Nhận diện sự trói buộc của tình cảm

Tình cảm quyến luyến giữa tất cả chúng ta và cha mẹ, giữa vợ chồng, con cháu, đồng đội với nhau đã tạo nên sự ràng buộc rất lớn. Sợi dây tình cảm càng đằm thắm bao nhiêu sẽ là những trở lực cho người tu nhiều bấy nhiêu .Kinh điển nhà Phật đề cập đến người xuất gia như người đang đi trên con đường ngược dòng, và đời sống của họ được xem là đời sống của những người ngược đời. Ngược dòng và ngược đời là hai khái niệm ca tụng sự ra đi có giá trị của họ. Theo nhà Phật, phản ánh một cách sống ngược lại với khuynh hướng tận hưởng thường thì. Những gì mà con người cho là sự niềm hạnh phúc tuyệt đối và lâu dài hơn, thì nhà Phật xem nó có giá trị nhất thời, dễ bị vô thường tác động ảnh hưởng, làm đổi khác, hoàn toàn có thể gây những nỗi khổ niềm đau cho tất cả chúng ta bất kỳ khi nào. Có nhiều bậc cha mẹ không đồng ý chấp thuận cho con cháu họ xuất gia, vì nghĩ rằng nếu con mình đi tu sẽ khổ. Đây là một ý niệm và nhận thức rất sai lầm đáng tiếc.

Đức Phật Thích Ca, khi còn là một đông cung thái tử, muốn được xuất gia nhưng vua cha không cho phép. Các vị tiên tri đã dự đoán trước, sau này thái tử sẽ đi một trong hai con đường. Con đường thứ nhất, nếu là vua thì Ngài sẽ là một đấng minh quân, cai trị toàn cõi Ấn Độ, thống nhất sơn hà về một mối và có khả năng ảnh hưởng đến các nước liên bang. Ngài sẽ lấy tinh thần đạo đức làm nền tảng của chính trị. Con đường thứ hai, nếu trở thành người tu, Ngài sẽ là một nhà đạo sư lỗi lạc nhất của nhân loại. Dĩ nhiên, khi nghe điều dự đoán con đường thứ hai của đức Phật, nhà vua đã không thể chấp nhận. Ông chỉ mong muốn con mình trở thành một đấng minh quân, giúp cho dòng họ ông được trường thịnh. Từ đó, nhà vua luôn tìm đủ mọi cách để ngăn cản, không cho thái tử tiếp xúc với ai. Ông cho xây dựng ba cung điện nguy nga tráng lệ, giúp cho đời sống của thái tử được an vui hạnh phúc, để cho nhu cầu xuất gia của Ngài không có cơ hội bén rễ. Vậy mà lúc nào, trong lòng thái tử vẫn thao thức, mong muốn thuyết phục được cha mình để trở thành nhà tâm linh, hơn là một vị minh quân.

Nếu đi tu để khổ thì đức Phật không bao giờ từ bỏ ngai vàng, vợ đẹp, con khôn, quyền uy tối thượng để chọn con đường đi tu.

Nếu đi tu để khổ thì đức Phật không bao giờ từ bỏ ngai vàng, vợ đẹp, con khôn, quyền uy tối thượng để chọn con đường đi tu.

Bớt chịu ràng buộc vật chất và tình cảm sẽ bớt khổ Sau đó, không còn cách nào khác, nhà vua đành chọn một cô gái đẹp nhất để lập gia thất cho thái tử. Đó là công chúa Da-du-đà-la. Vẻ đẹp và sự chung thủy của nàng vẫn không hề giữ chân được thái tử. Ngay khi nàng vừa sanh đứa con đầu lòng là La-hầu-la, thái tử đã quyết định hành động từ bỏ cung vàng điện ngọc để ra đi. Nhiều người cho rằng ngài là một người chồng không có tình nghĩa, một người cha thiếu nghĩa vụ và trách nhiệm, và một người con bất hiếu, và một thái tử vô trách nhiệm với muôn dân. Trước tình cảnh như vậy, Ngài vẫn dứt khoát không hề đổi khác quyết định hành động. Khi từ giã vợ con để ra đi, những xúc cảm dâng trào với tình thương yêu đã giằng xé đến độ Ngài phải quay trở vào lần thứ hai. Và khi đi được vài bước, Ngài cảm thấy không dễ chịu trong lòng, trở vào nhìn vợ con một lần nữa. Ngài đã tự chiến đấu với tâm ý dằn co. Thái độ dứt khoát giúp Ngài quyết tử tình cảm nhỏ nhoi để hướng về tình thương bát ngát. Cuối cùng, Ngài đã tìm thấy được khung trời của niềm hạnh phúc, với những giá trị của sự quyết tử, để mang lại quyền lợi cho bản thân, cho mái ấm gia đình mình và cho vương quốc xã tắc. Ngài đã không còn bận tâm, quyến luyến đến những tình cảm thông thường của cuộc sống. Chúng ta thấy, nếu đi tu để khổ thì đức Phật không khi nào từ bỏ ngai vàng, vợ đẹp, con khôn, quyền uy tối thượng để chọn con đường đi tu. Ngài nhận thấy tâm linh mới chính là con đường mang đến những giá trị và niềm niềm hạnh phúc cao đẹp để Giao hàng nhân sinh và xã hội. Ngày nay, có một bài Thiền ca được cải biên lời lại, phản ánh rất rõ giá trị này : “ Ai bảo đi tu là khổ, đi tu sướng lắm chứ … ! ” Thật vậy, đi tu rất sướng. Có những người khi chưa xuất gia mặt mày u ám và sầm uất, phiền não tràn ngập, nhưng khi vào chùa, nếu tu tập đúng giải pháp trong một thời hạn ngắn, tâm của họ sáng ra, vật liệu an nhàn và thảnh thơi khởi đầu xuất hiện. Họ trở thành một con người mới trọn vẹn với tâm buông xả, lòng hoan hỷ, sự quyết tử và sự lao vào ship hàng cho tha nhân. Kinh điển nhà Phật đề cập đến người xuất gia như người đang đi trên con đường ngược dòng, và đời sống của họ được xem là đời sống của những người ngược đời.

