Những chuyện tình kỳ lạ

LỜI TÒA SOẠN

Trại phong Đá Bạc nằm cách TT xã Minh Phú, huyện Sóc Sơn, TP.HN chừng 3 km. Từ năm 2013, trại đã bị bỏ phí do chủ trương di tán của Bệnh viện Da liễu TP. Hà Nội. Cả dãy bệnh xá cũ chỉ còn 10 cựu bệnh nhân đều đã ở cái tuổi thất thập cổ lai hy bám trụ lại. Họ đã có hơn nửa đời người gắn bó với mảnh đất khô cằn này nên không muốn ra đi .
Mỗi một người, khi đồng ý gắn mình với trại phong cũ đã liêu xiêu, vẹo vọ nằm sát chân núi Chân chim ấy đều mang trong mình đủ thứ tâm sự. Có những lo ngại về tương lai. Có trăn trở về trợ cấp. Có cả mong mỏi nhận được nhiều hơn sự chăm sóc của xã hội …
Thế nhưng, sau toàn bộ một loạt bộn bề ấy, họ vẫn lắng mình trong những đốm lửa tình yêu đã và đang cháy không ngơi nghỉ trên “ mảnh đất người hủi ” mang tên Đá Bạc. Đó là thứ tình yêu không có nguyên do, không điểm khởi đầu và chắc như đinh cũng khó có sự kết thúc ; thứ tình yêu nguyên sơ và thánh thiện đến độ khiến một người đàn bà hoàn toàn có thể sẵn sàng chuẩn bị tự mình đi hỏi cưới vợ cho chồng rồi lại chăm con riêng của chồng .

Mỗi mối tình ở trại phong bị lãng quên cũng chính là một câu chuyện “không thể tin được” về tình yêu, về sự hy sinh của những người mang danh “con hủi.”

Bạn đang đọc: Những chuyện tình kỳ lạ

Bà “hủi”…

hỏi cưới vợ mới cho chồng

Xuân Bách – Minh Sơn – Thi Uyên

Bà lão bật cười khanh khách vì không hề nghĩ chuyện tiên phong mà chúng tôi hỏi ở trại phong cũ lại là về … tình yêu .
Xắn ống quần cao quá gối, chân gác hẳn lên chiếc ghế đẩu kê đầu hòe, bà mắng : “ Các anh cứ hỏi lẩn mẩn. ” Nhưng rồi cũng rất nhanh, bà lão đã lại mê hồn với “ mẩu chuyện tình ” kỳ lạ của mình trên chính mảnh đất “ hủi ” mà niềm hạnh phúc tưởng chừng như không sao hoàn toàn có thể nảy mầm …

Bén duyên

Bà Nguyễn Thị Sợi, năm nay đã hơn 70 tuổi. Bà cũng là người có thâm niên lâu nhất ở trại Đá Bạc. Mọi niềm hạnh phúc, buồn vui của bà đều gắn bó với vùng đất cằn cỗi nằm sát chân núi Chân chim này .
Ngày đó, khi mới vào Đá Bạc, cô gái quê gốc Vĩnh Tường, Vĩnh Phúc còn rất trẻ. Căn bệnh “ hủi ” quái ác khiến cô thu mình lại, chẳng khi nào dám nghĩ đến việc sẽ có được một mái ấm cho riêng mình .
“ Thời đó, người ta còn tẩy chay ghê gớm. Mắc bệnh này, nếu không bỏ làng mà đi thì coi như mang án tử, ” bà Sợi buồn rầu nhớ lại .
Thế nhưng, niềm niềm hạnh phúc lại giật mình ập đến với cô gái trẻ quê Vĩnh Phúc đúng lúc cô tưởng mọi cánh cửa đã đóng sập lại trước mắt mình. Năm 1968, trại Đá Bạc giật mình đón một chàng trai quê gốc Hà Tây ( cũ-PV ) vào điều trị .

