Chương 38: Giấc mơ kỳ lạ.

Đúng như suy đoán của Minh Huyền, sau khi cả hai tắm táp xong đâu nhé, Diệu Tâm đưa điện thoại thông minh cho Minh Huyền, bảo cô tự xem .

Minh Huyền kinh ngạc, đơ ra mất vài giây, đây rõ ràng là điện thoại thông minh của cô, sao lại nằm trong túi xách của Diệu Tâm ?

– Ủa, điện thoại thông minh của tao mà .

– Thì là của mày, chứ tao có nói của tao đâu .

– Nhưng mà sao lại nằm trong túi xách của mày vậy ? Tao nhớ đem nó theo rồi mà .

Diệu Tâm thở dài, cô đi đến cái bàn cạnh giường, lục trong túi xách của Minh Huyền và lấy ra chiếc điện thoại thông minh có ốp sống lưng màu xanh lam .

– Đây là điện thoại cảm ứng của tao. Khi mày ra khỏi khách sạn đã cầm nhầm nó .

– Thì ra là vậy. Vậy đi ngủ đi, có gì đâu mà biểu tao xem, chiếc điện thoại cảm ứng này có lạ lẫm gì với tao đâu chứ .

– Hây, không phải. Ý tao kêu mày đọc tin nhắn đó. Mau xem đi .

Nhìn cái phong thái thần thần bí bí của Diệu Tâm, Minh Huyền không nhịn được sự tò mò, liền mở nhanh mục tin nhắn ra xem. Có ba tin gửi tới cùng một đầu số, tên trong danh bạ hiển hiện một đích danh quen thuộc. Thần thái Minh Huyền vẫn thản nhiên, không chút giao động, mở ra từng mục, xem hết tổng thể. Sau đó, cô ngước nhìn Diệu Tâm, tỉnh bơ nói :

– Ủa, có gì đâu mà mày làm như nghiêm trọng lắm vậy. Tao còn tưởng con ma nào gửi tin nhắn ấy chứ .

Thấy Minh Huyền dửng dưng, Diệu Tâm tức không chịu được .

– Gì chứ, hắn ta gửi tin nhắn cho mày mà không nghiêm trọng hả ? Có phải mày còn gửi tin nhắn qua lại với cái tên bạc nghĩa đó không vậy ? Bụ người ta năn nỉ rồi mềm lòng hả ?

– Làm gì có chứ .

Nói rồi, Minh Huyền dúi chiếc điện thoại cảm ứng vào tay của Diệu Tâm, bảo cô tự đọc. Toàn là những lời nói lươn lẹo nhằm mục đích lý giải, mong nhận được sự tha thứ từ Minh Huyền. Nào là anh ta bị bè bạn xấu xúi giục, giờ đây đã hối hận và nhận ra lỗi lầm. Nào là những ngày qua không gặp gỡ trò chuyện cùng Minh Huyền, anh ta nhớ nhung đến sắp điên lên được. Còn chuyện hai người bạn của anh ta bám theo Minh Huyền gây sự, anh trọn vẹn không hay biết gì, hiện giờ chúng nó cũng đã bị anh đánh cho một trận nhừ tử. Ngoài ra, còn những câu từ yêu đương mặn nồng, thường thấy ở những thằng sở khanh đúng thương hiệu .

Đáp lại những dòng tin nhắn ấy chỉ là sự dè bỉu và khinh bỉ của Diệu Tâm. Trong dạ cô vẫn tức anh ách từ cái vụ Minh Huyền phải nằm viện. Cô ném chiếc điện thoại cảm ứng xuống giường, giận run người, hậm hực mắng :

– Trơ trẽn hết mức. Hắn ta có phải đàn ông không ? Có gan làm mà không có gan chịu, đúng là đồ hèn, đàn ông như vậy có nước mặc váy làm phụ nữ cho rồi. Đọc mà sôi máu .

Diệu Tâm đùng đùng mắng nhiết Huy một hồi rồi quay sang Minh Huyền, đưa ánh mắt không tin dò xét cô một lượt .

