Đọc truyện Hoàn : [12 Chòm Sao] Có em nơi đó viết tắt là Thiên Đường – Chương 8.2 [ Chấn Chỉnh Bản Thân ]
Chiều cao dòng:
Xem thêm: Nơi nào có anh, nơi đó là nhà
Kích cỡ chữ:
Xem thêm: Nơi nào củi gạo không vương khói bếp
Bạn đang đọc: Đọc truyện Hoàn : [12 Chòm Sao] Có em nơi đó viết tắt là Thiên Đường – Chương 8.2 [ Chấn Chỉnh Bản Thân ]
Write By : Diệp Tử Đằng.Thực sự uất ức đến mức muốn bật khóc nhưng mà sự tự tôn của cô không cho phép điều đó xãy ra, gương mặt với đôi chân mài châu lại quá tức giận sao trên đời lại có người như vậy chứ tự trách bản thân lúc trước đã quá sa đà vào cậu để giờ đây để cậu ta tự tung nghĩ mình sẽ quay lại được với cô dễ dàng.Song Tử nhìn thấy ánh mắt có chút căm phẫn của Thiên Bình khi đang đi tới thôi đây là lúc tất cả mọi người nên tránh xa cô nàng này ra, thực sự không ai chịu nổi khi cô gái ấy bùng nổ ngoài Nhân Mã chị ruột của Thiên Bình đâu. Đến tận bây giờ cả Song Tử còn không dám bắt chuyện khi nhìn thấy ánh mắt này bắn ra hàng chục tia lửa điện nói chi ai .”tao nay về trước mày kêu Cự Giải chở về nhá, xin lỗi mày Song Tử nhưng tao sắp nổi điên rồi”Tia lí trí còn sót lại cuối cùng mách bảo cô phải rời khỏi trường này, trước khi hình tượng thân thiện của cô sụp đổ và bắt đầu chửi thề hết công suất. Cô phải về nhà ngay lập tức, không muốn vì tâm trạng của mình mà làm hỏng bầu không khí tốt đẹp của những người ở bên nên dù cho tức giận cũng phải nói cho Song Tử hết những thứ mình sẽ làm tiếp theo .”ừm mày về cẩn thận nhá”Lòng cũng nhẹ dù chỉ là một chút nhưng thôi cô nhất định phải chạy về giải tỏa với cái giường và cuộc nói chuyện thật là dài cùng với người chị Nhân Mã quá tâm lý của cô .Nhưng có vẻ hôm nay mọi việc không thực sự chạy theo kế hoạch mà cô từng nghĩ trong đầu, vừa về tới nơi đã nghe được tiếng cãi lộn từ đằng sau bếp vọng ra. Mà cái giọng oanh vàng đó đâu thuộc về ai khác ngoài người chị của Thiên Bình, Nhân Mã hình như có vẻ rất giận vì thực sự đó giờ rất ít khi nghe được tiếng la lớn của cô .”Anh có hiểu không vậy mẹ kiếp”Nhân Mã hét lên tiếp đó là những giọt nước mắt không biết từ đâu chảy xuống thật dữ dội, cảm giác như đã lâu lắm rồi mới được khóc vậy mọi buồn bực cứ thế tuông ra đi đôi cùng với nó là hàng chục câu từ chữ thề tung tóe . Điều làm cô ngạc nhiên không phải là chị hai cô chửi thề mà là biểu cảm của anh Thiên Yết, nó lạnh lùng vô cảm thậm chí đến một câu an ủi khi chị ấy bắt đầu khóc cũng không có. Cái này là gì đây đời sống hiện thực khắc nghiệt à, không biết tại sao bao cái bực dọc lúc nãy bị THiên Bình vứt ra sau đầu vì cảnh tượng trước mắt .Thiên Bình không bao giờ tin vào cái gọi là bạch liên hoa thuần khiết rồi từ đầu đó hoàng tử sẽ xuất hiện và tranh giành tiểu bạch thỏ, đó chính là điểm yếu của cô không thể nào mộng tưởng dù là một người yêu cái đẹp .Nhưng mà cái này cũng quá là hơi xấu xa đi tại sao một câu an ủi anh rể cô cũng không thể nói được với chị ấy, không biết chuyện dù cho chị có đúng hay sai nhưng anh làm chị ấy khóc thì anh sai rồi không phải sao? Cô đâu có mộng tưởng rằng anh ấy sẽ ôm chỉ và nhận hết lỗi nhưng ít nhất cũng nên vỗ về đôi chút chứ .Bởi chị cô chính là Bạch Liên Hoa đấy, đúng là không tin vào cái gì là cái đó liền hiện ra trước mắt cảnh tượng này là cảnh cô từng nghĩ trong đầu khi nói về người đàn ông vô tâm. Hazzz thở hắt ra một tiếng đầy bất mãn đúng là nồi nào vung nấy, được một chút