Video : Thi Uyên / Vietnam +
Nhớ lại lần đầu gặp gỡ, mắt bà lão 72 tuổi bỗng sáng bừng lên : “ Ngày ấy, ông ấy đẹp trai lắm. Đi học Đại học, rồi đi Liên Xô về nên lúc vào trại còn mang theo nhiều sách dầy cộp. Hỏi ra thì mới biết ông ấy quê ở Mỹ Đức, nhưng làm cơ khí ngay Vĩnh Yên. ”
Hai con người cùng cảnh ngộ nhanh gọn quý mến nhau. Mặc dù chỉ vài tháng sau, chàng trai xuất viện, nhưng mối tình cảm vẫn như một ngọn lửa âm ỉ cháy trong cả hai người. Thậm chí, cô gái trẻ còn mạnh dạn xin đi làm nhân công đắp đê gần cơ quan “ chàng ” để tiện gặp gỡ .
Cho tới tận giờ đây, bà lão ở tuổi thất thập cổ lai hy đang rổn rảng kể đã “ mạnh dạn ” khẳng định chắc chắn : “ Ông bà yêu nhau được 2 năm đấy. ”
Năm 1970, hai người chính thức làm đám cưới tại quê ông ở Mỹ Đức rồi chuyển hẳn vào trại Đá Bạc sinh sống. Hạnh phúc liên tục đơm hoa khi 3 năm sau, cô con gái đầu lòng sinh ra trong niềm hân hoan của cặp vợ chồng trẻ. Họ cùng sống, cùng làm, cùng nuôi con. “ Trại hủi ” Sóc Sơn bỗng chốc trở thành nơi ghi dấu niềm vui đong đầy của mái ấm gia đình nhỏ bé ấy .
Đưa bàn tay trái chỉ còn trơ trọi phần cùi lên gạt mớ tóc lòa xòa trên mặt, bà khẽ thở dài. Bóng nắng cuối chiều loang lổ chảy trên khuôn mặt đã đầy những nếp nhăn cằn cỗi. Bà bảo : “ Đấy là những năm tháng niềm hạnh phúc nhất trong cuộc sống tôi khi cả nhà dù no đói, hay bệnh tật cũng đều ở cạnh nhau … ”
Thế nhưng, trong lúc mọi thứ tưởng chừng viên mãn nhất thì biến cố lại giật mình kéo tới …
Bà Sợi vẫn bồi hồi khi nhắc lại người chồng quá cố. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)Bà Sợi vẫn bồi hồi khi nhắc lại người chồng quá cố. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
Bà Sợi vẫn bồi hồi khi nhắc lại người chồng quá cố. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

“Bánh đúc có xương?”

Đang mặn chuyện, bà Sợi bỗng lặng im. Đôi mắt đùng đục nhìn ra màn sương đang từ núi Chân chim sau nhà lan dần xuống. Những mảng ký ức trong một chốc loang loáng chạy qua như mới chỉ diễn ra ngày trong ngày hôm qua .
Năm cô con gái chung vừa tròn 3 tuổi, mối lương duyên của ông bà giật mình rẽ sang một hướng khác .
Năm ấy, mẹ chồng bà Sợi đã có tuổi. Bà muốn cả hai vợ chồng chuyển về quê sinh sống .
“ Khi ấy, tôi nghĩ nhiều lắm. Ông ấy thì khỏi hẳn bệnh rồi, lành lặn như người thường. Còn tôi thì ‘ cái hủi ’ đã gặm mất một phần bàn tay, chân. Ở nhà quê, đi đâu người ta cũng tránh mình, sợ mình, tủi thân lắm, ” bà lão thở hắt ra khó nhọc .
Bà nghĩ, ở với người hủi còn hơn tủi với đồng đội. Về nhà chồng, thân không còn lành lặn, cũng không hề đỡ đần, chăm nom cho bà cụ được. Và bà quyết định hành động sẽ ở lại cùng con với Đá Bạc …

Cưới vợ mới cho chồng là một sự lạ. Bà cụ Sợi còn “ lạ lùng ” hơn thế khi còn dám “ ôm ” con riêng của chồng lên trại phong để chăm nom .