– Nè, mày có bị những lời mật ngọt kia làm lung lay không đấy. Đừng có mà mềm lòng, ông Huy đó tuyệt đối không phải người tốt đâu. Đừng để tình cảm vượt mặt lý trí đó nghen .

– Hơ, mày nghĩ, tao thiếu can đảm và mạnh mẽ như vậy sao ? Đã một lần tổn thương thì không khi nào có thời cơ để quay lại nhé .

– Vậy tao giả sử, nếu anh ta thật sự hối hận thì sao ? Mày sẽ quay lại hả ?

Minh Huyền nghe xong câu hỏi của bạn, không hề có chút đắn đo, cô đáp ngay :

– Không khi nào .

Hình như Diệu Tâm chỉ chờ đón mỗi câu vấn đáp này của Minh Huyền. Vẻ rạng rỡ ngời ngời hiện ngay ra mặt, cô tặc lưỡi, vô cùng hài lòng .

– Phải vậy chứ. Đừng có dại mà dây dưa lần nữa. Thôi tao mệt rồi, tao ngủ đây, mày cũng ngủ sớm đi .

Nói xong, Diệu Tâm ngáp ngắn ngáp dài, lên giường đắp chăn nằm ngủ trước. Cô ấy vô tư như một đứa trẻ, giận đùng đùng đó, rồi xem như chẳng có gì. Tính của Diệu Tâm là vậy, cô ấy ồn ào lắm, nhưng xong rồi lại thôi. Và lẽ dĩ nhiên, cô ấy luôn bảo vệ Minh Huyền trong mọi thực trạng. Minh Huyền bất giác phì cười, chắc cô phải tu mấy kiếp mới có được một người bạn chân thành như vậy .

Minh Huyền cúi người nhặt điện thoại, tắt bớt đèn. Cô uể oải ngồi xuống ghế, mắt không rời khỏi màn hình sáng chói từ di động. Cô mở lại những dòng tin nhắn vừa rồi của Huy, thẫn thờ một lúc lâu, nơi đáy tim lại bắt đầu nhức nhối. Cô đã cố quên rồi nhưng sao anh còn bày trò đeo bám. Những lời mật ngọt ư? Ruồi ngu ngơ vì nó mà chết.

“ Anh thật có thành ý quá đấy. Hối hận, biết lỗi, cầu xin tha thứ, thật lươn lẹo. Anh tưởng tui là trẻ lên ba chắc, một lần dại là quá đủ rồi. Chuyện của anh tôi không có hứng thú xen vào, đừng cho người làm phiền tui nữa. Tui cũng chẳng biết gì ngoài việc anh phản bội, xem tui là một quân cờ cho mục tiêu hèn kém của anh. Còn chuyện tất cả chúng ta, chấm hết tại đây ” .

Bao nhiêu uất ức và tổn thương dồn nén, Minh Huyền gửi hết vào tin nhắn ở đầu cuối. Từ đây, đường ai nấy đi, cô không muốn nhìn thấy anh ta thêm một lần nào nữa cả .

Sau khi tin nhắn gửi đi, Huy trả lời một cách nhanh gọn. Thế nhưng, Minh Huyền chẳng mảy may đến nó. Không cần biết anh ta nhắn gửi thêm điều gì, cô tiện tay xóa luôn, không phải đọc .

Lòng Minh Huyền bỗng trở nên nhẹ tênh, cảm xúc buông bỏ được thứ làm mình tổn thương, không ngờ lại dễ chịu và thoải mái đến vậy. Có lẽ vì vậy, mà vừa ngã sống lưng xuống giường, Minh Huyền liền nhanh gọn chìm vào giấc ngủ .
Trong cơn say giấc nồng, Minh Huyền mơ màng với một giấc mộng kỳ lạ. Cô thấy mình lạc vào một khu rừng, mờ mờ ảo ảo, chẳng biết được là ngày hay đêm. Từ xa, có một người con gái thướt tha trong tà áo dài vàng quần đen đi tới. Trên đầu cô gái có quấn một lớp khăn mỏng dính màu vàng đen xen kẽ, đồng điệu với màu của phục trang. Càng đến gần, Minh Huyền càng thấy rõ, lớp da trắng hếu mỏng tang của cô ấy bong thành từng mảng trên mặt, phớt nhẹ chút ánh xanh ma mị. Đặc biệt ở giữa trán có một vệt màu vàng đậm nét, giống như hình mũi tên .

