Tiếng ve sầu
Tiếng ve sầu làm tôi nhớ lại những trưa hè nắng cháy, bọn trẻ chúng tôi tụ tập dưới gốc phượng ở trường làng để hái hoa phượng chơi trò đá gà và tìm bắt ve sầu. Bắt được con ve sầu nào, chúng tôi bỏ ngay vào bao bóng để quan sát xem ve sầu kêu bằng cách nào. Quan sát xong, đứa thì bảo ve sầu kêu bằng miệng, đứa thì bảo tiếng kêu của nó phát ra từ đôi cánh … Chỉ có bấy nhiêu thôi mà chúng tôi cự cãi la lối om sòm cả một góc sân trường. Cuối cùng chẳng có đứa nào lý giải được. Cũng may lúc đó có thầy giáo dạy môn Sinh vật đi qua, chúng tôi liền nhờ thầy lý giải giùm. Thấy chúng tôi tò mò, thầy ân cần lý giải : ” Thực tế ve sầu không kêu bằng miệng. Miệng của nó vốn là một cái ống nhỏ dùng để cắm vào vỏ thân cây để hút nhựa. Tiếng kêu của ve sầu phát ra từ thắt lưng của nó. Ở cạnh bụng của nó có một cái màng giống như màng trống. Chính cái màng này đã phát ra tiếng kêu râm ran thật mê hoặc suốt cả mùa hè. Và chỉ có ve sầu đực mới kêu được, còn ve sầu cái thì không “. Lời lý giải của thầy thật mê hoặc, bọn trẻ chúng tôi cứ há hốc mồm nghe. Bấy giờ bọn trẻ chúng tôi mới tin là ve sầu phát ra âm thanh từ thắt lưng của nó. Từ hôm đó chúng tôi không còn tìm bắt ve sầu, cũng không tụ tập dưới gốc phượng hái hoa chơi trò đá gà giữa trưa hè nữa .
Tiếng ve sầu còn làm cho tôi nhớ lại những ngày tháng xa nhà, nhất là những ngày hè tham gia đội người trẻ tuổi tình nguyện lên vùng cao làm công tác làm việc giáo dục. Lúc đó tôi được sắp xếp ở nhà một bác nông dân ngoài sáu mươi tuổi. Nhà bác sát rừng dương nên suốt ngày chỉ nghe tiếng ve sầu và tiếng xào xạc của rừng dương khi gió thổi qua. Lần tiên phong xa nhà đến ở nhà bác, tôi không sao ngủ được, nằm thao thức nhìn lên mái nhà, nghe tiếng ve sầu kêu râm ran như một điệu nhạc dài vô tận cứ ru hồn tôi vào giấc ngủ chập chờn. Rồi những trưa hè từ lớp học quay trở lại tôi không ngủ trưa được, tiếng ve sầu râm ran làm tôi nhớ nhà đến ứa nước mắt. Tôi thấy thực trạng nhà bác nông dân này sao giống thực trạng nhà tôi quá. Nhà tôi cũng nghèo như nhà bác nhưng chị em tôi ai cũng học đến nơi đến chốn, còn bác thì con cháu không đứa nào biết chữ. Tôi cảm thấy thương cho cha mẹ tôi mà cũng thương cho mái ấm gia đình bác quá. Tôi nghĩ giá như ngày trước có đội người trẻ tuổi tình nguyện như giờ đây thì mái ấm gia đình bác đâu đến nỗi … Tôi tự nhủ : ” Thôi mình sẽ nỗ lực giúp những con của bác biết được cái chữ. Ngày đêm tôi miệt mài đem hết trí lực của mình ra dạy cho những con của bác. Sau ba tháng hè, những con của bác đã biết đọc, biết viết. Tôi và bác mừng không hề tả .
Kết thúc đợt công tác, tôi trở về đơn vị cũ, khi chia tay bác tặng tôi một cuốn sổ tay, trên bìa in một chú ve sầu đang ca hát.
Xem thêm: Truyện Nơi Nào Đông Ấm
Bạn đang đọc: Tiếng ve sầu
Từ đó trở đi tôi không còn thời hạn để nghe tiếng ve sầu nữa. Hôm nay con trai của tôi bắt được con ve sầu đem về hỏi tôi : ” Ba ơi ! Ve sầu kêu bằng gì ? “. Câu hỏi ấy làm sống dậy trong tôi bao hoài niệm của một thời thơ ấu đã qua. Cái thời mơ mộng thả hồn theo tiếng ve sầu. Tôi lại lý giải cho con tôi bằng chính những điều đã học được từ thầy giáo dạy Sinh năm nào. Và tôi cũng không quên dặn những con không được trèo lên cây bắt ve sầu .
Áo Trắng số 9 ra ngày 15/05/2013 hiện đã xuất hiện tại những sạp báo . |
Source: https://laodongdongnai.vn
Category: Hỏi Đáp