chúng con lại được thấy Bác ở nhà. Con cảm động quá ! Mừng quá thành ra con khóc ạ .
Bác nhìn chị Chín, nhìn những cháu một cách trìu mến và Bác ôn tồn nói :
– Bác không tới thăm những người như mẹ con thím, thì còn thăm ai ?
Bác đến bên những cháu, âu yếm xoa đầu và trao quà Tết cho những cháu. Bác quay lại hỏi chị Chín :
– Thím lúc bấy giờ làm gì ?
– Dạ …. thưa Bác …

– Thím vẫn chưa có công việc ổn định à?

– Dạ, cháu đã ngoài ba mươi tuổi, lại kém văn hóa truyền thống nên tìm việc làm không thay đổi cũng khó ạ .
Bác quay lại nhìn ông quản trị Ủy ban hành chính Thành phố Thành Phố Hà Nội, rồi Bác lại hỏi tiếp chị Chín :
– Mẹ con thím có bị đói không ?
– Dạ, bữa cơm, bữa cháo cũng tạm đủ ạ ! Nói tới đây chị lại rơm rớm nước mắt .
Bác chỉ vào cháu lớn nhất và hỏi chị Chín :
– Cháu có đi học không ?
– Dạ, con cháu đang học lớp 4 ạ. Cháu nó khó khăn vất vả lắm, sáng đi học, chiều về trông những em và đi bán kem hoặc bán lạc rang để đỡ đần cháu …. Thưa Bác !. Dù khó khăn vất vả, cháu cũng sẽ cố cho những cháu học tập ạ .

Nghe chị Chín nói, Bác tỏ ý hài lòng. Bác ân cần dặn dò chị về việc làm ăn và việc học hành cho các cháu. Trên đường về Phủ Chủ tịch, mưa xuân như rắc bụi, trời càng lạnh. Ngồi trong xe, Bác đăm chiêu suy nghĩ. Sau Tết, Bác Hồ đã chỉ thị cho Ủy ban hành chính Thành phố Hà Nội phải chú ý tạo công ăn việc làm cho những người lao động gặp nhiều khó khăn như chị Chín.

Câu chuyện Tết Bác đến thăm mái ấm gia đình chị Chín là một trong những câu truyện biểu lộ hành vi, một việc làm đời thường đơn cử nhưng tiềm ẩn một triết lý sống, một nhân cách vĩ đại, tâm hồn cao quý với một tình thương yêu bát ngát vô tận so với con người của Bác Hồ. Bác nói : “ Mỗi người, mỗi mái ấm gia đình đều có một nỗi đau khổ riêng và gộp những nỗi đau khổ riêng của mỗi người, mỗi mái ấm gia đình lại thì thành nỗi đau khổ của tôi ”. Trong cuộc sống hoạt động giải trí của mình, Bác đã đặt chân lên nhiều nước, nhiều nơi trên những lục địa Á, Âu, Phi, Mỹ và nhiều lần, Bác đã rơi nước mắt khi phải tận mắt chứng kiến những mảnh đời xấu số, những kiếp sống ngựa trâu của những người nô lệ, những người lao động nghèo khó. Câu chuyện Bác đến thăm và chúc Tết mái ấm gia đình chị Chín thật xúc động, đã xóa đi khoảng cách giữa Bác là quản trị nước với chị Chín – người dân lao động thông thường trong xã hội .
Là quản trị nước, thiên chức của cả dân tộc bản địa đang đặt trên đôi vai Bác. Biết bao việc làm bộn bề, vậy mà Bác vẫn dành thời hạn để đến thăm những mái ấm gia đình bần hàn khi năm cũ sắp qua – xuân mới đã về. Đó chính là tình thương yêu con người, là sự chăm sóc ân cần của Bác so với nhân dân, đặc biệt quan trọng là những người nghèo nàn, có thực trạng xấu số. Chính vì thế, đức độ của Bác theo năm tháng càng khắc ghi sâu đậm không khi nào phai nhạt và lộng lẫy toả sáng trong tâm hồn mỗi người Nước Ta .

Nguồn : Sưu tầm