Người nước ngoài xin ‘giúp tiền mua thức ăn’: Tôi tin là không ai muốn đi xin ăn!
Tôi tin là không ai tự dưng lại muốn đi xin người khác đâu nếu không phải vào đường cùng, ai cũng sẽ có lúc khốn khó, nếu giúp được chúng ta hãy cùng chung tay giúp họ. Bản thân tôi thì luôn nghĩ người nước ngoài hay người Việt thì cũng là con người cả thôi, đại dịch không chừa ai.
Đại dịch cũng là lúc biểu lộ rõ nhất phẩm giá từ bi bác ái của con người. Hãy mở lòng mình, một miếng khi đói bằng một gói khi no ” .
Vì dịch bệnh Covid-19 mà ông J.D không có việc làm, phải đứng xin mọi người trợ giúp tiền mua thức ăn. ( Ảnh : báo Thanh niên ) |
Cô giáo Nguyễn Hương Lan ( Trung tâm Ngoại ngữ Skip Gordon – Tỉnh Thái Bình ) cho hay : ” Dịch bệnh đến gây khó khăn vất vả cho rất nhiều ngành nghề và giáo viên cũng không ngoại lệ .Khi học viên chưa thể đến trường thì hoạt động giải trí của những TT Anh ngữ cũng theo đó mà bị ngừng hoạt động. Nhà tôi 2 vợ chồng đều là giáo viên TT tiếng Anh nên 3 tháng nay gần như không có thu nhập. Giám đốc TT trả 50 % lương cơ bản và đóng bảo hiểm cho đã là rất suôn sẻ rồi .Vợ chồng tôi còn ở chung với cha mẹ chồng, được ông bà đùm bọc cho chứ nếu ” không một tấc đất cắm dùi “, lại không có người thân trong gia đình như thầy giáo người Anh kia thì quả cũng rất đáng lo lắng ” .Chị Lan tâm sự : ” Vốn thích nấu ăn nên những ngày này tôi tranh thủ làm đồ ăn sáng như bún ốc, bún chả và bán trong khu nhà ở tôi đang sống cũng kiếm được vài đồng chứ tuổi cao và lại là đàn ông như thầy giáo kia muốn kiếm việc quy trình tiến độ này thật sự là khó rồi ” .Liên quan đến yếu tố trên, cô Lê Thị Loan ( Học viện Quản lý Giáo dục đào tạo ) cho hay : ” Với trường hợp này thì tất cả chúng ta hoàn toàn có thể thấy ảnh hưởng tác động của dịch bệnh là không chừa một ai .
Là một công dân thông thường hay một thầy giáo mà phải đi ăn xin tức là đã lâm vào thực trạng … không hề bi đát hơn. Tôi tin là với lòng tự trọng, với sĩ diện của một thầy giáo, nhất là thầy giáo lớn tuổi, nếu không phải đường cùng thì nhất định họ không ra đường làm người hành khất để chịu bao ánh mắt soi mói của người đi đường và nhận những đồng tiền của sự thương cảm .Bao lâu nay tôi vẫn giữ thói quen giúp sức những người ăn xin, những người khó khăn vất vả vì tôi luôn nghĩ giúp người cũng là giúp chính mình. Tôi giúp họ lúc đường cùng, khi khó khăn vất vả sẽ có người khác giúp tôi hoặc chí ít là tôi có gan góc, nguồn năng lượng để vượt qua những thử thách của đời sống .Nếu ai từng giúp sức người khác chắc rằng có chung cảm xúc giống tôi. Một cảm xúc niềm hạnh phúc lâng lâng là một thưởng thức rất là tuyệt vời .Tôi luôn nhớ một người thầy đã dạy tôi ” giúp sức người đáng thương hay xấu số, cũng là thời gian tất cả chúng ta đang tự tạo ra nhiều xúc cảm tích cực cho bản thân. Hay nói cách khác đó là một sự ” cho – nhận ” xúc cảm rất đời thường ” .Theo thông tin trên báo Thanh Niên, ông J.D ( 53 tuổi, người Anh ) đến Nước Ta năm 2003, thao tác ở Thành Phố Hồ Chí Minh 6 năm rồi trở về nước. Năm năm ngoái, ông quay lại Nước Ta liên tục việc làm giáo viên Anh ngữ cho những TT, nhưng tình hình dịch bệnh, những trường học, TT tiếng Anh đóng cửa đã khiến người đàn ông này lâm vào thế khốn khó .
Ông J.D cho biết mình làm việc tại một đơn vị giáo dục tư nhân ở TP.HCM. Gần 3 tháng nay, ông không có bất kỳ thu nhập nào vì tất cả trường học, trung tâm ngoại ngữ đều phải đóng cửa do ảnh hưởng bởi dịch Covid-19. Với số tiền còn lại trong tài khoản, ông J. phải trả tiền visa, tiền thuê nhà nên không còn đủ để mua thực phẩm.
“ Thu nhập giáo viên của tôi khoảng chừng 20 triệu / tháng. Tôi trả tiền thuê nhà hết 6 triệu và phí visa 4 triệu / 3 tháng. Nhưng giờ đây, tôi chỉ tiêu tiền chứ không kiếm được đồng nào. Tôi là giáo viên mà phải làm điều đó, nhưng thật sự là không có sự lựa chọn nào khác ”, ông J. san sẻ .Theo san sẻ của hội đồng mạng, hiện ông J.D đã có một TT ngoại ngữ mời dạy trực tuyến nên ông đã dừng nhận sự giúp sức từ thiện .Hoàng Thanh
Source: https://laodongdongnai.vn
Category: Người Lao Động