chị cô ngừng khóc cùng chửi thề thì họ lại trở về bình thường . Anh rể cô vẫn vậy từ đầu tới cuối không hề có một câu xin lỗi chị cô, thực sự lúc trước khi nghe chị kể về anh cô luôn tự động có được sự ngưỡng mộ cảm thán về những người ngoài lạnh trong nóng thậm chí khi còn học lớp 10 cô đã lấy tính cách của anh rể mình ra làm chuẩn mực của một người bạn trai……… Nhưng mà giờ có lẽ không phải vậy rồi người duy nhất chịu được tính vô tâm của anh hai chỉ có mình chị ấy thôi .Còn cô sao??? càng lớn càng cảm thấy mình ghét những người quá vô tâm để rồi giờ đây cũng trở nên như thế. Tuy nụ cười luôn thường trực trên môi, nhưng cách xử sự quá lạnh lùng không bao giờ cho ai có cơ hội giải thích việc họ làm sai. Quá ư là tức bản thân nhưng biết sao được đấy là cô mà.”Thiên Bình sao nay về sớm thế? công việc trong trường xong sớm hã con?”Xử Tuyết người phụ nữ tuyệt vời của gia đình và cũng là người mẹ mà Thiên Bình yêu thương nhất, bởi nhìn những trãi nghiệm quá khứ của mẹ mà xem bà ấy đã trãi qua cực khổ biết bao chỉ để dành cho cô những thứ tuyệt vời nhất .”à vâng nay khai giảng xong là được về mẹ ạ”Nở một nụ cười thật tươi tràn đầy năng lượng thực sự có bao nhiêu thứ vẫn có thể mĩm cười, đúng là người sắt mà cô chưa bao giờ kể cho ai nghe được những thứ tận sâu bên trong quá nhiều vì theo cô như thế là tự nguyện dâng lên điểm yếu của mình cho người khác kiểm soát.Đi vào phòng và nằm dài ra đó không biết từ lúc nào cô luôn có đầy năng lượng như thế thực sự đôi lúc chỉ muốn một ngày u sầu cũng là khó. Bỗng tiếng tin nhắn báo hiệu từ mess ra, bàn tay thon nhỏ bấm vào màn hình nhấp nháy . Ngân Nhi nhắn tin gửi qua cho cô một số tấm hình đã được chỉnh sửa từ lần chụp trước, cùng một tệp đính kèm hết tất cả các hình chưa được chỉnh sửa .Mở máy tính lên và xem nhìn cô kìa sao lại trông vui như thế chứ, Ma Kết chắc cũng cực lắm chân bị bong gân mà vẫn phải chụp hình, thực sự đôi lúc cũng không thích gương mặt mình lắm vì thích được gọi là tài năng là giỏi giang hơn là cô gái này xinh đẹp thật, nhìn là muốn bảo vệ ngay. Nhưng đời luôn trái ngang cô có cơ thể lẫn gương mặt mang hơi hướng đầy sự hoài niệm về những mùa thanh xuân năm ấy, luôn khiến người người cảm thấy cô từng là tình đầu đầy ngây thơ cùng kỉ niệm . Bấm quá vài tấm đúng là vẫn có chuyện tốt xãy ra mà có ảnh để sống ão rồi cũng gần 4 tháng chả đăng hình bỗng bàn tay rơ chuột liền dừng lại, cô hôm nay đã có quá nhiều sự ngạc nhiên nhưng khi nhìn thẳng vào tấm hình Bạch Dương sao lại cười đến mãn nguyện như thế .Nhìn nụ cười ấy thực sự quá đẹp cô chưa từng thấy được mặt này của Bạch Dương, cô đã bỏ lỡ nó khi chụp hình tấm này chỉ khi cô quay lưng về phía cậu thì nụ cười ấy mới xuất hiện. Mẹ kiếp Bạch Dương sao cậu lại mang những ánh mắt này đi chụp hình với cô chứ, giờ mới nhớ lại lúc nãy cả hai đi cùng nhau cô đã thấy ánh mắt này của Bạch Dương. Quái gì đây sao lúc này lại có chút bồi hồi như thế chứ,….. một lần nữa dừng lại với tấm ảnh cuối một nụ hôn bất ngờ trên trán của Bạch Dương đã thành công khiến cô đỏ mặt tay lại mang chút rung . “tôi phải làm gì mới phải với cậu đây Bạch Dương”.
Write By : Diệp Tử Đằng.P/S : đáng ra là thứ hai đầu tuần nhưng giờ tới tận thứ bảy mới ra chap nên tặng hai chap combo luôn. Dành tặng cho một ngày nắng tới nín thở.
Bạn đang đọc truyện trên : ZingTruyen. Net
Source: https://laodongdongnai.vn
Category: Hỏi Đáp