Tâm sự của người con xa quê khi đi xuất khẩu lao động tại Nhật Bản – Labcoop-jsc

Xuất khẩu lao động Nhật Bản, đó không chỉ là thời cơ mà còn là thử thách so với những bạn khi có quyết định hành động sang quốc tế thao tác. Phải xa quê nhà, tự lập đời sống giữa đất khách quê người, bao nhiêu nỗi lo ùa về. hãy cùng nghe những tâm sự từ đáy lòng của những bạn thực tập sinh Nhật Bản nhé

Câu chuyện về cuộc sống, về những khó khăn mà hầu hết ai đi xuất khẩu lao động Nhật Bản cũng gặp phải đó là phải đối mặt với rất nhiều điều phức tạp đặc biệt là nỗi nhớ nhà, nhớ gia đình khá lớn.

Tâm sự thực tập sinh khi đi XKLĐ Nhật Bản

1. Cuộc sống bí bách của những người con xa quê.

Anh Thông tâm sự:

Tâm sự của một thanh niên xa quê khi đi làm tại Nhật Bản

“ Ở Nước Ta khi bạn cầm tờ 100.000 đồng bạn hoàn toàn có thể mua được khá nhiều thứ, đi chơi rất nhiều nơi nhưng so với Nhật Bản thì lại khác, khi đổi tiền Việt ra tiền Nhật thì số tiền đó không hề mua được cái gì đáng Chi tiêu .
3 năm về trước, ở Nước Ta nếu muốn đi xuất khẩu lao động sang Nhật Bản thì số tiền bạn phải bỏ ra là 130 triệu và tiền lương khi đó mỗi tháng mới chỉ là 21 triệu so với những ai không đi làm thêm còn nếu đi làm thêm chắc chỉ được tầm 5 triệu mỗi tháng mà số tiền lương ấy không phải lĩnh xong bỏ ra hết mà còn phải tiêu tốn khá nhiều khoản rất đắt đỏ. Như vậy mỗi tháng anh Thông chỉ gửi về được cho mái ấm gia đình nhiều nhất là 15 triệu đồng như vậy thì đến khi nào hoàn trả được vốn ”

2. Xa nhà vì những hứa hẹn về một mức lương ổn định

Anh Bình, một người con quê Thái Bình vì hoàn cảnh gia đình mà phải sống xa nhà để lập nghiệp gọi điện về gia đình và nói:

” Nhật Bản trọn vẹn không phải là 1 thiên đường như người ta đã vẽ. Thực chất khi sang đây không hề có mức lương 30, 40 triệu như những người môi giới nói. Chỉ nhận về được khoảng chừng 7-8 man ( tương tự 14, 16 triệu đồng ) mà thôi .
Mình không chứng minh và khẳng định trọn vẹn không hề có mức lương 30, 40 triệu một tháng, nhưng để có được mức lương như vậy, ta phải đánh đổi rất nhiều thời hạn và sức khỏe thể chất .
Để kiếm được khoảng chừng tiền đó, tất cả chúng ta sẽ phải làm từ 14 – 16 tiếng trong suốt 30 ngày không nghỉ. Tuy nhiên, không phải ai cũng có năng lực làm được điều đó và không phải công ty nào cũng có nhiều việc để cho tất cả chúng ta cày kể cả khi tất cả chúng ta có năng lực lao động cao đến như vậy. Trên trong thực tiễn, ngân sách đời sống ở Nhật Bản rất cao, đắt gấp từ 4 – 8 lần ở việt nam .

