Lời cảm ơn của người nghèo

BT – Có những lời cảm ơn giản đơn đến tận cùng, nó được phát ra từ ánh mắt, từ một nụ cười vì niềm hạnh phúc. Hạnh phúc đó không hẳn khi ta có đủ đầy, mà chỉ là khi được trao gởi kịp lúc. Lời cảm ơn, được nói ra bởi những thân phận, hoàn toàn có thể họ khó khăn vất vả trong lúc này, và họ chỉ biết nói lời cảm ơn từ lòng mình …

  

   

  

  

   

  

 

   Chị Lê Thị Lay .

Mẹ đơn thân

Chưa bao giờ, bạn nhận ra lời cảm ơn ấm áp đến vậy. Ba chữ ấy đơn giản, nhưng lại ẩn chứa nhiều điều mà họ – những người ở yếu thế đang chật vật lúc này. Trong suốt hành trình dài của dịch Covid-19, ta nhận thấy nhiều thứ trở nên gần gũi hơn bao giờ: Tình người, cách sẻ chia, cách ta trao nhau những chân tình trong hoạn nạn.

Sẽ không khi nào quên, chị Lê Thị Lay, người mẹ đơn thân trong căn chòi tạm tại thành phố 5, phường Đức Long – TP. Phan Thiết hôm ấy. Nhận phần quà trên tay, từ những người lạ lẫm, nước mắt chị tuôn. Bao nhiêu năm qua, miệt mài làm thuê để nuôi đứa con trai duy nhất, khi đã vào cái tuổi hiếm muộn. “ Chị cảm ơn mấy em, cảm ơn nhiều nhen ” – chị mở lời .“ Ai kêu gì chị làm đó, thanh long, gánh cá, bất kỳ gì cũng làm, miễn có tiền nuôi con ” – chị Lay nói. Có con – là một quyết định hành động khá khó khăn vất vả, để rồi người thân trong gia đình trong mái ấm gia đình cũng chẳng màng tới. Chỉ có mẹ chị là người hiểu và đồng cảm, hiểu được đứa con gái bạc duyên, cần người hủ hỉ về già. Ba mẹ chị mất, còn lại chông chênh trong căn chòi là 2 mẹ con. Chị quần quật không tiếc thời hạn, đủ nghề, làm như một người đàn ông, là lao động trụ cột của mái ấm gia đình. Con trai chị Lê Trung Hiếu – đứa con ngoan hiền học đến lớp 9, sẵn sàng chuẩn bị vào lớp 10 phải nghỉ học. Chị Lay ngã bệnh, gai cột sống, thoái hóa cột sống. Giờ chị không đứng lâu được. Đi bộ từ căn chòi ọp ẹp của 2 mẹ con, phải quá giang chòm xóm xuống chợ nhỏ, đi bộ thì cũng nghỉ vài ba chặng. 17 năm làm mẹ đơn thân, dù khó khăn vất vả nhưng với chị là niềm hạnh phúc. Chị Lay đổ bệnh, Trung Hiếu lại thay mẹ, gồng gánh cái ăn cái mặc cho 2 mẹ con. Ai kêu gì cũng làm : “ Chạy đám cưới, cafe, quán ăn, không thì đi lưới. Mùa dịch, ai cũng nghỉ nên nó ở nhà. Ai cũng vậy, có buồn cũng vậy, mọi người cũng đang như mình ” – chị Lay nói .“ Hôm giờ, thành phố trưởng cũng chăm sóc mẹ con chị, có quà của mình mấy cô chú thường ghé đưa và động viên. Lòng mình chẳng biết nói gì cả, chỉ biết cảm ơn. Năm rồi địa phương chăm sóc tương hỗ 40 triệu đồng cho mẹ con chị làm tạm nhà, tính qua tính lại không đủ, sợ mượn thêm nợ, thì con sẽ khổ. Nên chị có nhờ cho chị khất lại sang năm sẽ nhận, mà giờ vậy cũng không biết sao em ơi ” – chị Lay bộc bạch .