Người vợ trẻ gạt nước mắt, dằn lòng khuyên bằng được chồng trở lại để làm tròn chữ Hiếu. Thậm chí, bà còn can đảm và mạnh mẽ hơn khi một tay đi … hỏi vợ, vun vén rồi … cưới luôn vợ mới cho chồng mình .
“ Lúc bấy giờ, tôi phải động viên mãi ông ấy mới chịu. Mình không về được, thì phải để ông ấy lo cho bà cụ chứ giữ sao đành, ” bà Sợi thoáng cười nói .
Thế là, người vợ “ độc nhất vô nhị ” lại thuê người đóng giường, sắm nhà bếp dầu, mua xoong nồi rồi quày quả về tận Mỹ Đức hỏi cưới vợ mới cho ông .
– “ Tay tôi lo toàn bộ đấy. Lo xong thì lại về. Sau này, mỗi năm ông ấy lên với tôi 2 lần nhưng tôi vẫn bảo : Anh về làm lụng mà nuôi vợ con đi, ” bà kể .
– “ Thế bà có ghen không ? ”, chúng tôi quá bất ngờ hỏi .
– “ Ghen làm gì. Mình không lo được thì phải để người ta lo chứ. Bà vợ hai của ông ấy vẫn lên đây chơi, bảo với tôi : Em đi sau thì em là em, chị đi trước thì vẫn là chị, ” bà Sợi đáp .
Suốt mấy chục năm đã qua, bà Sợi vẫn giữ trong mình thứ tình yêu nguyên sơ và thánh thiện nhất. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)Suốt mấy chục năm đã qua, bà Sợi vẫn giữ trong mình thứ tình yêu nguyên sơ và thánh thiện nhất. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
Suốt mấy chục năm đã qua, bà Sợi vẫn giữ trong mình thứ tình yêu nguyên sơ và thánh thiện nhất. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Bắt đầu từ đấy, bà Sợi một mình tần tảo nuôi con. Đôi bàn tay tật nguyền của bà “ hủi ” sau khi xe duyên mới cho chồng lại lao vào khai hoang, dựng vườn, trồng cây để sống. Bà bảo, niềm niềm hạnh phúc lớn nhất quãng thời hạn này là trông thấy cô con gái nhỏ cứ lớn dần lên từng ngày. Mỗi lần nghe tiếng cười của con, những mệt nhọc, đắng cay bỗng chốc tan biến hết .
Cưới vợ mới cho chồng là một sự lạ. Bà cụ Sợi còn “ lạ lùng ” hơn thế khi còn dám “ ôm ” con riêng của chồng lên trại phong để chăm nom .
Xắn cao tay áo, bà rành mạch : “ Bà hai có với ông ấy 3 người con, là cái Thanh, cái Tâm, thằng Toản. Năm đứa đầu sinh, bị mắc bệnh khi tai cứ chảy mủ ra rồi lở loét. Tôi thương quá nên về ôm nó lên trại, nhờ bác sỹ ở đây khám chữa cho. ”
Hơn 1 năm ròng, bà mẹ “ ghẻ ” bệnh tật ấy chăm nuôi, lo ngại từng bữa ăn, giấc ngủ cho con chồng. Nhiều người mắng bà gàn, nhưng bà đều gạt đi vì nghĩ : “ Con nào cũng là con, mình làm thế chỉ vì cái tình, cái nghĩa. ”
Ngồi kể lại cho chúng tôi đủ thứ sự lạ về “ mẩu chuyện tình yêu ” ấy của mình, bà Sợi vẫn cười nhẹ tênh. Bà bảo, nhờ thế mà tới lúc này bà có tới 4 đứa con và 9 cháu nội ngoại. Hàng năm, cứ đến mùng 4 Tết, toàn bộ con cháu lại về Đá Bạc, xum vầy bữa cơm đầu xuân với bà .
Nhìn bà lão tóc đã bạc trắng đầu mê hồn kể chuyện, chúng tôi bỗng nhận ra, suốt mấy chục năm qua, bà đã và đang giữ trong mình thứ tình yêu nguyên sơ và thánh thiện nhất ; Đó là thứ tình yêu không có nguyên do, không điểm khởi đầu và chắc như đinh cũng không có cả sự kết thúc …

Những đám cưới “Ba không”

trên mảnh đất phong cùi

Trại phong Quả Cảm, TP Bắc Ninh năm 1958 .
Gần một tuần nay, cô gái “ phong ” Lê Thị Liên không hề ngủ được. Cô vẫn chưa tin vào niềm niềm hạnh phúc bất thần sắp đến với mình. Mọi thứ như một câu truyện cổ tích mà ngay cả trong giấc mơ hoang đường nhất Liên cũng không khi nào nghĩ tới : Ngày mai, cô “ hủi ” sẽ lấy chồng …
Giờ, khi đã ngoài 80, nghĩ lại những ngày tháng ấy, bà lão móm mém vẫn chưa dừng thảng thốt. Nhưng chính đám cưới “ Ba không ” : Không người thân trong gia đình, không sính lễ, không quà khuyến mãi ngay ấy đã ghi lại một bước ngoặt trong đời bà .
Câu chuyện của bà cũng là chuyện tình của hàng chục, hàng trăm đôi tình nhân “ phong ” đã nên duyên trong những ngày gian khó ấy .