Thực tập sinh tại Nhật Bản
Nếu với số lương như thế mà không tiết kiệm chi phí thì sẽ không có dư 1 đồng nào. Thậm chí, kể cả khi chỉ trả tiền nhà và điện nước thì cũng chỉ dư tầm 10 triệu 1 tháng. Nhưng đó là điều không hề .
Làm việc ở Nhật Bản khó khăn vất vả hơn ở việt nam rất nhiều nhưng ở đầu cuối vẫn chỉ đổi lại những đồng lương bèo bọt, trả lãi ngân hàng nhà nước, xa mái ấm gia đình, đi sớm về muộn. Và rất nhiều người bị vỡ mộng, dẫn đến đánh cắp. Đó cũng là lí do khiến người Nhật xem thường người Việt .
Bản thân mình đã rất sốc khi nhận những tháng lương tiên phong, nhưng vì số tiền bỏ ra rất lớn và còn phải trả lãi ngân hàng nhà nước, nên phải nỗ lực thao tác và liên tục những tháng ngày khó khăn vất vả .
Những ai suôn sẻ hoàn toàn có thể làm được vĩnh viễn, còn những rủi ro xấu nếu ra ngoài sẽ bị bắt. Ở Nhật Bản người Nước Ta lừa người Nước Ta rất nhiều. Vì vậy, ra ngoài cũng không phải là giải pháp bảo đảm an toàn mà vô cùng nguy hại. ”
Nhưng trên trong thực tiễn đó cũng phải nói rằng không phải ai khi đi xuất khẩu lao động cũng vậy, cũng phải tùy vào từng thực trạng và số phận của mỗi người. Giống như tôi một người được gọi là cực kỳ suôn sẻ khi cũng là một người con xa quê .
“ Tôi một con người ngần ngại nhút nhát nhưng lại rất suôn sẻ. Tôi phải xa quê năm tôi 18 tuổi vì thực trạng mái ấm gia đình, tôi phải sống trọn vẹn tự lập vì không ai lo cho tôi cả .
Khi tôi xa nhà 1 mình sống trong thiên nhiên và môi trường trọn vẹn mới, thực sự lúc đó tôi rất sợ, rất kinh ngạc tối nào à cũng không phải tối mà ngày nào tôi cũng nhớ về mái ấm gia đình, những lúc rảnh rỗi tôi lại nghĩ và tự dưng nước mắt cứ trào ra mà không giám gọi điện về cho mái ấm gia đình bởi lẽ nếu gọi lúc ý không biết nói gì chỉ biết khóc sợ cha mẹ lại lo ngại mà bỏ về lúc ý thì không được .

Cứ như thế 1 tháng ngày nào tôi cũng vậy, ngày nào cũng phải sống trong sự sợ hãi nhưng rất may cho tôi rằng mọi người quanh tôi sống và làm việc rất quý và hay giúp đỡ tôi. Họ hiểu hoàn cảnh của tôi và hay chia sẻ cùng tôi. T

ôi rất cảm ơn họ vì điều đó thực sự nếu không có họ chắc tôi phải bỏ về mất. Vượt lên khó khăn đó giờ tôi đã hoàn toàn là một con người khác, tôi đã đi làm và có thể gửi tiền về cho gia đình. Tôi may mắn đúng không các bạn “

Luôn hướng về mái ấm gia đình và quê nhà dù có ở phương trời nào

P/S: Cuộc sống là phải vậy đừng ai nản chí, đừng ai bỏ cuộc giữa chừng mà hãy cố gắng vượt lên chính mình, vượt lên chính những khó khăn đó vì gia đình vì những người bên cạnh mình để một ngày nào đó có được điều mình mong muốn “Có công mài sắt, có ngày nên kim” mà.

3. Tâm sự đồng tiền xương máu ở Nhật

Không nói thì những bạn cũng biết, người người nhà nhà đi XKLĐ cũng chỉ vì một chữ TIỀN. Cái sức mạnh của tiền lớn lắm, giờ không có tiền thì bạn bè họ hàng khinh trước, hàng xóm láng giềng khinh sau, nói chung là không có tiền thì chẳng xử lý được việc gì .
Nhà nghèo, ít học, thì còn biết làm gì để thắp sáng cái tương lai tối tăm ấy ? Nghe được tin hoàn toàn có thể xuất ngoại sang Nhật làm một tháng vài chục củ thì ai mà chả thích. Tôi cũng vậy. Thế là công cuộc kiếm tiền bên xứ người khởi đầu .

