Ngày 20/11: Những bài văn hay và xúc động viết về thầy cô, giáo
Tôn sư trọng đạo là truyền thống lịch sử nhân văn tốt đẹp của dân tộc bản địa ta từ ngàn đời xưa đến nay. Truyền thống ấy biểu lộ rõ nét nhất trong ngày 20/11 hằng năm – là ngày Hiến chương những nhà giáo Nước Ta. Tình cảm thầy trò thân thương, gắn bó, mang nặng nghĩa tình được ghi lại qua những bài thơ, bài ca thật giàu hình ảnh và xúc động. Nhưng có lẽ rằng chân thành mộc mạc, tự nhiên nhất vẫn là những bài văn của chính những em học viên viết về thầy cô .
Dưới đây là một số bài văn hay đã từng đạt giải trong những cuộc thi cảm nhận về thầy, cô giáo nhân dịp 20/11.
Nội Dung Chính
Thầy cô dạy dỗ em nên người
Tác giả : Vũ NguyễnBài văn là những kỉ niệm rất sôi động của cậu học trò đã từng nghịch ngợm, quậy phá làm lo ngại thầy cô. Nhưng bằng tổng thể yêu thương, ân cần ; thầy cô đã khiến cậu tâm phục, khẩu phục. Những tình cảm của cậu với thầy cô trong ngày 20-11 mỗi năm mỗi khác, nhưng càng trưởng thành, cậu càng hiểu rằng dù thế nào đi chăng nữa, tổng thể thầy cô luôn mong ước dành cho học trò của mình những điều tốt đẹp nhất. Không có thầy cô, cậu không hề thành công xuất sắc như ngày thời điểm ngày hôm nay. Vì vậy, thay vì gửi những tin nhắn chúc mừng ngắn ngủi, hãy bộc lộ tình cảm với thầy cô thật chân thành và thiết thực nhất .Cứ mỗi lần tháng 11 ùa về, đến cái ngày mà cả một năm mới có một lần để nhắc học trò nhớ về thầy cô của mình, nhắc đến ngày Nhà Giáo Nước Ta thì mọi ký ức của thời học viên lại ùa về. Nhớ những lời căn dặn, những cái vỗ vai, hay cả những lời răn đe nghiêm khắc của thầy cô khi học trò mắc phải lỗi .Thầy cô là người luôn dành toàn bộ mọi yêu thương cho đứa học trò của mình, kể cả những đứa học trò mà luôn làm mình phát bực la lớn lên và mời đi ra khỏi lớp. Thậm chí hoàn toàn có thể là đình chỉ học môn đó một tuần cũng có .Thầy cô là người luôn phải chịu đựng bởi bao trò tai quá mà những đứa học trò gây ra, hay thường là những vị cứu tinh của những học viên bị bắt nạt. Có thể nói thầy cô như thể những thần tượng của học trò, hay là người cha, người mẹ thứ hai vậy .Thầy cô là người đã dạy con nét chữ tiên phong để rồi sau này, khi con lớn hơn một chút ít, con mới hiểu sự ân cần của cô, khi cầm tay con uốn từng nét chữ không chỉ đơn thuần là dạy con biết viết, mà nết người của con cũng khởi đầu từ những nét chữ A, B, C. Là người mà phải thức cả đêm để viết lại và cảm nhận bài văn thầy phê “ cảm nhận còn hời hợt ” bằng tổng thể tình cảm, vốn sống của mình. Tất cả những gì thầy cô làm là chỉ mong học viên của mình sẽ tốt hơn, trưởng thành hơn .Nhớ ngày 20/11 năm xưa chắc ai cũng trải qua cái thời mà đòi mẹ phải mua quà để đi Tặng thầy cô cho bằng được nhưng nỗi khổ là không dám đi một mình, lần nào cũng phải mẹ kè kè đi, lúc đó nhỏ có biết nói gì đâu thấy bạn đi mình cũng đi cho bằng được. Quà 20/11 lúc xưa cũng chỉ là dầu gội, bột ngọt, sữa hay cuốn sổ và cái bút, nhà có điều kiện kèm theo hơn thì xấp vải cho thầy cô may đồ để đi dạy. Lớn lên chút thì đã biết đường đi mua quà cho thầy cô, nhưng đến lúc khuyến mãi thì run cầm