Đám cưới “Ba không”

Sau khóa lễ Phật tại gia ban chiều, bà cụ Liên lọng cọng ra sân, sống lưng còng gập cong hình dấu hỏi. Đôi bàn tay đã bị căn bệnh quái ác ăn mòn chỉ còn trơ lóng cuối khẽ run run, cố bám chặt vào cây gậy nhỏ bóng mòn .
Đã gần 30 năm nay, từ khi ông nhà mất, bà sống cặm cụi một mình như thế ở Đá Bạc. Thế nhưng, mặc kệ tháng năm, những ký ức về mối duyên lạ kỳ của ông bà vẫn chưa khi nào phai nhạt .
Khó nhọc ngồi xuống bậu cửa, bà mở màn hối hả kể chuyện đời mình .

Năm 14 tuổi, những dấu hiệu đầu tiên của căn bệnh quái ác bắt đầu ập tới với bà. Da bà nổi đỏ hồng rồi dần dần chuyển sang màu vàng ệch. Hai cẳng chân tê rần rần. Chỉ vài tháng sau, những vết lở lói đã ăn hết vào hai bàn chân. Bà Liên như chết đứng khi biết mình bị hủi.

Video : Thi Uyên / Vietnam +
“ Lúc ấy, bị phong là không ai dám đến gần nữa vì sợ bị lây. Có người cùng làng tôi đã phải bỏ đi biệt xứ khi mắc bệnh, ” bà Liên thảng thốt .
Mọi thứ lúc này đóng sầm trước mặt cô gái trẻ quê Gia Lâm, TP. Hà Nội. Bà bảo : Ngày ấy, ăn còn có bữa nhưng khóc thì không khi nào hết nước mắt. Thậm chí, đã có lúc, bà nghĩ tới cái chết để giải thoát nhưng lại không có gan làm .
Năm 1955, bà khởi đầu vào trại phong Quả Cảm để điều trị. Cũng từ đây, cuộc sống của cô gái trẻ quê xứ Gia Lâm, Thành Phố Hà Nội mở màn cựa quậy trở mình. Tại “ xứ cùi ” Kinh Bắc, lần tiên phong, bà thấy người phong sống với nhau thành vợ chồng. Họ lệ thuộc vào nhau, cùng sinh con, đẻ cái như những mái ấm gia đình thông thường nhất .
“ Tôi nhớ, bấy giờ, toàn trại Quả Cảm đã có tới mấy chục cặp vợ chồng. Ban quản trị trại cũng động viên bệnh nhân chúng tôi tìm người ‘ góp gạo thổi cơm chung ’ để đỡ đần nhau, ” bà Liêm móm mém kể .
Ngày ngày, nghe tiếng cười vang lên từ những mái nhà nhỏ, bà mở màn tin : Người mắc bệnh Phong cũng có quyền được niềm hạnh phúc. Và cũng từ đây, một nỗi khát vọng mơ hồ mở màn nhen lên trong bà .
Năm 1957, qua mối lái của mọi người, lần tiên phong, cô gái Liên gặp được ông, lúc này cũng đang điều trị tại Quả Cảm .