Chật vật thi đơn hàng công xưởng không đỗ, tôi đành phải sang Nhật làm giàn giáo. Thôi thì chắc công việc cũng khó khăn vất vả hơn tý nhưng lương lại cao hơn, cố gắng lấy 3 năm để về quê có được cơ ngơi, để về quê nhiều người phải nhìn mình với ánh mắt khác.
Rồi bước chân sang Nhật tôi bị vỡ mộng khi công việc chưa quen tay mà làm thì tốn sức quá!


Ngày tôi đi thi đơn giàn giáoĐoàn chúng tôi được sắp xếp cho ở một dãy nhà nhỏ ở phía sau công ty nhưng công trường thi công lại cách 5, 7 cây số. Ngày nào cũng vậy, sáng sớm 5 h phải thức dậy, lục đục nấu đồ ăn sáng kèm theo cả cơm hộp cho bữa trưa .
6 giờ lóc cóc đạp xe đến tàu điện ngầm mất 20 phút, đến chỗ làm lúc 7 h và liên tục ngủ vì việc làm thường khởi đầu làm lúc 8 giờ. Tôi chọn đi làm sớm vì sợ muộn làm, vì sợ bị phạt. Vậy nên đến sớm để ngủ là một ý hay đấy chứ .
Nói đến nghề giàn giáo thì những bạn cũng hiểu được việc làm mà tôi phải làm là gì rồi. Đó là nghề chuyên lắp ghép, tạo ra những chỗ để chân, tiện cho những người thợ ngành nghề khác. Nghe thì có vẻ đơn thuần nhưng làm thì mới biết vất thế nào .

Công việc làm giàn giáo khá khó khăn vất vảHầu hết tôi đi theo những khu công trình kiến thiết xây dựng lớn, thường là những tòa trung cư cao ngất đến vài chục tầng lận. Do đó mà ngoài việc lắp ghép thì “ khuôn vác ” mới là nỗi sợ đối so với những người làm giàn giáo này .
Các bạn hãy tưởng tượng những miếng ghép Lego to dày, nặng trịch có đến hàng trăm miếng bạn phải tự khuôn vác mà lắp ghép. Xong quy trình này thì cũng tháo dỡ ra vô cùng nguy hại và khó khăn vất vả .
Thông thường thì những tấm ghép giao động từ 4-50 kg là chuyện thường, ai mà khung hình yếu thì không kham nổi đâu, bỏ về sơm thôi. Nhiều khi bê vẹo xương sống, lệch vai, va vào đâu là tím chỗ nọ chỗ kia mà có dám kêu .
Tôi cũng thuộc dạng sức khỏe thể chất tốt nhưng sức chịu đựng lại kém, làm mệt một tý là hoa mắt chóng mặt như bị tụt huyết áp vậy. Đỉnh điểm là có lần bị trượt giáo ngã từ trên cao 3 m xuống vì chủ quan không thắt dây bảo đảm an toàn, đã thế còn bị ông chủ mắng vì không tuân thủ nội quy. Đợt đó tôi phải nằm viện truyền nước mất mấy ngày .

Bị chấn thương lao động, tôi phải vào bệnh viện truyền nước mấy ngàyCông việc tuy khó khăn vất vả vậy nhưng được cái là đồng lương kéo lại. Mỗi tháng trung bình tôi kiếm được tầm 45 triệu ( cả làm thêm rồi ), tiêu tốn hết 15 triệu, còn lại 30 triệu gửi về .

Ngoảnh đi ngoảnh lại cũng đã  được một nửa thời gian làm việc nơi đây, tôi già dặn nhiều đi trông thấy,da đen hơn, thân hình rắn rỏi hơn, già hơn,…

Giờ mới THẤM được thế nào là đi XKLĐ. Thì ra là đi để bán mồ hôi, bán máu, bán những cơn đau hành hạ mỗi đêm, … để kiếm tiền. Thế mà chỉ vì đời sống mà vẫn có người biết khổ vẫn đi. Chúc những bạn bè giàn giáo có thật nhiều sức khỏe thể chất để triển khai xong tốt việc làm nhé !
“ Tâm sự của bạn Minh Quang ( 27 tuổi, Thành Phố Bắc Ninh ) đi đơn hàng giàn giáo ” .

Nguồn: xuatkhaulaodong.com.vn