cập, gặp thầy cô ở trường suốt không sao cả nhưng mà gặp riêng thầy cô thì không dám đến. Nhớ lúc đi Tặng Kèm quà thì vừa vào phòng, thấy thầy cô là Tặng cho thầy cô rồi nói một câu ngắn gọn : ” Mừng Cô ( Thầy ) 20 tháng 11 ” rồi chạy cái vèo ra ngoài, để thầy cô phải chạy ra gọi học trò quay trở lại ngồi chơi, nhưng cũng chỉ ngồi được 5 phút rồi ” Cô ( Thầy ) cho em xin phép “. Đến hôm sau vẫn còn không dám gặp thầy cô .Lớn lên rồi học cấp 3, ngày 20/11 được xem như thể một ngày học nhẹ nhõm của học viên thì phải – theo tôi nghĩ như vậy. Vì ngày 20/11 thường thì thầy cô tặng thêm không dò bài, học viên cũng không phải thấp thỏm vì cái giờ dò bài như thường ngày. Đôi khi thì còn được nói chuyện phiếm và nghỉ học luôn môn đó, thường thì lớp trường đại diện thay mặt lớp khuyến mãi ngay hoa cho thầy cô rồi thôi, xong cái ngày 20/11 .Nhưng cái ngày 20/11 không phải thầy cô vui vì được nhận hoa và quà của học trò thôi, thầy cô vui vì thấy rằng những đứa học trò của mình đã lớn khôn hơn, thầy cô khi thấy những thành quả của mình tốn bao sức lực lao động tận tâm đạt được thành quả, đó là điều mà làm cho thầy cô tự hào nhất trong đời làm nhà giáo của mình .Không biết ngày 20/11 của bạn như thế nào nhưng của tôi là một ngày đầy cảm hứng, tuy đi làm xa không hề tới thăm thầy cô được, nhưng không khi nào thầy cô không nhớ tới tôi. Lúc tôi gọi điện thoại cảm ứng chưa kịp nói tên mình thì thầy cô đã nhận ra tôi trước, tôi vui mừng và nhiều lúc là bật khóc, mặc dầu lúc đi học tôi có phá, có quậy nhất lớp thì thầy cô vẫn nhớ và cười phì nói : ” Thằng học trò phá nhất lớp của cô nay làm ở đâu rồi, có khỏe không ? Năm nay cho gọi điện thoại cảm ứng nhưng năm sau phải về nhà thăm cô đấy nhé ! ! ! “. Trải qua biết bao lứa học trò, bao nhiêu năm nhà giáo mà thầy cô vẫn nhớ học trò của mình chứng tỏ một điều là thầy cô luôn dành mọi tận tâm cho những đứa học trò nhỏ bé, dù có hay nghiêm khắc với mình đi chăng nữa thì cũng dễ hiểu là thầy cô chỉ muốn điều tốt nhất cho mình mà thôi. Chắc điều đó ai cũng cảm nhận được như tôi, vì nếu không có những điều như thế thì bạn hoàn toàn có thể thành công xuất sắc hay sống tốt hơn như lúc bấy giờ để còn ngồi đọc những dòng tốt viết đây .Lúc ngồi viết những dòng này thì nhớ lại những trò tai quái của mình đã mang đến cho thầy cô … Sao hoàn toàn có thể làm những trò ấy nhỉ, nhưng mà thôi ” Nhất quỷ, nhì ma, thứ ba học trò ” mà, nhưng dù gì thì cũng mong ngày 20/11 sắp đến, hãy bỏ một chút ít thời hạn nếu như được hãy đến thăm thầy cô, thầy cô sẽ không quên bạn đâu, nhưng nếu không được thì hãy dành cho một cuộc điện thoại cảm ứng chỉ năm, mười phút thôi. Đừng chỉ gửi một cái hình lên mạng Xã hội cho thầy cô và kèm theo dòng ngắn ngủn : ” Mừng 20/11, chúc Thầy ( Cô ) có ngày lễ hội vui tươi ” là thôi .Xin cảm ơn những thầy cô đã dìu dắt con từ những ngày tiên phong học lễ, hậu học văn. Những yêu thương, trân trọng và tôn kính nhất là tổng thể những gì con muốn những người cô thầy đã dạy dỗ con nên người. Chúc những thầy cô luôn mạnh khỏe, niềm hạnh phúc để mãi mãi vun đắp cho sự nghiệp trồng người .
