BÀI THI: VIỆT NAM TÔI ĐÓ! – Phật Sự Online

BÀI THI: VIỆT NAM TÔI ĐÓ!
MÃ SỐ BÀI DỰ THI: VIET (54)
Số lượng từ: 1799

 

VIỆT NAM TÔI ĐÓ !

Hơn hai tháng ròng rã trôi qua, kể từ khi cơn đại dịch Covid lần thứ tư bùng phát tại Việt Nam, con cứ thấy lòng mình như thắt lại từng cơn. Khác với những trận dịch trước đó, lần này con cảm nhận sâu sắc hơn về kiếp nhân sinh. Ranh giới giữa sự sống và cái chết chỉ nằm trong gang tấc.

TP HCM ! Sao con yêu quý quá tên gọi này ! Có lẽ do con được sanh ra và lớn lên nơi mảnh đất phố thị phồn hoa. Nơi đây đã mang nặng trong con những kỷ niệm của tuổi ấu thơ. Từ đó đến giờ, chưa khi nào con thấy TP HCM lặng thinh đến vậy. Hòn Ngọc Viễn Đông như trái tim của quốc gia, khi nào cũng hòa nhịp đều đặn cả ngày lẫn đêm. Nhưng, Hồ Chí Minh giờ đây đang bệnh. Chúa sơn lâm cũng có lúc ốm đau, cũng có những cơn trở mình ê buốt. Thân thể đau yếu thì khó hoàn toàn có thể tránh được những lúc yếu mềm, ngoại cảnh dễ làm cho tất cả chúng ta tổn thương, nhưng chỉ cần những hành vi hay lời nói động viên nhau, thì nguồn sống sẽ lại trỗi dậy. Con tin nay mai TP HCM sẽ khỏe lại thôi, TP HCM nhỉ ! Vì đồng bào cả nước đang chăm nom và dõi theo hơi thở của TP HCM mà !
Những ngày qua, trên những trang mạng xã hội, bài hát vừa quen thuộc, vừa yêu thương như vang vọng khắp nơi : “ Việt Nam tôi đó, ngàn năm sáng tươi ; Việt Nam tôi đó, ở trong trái tim …. ” lời bài hát “ Việt Nam I Love ” của nhạc sĩ Mai Chí Công thấy thương làm thế nào ! Cảm giác như mỗi khi bài hát được cất lên, là bao nhiêu nghĩa cử cao đẹp đều được lồng chung với nhau. Khi thì đoàn xe của những Y Bác sĩ từ khắp hai miền Trung Bắc vào tương hỗ và chi viện cho TP HCM, khi thì những chuyến xe nối dài, tải hàng tấn nông sản và những nhu yếu phẩm vào phân phối lương thực cho bà con đang gặp khó khăn vất vả. Nhiều hội nhóm từ thiện lần lượt được lập ra, hầu hết để tương hỗ những hộ dân trong khu cách ly, phong tỏa và bà con lao động ở những khu nhà trọ …. Cây ATM gạo, nhà hàng siêu thị 0 đồng và gần đây là những bình Oxy và mai táng cho đồng bào. Nghe thương mà cũng đau lòng quá !
Hồ Chí Minh với bản tính hào phóng, khi nào cũng lan rộng ra vòng tay nghênh đón những ai muốn đến, dù học tập hay lập nghiệp. Nhưng khi đất lành thành tâm dịch, nhiều đoàn người phải rời đi tránh dịch. Chắc Hồ Chí Minh buồn lắm, khi không hề liên tục ôm ấp những thị dân của mình. Nhưng biết làm thế nào được, chỉ mong Hồ Chí Minh mau khỏe để mọi người hoàn toàn có thể lại quay về phụ thuộc. Những người từ giã TP HCM, đều là người dân tha phương cầu thực, mọi người đã phải khó khăn vất vả trong cảnh “ vạn lý hồi hương ”. Nhưng họ không cô độc, trên đường trở về, họ nhận được rất nhiều sự trợ giúp của bà con bên đường, có khi là hộp cơm, chai nước đỡ lòng, có khi là tiền xăng, tiền tương hỗ …. Bên cạnh đó, mọi người còn cổ vũ về niềm tin, cùng nhau vẫy tay gửi lời chúc lành, bình an. Nhiêu đó thôi cũng làm giảm bớt đi sự stress và sợ hãi trên con đường dài vạn lý trở về quê nhà .
Trong đại dịch lần này, cảnh tượng lấy đi nhiều nước mắt của con nhất, là những cuộc vĩnh biệt trong hấp tấp vội vàng của người con với cha mẹ, hay của những người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Những lời nói nghe như xé lòng “ lạy đi con, lạy mẹ đại đi con, để người ta còn đem xác của mẹ đi nữa …. ” Nhiều khi như vậy vẫn còn may, vì có những cuộc biệt ly chưa kịp nói lời ly biệt, cũng không được nhìn mặt nhau một lần sau cuối. Giờ đây, con càng cảm nhận thâm thúy hơn hai chữ “ Vô thường ” được gói ghém trong những lời dạy của đức Phật. Biết là vậy, sao con vẫn thấy lòng mình như quặn thắt …
Nơi chốn già lam, con còn tận mắt chứng kiến những câu kinh hòa quyện cùng sự lo ngại của huynh đệ, khi người thân trong gia đình của họ phải chiến đấu từng phút giây với căn bệnh Covid. Ít nhiều con cũng hiểu được tâm trạng của chư huynh đệ lúc này. Họ luôn trông chờ những dòng tin nhắn điện thoại thông minh, để biết được người thân trong gia đình của mình hiện tại có được bình an hay không ? ! Tuy là đã xuất gia, hiểu rất rõ về lý nhân quả, nhưng khi tận mắt chứng kiến vô thường đang rình rập đe dọa sự sống, thì cũng khó hoàn toàn có thể kìm nén được xúc cảm của mình. Covid đã đem lại quá nhiều đau thương và mất mát cho con người …
Mỗi ngày, có đến hàng ngàn tin nhắn được gửi đến những Mạnh thường quân để mong được tương hỗ. Mọi người cũng đã cố gắng nỗ lực rất là để hoàn toàn có thể cùng nhau chống chọi qua cơn đại dịch quyết liệt. Những ai khá giả thì chia sớt lại cho người đang gặp khó khăn vất vả, nơi nào yên bình hơn thì gom góp vật thực để tương hỗ cho vùng tâm dịch. Không chỉ có miền Bắc, mà miền Trung, miền Tây đều hướng về, tương hỗ Hồ Chí Minh chống giặc Covid. Thương quá cái niềm tin đoàn kết của người Việt Nam mình …
Đã bao đời nay, Phật giáo luôn sát cánh cùng với dân tộc bản địa trong những bước thăng trầm lịch sử vẻ vang. Khi đại dịch mới bùng phát, Giáo Hội đã đứng ra lôi kéo chư Tăng Ni, Phật tử cùng nhau góp phần, tương hỗ quỹ Vacxin, máy trợ thở, tạo oxy cùng hơn 4500 tấn nông sản tương hỗ bà con chống dịch. Khi quốc gia gặp khó khăn vất vả thì Tăng – ni tạm xếp lại những câu kinh, tiếng kệ để đồng sự cùng mọi người trong nhiều phương diện thiết yếu. Không những tương hỗ về mặt vật chất mà Phật giáo còn giúp cho Phật tử yên tâm hơn về ý thức. Giáo hội phát động những chương trình tu học Online như Tụng kinh Dược Sư, học giáo lý, nghe chánh pháp … Những khi bị sự trói buộc, rào cản của tâm thì chính pháp ngữ của chư tôn đức Tăng – Ni sẽ là chìa khóa để tất cả chúng ta yên tâm hơn trong mùa đại dịch này .
“ Đời không đạo nên đời loạn khổ