Cô gái đi đến, liền khom sống lưng cúi đầu, giọng khẩn khoản :

– Xin cô tha mạng. Cô đến nhà tôi, muốn lấy gì cứ lấy, nhưng xin đừng giết tôi. Tôi ngàn lần đội ơn .

Người lạ lẫm này từ đâu đến, lại nói những lời lẽ vô cùng khó hiểu. Minh Huyền nhíu mày, ngơ ngác vài giây, vặn hỏi lại :

– Sao chị lại nói thế ? Em nào có quen biết với chị, càng không có dự tính giết hại hay lấy trộm đồ vật gì của nhà chị hết đó .

Cô gái nhẹ giọng đáp lời :

– Tôi và cô không quen, nhưng tôi biết, không bao lâu nữa cô sẽ đến nhà tôi lấy một món đồ. Cô muốn lấy thứ gì cũng được, nhưng xin hãy tha cho tôi một con đường sống. Tôi cầu xin cô .

Thật lạ lùng, Minh Huyền đã nói như thế mà chị ta còn cố ý không hiểu. Cứ khăng khăng nói rằng cô sẽ đến nhà chị ấy lấy đồ, lại còn tha thiết cầu xin tha mạng. Sao mà mọi chuyện cứ rối tung rối mù cả lên thế này ?

– Ơ, cái chị này lạ ghê. Em đã nói vậy mà chị vẫn không hiểu hay sao ? Em đã nói là em không hề có ý nghĩ làm những việc như vậy .

Nét mặt cô gái trông chừng stress, phủ nhận buồn rầu, ánh mắt thiết tha mong được phân phối lời thỉnh cầu. Nhìn cô gái có vẻ như đáng thương, Minh Huyền mủi lòng. Cô cũng chẳng biết nói thế nào để cô ấy hiểu, giờ có lý giải cũng đều vô dụng, đành thuận theo đó mà hứa, dù thâm tâm chưa hề có ý nghĩ thất đức .

– Thôi, thôi, được rồi, em hứa với chị là được chứ gì ?

Một lời nói ra, chắc như đinh đóng cột, so với người con gái này, càng là chữ tín khó quên. Cô ấy cúi đầu nói lời cảm ơn rồi lặng lẽ rời đi. Minh Huyền muốn hỏi thêm gì đó nhưng không kịp, cô lặng người nhìn bóng hình cô gái khuất dần sau làn khói trắng. Trong thần thức chợt lóe lên một câu hỏi : “ Rốt cuộc cô ấy là người hay ma ? ”

Bỗng nhiên, văng vẳng đâu đó ở xa xăm có tiếng nói :

– Nếu đến nhà, hãy để ba nắm lá khô quanh chỗ tôi ngủ, ắt thì mọi việc suôn sẻ .

Đến đây, Minh Huyền giật mình tỉnh giấc, hình ảnh và lời nói kỳ quái vẫn còn in đậm trong tiềm thức. Cô ngồi xếp bằng trên giường, nghĩ ngợi mông lung về những điều người phụ nữ trong mơ vừa nói, đây liệu có phải chỉ là mộng thông thường, hay còn có điềm báo gì khác ? Mà chắc là không rồi, bởi lẽ, cô đâu có ý nghĩ làm hại ai khi nào, ngay cả con gà con vịt còn chưa dám thịt, thì lấy đâu ra lá gan để giết hại con người .

Nghĩ thế nào cũng không thông, Minh Huyền xoa nhẹ hai bên thái dương cho bớt căng thẳng mệt mỏi rồi nằm xuống ngủ lại. Chẳng mấy chốc, cô cũng vào giấc ngon lành vì mệt .

Hai giờ rưỡi sáng, màn hình hiển thị điện thoại thông minh của Minh Huyền liên tục nhấp nháy. Có cuộc gọi đến, hai cô gái vì quá mệt nên đã ngủ say không hay biết. Sau cú điện thoại thông minh không có người bắt máy, đầu dây bên kia lập tức gửi đến một đoạn tin nhắn, lại là từ đầu số quen thuộc mang tên Huy .