Tác giả : Đỗ Thị Lan Thu – 12A3 – trung học phổ thông B Phủ Lý ( 2012 – năm ngoái )Cô giáo dạy văn của em
Dưới mái trường thân thương – nơi lưu giữ bao kỉ niệm của tuổi học trò thì cô giáo dạy văn đã để lại ấn tượng thâm thúy nhất trong lòng tác giả. Trong kí ức của mình, những kỉ niệm về cô cứ thế hiện lên từ những ngày tiên phong cô học trò nhỏ đặt chân vào ngôi trường trung học phổ thông cho đến những bài giảng đầy nhiệt huyết và yêu nghề của cô giáo. Cái cách cô truyền đạt thật đặc biệt quan trọng, cô khiến cho học trò tiếp thu không chỉ những bài học kinh nghiệm trên sách vở mà cả trong đời sống. Đó là người thầy mẫu mực có nhân cách cao đẹp khiến cho mỗi học viên đều cảm thấy niềm hạnh phúc khi được học cô .Mái trường – Ngôi nhà thứ hai luôn là nơi lưu lại những dấu ấn đáng nhớ nhất cuộc sống mỗi con người. Ở nơi đó, thầy cô là cha mẹ, bạn hữu là đồng đội gắn bó với nhau như ruột thịt và cùng nhau tạo nên những kỉ niệm khó phai. Suốt những năm tháng cắp sách đến trường, chắc rằng ai cũng có ấn tượng với một thầy cô giáo nào đó. Những người để lại cho ta kinh nghiệm tay nghề suốt đời hay vực ta đứng dạy từng những nơi tối tăm, hay đơn thuần là cách giảng bài thâm thúy mà không sao quên được. Tôi cũng vậy, suốt ba năm đại trà phổ thông cô Hưng dạy văn là người tôi nhớ nhất. Viết về hình tượng cô giáo ngay từ bé chúng tôi đã được nhào nặn trong trí tưởng tượng đó là cô giáo với mái tóc đen dài bóng mượt, cặp ngăn nắp bằng một chiếc kẹp giản dị và đơn giản, da trắng môi đỏ, luôn mặc áo dài thướt tha và dáng đi khoan thai, nhẹ nhàng. Với tôi, chắc như đinh đó là cô giáo bước ra từ giấc mơ .Ngày đầu ngỡ ngàng bước vào lớp mười, buổi tiên phong gặp gỡ, cô bước vào lớp với cặp kính râm to đen, chúng tôi có chút nhốn nháo và giật mình, cô hóm hỉnh lý giải : “ Buổi đầu chào cả lớp mà cô giống mafia quá, cô xin lỗi những em nhưng nếu giờ đây cô bỏ kính ra thì cả lớp chắc không ai học được vì sợ vừa vì cười đấy. Cô bị ngã xe, lớp thông cảm cho cô nhé ! ” và kèm theo đó là nụ cười rạng rỡ. Tôi cũng phát hiện ra rằng không phải cô giáo dạy văn nào cũng có giọng nói ngọt như mía lùi hay lanh lảnh như chim hót. Cô Hưng giọng khá trầm và khàn nhưng chưa khi nào chúng tôi cảm thấy ngao ngán với tiết văn của cô. Ngày tiên phong ấy, cô còn ra mắt và kể thêm vài câu truyện vui về “ cái tên giông tên con trai ” của cô. Vậy là giờ dạy mở màn, cô đã đốn tim toàn vẹn bốn mươi lăm thành viên 10A3, đặc biệt quan trọng là tôi, cảm nhận được một tâm hồn đồng điệu .Nhắc đến cô giáo, người ta luôn mường tượng ra sự ân cần, nhẹ nhàng, dạy dỗ chỉ bảo tận tình, sự nhiệt huyết và yêu trẻ. Cô Hưng cũng không phải ngoại lệ. Nhưng điều đặc biệt quan trọng hơn cả, cô là người rất đậm cá tính và tân tiến. Cô luôn có cách lôi kéo chúng tôi không hề dời khỏi lời giảng của cô một tích tắc nào. Cô vẫn giữ những nét truyền thống cuội nguồn của một nhà giáo, không rơi lệch về tư tưởng, đạo đức nhưng cô cũng không quên bỏ vào đó một chút ít cái tôi cá thể riêng để học viên hoàn toàn có thể nhớ về cô mãi. Ông nội tôi trước kia là một nhà Nho