 Đạo ở đời thật chỗ yên vui”

Nhớ lại những năm 1947 tại Tỉnh Nam Định, Phật Giáo Việt Nam có 27 nhà Sư “ cởi áo cà sa, khoác chiến bào ” để sát cánh cùng dân tộc bản địa bảo vệ quốc gia trong hai cuộc kháng chiến chống Pháp và Mỹ. Để rồi 74 năm sau, những vị Tăng – Ni một lần nữa “ cởi áo cà sa, khoác đồ bảo lãnh ” để tương hỗ bà con chống dịch. Thương quá những tấm lòng từ bi của người con Phật .
Lại một lần nữa, Vu Lan trở lại trong toàn cảnh dịch bệnh. Nhưng có lẽ rằng, Vu Lan năm nay buồn lắm, vì có rất nhiều người sẽ không còn được cài lên ngực của mình đóa hồng màu đỏ của yêu thương, thay vào đó là bông hoa màu trắng của sự mất mát, tang thương. Thôi thì, nỗ lực nén lại những đau thương mà sống tốt hơn. Với những ai còn cha còn mẹ, hãy nỗ lực yêu thương họ nhiều hơn nữa, đừng để sau này tất cả chúng ta phải thốt lên 2 từ “ Giá như ” !
Với cái nhìn Từ Bi và Trí Tuệ của người con Phật, trải qua đại dịch lần này, tất cả chúng ta thấy được giá trị của sự sống, thấy được những tấm lòng yêu thương giữa người với người và trân quý nhau hơn trong từng phút giây hiện tại .
Việt Nam tất cả chúng ta là vậy đấy, Phật giáo của tất cả chúng ta là vậy đấy. Đất nước tuy nhỏ bé, nhưng truyền thống cuội nguồn yêu nước từ bao đời vẫn luôn luôn hiện hữu. Sự đoàn kết và yêu thương là sức mạnh ý thức để giúp Việt Nam vượt qua bao sóng gió. Chúng ta cùng đi trên một con thuyền, cùng chung nhau cạnh tranh đối đầu với cơn sóng dữ, thì đâu còn thời hạn để hơn thua, đố kỵ với nhau nữa. Trong khoảng thời gian ngắn hiện tại, chỉ có sự đoàn kết, yêu thương, cảm thông cho nhau mới hoàn toàn có thể bẻ lái con thuyền thành công xuất sắc vượt qua bao sóng gió .
Một lần nữa con muốn được nghe tiếng hát vang vọng :
“ Việt Nam tôi đó, ngàn năm sáng tươi
Việt Nam tôi đó, ở trong trái tim
Dù cho năm tháng, dù nơi chốn xa

Quê hương đi đâu cũng sẽ trở về

Tình yêu tôi mãi, dành cho nước Nam. ”