Kinh điển nhà Phật đề cập đến người xuất gia như người đang đi trên con đường ngược dòng, và đời sống của họ được xem là đời sống của những người ngược đời.

Người thực sự hiểu được tình cảm Thời nay, câu truyện về cô công chúa Thailand, hiện tại cũng là một người có chí nguyện xuất gia, không còn lạ lẫm nữa. Vì truyền thống lịch sử của Phật giáo Nam Tông không gật đầu nữ tu như trong thời kỳ của đức Phật rất lâu rồi. Vì thế, khi người nữ đi xuất gia ở những nước Nam Tông sẽ không có tương lai. Thế nhưng, hạt giống xuất gia của công chúa vẫn vững mạnh. Cô quyết định hành động không lập mái ấm gia đình và tu Bát Quan Trai giới dành cho người tại gia. Cô theo học Phật và trở thành nhà Phật học. Chúng ta thấy, khi hạt giống xuất gia cấy vào trong tâm thức của con người, tuy hoàn toàn có thể trải qua nhiều đời, hạt giống của sự tu tập đó vẫn liên tục tăng trưởng vững mạnh, khiến cho nhiều người nhận thấy đời sống của trần gian thực sự không tương thích, không mang lại niềm hạnh phúc cho họ. Các bậc cha mẹ nếu nhận thấy con em của mình mình có nguyện vọng xuất gia với lòng nhiệt huyết và niềm tin chánh pháp rõ ràng thì đừng khi nào ngăn cản. Chính sự ngăn cản này sẽ làm cho những hạt giống đó bị biến dạng. Chúng ta là những người Phật tử, hiểu được tu là con đường đúng đắn, hãy khuyến khích, tạo điều kiện kèm theo cho con trẻ đạt thành sở nguyện đi đúng con đường lý tưởng, với những giá trị của sự lao vào Giao hàng.

Trong một số nước Phật giáo Nam Tông như Thái Lan, Lào, Campuchia, tất cả những người nam trước khi lập gia đình đều phải xuất gia tối thiểu là một tuần, ba tháng hoặc ba năm. Tu tập ở chùa với thời gian nhiều chừng nào, thì cơ hội được các cô chọn làm chồng sẽ nhiều chừng đó. Vì xã hội của họ quan niệm rằng, một thanh niên trước khi lập gia đình để trở thành một người chồng, một người cha mẫu mực, cần phải trải qua đời sống đạo đức trong chùa. Sau khi đi tu họ sẽ trở thành những người có đạo đức, có trách nhiệm với gia đình và xã hội. Họ nhận thấy việc đi tu như vậy không phải là khổ. Cứ một tháng đi tu, họ cảm thấy hạnh phúc nhiều hơn và sau những kỳ đi tu như vậy, tâm của họ được sáng ra, làm được nhiều việc thiện, giúp cho những mảnh đời bất hạnh, giải phóng khổ đau.

Tình cảm quyến luyến giữa chúng ta và cha mẹ, giữa vợ chồng, con cái, anh em với nhau đã tạo nên sự ràng buộc rất lớn.

Tình cảm quyến luyến giữa chúng ta và cha mẹ, giữa vợ chồng, con cái, anh em với nhau đã tạo nên sự ràng buộc rất lớn.

Không còn vướng bận tình cảm Sự quyến luyến về tình cảm trong mái ấm gia đình là một rào cản lớn, làm cho người muốn đi tu nhưng không cắt đứt được. Nhất là khi cha mẹ đang gặp thực trạng khó khăn vất vả hoặc cha mẹ đang cần sự chăm nom, nâng đỡ của người con. Vì thế, họ đi tu rất khó, tâm không cảm thấy an ổn. Việc cắt đứt sợi dây luyến ái của người thân trong gia đình là việc khó làm. Những người có đời sống không được niềm hạnh phúc với mái ấm gia đình, vợ chồng, con cháu, hoặc đồng đội ra đi rất dễ. Sự ra đi trong trường hợp này giống như một quy trình giải phóng, mang lại cho ta niềm vui lớn. Ngược lại, những tình cảm mái ấm gia đình nồng nàn, niềm hạnh phúc trong đời tại gia sẽ là một thử thách, rào cản và những trở lực lớn so với những người có chí nguyện xuất gia.