dạy chữ Hán thế cho nên ông rất thích con cháu nối nghiệp ông. Mỗi lần về thăm quê, ông lại thủ thỉ với tôi : “ Làm giáo viên con nhé ! Tôi chỉ biết mỉm cười và lẳng lặng gật đầu ”. Tôi yêu trẻ nhưng nóng tính mà ngành giáo luôn cần sự kiên trì và tôi đã tự nhủ rằng “ không khi nào mình thi sư phạm ”. Nhưng rỗi mỗi tiết văn của cô lại truyền thêm cho tôi cảm hứng. Tôi sẽ đứng trên bục giảng, thổi hồn vào từng câu chữ và học viên sẽ quý mến tôi như chứng tôi kính trọng, yêu quý cô giờ đây. Tôi sẽ niềm nở, vui nhộn và thân thiện giống cô. Tôi sẽ dạy cho những đứa con thứ hai của tôi không chỉ tri thức mà còn cả cách làm người, cách yêu thương đời sống, cách gieo lòng nhân hậu với những con người ra chưa từng biết, chưa từng gặp qua mỗi trang sách giống như cô dạy chúng tôi trong mỗi tiết học .Cô Hưng mang dáng dấp của người phụ nữ văn minh nhưng cũng không quên đi nét truyền thống lịch sử trong mình. Không phải phóng đại, nhưng cô là người phụ nữ giỏi việc nước, đảm việt nhà. Cô luôn nhiệt tình tham gia những hoạt động giải trí Đoàn trường, nhiều năm đạt thương hiệu Giáo viên xuất sắc. Năm học 2012 – 2013, lần tiên phong cô tu dưỡng học viên giỏi lớp 12 mang lại thành tích bùng cháy rực rỡ như vậy : Ba giải nhì, một giải ba và một giải khuyến khích, đứng nhất tỉnh năm đó. Ở nhà, hai con của cô luôn là những con ngoan trò giỏi. Hai em luôn dạt thương hiệu học viên giỏi qua từng năm học. Niềm vinh dự hơn cả là con trai cô từng đạt giải học viên tỉnh lớp 5. Cô là người giữ lửa và ngọn lửa ấy luôn phát cháy trong mái ấm gia đình nhỏ niềm hạnh phúc của cô .
Tôi đang cảm nhận từng ngày trọn vẹn khi còn là học sinh, khi còn được ngồi trên ghế nhà trường. Và tôi không thể nào quên những kỉ niệm thời áo trắng bên bạn bè, trang sức cùng hình ảnh người cô miệt mài bên giáo án. Người đã truyền dạy cho tôi bao tri thức, bao ước mơ và hi vọng – Cô Hưng.
Thầy cô chắp cánh ước mơ cho chúng em
Tác giả : Trần Thu Hường
Bài văn viết về thầy cô của tác giả Trần Thu Hường đọc lên thật thấm thía. Với lối viết văn súc tích, giàu hình ảnh, cách dẫn dắt tự nhiên, sáng tạo; tác giả đã cho chúng ta thấy được công ơn của thầy cô với cuộc đời mỗi con người quan trọng như thế nào. Đồng thời, nghề dạy học cũng hiện lên thật vất vả gian truân – đó là công việc thầm lặng nhưng cũng rất vinh quang. Sự trưởng thành của mỗi cô cậu học trò chính là những món quà vô giá đối với thầy cô. Nhưng quý hơn cả vẫn là tình thầy trò thiêng liêng xuất phát từ những trái tim biết rung động. Chúng ta hãy cùng đọc và cảm nhận bài văn sau:
Từ khi mở mắt chào đón cuộc đời, tôi đã cảm nhận được tình cảm thiêng liêng vô giá của cha, của mẹ. Năm tháng qua đi, những tình thương ấy nuôi nấng tôi nên người và lúc ấy, tôi tưởng rằng trong cuộc đời này chỉ có cha mẹ là những người dành cho mình tình yêu thương cao đẹp nhất. Nhưng không, từ khi hòa nhập với xã hội và nhất là từ khi chập chững bước vào môi trường học tập, tôi mới biết trong cuộc đời này, những người đồng hành cùng tôi trong suốt một quãng đời không chỉ có cha mẹ, mà còn có những người thầy, người cô.
