Em yêu anh hơn chính bản thân mình

Không biết rằng viết lên những dòng này có khi nào anh đọc đươc không, nhưng em vẫn viết vì em không hề nói cho anh hiểu tình yêu em dành cho anh là vô tận, và tận sâu trong trái tim em giờ đây nhớ anh không chịu nỗi nữa anh à .Ngày anh đến bên em, nói lời yêu em, quả thật em không dám tin những lời yêu thương đó vì em sợ mình phải đau khổ trong tình yêu, sợ anh sẽ xem tình cảm của em như thể trò đùa, và em biết một điều đi bên cuộc sống anh không chỉ còn mình em mà còn có chị ấy. Nhưng chẳng hiểu như có một phép lạ nào đó đã khiến em đồng ý tình yêu của anh .
Em nghĩ đó là duyên phận phải không anh ? những ngày tháng yêu anh so với em là những tháng ngày niềm hạnh phúc trong cuộc sống và có lẽ rằng sẽ chẳng ai hoàn toàn có thể làm em yêu nhiều như em đã yêu anh. Em đã cảm ơn ông trời đã mang anh đến bên em, nhưng mỗi khi anh giấu em để gặp người ấy anh có biết em đã đau lắm không, em đã khóc rất nhiều và lúc đó em đã nhận ra mình yêu anh thật nhiều, em sợ mất anh nên em đã lạng lẽ để anh hoàn toàn có thể yêu cả em và chị ấy. Nhưng sao em vẫn không có anh trong cuộc sống mình anh đã bỏ em nơi đây với toàn bộ tình yêu, nỗi đau và biết bao kỷ niệm .

Anh có còn nhớ những ngày mình cùng nhau bước đi dưới mưa và em lạnh nhưng vòng tay ấm áp của anh đã ôm chặt lấy em, anh luôn chiều chuộng em dù anh không thích như vậy, rồi cả những lúc giận nhau nữa em làm sao có thể quên đây hả anh?Những lúc nhớ anh em không biết phải làm gì em lại tìm về với những kỉ niệm yêu thương đó, em đến quán cà phê mà mình hay uống, gọi món đồ uống mà anh vẫn thường uống, nhìn những cặp tình nhân khác mà nước mắt em cứ tuôn dài trên má. Rồi em lại đi trên những con đường mà em với anh đã đi em không ngăn được những giọt nước mắt này anh à, em biết mình sẽ đau hơnkhi làm vậy nhưng trong em vẫn mong tìm thấy bóng dáng anh ở nơi đó và hy vọng anh cũng đến những nơi này mỗi khi nhớ đến em. Em ngớ ngẩn lắm phải không anh? Trong tim em luôn gọi tên anh “Nguyễn Công Hoà” em nhớ ánh mắt anh, vòng tay, nụ hôn cháy bỏng của anh, nhớ lắm anh à.

Em đã tự dặn lòng mình chỉ mãi mãi là vợ của anh, và sẽ chờ đón anh khi anh cần em nhất khi anh stress hay buồn chán, khi anh đau mà người đó không chà sống lưng cho anh như em vẫn thường làm cho anh dễ ngủ, khi anh muốn em ôm anh khi anh ngủ hãy gọi cho em anh nhé em sẽ đến bên anh dù là bất kỳ khi nào, nhớ nhé anh chồng yêu quý của em. Dù anh có thế nào đi chăng nữa thì hãy luôn tin rằng có em đi bên cuộc sống anh, luôn dõi theo đời sống của anh, và lo ngại cho anh rất nhiều. Em yêu anh chồng ngốc của em, anh nói với em anh thích em gọi anh như vậy. Em sẽ làm tổng thể những gì anh muốn mà .

Nguyễn Hoàng Dung