Trong căn phòng nhỏ, chập chờn chút ánh sáng mờ ảo từ ngọn đèn ngủ, chiếc ghế cạnh giường bất ngờ đột ngột chuyển dời sang bên một cách nhẹ nhàng. Mục hộp thư trên điện thoại thông minh tự động hóa mở ra, hiện rành rành một dòng chữ mang hàm ý cầu cứu : “ Huyền à, cứu anh với, em nghe máy đi ” .

Như có một bàn tay vô hình dung đang điều khiển và tinh chỉnh, hành vi xóa tin nhắn của Minh Huyền trước đó được lặp lại. Ngay tức khắc, tin nhắn kia biến mất, không để cho gia chủ của nó phát hiện ra. Sau đó, mục báo nhỡ cuộc gọi vừa qua cũng bị xóa dấu vết bằng cách tựa như, khiến thần không biết, quỷ cũng chẳng hay .

Không lâu sau, điện thoại cảm ứng lại đổ chuông, rồi tự động hóa tắt máy, mục báo nhỡ cũng kịp thời được gỡ bỏ như lúc nãy. Hành động cứ liên tục lặp lại cho đến khi không còn bất kể cuộc gọi làm phiền nào nữa. Hai cô gái trẻ vẫn ngủ ngon lành trên chiếc giường êm ái, tuyệt nhiên chẳng hề biết đến điều huyền bí nào đó đang diễn ra .

Cùng thời hạn này, Huy tá hỏa chạy ra từ một quán bar, cách nhà Minh Huyền không mấy xa. Có vài người đang hớt hải đuổi theo anh ta. Đến đoạn đường gần nhà Minh Huyền, anh kịp thời trốn vào một góc khuất trong hẻm ẩn nấp. Mấy người trẻ tuổi kia đuổi đến đó thì mất dấu nên chia nhau lùng sục khắp nơi. May sao, họ chưa tìm đến vị trí anh đang lẫn trốn. Nhân thời cơ ấy, Huy lấy di động ra gọi cho Minh Huyền cầu cứu, nguồn hy vọng sau cuối lúc này của anh. Trong lòng Huy vẫn còn nhen nhóm một thời cơ được Minh Huyền tha thứ, sau khi vờ vịt thú tội nhận lỗi với cô vài tiếng trước. Dù cho Minh Huyền có đáp trả nóng bức, đòi chấm hết mối quan hệ yêu đương, nhưng anh tự tin, không ai hoàn toàn có thể cưỡng lại vẻ hào hoa phong nhã của anh. Hơn nữa, anh đã tự hạ mình như thế, thử hỏi có cô gái nào không mềm lòng, tình cảm mặn nồng trước đây, làm thế nào hoàn toàn có thể nhanh quên một sớm một chiều cho được .

Nhưng gọi hay nhắn tin thế nào cũng không thấy hồi đáp, Huy len lén thò đầu ra ngoài, nhìn vào căn nhà quen thuộc từ phía xa. Căn phòng nhỏ cao cao trên tầng một của Minh Huyền tối om, Huy không biết cô vắng nhà, vẫn nghĩ giờ này chắc cô đang ngủ say lắm, nên mới không nghe thấy anh gọi.

Huy thận trọng nhìn ngó xung quanh, thấy mấy người kia không còn lảng vảng ở đó nữa thì chạy nhanh đến trước nhà Minh Huyền. Anh vội vã rút điện thoại thông minh ra gọi thêm vài cuộc, nhưng vẫn không có hồi âm. Anh lo âu lắm rồi, đứng xớ rớ kiểu này cũng không phải cách, xui rủi bị bắt giữ là xong. Nếu như Minh Huyền nhất quyết cạn tình cạn nghĩa, không trợ giúp thì có phải công cốc ? Nghĩ vậy, nên anh cũng nhanh gọn rời đi trong luyến tiếc, gật đầu cái phận sống chui sống lũi cho đến khi tìm được cách tốt hơn .