Nhớ lại khoảng chừng thời hạn này, bà lão không ngừng vân vê hai đôi tay cụt. Bà bảo : Ông ấy hiền lành, nhưng không làm được việc nặng, chỉ hoàn toàn có thể ngồi một chỗ đan lát. Hai con người đồng cảnh ngộ ấy nhanh gọn thông cảm và đồng cảm cho nhau. Và chỉ vài tháng sau, cả hai đã quyết định hành động sẽ trở thành vợ chồng. Năm ấy, bà vừa tròn 22 tuổi .
Cùng thời gian này, 2 cặp đôi khác cũng có quyết định hành động tựa như. Tin vui lan nhanh như lửa cháy. Cả trại rối loạn vui mừng. Công tác sẵn sàng chuẩn bị cho đám cưới tập thể ráo riết diễn ra .
Một “ sân khấu ” được dựng ngay khoảnh sân chung của trại. Chè, thuốc cũng đã sẵn sàng chuẩn bị. Quả Cảm lấm tấm như sắp bước vào hội .
Ngày mọi người mong đợi ở đầu cuối cũng tới. 3 cô dâu trẻ chính thức ra đời trước hàng chục “ quan khách ” vốn là những bệnh nhân, bác sỹ, y tá của Quả Cảm. Đám cưới hỏi rối loạn suốt tối, tiếng ca hát không dừng. Trong phút chốc, không ai còn nghĩ mảnh đất này là mảnh đất Phong, là trại hủi cỗi cằn, u ám và đen tối nữa …
“ Lúc ấy xấu hổ lắm. Tôi chả nghĩ được gì nữa, ” bà cụ 81 tuổi khanh khách cười nhớ lại .
Không người nhà ; không sính lễ, nhẫn trao ; không quà Tặng Ngay từ mọi người nhưng đám cưới Ba Không đêm nay ở Quả Cảm đã chính thức rẽ cuộc sống của bà Liên sang một hướng khác. Nó là lời chứng minh và khẳng định : Người Phong cũng có quyền được yêu, được niềm hạnh phúc. Và thực sự, họ đã nắm chặt được trong tay chính mình hạt giống của niềm niềm hạnh phúc ấy .
Sau khóa lễ Phật tại gia ban chiều, bà cụ Liên lọng cọng ra sân, lưng còng gập cong hình dấu hỏi. Đôi bàn tay đã bị căn bệnh quái ác ăn mòn chỉ còn trơ lóng cuối khẽ run run, cố bám chặt vào cây gậy nhỏ bóng mòn. Đã gần 30 năm nay, từ khi ông nhà mất, bà sống cặm cụi một mình như thế ở Đá Bạc. Thế nhưng, bất chấp tháng năm, những ký ức về mối duyên lạ kỳ của ông bà vẫn chưa bao giờ phai nhạt.Sau khóa lễ Phật tại gia ban chiều, bà cụ Liên lọng cọng ra sân, lưng còng gập cong hình dấu hỏi. Đôi bàn tay đã bị căn bệnh quái ác ăn mòn chỉ còn trơ lóng cuối khẽ run run, cố bám chặt vào cây gậy nhỏ bóng mòn. Đã gần 30 năm nay, từ khi ông nhà mất, bà sống cặm cụi một mình như thế ở Đá Bạc. Thế nhưng, bất chấp tháng năm, những ký ức về mối duyên lạ kỳ của ông bà vẫn chưa bao giờ phai nhạt.
Sau khóa lễ Phật tại gia ban chiều, bà cụ Liên lọng cọng ra sân, lưng còng gập cong hình dấu hỏi. Đôi bàn tay đã bị căn bệnh quái ác ăn mòn chỉ còn trơ lóng cuối khẽ run run, cố bám chặt vào cây gậy nhỏ bóng mòn. Đã gần 30 năm nay, từ khi ông nhà mất, bà sống cặm cụi một mình như thế ở Đá Bạc. Thế nhưng, bất chấp tháng năm, những ký ức về mối duyên lạ kỳ của ông bà vẫn chưa bao giờ phai nhạt.

