Vùng đô thị Thành phố Hồ Chí Minh – Wikipedia tiếng Việt

Vùng đô thị Thành phố Hồ Chí Minh là một trong hai vùng đô thị của Việt Nam, nằm trong quy hoạch được Bộ Xây dựng Việt Nam trình Thủ tướng Chính phủ ngày 23 tháng 4 năm 2008 với mục tiêu quy hoạch đến năm 2030 và tầm nhìn đến 2045. Vùng Thành phố Hồ Chí Minh bao gồm toàn bộ 8 tỉnh, thành phố của vùng kinh tế trọng điểm phía nam: Bình Dương, Bình Phước, Tây Ninh, Long An, Đồng Nai, Bà Rịa – Vũng Tàu, Tiền Giang với Thành phố Hồ Chí Minh là hạt nhân, có tổng diện tích 30.404 km², bán kính ảnh hưởng từ 150–200 km. Đến năm 2020, dân số vùng đô thị này dự kiến từ 20 – 22 triệu người, dân số đô thị khoảng 16 – 17 triệu người, tỷ lệ đô thị hóa khoảng 77 – 80%. Tầm nhìn đến năm 2050, vùng đô thị này sẽ có 28 – 30 triệu người, trong đó dân số đô thị khoảng 25 – 27 triệu người, với tỷ lệ đô thị hóa khoảng 90%. Dự kiến đất xây dựng năm 2020 khoảng 1800 km² – 2100 km².[2]

Cùng với Vùng TP. hà Nội Thành Phố Hà Nội, Bộ Xây dựng và nhà nước Nước Ta khuynh hướng tăng trưởng 2 vùng đô thị này trở thành những siêu đô thị và đại đô thị tầm cỡ khu vực và quốc tế. Trong đó, Vùng đô thị Thành phố Hồ Chí Minh được xu thế thành một ” vùng đô thị lan rộng ra ” ( Extended metropolis ). [ 3 ]
Hệ thống giao thông vận tải nối những đô thị vệ tinh trong vùng sẽ gồm những đường vành đai 2, 3, 4 xung quanh Thành phố Hồ Chí Minh đi qua những địa phương trên, những tuyến đường cao tốc : Thành phố Hồ Chí Minh – Trung Lương, Thành phố Hồ Chí Minh – Long Thành – Dầu Dây, Biên Hòa – Vũng Tàu, Thành phố Hồ Chí Minh – Phnôm Pênh. Sân bay sân bay Tân Sơn Nhất và Sân bay quốc tế Long Thành là hai trường bay chính của vùng. Các cảng : mạng lưới hệ thống cảng TP HCM, mạng lưới hệ thống cảng Thị Vải, mạng lưới hệ thống cảng Vũng Tàu .

Hiện trạng đô thị[sửa|sửa mã nguồn]

Hiện nay, toàn vùng gồm 31 đô thị lớn:

Quy hoạch dự kiến[sửa|sửa mã nguồn]

Quy hoạch Vùng Thành phố Hồ Chí Minh được triển khai theo đề án thiết kế xây dựng vùng đến 2030, tầm nhìn 2045 của Viện Quy hoạch Xây dựng miền Nam thuộc Bộ Xây dựng [ 4 ]. Theo đó, toàn vùng được phân thành 4 vùng khoảng trống kinh tế tài chính :

  • Vùng Trung tâm: 

Bao gồm TT TP Hồ Chí Minh, huyện Đức Hòa, Cần Giuộc ( Long An ) ; Thành phố Thủ Dầu Một, Dĩ An, Thuận An, Thị xã Bến Cát, Tân Uyên ( tỉnh Tỉnh Bình Dương ) ; TP Biên Hòa, huyện Nhơn Trạch, Trảng Bom, Long Thành và một phần huyện Vĩnh Cửu ( tỉnh Đồng Nai ) với Thành phố Hồ Chí Minh là đô thị hạt nhân trung tâm vùng, TP Tỉnh Bình Dương là động lực tăng trưởng phía Bắc, Thành phố Biên Hòa – Long Thành – Nhơn Trạch là động lực tăng trưởng phía Đông của vùng .Chiến lược : tăng trưởng khoảng trống đô thị theo hướng quy mô nén – thích ứng, văn minh, vững chắc ; tăng trưởng TT tri thức, phát minh sáng tạo ; tăng trưởng công nghiệp công nghệ cao, công nghiệp sạch có hàm lượng giá trị ngày càng tăng cao …

  • Vùng phát triển phía Đông:

Bao gồm đô thị Long Khánh và những huyện Thống Nhất, Cẩm Mỹ, Xuân Lộc, Định Quán, Tân Phú, một phần huyện Vĩnh Cửu ( tỉnh Đồng Nai ) và toàn tỉnh Bà Rịa – Vũng Tàu. Trong đó Thành phố Vũng Tàu là TT cực tăng trưởng trọng điểm phía Đông Nam của vùng. Thành phố Long Khánh là TT cực tăng trưởng trọng điểm phía Đông của vùng .Chiến lược : tăng trưởng đô thị Phú Mỹ và Cái Mép – Thị Vải vùng công nghiệp nâng cao, công nghiệp phụ trợ, công nghiệp đa ngành, công nghiệp khai thác dầu khí, công nghiệp cảng ; tăng trưởng dịch vụ logistics tầm quốc tế gắn với hiên chạy xuyên Á và đầu mối cảng biển trung chuyển quốc tế Cái Mép, Sao Mai – Bến Đình, trường bay quốc tế Long Thành …

