Lịch sử đàn dương cầm

Thứ Hai 14/01/2008, 12 : 22 ( GMT + 7 )* Ai là người nghĩ ra chiếc đàn dương cầm và từ khi nào ? ( Vũ Thị Hoài Phương, Mê Linh, Vĩnh Phúc )

Đàn dương cầm (hay Piano) xuất phát từ đàn Harpsichord, một nhạc cụ xuất hiện từ thế kỉ 15. Nhạc cụ này có phím và dây, trong đó dây được gẩy bằng một mẩu lông quạ gắn ở cuối phím. Harpsichord có nhiều kiểu hình dáng và có thể có dạng giống như một chiếc piano lớn.

Mặc dù harpsichord rất phổ biến trong vài thế kỉ và được nhiều nhà soạn nhạc lừng danh như J. S. Bach sử dụng, nó có một nhược điểm lớn là không có khả năng phát tiếng to nhỏ theo độ mạnh nhẹ khi bấm của người chơi.

Bạn đang đọc: Lịch sử đàn dương cầm

Cùng thời hạn đó còn có đàn Clavichord, một trong những nhạc cụ phím đơn thuần và nhỏ nhất mà âm thanh được phát ra bằng dây. Clavichord được sử dụng thoáng đãng ở Tây Âu vào thời Phục hưng và ở Đức cho đến đầu thế kỉ 19, nhưng chỉ được coi như một nhạc cụ để học và chơi chứ ít khi dùng để sáng tác. Khi người chơi bấm vào phím, một mảnh sắt kẽm kim loại bật lên và đập vào dây đàn. Mảnh sắt kẽm kim loại còn có tính năng như một thanh chặn dây, và nốt nhạc được ngân lên cho đến khi phím đàn được thả ra. Năm 1709, người thợ sản xuất harpsichord, một người Ý tên là Bartolomeo Cristofori, đã sản xuất chiếc piano tiên phong trên quốc tế gọi là pianoforte. Không lâu sau, những người thợ khác tạo ra những chiếc pianoforte với búa. Tiếp đó, pianoforte thay thế sửa chữa harpsichord và clavichord bởi nó có những ưu điểm mà những nhạc cụ phím khác không có.

Pianoforte là một nhạc cụ dây-búa có khả năng tạo ra những sự thay đổi âm thanh nhỏ thông qua sự bấm phím mạnh hay nhẹ của người chơi. Đến khoảng năm 1850, từ “pianoforte” được thay thế bởi từ “piano”. Vào những năm đầu thế kỉ 18, piano không mấy thu hút được sự chú ý và ủng hộ. J.S. Bach có lẽ thích clavichord, nhạc cụ mà ông đã quen chơi và cũng là nhạc cụ chơi dễ hơn. Vào khoảng 1760, Johannes Zumpe chế tạo chiếc piano vuông kiểu Anh lần đầu tiên tại London. Sau đó không lâu, Broadwood ở London và Erard ở Pháp cũng chế tạo ra những chiếc tương tự.

Johann Behrend ở Philadelphia trưng bày chiếc đàn vuông của ông vào năm 1775. Những chiếc đàn vuông này có tiếng hơi yếu yếu và không thể so sánh được với chiếc pianoforte lớn (kiểu có nắp rộng bản). Thêm vào đó, những chiếc piano vuông không có cơ cấu nhấc và búa của chúng không thể gõ vào dây một cách liên tục.

Ngoài ra, búa đàn, làm bằng những mảnh gỗ nhỏ với một lớp da mỏng mảnh, đều cùng một size dù chúng phải gõ lên những dây bass lớn nhất. Mặc dù trong suốt 75 năm sau đã có 1 số ít đổi khác về sản xuất đàn piano, chiếc piano vuông liên tục thống lĩnh thị trường, đặc biệt quan trọng ở Mĩ. Vào khoảng chừng năm 1825, Alpheus Babcock đã sản xuất một khung sắt hoàn hảo. Tuy nhiên, phải đến 1837 Jonas Chickering mới hoàn hảo cấu trúc và nhận được bằng bản quyền sáng tạo không lâu sau đó. Vào năm 1855, Steinway tọa lạc chiếc piano vuông theo kiểu dây đàn tại Hội chợ quốc tế ở Thành Phố New York và chứng tỏ rằng nó là một đối thủ cạnh tranh đáng gờm so với piano của Chickering. Thiết kế mới về cách mắc dây này đã tạo ra một sự thôi thúc can đảm và mạnh mẽ cho sự nghiên cứu và điều tra sản xuất piano sau đó. Hiện nay, trên thị trường có 3 kiểu đàn dương cầm : dương cầm lớn, dương cầm đứng và kiểu lai giữa 2 loại trên. Dương cầm kiểu lai có ưu điểm của cả 2 loại trên : dây và hộp cộng hưởng nằm ngang, kích cỡ nhỏ hoàn toàn có thể chứa trong phòng ở. Tuy nhiên, nó vẫn to hơn đàn đứng và chất lượng âm thanh, dù hơn đàn đứng, vẫn thua xa một cây đàn lớn đúng nghĩa.