Phải, thầy cô đã dìu dắt tôi từ những năm tiên phong của cuộc sống đi học. Thầy cô đã chắp cánh tham vọng, tham vọng tươi đẹp về tương lai, đã cho tôi những giấc mơ về sự thành đạt, về sự nghiệp, sự nghiệp và cả niềm tin mãnh liệt vào đời sống. Phải chăng những điều hay lẽ phải, những nét đẹp trong tâm hồn của mỗi con người đều được khơi nguồn từ tay những người hướng đạo. Vâng, họ đã dành một phần cuộc sống mình để trau chuốt, dẫn dắt người học viên từng bước đi trên con đường còn bao chông gai phía trước. Đã có ai đó nói rằng : “ Nghề giáo như nghề chèo đò, phải đưa những con đò đến được bờ bên kia. ’ ’ Thật đúng như vậy. Để làm tròn thiên chức cao quý của mình, “ người đưa đò ’ ’ phải nỗ lực giữ làm thế nào cho đò được vững chãi. Mà có ai biết được rằng, trong suốt chặng đường ấy, họ phải vượt qua bao nhiêu gian truân khó khăn vất vả. Phải, “ người đưa đò ” phải dùng hết sức lực lao động của bản thân để chống chọi những khi có “ mưa to ”, “ gió lớn ”. Rồi khi đã đưa được khách qua sông, “ người đưa đò ” lại quay về bến bên kia để liên tục thực thi thiên chức cao quý ấy. Và cứ thế, cứ thế, những người thầy đã dành cả cuộc sống để dạy dỗ cho toàn bộ những đứa con thân yêu của họ, không quản khó khăn vất vả, căng thẳng mệt mỏi. Cho dù phải thức khuya để miệt mài soạn giáo án, mặc dầu ngày qua ngày họ chỉ mãi lặp đi lặp lại những công thức, những bài giảng hàng nghìn, hàng vạn lần nhưng họ vẫn không buồn chán, do tại trong trái tim họ chỉ có duy nhất một khát khao – uốn nắn, dạy dỗ lớp trẻ ngày hôm nay thành người .Thầy cô không chỉ hi sinh công sức của con người và thời hạn của mình mà còn dành trọn cả tình yêu thương và sự bảo bọc cho những đứa trẻ non nớt vẫn còn kinh ngạc trước cái xã hội to lớn này. Những đứa trẻ ấy ngơ ngác nhìn ra cuộc sống với sự dẫn dắt và tình yêu thương của thầy, của cô. Vâng, thầy cô đã truyền cho tôi niềm tin và nghị lực để tôi có đủ sức mạnh và lòng tin, chạm lấy những tham vọng, khát vọng và biến chúng thành hiện thực. Thầy cô đã tận tụy, đã dồn toàn bộ công sức của con người vào bài giảng, làm chúng thêm sinh động để thuận tiện ăn sâu vào tâm lý của từng học viên. Nếu như không có lòng yêu thương dành cho học viên của mình, thì liệu họ có tận tình, hi sinh nhiều như vậy được không ? Phải, việc làm hằng ngày của những người thầy, người cô xuất phát từ trái tim yêu thương của người cha, người mẹ dành cho chính đứa con ruột thịt của mình. Tình yêu ấy luôn cháy bỏng trong tim mỗi người thầy, người cô, sẵn sàng chuẩn bị sưởi ấm những sinh linh nhỏ bé vẫn còn chập chững bước tiến trên đường đời .Bánh xe thời hạn cứ quay lặng lẽ, chúng tôi dần