Căn chòi đó, không có gì đáng quý, không có nơi vệ sinh cơ bản nhất. Tự nhiên, thấy cái phần quà nhỏ bé mang đến 2 mẹ con, nằm chỏng chơ trên mấy miếng gỗ cũ, nó nhỏ bé so với cuộc sống của 2 mẹ con chị Lay quá đỗi. Gió ngoài biển thổi phần phật, trên căn chòi tồn tại gần 50 năm qua, dễ khiến người ta chạnh lòng.

Lời cảm ơn trong nước mắtHội trường của thị xã Thuận Nam, gần 60 con người trong buổi nhận tương hỗ của Công ty Xổ số thiết kế Bình Thuận, phần lớn lớn tuổi. Những bộ quần áo luộm thuộm, nhuốm bụi đường. Họ đến vì khấp khởi mừng, khấp khởi có thêm phần quà để kịp xoay xở. Cô Võ Thị Lệ vừa ra khỏi hội trường đã bật khóc. “ Vì mừng con à, từ lúc nghỉ tới giờ cô với cô Phượng đi lượm ve chai tạm chờ xong rồi đi bán lại. Tự nhiên nhận được thấy mừng quá con. Cô cũng xin được cảm ơn những cô chú trong công ty xổ số kiến thiết, những cô chú ở huyện đã giúp sức. Mừng lắm ”. Cô Phượng trước kia làm thanh long, không đến nỗi chật vật tuy cực. Nhưng tai nạn thương tâm giao thông vận tải đã khiến cho người phụ nữ nhỏ bé gãy tay, gãy xương vai, không hề làm việc làm nặng nhọc được nữa. Cô chuyển qua nhận vé số đi bán. “ Cô biết ơn lắm, vì lúc khó khổ mình được chăm sóc trợ giúp, cũng đã thấy vui lắm rồi con. Còn khó khăn vất vả, thì thế. Đâu phải chỉ có mình, nên cứ ráng để sống ” – cô Phượng nói .

  

   

  

  

   

  

 

   

   Ông Bùi Văn Hương.

Ngồi thu lu dưới tận cùng hội trường khá rộng. Người đàn ông 63 tuổi nhỏ thó, chiếc mũ tai bèo rộng che hết gần khuôn mặt. Đôi nạn gỗ xếp ngay ngắn bên chân bàn. Ông là Bùi Văn Hương, sống một mình trong căn phòng trọ. Cái túi xách quen thuộc của công ty xổ số kiến thiết treo lủng lẳng bên mình. Khi gọi tên ông, ông không hề dùng nạn vì gạch trơn. Ông ngồi đó, đôi mắt sâu hóm, chi chít vết nhăn của đời người. Ông mau lẹ cất số tiền tương hỗ vào túi xách, mừng đến nỗi không kịp kéo dây khóa, để lộ ra bên ngoài “ Chắc để dành đóng tiền trọ qua đỡ lúc này, có gì ăn đó ” – ông nói. Rồi dùng 2 tay chống để vận động và di chuyển ra khỏi hội trường, một thành viên trong đoàn giúp ông mang đôi nạn “ Chú cảm ơn những con, cảm ơn nhiều nhé, ra tới kia chú đi được rồi không sao ” .Trong sự khủng hoảng cục bộ của đại dịch Covid-19, không phải những giá trị vật chất mang đến, mà chỉ vài lời được nói cùng nhau, mang đến sự ấm cúng. Một lời cảm ơn, của những con người quen với kham khổ, cực nhọc, quen với nắng mưa, có lẽ rằng cũng ít được thốt ra. Câu chuyện kịp thời tương hỗ cho những người bán vé số lẻ, như một lời cảm ơn từ đơn vị chức năng kinh doanh thương mại gởi đến những mảnh đời. Cộng hưởng cùng nhau để hình thành nên một giá trị tốt đẹp nhất của đời sống giữa khốn khó của hiện tại .Quang Nhân