Những lá thư nối hai đầu xa cách

Sau đêm đám cưới ở Quả Cảm, ông bà Liên khởi đầu dọn về sống chung với nhau. Nhưng chỉ 2 năm sau, hai người đã bị chia cắt .
Năm 1959, thực thi chủ trương tách trại, bà Liên rời đất Kinh Bắc về điều trị tại Quỳnh Lập, Nghệ An. Chồng bà liên tục ở lại trại cũ. Chiến tranh cũng nhanh gọn leo thang khiến khoảng cách của hai đầu càng trở nên thăm thẳm .
Bà Liên lặng im nhìn ra sân. Những mảng tối đang loang lổ lan dần... Đôi mắt đục mờ của bà lão lúc này như đắm chìm vào những ký ức xa xưa đang dội về. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)Bà Liên lặng im nhìn ra sân. Những mảng tối đang loang lổ lan dần... Đôi mắt đục mờ của bà lão lúc này như đắm chìm vào những ký ức xa xưa đang dội về. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
Bà Liên lặng im nhìn ra sân. Những mảng tối đang loang lổ lan dần… Đôi mắt đục mờ của bà lão lúc này như đắm chìm vào những ký ức xa xưa đang dội về. (Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Thương nhớ giấu trong lòng, họ chỉ còn chuyển cho nhanh qua những bức thư viết vội, nhờ những người có dịp qua lại hai đầu chuyển giúp. Có khi vài ba tháng, cặp vợ chồng trẻ cũng chẳng nhận được tin nhau .
“ Lần đầu, ông ấy viết thư cho tôi trước. Trong thư cũng chỉ hỏi thăm sức khỏe thể chất, rồi an ủi thôi chứ không dám nghĩ tới những chuyện xa xôi khác đâu, ” bà Liên kể lại .
7 năm xa nhau là từng ấy năm họ động viên nhau nỗ lực sống. Không một lời hẹn ước, không ai dám nhắc tới ngày gặp lại. Bom đạn và khoảng cách khiến họ không còn dám nghĩ sẽ có ngày trở lại với nhau .
May mắn với ông bà, tới năm 1965, khi cuộc chiến tranh ập tới đất Quỳnh Lập, một lần nữa lệnh sơ tán lại được phát hành. Toàn trại sẽ rút về Quả Cảm. Ngày trở lại, lòng bà Liên như lửa đốt. Bà không biết chắc liệu người chồng của mình còn ở đất cũ không ?
Hạnh phúc vỡ òa khi chiếc xe chở bà và cả đoàn về Quả Cảm. Người cũ vẫn còn. Nỗi thắc thỏm trong chốc lát hóa thành niềm vui vô bờ bến .
“ Tối hôm ấy, ông và bà cùng ăn với nhau bữa cơm tiên phong sau 7 năm. Tôi còn nhớ, ngoài rau dưa, ông ấy còn mua thêm bìa đậu phụ nữa, ” bà lão đã móm mém cười khi ký ức chạm tới ngày hội ngộ .

Hạnh phúc vỡ òa khi chiếc xe chở bà và cả đoàn về Quả Cảm. Người cũ vẫn còn .

Cũng kể từ đó, cả hai người không một ngày rời xa. Họ cùng vận động và di chuyển qua Xuân Mai, rồi về Đá Bạc và có 1 người con trai cho tới tận khi ông qua đời vào năm 1989. Điều kỳ lạ là trong suốt hành trình dài đằng đẵng 42 năm từ ngày cưới ấy, dù phải lăn lộn mưu sinh, nhưng họ chưa một lần to tiếng với nhau .
“ Ngay từ ngày cưới, chúng tôi đã nói với nhau : Thương thì ở, chứ đám cưới không có mẹ cha hai bên tận mắt chứng kiến. Có gì thì bảo nhau chứ đừng mang mẹ, cha ra mà mắng chửi, ” bà thủng thẳng nói .
Nói tới đây, bà Liên lặng im nhìn ra sân. Những mảng tối đang loang lổ lan dần … Đôi mắt đục mờ của bà lão lúc này như đắm chìm vào những ký ức thời xưa đang dội về .
Chỉ còn tiếng thở dài thườn thượt của bà cụ hình dấu hỏi vẫn túc tắc khuấy động khoảng trống …

Khi Hạnh phúc nảy mầm

trên vùng đất chết

Mặc dù bị bỏ hoang phế từ năm 2013 tới nay, nhưng chưa khi nào, trại phong Đá Bạc ngừng “ thở. ” Những hạt giống yêu thương được thế hệ bà Sợi, bà Liên và gần chục con người khác nơi đây gieo xuống suốt mấy chục năm qua đã cựa quậy trở mình …
Sau khi bị bỏ phí do chủ trương sơ tán, vẫn có gần chục “ cựu ” bệnh nhân kiên trì bám trụ lại với Đá Bạc. Cả tình yêu, tuổi trẻ, và gần như cả cuộc sống của những người như bà cụ Sợi, bà Liên … đã gắn chặt với khu nhà xiêu vẹo, đổ nát này. Họ không muốn rời xa mảnh đất mà những hạt giống tình yêu của mình đã nảy nở .
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Ông Thọ và bà Tống là những nhân chứng “ lịch sử dân tộc ” của Đá Bạc. Họ là cặp vợ chồng duy nhất còn sống bên nhau sau đủ thứ thăng trầm của đất và người. Hơn 30 năm vẹn nghĩa phu thê cũng là hơn 30 năm họ cùng dìu nhau vượt qua khó khăn vất vả, mặc cảm .

