Tâm sự buồn ngày 8/3

Tôi biết từ đầu chúng tôi chắc sẽ chẳng sống được với nhau nhưng tôi cố quyết lấy anh. Giờ đây toàn bộ mọi thứ tôi đành phải chịu đựng không than vãn được với ai cả. Mẹ tôi thương tôi lắm, tôi chẳng dám than vãn, lúc đau khổ chẳng dám quay trở về nhà mình, tôi sợ mẹ buồn, bố buồn. ( Oanh )

Từ: Oanh
Đã gửi: 08 Tháng Ba 2012 8:03 SA

Hôm nay đáng ra là ngày tôi được vui vẻ và hạnh phúc với một nửa của mình, nhưng chúng tôi sau gần 3 năm yêu nhau chưa có một ngày lễ nào là trọn vẹn. Lấy chồng với tôi là một lựa chọn có lẽ là sai lầm nhất cuộc đời. Cuộc sống không hạnh phúc, chồng ngập tràn trong nợ lần, vô tâm khiến cuộc sống của tôi thật ngột ngạt.

Có bầu tôi phải lo tất cả mọi thứ, ăn uống chăm sóc bồi bổ và khám bệnh, đối nội đối ngoại, tiền ăn, tiền trả nợ cho anh tôi cũng phải lo. Thật sự cưới được 4 tháng mà tôi cảm thấy dài như 4 năm. Tôi mệt mỏi quá rồi, không còn chút sức nào mà cố gắng. Hôm nay sáng ra chúng tôi đã cãi nhau, quá mệt mỏi, quá chán nản, không biết con tôi sinh ra có được hạnh phúc và vui vẻ không. Tôi thực sự lo lắng cho tương lai của mình.

Tôi biết từ đầu chúng tôi chắc sẽ chẳng sống được với nhau nhưng tôi cố quyết lấy anh. Giờ đây tất cả mọi thứ tôi đành phải chịu đựng không than vãn được với ai cả. Mẹ tôi thương tôi lắm, tôi chẳng dám than vãn, lúc đau khổ chẳng dám quay trở về nhà mình, tôi sợ mẹ buồn, bố buồn. Tôi lang thang trên những nẻo đường, nước mắt nuốt vào trong, ngắm nhìn mọi người qua lại.

Ngày hôm nay sao tuyệt vời đến thế, những người đàn ông ngoài kia và những người phụ nữ của họ tôi cảm thấy quá ghen tị. Nhưng tôi cũng vui và tự an ủi mình bằng những hạnh phúc đi mượn, đó là thứ hạnh phúc mà người ta tiện mồm chúc cho những người phụ nữ như tôi. Dù gì cũng cảm ơn thật nhiều nhé, như vậy là đủ an ủi rồi. Với tôi cũng không dám mơ ước xa xỉ về cái hạnh phúc hiện tại.

Khóc, khóc, khóc tôi chỉ biết có thế và tự nhủ mình hãy vươn lên mà sống vì bùn ở dưới chân còn nắng ở trên đầu. Cố lên tôi ơi!