trưởng thành sau mỗi bài học kinh nghiệm, sau những buổi đứng lớp của những thầy những cô. Nhớ lắm tà áo dài thướt tha của cô, dáng đi nghiêm trang mà thân thiện của thầy. Nhớ lắm những bài học kinh nghiệm làm người, những tri thức khoa học mà mấy năm qua tôi được học nằm lòng. Một năm qua đi, chúng tôi lại phải chào tạm biệt những người thầy, người cô để bước tiếp sang lớp mới, học thêm những bài học kinh nghiệm mới. Lòng chúng tôi lại bồi hồi khi nhìn thấy hình bóng thân yêu của những người thầy người cô mà xưa kia đã giảng dạy chúng tôi bằng một tấm lòng tận tụy. Và mỗi năm cứ đến ngày 20/11, toàn thể học viên trên khắp quốc gia Nước Ta lại nhiệt liệt chào mừng ngày Nhà Giáo Nước Ta. Những nỗi khó khăn vất vả, nhọc nhằn của những người làm nghề giáo, giờ đây được đền đáp bằng những bó hoa, những lời chúc vô cùng ý nghĩa của chính người học trò mà xưa kia mình đã dạy dỗ, bảo ban. Trên khuôn mặt của họ lúc bấy giờ rạng rỡ một nụ cười. Vâng, họ niềm hạnh phúc, niềm hạnh phúc không phải vì được đền đáp mà niềm hạnh phúc vì được gặp lại những đứa con thân yêu mà họ đã coi như một phần của cuộc sống mình .Cuộc sống có biết bao đổi khác nhưng nào đâu làm phai mờ đi tình cảm của người thầy người cô dành cho học dành cho học viên thân yêu. Tình cảm ấy thiêng liêng, cao quý biết nhường nào. Tình yêu thương ấy đã sưởi ấm tâm hồn của biết bao người học viên trong suốt cả cuộc sống đi học. Nếu một mai tôi không còn là một đứa trẻ, nếu một mai tôi rời khỏi sự ủ ấp của mái ấm gia đình và nhà trường để liên tục bước đi và thử thách mình trên quãng đường còn lại, thì tôi sẽ không quên đâu ! Không khi nào quên công ơn sâu nặng và tình cảm bát ngát của thầy cô dành cho tổng thể học viên của mình – những đứa con mà họ coi như máu thịt, như một phần của cuộc sống .
Thầy cô như thể mẹ cha
Tác giả : Trần Thanh Sương
Bài văn viết về thầy cô dưới đây là của một học sinh lớp 7. Bài văn tuy không dài nhưng rất hay và ý nghĩa. Đó là món quà to lớn dâng lên thầy cô nhân ngày Nhà giáo Việt Nam. Bất cứ thầy cô nào khi đọc bài văn này đều cảm thấy vui và tự hào. Vui vì học sinh biết kính trọng và ghi nhớ công ơn dạy dỗ của thầy cô; tự hào vì sự nghiệp trồng người của mình thật vinh quang nếu như đào tạo được lớp lớp học sinh như thế.
Trong cuộc đời của mỗi con người, nếu như cha mẹ là hai đấng sinh thành có công nuôi dưỡng ta từ nhỏ đến lớn thì thầy cô cũng có công không nhỏ. Thầy cô là những người dạy cho ta biết chữ, biết thế nào là lẽ phải trên đời, biết đối nhân xử thế. Đối với những học sinh còn cắp sách đến trường như chúng em thì thầy cô chính là những người cha, người mẹ thứ hai của chúng em.
Tục ngữ, ca dao Nước Ta ta có nhiều câu hay nói về thầy cô : “ Kính thầy mới được làm thầy ” Hay : “ Muốn con hay chữ phải yêu kính thầy ” Thật vậy, nếu không có thầy cô chỉ dạy thì chúng em sẽ không biết chữ. Thầy cô là những người đã dìu dắt chúng em đi trên con đường học vấn. Từ chỗ chưa biết gì, chúng em từ từ biết chữ, biết đọc, biết viết, biết làm văn, làm toán, biết được những kỹ năng và kiến thức phong phú và đa dạng vô tận của quả đât. Thầy cô đã giúp cho chúng em có được chìa khóa để Open tri thức của đời sống. Thầy cô đã vun đắp tham vọng cho chúng em, đưa chúng em đến đỉnh điểm của kỹ năng và kiến thức, của một tương lai tươi đẹp sau này. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là những người lái đò đưa học viên qua sông. Mỗi khi năm học kết thúc là thầy cô đã đưa học viên – những con đò cập bến. Hết chuyến đò này đến chuyến đò khác, thầy cô đã đưa biết bao nhiêu chuyến đò trong cuộc sống mình, biết bao thế hệ học trò đã được thầy cô dìu dắt. Công ơn của thầy cô thật là to lớn .Con người ta chắc rằng ai cũng có một thời cắp sách đến trường. Đó là khoảng chừng thời hạn đẹp nhất, thời hạn hồn nhiên đáng yêu của lứa tuổi học viên : ngây thơ, mơ mộng, vô tư, nhút nhát và cả sự tinh nghịch, quậy phá, thậm chí còn vô lễ với thầy cô … Chính thầy cô là những người đã đổi khác nhân cách cho chúng em, đã uốn nắn dạy bảo cho chúng em biết thế nào là sai, thế nào là đúng, hướng dẫn tận tình để chúng em trở thành những người công dân tốt vừa có đức, vừa có tài ship hàng cho xã hội, cho quốc gia tương lai. Hiện tại, em là học viên lớp bảy, em rất tự hào là học viên của trường trung học cơ sở Bình Mỹ vì em được học trong một ngôi trường có nhiều thầy cô dạy giỏi, có nhiều tận tâm với học viên .Thầy cô rất buồn khi chúng em học yếu, sai phạm lỗi lầm và rất vui mừng khi chúng em học ngày có văn minh, học giỏi, có đạo đức tốt. Em rất yêu quý những thầy cô đã dạy chúng em như cô Nhi, cô Hằng, thầy Hồng … nhất là cô chủ nhiệm của em là cô Nhi dạy Anh văn, người đã có nhiều tình cảm, cùng chia bùi xẻ ngọt, dìu dắt lớp em trong suốt thời hạn qua. Sau này sinh ra, em không còn đi học nữa nhưng em vẫn nhớ mãi về mái trường, về thầy cô, nhớ về những kỉ niệm thân thương, về người cha, người mẹ thứ hai của em với toàn bộ lòng biết ơn trân trọng .
Thầy cô: ôi hai tiếng bình thường sao mà thiêng liêng quá. Chúng em mãi mãi nhớ ơn thầy cô: những người được mệnh danh là kĩ sư tâm hồn. Ngày lễ 20/11 gần sắp tới, chúng em sẽ cố gắng học giỏi để dành tặng cho thầy cô những bông hoa điểm mười tươi thắm. Đó là sự thể hiện lòng biết ơn của chúng em đối với thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng chăm chỉ học tập để không khỏi phụ lòng thầy cô đã có công dạy bảo chúng em bao tháng ngày qua:
“Thầy cô như thể mẹ cha
Kính yêu, chăm sóc mới là trò ngoan”.
Công ơn thầy cô
Tác giả : Nguyễn Thị Hồng
Một trong những món quà ý dành nghĩa tặng thầy cô nhân ngày 20-11 đó chính là những món quà có giá tinh thần. Những món quà ấy không bao giờ phai nhạt cùng thời gian, mà luôn luôn được thầy cô nâng niu, coi trọng. Bài văn dưới đây cũng là một món quà như thế. Tuy không sắc sảo về hình ảnh và câu từ, chỉ mộc mạc thôi, giản đơn thôi nhưng ý nghĩa và đáng trân trọng.
Có lẽ trong cuộc đời của mỗi con người, ngoài cha mẹ là những bậc sinh thành, thầy cô giáo cũng có công lao rất lớn. Còn đối với những học sinh đang thời cắp sách tới trường như chúng em thì thầy cô giáo chính là những người cha, người mẹ thứ hai.
Thầy cô – hai chữ thiêng liêng mà chỉ có những học viên đủ tư cách mới được phép gọi. Họ là những người đã dẫn dắt chúng em đi trên con đường đời của riêng mình, người chắp cánh tham vọng cho chúng em. Mọi người vẫn thường nói thầy cô là người lái đò cho học viên. Khi một năm học kết thúc là chuyến đò cập bến. Có lẽ trong chuyến đò đó đã có biết bao điều mê hoặc. Thầy cô dạy cho chúng em biết rằng trong đời sống có rất nhiều khó khăn vất vả, thử thách nhưng cũng có vô vàn niềm vui và sự giật mình. Nhờ thầy, nhờ cô luôn tận tình tinh chỉnh và điều khiển, lèo lái chuyến đò đó nên chúng em đã vượt qua toàn bộ những khó khăn vất vả, để rồi theo chuyến đò cập bến cảng kỹ năng và kiến thức trong niềm vui, niềm không chỉ riêng của chúng em, mà còn của thầy cô nữa. Những gì thầy cô làm cho chúng em thiêng liêng, cao quí đâu kém những gì cha mẹ làm cho chúng em .Con người chắc rằng ai cũng có thời cắp sách tới trường. Đó là khoảng chừng thời hạn đẹp nhất, thời của tuổi mộng mơ, của những sáng tạo độc đáo vụt đến rồi vụt đi của cả sự ngỗ nghịch. Chính thầy cô là những người biến hóa cuộc sống chúng em, uốn nắn chúng em từng chút một trên con đường học vấn. Từ khi tất cả chúng ta còn bi bô tập nói đã đã được đưa tới trường mẫu giáo để tập làm quen với trường học. Cũng chính tại đó, thầy cô đã dạy cho tất cả chúng ta biết thế nào là lễ nghĩa, là biết cách cư xử cho phải phép. Rồi từng ngày, tất cả chúng ta bước lên những bậc cao hơn của nấc thang kiến thức và kỹ năng. Thầy cô luôn dõi theo tất cả chúng ta. Từ một con điểm tốt, một ý tưởng sáng tạo hay cho đến một sai phạm nhỏ, một lần không thuộc bài, thầy cô đều chú ý quan tâm khen ngợi hoặc nhắc nhở. Thầy cô là những người thầm lặng đưa chúng em đến đỉnh điểm của kỹ năng và kiến thức, cho chúng em một tương lai tươi đẹp .Chúng em luôn tự hào vì là học viên của trường Nguyễn Huệ, tự hào không chỉ vì được học tập trong một môi trường tự nhiên tốt, mà còn vì chúng em đã được những thầy cô giáo giỏi tận tình dạy dỗ. Ở đây, thầy cô giáo không chỉ đơn thuần là một người thầy, người cô mà còn là người cha người mẹ. Thầy cô chuẩn bị sẵn sàng dành thời hạn lắng nghe những vướng mắc, những tâm sự của chúng em. Thầy cô hoàn toàn có thể tạo cho chúng em những trận cười sảng khoái trong giờ học khi chúng em cảm thấy căng thẳng mệt mỏi. Thầy cô hoàn toàn có thể kiên trì lắng nghe và thông cảm với chúng em. Thầy cô khẽ cười và gật đầu khi chúng em cúi chào lễ phép. Nhưng thầy cô buồn khi tận mắt chứng kiến chúng em hỗn láo. Phải chăng thầy cô đã luôn không cho phép mình được khóc mỗi khi học trò hư, để giữ lòng mãi cứng rắn dạy bảo chúng em. Vâng, tổng thể, toàn bộ từ những gì li ti nhất đến những điều cao quý nhất chúng em đều coi trọng vì đó là tình thương bát ngát như trời biển của thầy cô dành cho chúng em .Trên cuộc sống này, có biết bao tình cảm vô cùng thiêng liêng và thâm thúy. Tình mẫu tử, tình phụ tử, tình bạn bè và cả tình thầy trò. Mọi tình cảm đều có ý nghĩa khác nhau. Thầy cô đã cho chúng em hiểu thế nào là tình thầy trò, một tình thầy trò thực thụ. Chúng em sẽ mãi biết ơn thầy cô. Chúng em sẽ cố gắng nỗ lực dành khuyến mãi ngay cho thầy cô những đóa hoa điểm mười tiềm ẩn sự biết ơn thâm thúy nhất của chúng em vào những ngày 20-11. Chúng em biết rằng tình cảm đó sẽ không bằng những gì thầy cô dành cho chúng em. Nhưng chúng em sẽ cố gắng nỗ lực làm cho thầy cô cảm thấy tự hào về chúng em, để thầy cô hoàn toàn có thể mỉm cười mãn nguyện. Thầy cô ơi, thầy cô sẽ mãi là người dìu dắt chúng em trên đường đời. Chúng em sẽ luôn siêng năng học tập để không phụ lòng thầy cô .
Đức Hòa (tổng hợp)
Nguồn : Tinnhanhonline. vn
Source: https://laodongdongnai.vn
Category: Tâm Sự