  • Vùng phát triển phía Bắc:

Bao gồm những huyện Bàu Bàng, Dầu Tiếng, Phú Giáo, Bắc Tân Uyên ( tỉnh Tỉnh Bình Dương ) và hàng loạt tỉnh Tây Ninh, tỉnh Bình Phước. Trong đó đô thị Chơn Thành là TT cực tăng trưởng trọng điểm phía Bắc của vùng. Trảng Bàng – Gò Dầu ( Tây Ninh ) là TT cực tăng trưởng trọng điểm phía Tây Bắc của vùng .

Chiến lược: phát triển các khu công nghiệp đa ngành gắn với đô thị, các khu phi thuế quan của khu kinh tế cửa khẩu…

  • Vùng phát triển phía Tây Nam:

Gồm tỉnh Long An ( trừ huyện Đức Hòa và Cần Giuộc ) và toàn tỉnh Tiền Giang. Trong đó Thành phố Mỹ Tho, Thành phố Tân An là đô thị TT của vùng Tây Nam .Chiến lược : tăng trưởng nông nghiệp công nghệ cao, nông nghiệp chuyên canh ( trồng lúa, cây ăn quả ), đánh bắt cá và nuôi trồng thủy hải sản ; tăng trưởng du lịch sinh thái xanh, cảnh sắc sông nước, vườn cây ăn trái .

[5]Nên thu hẹp khái niệm ” vùng đô thị ” TP Hồ Chí Minh[sửa|sửa mã nguồn]

Theo TS. Nguyễn Minh Hòa, thực tiễn tăng trưởng những đô thị trong vùng Thành phố Hồ Chí Minh thời hạn qua có vẻ như đã đi ngược lại quan điểm quy hoạch. Thực tế những đô thị như Biên Hòa, Thủ Dầu Một, Bà Rịa – Vũng Tàu, Tân An, … lúc bấy giờ không phải là những đô thị vệ tinh của Thành phố Hồ Chí Minh mà đang dần trở thành những cực tăng trưởng độc lập, đối trọng với Thành phố Hồ Chí Minh .Trong khoảng chừng 10 năm trở lại đây, vốn góp vốn đầu tư quốc tế ” đổ vào ” Tỉnh Bình Dương, Đồng Nai, Bà Rịa – Vũng Tàu, … tăng nhanh và cao hơn Thành phố Hồ Chí Minh. Tốc độ đô thị hóa và tăng trưởng của khu vực này tăng nhanh trong khi Thành phố Hồ Chí Minh có tín hiệu chựng lại, bão hòa. Hiện, những lợi thế so sánh như giá thuê đất, lao động kinh nghiệm tay nghề cao, cơ sở dịch vụ chất lượng cao đang có sự cạnh tranh đối đầu nóng bức giữa những đô thị .Nghị quyết Đảng bộ tỉnh Tỉnh Bình Dương nhiệm kỳ 10 ( năm ngoái – 2020 ) xác lập quy hoạch Tỉnh Bình Dương theo hướng vùng đô thị độc lập. Thực tế Tỉnh Bình Dương đang có lợi thế liên kết với ba vùng là miền Trung, Tây Nguyên và ASEAN – qua những cửa khẩu ở Tây Ninh .

Do vậy, trong chiến lược dài hạn của mình, theo ông Hòa, Thành phố Hồ Chí Minh cần coi các tỉnh phía Bắc (Bình Dương, Đồng Nai) là các đơn vị hợp tác ngang bằng chứ không nên coi là đơn vị phụ thuộc hay thứ cấp trong vùng đô thị rộng lớn. Cho nên, khái niệm “vùng đô thị Thành phố Hồ Chí Minh ” theo Đồ án Quy hoạch vùng Thành phố Hồ Chí Minh (đã được phê duyệt) cần được định danh lại cho phù hợp.

Ở những nước tăng trưởng, vùng đô thị là vùng ảnh hưởng tác động của một đô thị nào đó – lan tỏa ra và cả thu nạp vào. Vì vậy, ông Hòa cho rằng, cần phải cấu trúc lại vùng đô thị Thành phố Hồ Chí Minh và vô hiệu những đô thị độc lập. Thay vì thêm vào những đô thị độc lập Thành phố Hồ Chí Minh trọn vẹn hoàn toàn có thể cấu trúc khoảng trống để quy hoạch những thành phố trong vùng đô thị với những công dụng chính tương tự như như Manila. Theo đó, vùng Đông – Bắc thành phố ( Quận Thủ Đức ) hiện hữu hoàn toàn có thể trở thành thành phố khoa học, công nghệ tiên tiến với hạt nhân là đô thị ĐH vương quốc và khu công nghệ cao ; vùng Tây – Bắc thành phố ( Củ Chi, Hóc Môn ) trở thành thành phố nông nghiệp công nghệ cao ; vùng Tây – Nam ( Bình Chánh ) trở thành thành phố công nghiệp ; vùng Đông – Nam ( Cần Giờ ) trở thành thành phố du lịch …

Liên kết ngoài[sửa|sửa mã nguồn]