  • 2-1506491823-94.jpg2-1506491823-94.jpg
    Bà cụ Liên, hàng xóm của ông bà Tống, Thọ từ nhiều năm nay đã chỉ sống một mình. Sau ngày ông nhà mất, bà lầm lũi ở lại với vạt vườn tự trồng trước nhà, với mưa gió của Đá Bạc. Thế nhưng, những ký ức của bà về “ mẩu chuyện tình ” khó tin với ông vẫn chưa khi nào phai nhạt. Nó như một thứ nguồn sống bền chắc, không ngừng âm ỉ cháy suốt hàng chục năm qua chưa khi nào lụi tắt. ( Ảnh : Minh Sơn / Vietnam + )
  • 3-1506491830-37.jpg3-1506491830-37.jpg
    Đến lúc này, bà Tống đã nhớ nhớ, quên quên khi kể lại “ mẩu chuyện tình ” kỳ lạ của mình với ông. Những mốc thời hạn, những kỷ niệm từ từ phai nhạt. Bà bảo : “ Giờ, chúng tôi không còn nhớ. Chỉ mong khoẻ mạnh ở với nhau đến ở đầu cuối. ” Còn người đàn ông ở góc nhà, vẫn rên rỉ không thôi vì vết đau ở cái chân cụt tong teo trở chứng. ( Ảnh : Minh Sơn / Vietnam + )
  • 4-1506491906-88.jpg4-1506491906-88.jpg
    Từ khoảng chừng 3 năm trở lại đây, ông Thọ đã trở nên không minh mẫn. Hai bên tai của ông gần như không hề nghe được người đối lập nói gì. Bà Tống cũng yếu dần đi. Nhưng, mặc kệ toàn bộ, hai “ cựu bệnh nhân ”, hai mảnh ghép số phận ấy vẫn không một ngày xa rời nhau. “ Giờ quen rồi, xa nhau không được, ” bà cụ hấp háy đôi mắt dần mờ đục móm mém nói. ( Ảnh : Minh Sơn / Vietnam + )
  • 8-1506517037-9.jpg8-1506517037-9.jpg
    Cũng trong suốt hành trình dài hơn 30 năm bên nhau, cặp vợ chồng “ phong hủi ” này đã có với nhau 3 mặt con. Họ từng ngày nuôi nấng cho thế hệ thứ hai ấy lớn lên và bước đi tiếp bằng đôi bàn tay không còn lành lặn, chiếc chân giả và cả nỗi đau nhức không nguôi trên chính khung hình còm cõi của mình … ( Ảnh : Minh Sơn / Vietnam + )

(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Hạnh phúc với bà Liên đơn thuần chỉ là bữa cơm rau cháo qua ngày, được sống nốt phần đời còn lại trong căn phòng mà bà vẫn thường hay tụng kinh niệm Phật .
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)


Lạc quan nhất trại phong cũ là bà cụ Sợi, người cách đây hơn 30 năm đã mạnh dạn hỏi cưới vợ mới cho chồng. Sau chừng ấy thời hạn, giờ bà bình an trong những hoạt động và sinh hoạt thường ngày .
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Niềm vui của bà Sợi là mỗi ngày được sống, được vui đùa cùng những chú chó, con gà bà nuôi. Niềm niềm hạnh phúc đơn sơ mà mộc mạc .
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Bà Nguyễn Thị Sợi và Lê Thị Liên vẫn thường sang ăn cơm với nhau. Bữa cơm tuy thiếu thốn nhưng lại chan chứa tình cảm. Trại phong vẫn thường thắp lên ngọn lửa ấm áp từ những bữa cơm nhỏ nhoi như vậy.

(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Bé Duy Anh, năm nay 6 tuổi, ngày ngày vẫn sang trại phong cũ chơi với những ông bà. Duy Anh chính là thế hệ thứ 3 của một mối tình trong trại Đá Bạc. Những hạt giống niềm hạnh phúc vẫn cứ bí mật nảy mầm và vươn cao trên chính mảnh đất cằn cỗi cuối xã Minh Phú, Sóc Sơn này …
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)
(Ảnh: Minh Sơn/Vietnam+)

Thế hệ thứ hai, thứ ba của “ làng hủi ” cuối xã Minh Phú sẽ viết tiếp những mẩu chuyện tình mà cha ông họ đang còn bỏ lỡ …

Share this: