Tâm sự đẫm nước mắt và ký ức kinh hoàng của những cô gái bán dâm

Không giấu giếm quá khứ và những đau khổ ê chề bản thân đã trải qua, chị Nguyễn Thị T. đến từ nhóm “ Nơi bình yên ” ( Thành Phố Hà Nội ) san sẻ : “ Tôi đi làm nghề 15 năm và trong quãng thời hạn đó, tổng thể những hình thức về đấm đá bạo lực tôi đều đã trải qua : bị đánh đập, chửi bới, bóc lột tình dục, ép buộc quan hệ … ” .

Một phụ nữ bán dâm chia sẻ về những gì chị đã phải trải qua.

Trong giàn giụa nước mắt, chị Nguyễn Thị T, kể lại: “Một lần tôi bị nhóm 5 người đưa ra bãi tha ma, quan hệ với tôi xong không đưa cho tôi một đồng nào và cũng không chở tôi về, vì họ sợ ra đường có ánh sáng thì tôi sẽ kêu. Quan hệ như vậy phần đa là không có bao cao su. Cứ người này xong thì người kia đứng ở bên cạnh và quan hệ tiếp luôn với mình. Tôi bò lên mặt đường quốc lộ, sau gần 1 giờ thì có 1 xe tải đi qua. Tôi vẫy đi nhờ. Đi được khoảng 15 phút thì anh lái xe bắt phải cho quan hệ nếu không thì đuổi xuống. Tôi là người sử dụng ma túy, lúc ấy nếu không cho anh ta quan hệ thì tôi không về được, không về được thì không đi làm được và không có tiền.  Lúc ấy tôi phải chiều nốt người lái xe ô tô đó và anh ta đưa về bến xe Giáp Bát”.

Một lần khác, chị T. kể : “ Tôi đi làm ở một nhà hàng quán ăn rất lịch sự và trang nhã. Hôm tiên phong chỉ ngồi hát thì khách bo cho 500.000 đồng. Hôm sau đến thì anh ta rủ tôi đi chơi. Mỗi lần ra khỏi quán thì phải mua một vé mát xa 150.000 đồng. Anh mua một vé và rủ tôi ra ngoài, đưa sang nhà nghỉ ở Gia Lâm. Khi tôi vừa bước chân vào phòng thì có khoảng chừng 9 người. Khi quan hệ với tôi thì bạn anh ta đứng ngay ở cửa phòng và mở cửa ra chờ đến lượt, tay cầm dao lam rình rập đe dọa chống cự thì rạch nát mặt ra. Lúc đó tôi chỉ biết để họ muốn làm gì thì làm. Cứ người này đến người kia thay phiên nhau ” .
Trong tức tưởi, chị T. nhơ lại : “ Đến người sau cuối tôi chỉ biết nằm khóc, chắc người đó cũng cảm thấy thương hại nên cho tôi 100.000, tôi nhớ mãi là 5 tờ 20.000 đồng. Đó là 9 người ” .
Chị T bảo, nếu nói là bị đánh đập, bị chửi … thì từ trước tới nay chúng tôi chưa khi nào nghĩ đó là đấm đá bạo lực. Chỉ nghĩ đó là những câu cửa miệng thông thường. Khi bị ép buộc làm những gì mình không mong ước thì cũng không nghĩ là đấm đá bạo lực. Chỉ khi nào bị đánh thật đau, bị thương tích, phải đi vào bệnh viện, phải khâu, phải cháy máu thì chúng tôi mới nghĩ đó là đấm đá bạo lực. Nếu nói bị chửi, bị ép buộc làm những thứ mình không muốn … là đấm đá bạo lực thì ngày nào chúng tôi cũng bị đấm đá bạo lực. Ngày nào cũng bị mắng, bị chửi. Thực ra, khi đi làm những việc làm này bản thân chỉ luôn kỳ vọng rằng người khách này sẽ là người tử tế, không đánh, không chửi mình. Chỉ biết kỳ vọng chứ không biết làm gì để đối phó, để tránh được. Bản thân tôi, từ khi bước chân đi làm đã bị đánh đập nhiều quá, bị chửi mắng nhiều quá, thành ra trầm cảm và luôn gật đầu số phận, không khi nào yên cầu gì hơn. Các chị em khác cũng giống tôi, luôn cam chịu, chỉ kỳ vọng mọi thứ đến với mình là sự như mong muốn, chỉ mong người ta đừng đánh mình, trả tiền sòng phẳng .
Chị T tâm sự : “ Mỗi người khi bước chân vào việc làm này đều phải có một nguyên do. Không ai muốn làm việc làm này. Bản thân chúng tôi là phụ nữ, muốn mình sinh ra có chồng có con, được mọi người yêu thương, mỗi lần quan hệ tình dục thì mình phải được yêu chiều, chứ chúng tôi đi làm thì bị ép buộc, cứ 5-10 phút lại tiếp một người, chả khi nào được nghe một lời nhẹ nhàng, yêu thương, chả khi nào được người ta vuốt ve, chiều chuộng, mà chỉ có mình phải chiều chuộng họ. Họ thích mình phải làm cái này thì mình phải làm, họ thích làm cái kia … mình phải làm .
Cơ cực, tủi nhục là vậy, sao những chị lại không tìm kiếm cho mình một nghề khác ? “ Chúng tôi cũng muốn làm những việc làm khác nhưng lại không có trình độ học vấn. Tôi chỉ học hết lớp 4 thôi nên muốn xin một việc gì thì cũng không hề xin được. Hiện tại, tuổi đã lớn rồi không hề học được nghề gì tương thích kiếm sống. Học nghề xong cần phải có tiền góp vốn đầu tư kinh doanh thương mại, cần rất nhiều thứ khác nữa. 99 % chị em làm nghề này không ai muốn đi làm, nhưng không còn con đường lựa chọn, không còn thứ để mình biến hóa thì phải gật đầu thao tác này ” – chị T, vấn đáp .

Một cô gái bán dâm khác tên H. cũng đang sinh hoạt tại CLB “Nơi bình yên” chia sẻ về cuộc đời của mình: “Em đi làm nghề này là do năm 16 tuổi em bị bà chị kết nghĩa lừa bán vào trong Cầu Giấy. Lần đầu tiên em vào trong đấy được bà chủ quán đưa đi khách, bị dính bệnh lậu. Sau một thời gian em được bà chủ cho chữa bệnh và em trốn về thăm nhà. Khi về gia đình em bị cha mẹ chửi mắng rất nhiều, em tủi thân và nghĩ tới hoàn cảnh của mình nên em tiếp tục đi làm. Em lại quay về nhà nhưng bố mẹ vẫn đối xử như cũ và bố em lại một lần nữa gây tổn thương cho em. Trong đêm, em đang ngủ ông đạp cửa vào phòng xúc phạm em. Em cũng nói chuyện với gia đình và các dì, mọi người đưa em đi khám bệnh. Sau khi gia đình nói chuyện với bố em thì ông giả vờ uống thuốc tự tử, treo cổ tự tử. Sau thời gian đó em bỏ nhà đi luôn, cho đến nay đã gần 20 năm. Năm 2004, em có con, rồi bị bạn thân lừa sang Trung Quốc. Em ở Trung Quốc 6 năm và về được hơn 1 năm nay. Qua các chị em, em đến CLB “Nơi bình yên” sinh hoạt và em cảm thấy đỡ mặc cảm hơn. Hiện tại, thỉnh thoảng em mới đi làm thôi”.

Đường về còn lắm gian truân!

Như lời tâm sự của chị Nguyễn Thị T, hầu hết những chị em không muốn làm nghề này. Họ không phải là những người lười lao động nhưng vì mưu sinh, vì thực trạng mái ấm gia đình mà phải làm nghề .
Chị T. san sẻ thêm : “ Sự tẩy chay ở hội đồng cũng là rào cản khá lớn so với chị em chúng tôi. Dự phòng lây nhiễm HIV cũng tương quan đến tẩy chay. Nếu mọi người không tẩy chay thì chúng tôi hoàn toàn có thể nói lên yếu tố của mình. Kể cả đấm đá bạo lực cũng vậy. Nếu ra đường thấy một người công nhân, một người thông thường bị đánh thì người ta sẽ đổ xô vào can ngăn. Nhưng nếu thấy một người mặt hoa, da phấn, ăn mặc sexy, có người đi qua còn nói “ ối giời nó đi làm nghề … đấy, làm cave … thì phải đánh ”. Bản thân tôi đã nhiều lần bị đánh ngoài đường thì những người trong giới “ anh chị ” lại hùa vào bảo bọn này phải đánh … Nhưng là người thông thường thì họ lại xuống can ngăn, bí hiểm gọi điện báo công an. Nhưng với chúng tôi thì không được như vậy ” .
Chị Nguyễn Thị H. một phụ nữ bán dâm san sẻ câu truyện của những người bạn cùng cảnh ngộ. “ Một em gái bị lừa bán sang Trung Quốc 2 năm. Khi tôi bảo em ấy về thì lại không dám về, vì em sợ giờ đây về mà mái ấm gia đình biết em đi làm như thế này thì có đồng ý được không ? Người ta trả cho em một tháng chỉ 3 triệu đồng mà buộc lòng em phải làm. Tiền kiếm được gửi về cho cha mẹ thì em bảo đó là tiền đi bán hàng ở bên Trung Quốc. Em ấy bị chủ rất dã man. Em ấy bảo giờ đây em hoàn toàn có thể về cùng với chị nhưng em không biết đương đầu thế nào với mái ấm gia đình, người thân trong gia đình ” .
Vì mại dâm không được lao lý công nhận cho nên vì thế bán dâm là phạm pháp. Chính vì vậy, khi bị đấm đá bạo lực, đánh đập, quỵt tiền, quan hệ tập thể, cưỡng bức … những chị em không dám báo với công an. “ Chẳng lẽ mình lại đi báo với công an, bảo tôi làm nghề mại dâm à ? Không nói được với ai. Mình chưa kịp nói công an đã bắt mình rồi ” – một phụ nữ bán dâm, 28 tuổi, san sẻ .

Vậy mỗi khi bị bạo lực, bị gây tổn thương, các chị em phụ nữ này mong muốn điều gì? Chị T nói:  “Tôi rất mong muốn có nơi an toàn như những nhà tạm lánh để khi chị em bị bạo lực thì có nơi trú ẩn an toàn, trấn tĩnh. Chúng tôi bị đánh có thể khóc một trận tả tơi nhưng sau đó thấy nhẹ nhàng hơn. Còn bây giờ, nếu bị đánh thì trốn vào góc khuất và không dám nói với ai”.

Ngoài ra, theo chị T. những người phụ nữ như chị cũng kỳ vọng có đường dây nóng để khi có bị đánh đập, đấm đá bạo lực thì hoàn toàn có thể gọi điện. Gọi điện không nhất thiết là lực lượng tính năng đến can thiệp, xử lý cho mình ngay nhưng là nơi để chúng tôi hoàn toàn có thể san sẻ, tư vấn cho chị em về những kỹ năng và kiến thức tương quan đến đấm đá bạo lực để mọi người hiểu và tránh. / .

Bài 2: Gái bán dâm bị bạo hành: Ai cứu?