Yêu người yêu người ta – Gia Đoàn

10

Có bài mới Re: [Xuất bản – Tản văn] Yêu người yêu người ta – Gia Đoàn – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện:

0.90x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Lời mở đầu

Tôi bắt đầu viết quyển sách này cách đây 9 năm, từ lúc viết còn chưa trở thành một thứ quen thuộc trong cuộc sống của tôi. Ngày ấy viết chỉ đơn giản như một sự ghi nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ đang diễn ra quá mu rực rỡ, quá lấp lánh trong thứ phép màu mọi người vẫn cứ hay gọi là: “Tình yêu đầu”. Mọi thứ lúc đó chỉ đơn giản là như vậy, cho đến một ngày bỗng dưng tôi thức giấc bằng con số 200.000 lượt xem một ngày cho những dòng nhật ký không đầu không kết. Đi đến trường cũng nghe người ta bàn về chuyện chúng tôi yêu, về đến nhà nhiều lúc nghĩ hoài không ra vì sao mấy dòng hạnh phúc, mấy dòng đau thương của mình lại trở thành một trong Top 5 các blog có lượt xem mỗi ngày nhiều nhất. Rốt cuộc người ta thấy gì trong những câu từ tôi viết cho tình yêu của bản thân mình!?

Rồi năm 19 tuổi hơn, tôi ôm vali một mình về lại Sài Gòn, không còn tình yêu, không có gì cả, tất cả mọi thứ tôi có ngày hôm ấy là tháng ngày đã qua và một lời mời xuất bản quyển sách đầu tiên bị tôi từ chối. Bởi sự tự cao của cung Sư Tử, tôi nghĩ rằng trên đời này mình có thể bán tất cả mọi thứ, ngoại trừ ký ức về mối tình ấy. Và hơn hết, câu hỏi năm xưa vẫn còn trong tôi sự hồ nghi chưa giải đáp:”Người ta cần gì khi đọc những hồi ức đau thương đã từng là hạnh phúc của tôi?”

Cuộc sống một lần nữa cuốn trôi tôi rất xa. Một đứa trẻ bỏ 4 năm đi học về Quản trị khách sạn và Quản lý kinh doanh, lao đầu như con thiêu thân vào ngành nghề mình không được đào tạo: Truyền thông. Giờ này ngồi lại viết những dòng này, tôi không nhớ rõ mình cố gắng ra sao trong những năm đầu tiên, chỉ nhớ là cố gắng nhiều lắm – nhiều cũng như lần thấy vết rạn trong tình yêu mà mình cứ ngỡ là trọn đời lần đầu tiên trong đời vậy. Có điều một thứ là cố gắng níu kéo, một thứ là cố gắng chỉ để bước tiếp đi. Viết vẫn còn là một phần cuộc sống, đôi niềm thương vẫn đến để rồi đi, cũng đôi lời mời mọc tuyển tập các dòng suy nghĩ đa cảm của tôi thành sách, câu hỏi năm xưa vẫn còn trong lòng tôi đến tận lúc ấy:”Độc giả có được gì sau khi đọc hết mấy lời vội nghĩ đau thương?”

Và bạn ấy đến bên cuộc đời tưởng đâu mãi mãi vô vị, bạn nói đã 8 năm rồi bạn ấy sống bằng niềm hy vọng cuộc đời này một lần làm tôi hạnh phúc, một ai đó làm con chữ của tôi bại lấp lánh như những ngày còn trẻ bạn vào internet chỉ để vào Yahoo360 của tôi. Thế là tôi yêu bạn, cũng như nàng tiên cá cắt chiếc đuôi của mình và ban giọng hát cho tình yêu, tôi đem hết dại khờ mình chắp vá niềm tin đã dần lành ngần ấy thời gian một tay dâng hết cho bạn. Tôi ban cho bạn phép màu thực hiện điều bạn mơ ước bằng cách biến bạn thành hạnh phúc của mình. Để rồi chóng vánh trôi qua, hoá ra bạn không mong tôi hạnh phúc như tôi nghĩ, nhiều lắm. Chúng tôi nhanh đi đến một kết thúc được báo trước, tôi không nói rằng đó là cái kết đau thương, nhưng thật ra tôi nghĩ trên đời này làm gì có đoạn kết nào mà hạnh phúc an nhiên bao giờ.

Tôi buồn đến mức một mình đọc một mạch hết gần 500 bài viết của mình đã từng viết từ nhỏ đến lớn, tôi đọc ngấu nghiến hết sầu cảm của cuộc đời mình một lần. Tôi muốn biết vì sao chỉ bằng những tân tư của tôi cho một tình cảm khác, bạn đã yêu tôi. Để rồi khi sở hữu được đắn đo của tôi cho tình yêu bản thân mình, bạn lại không còn yêu tôi nữa?

Suy nghĩ mãi không ra, mà không thể trả lời thì nỗi buồn bạn cho suốt đời sẽ nằm đó khóc than, nên tôi đành gọi cho một người chị, tôi hỏi chỉ một lần hết cả hai câu hỏi lớn nhất của cuộc đời mình:” Sao ai cũng muốn em ra một quyển sách mà em không thấy được người ta có được gì sau khi đọc? Sao mọi người chỉ đến bên em với ý muốn ra đi?” – Tôi uống sự im lặng bên kia đầu dây một khoảng, rồi tôi nghe chị ấy trả lời rất chậm rãi những từ đã làm nên mong muốn ra một cuốn sách lần đầu tiên trong đời tôi:” Bản thân chị vẫn hay hỏi câu hỏi thứ hai của em trong một khoảng thời gian rất dài, cho đến một lúc chị phát hiện ra rằng quan trọng vốn chưa từng nằm ở câu trả lời mà quan trọng nằm ở một người một ngày nào đó sẽ đến và khiến ta không phải hỏi nó một lần nào nữa trong đời. Còn đến tận giờ em vẫn chưa nhận ra được câu trả lời đơn giản cho câu hỏi đầu sao Bim? Những con chữ của em chưa từng bao giờ xuất sắc, nhưng mỗi lần đọc chị thấy giống như đâu đó có một bàn tay dắt chị về những đau thương bản thân mình giấu kín trong tâm tư. Không phải em nên ra sách, mà em phải ra sách. Và không phải em ra sách cho ai, mà trước hết là cho bản thân mình, những đau thương em nuôi lớn ngần ấy thời gian chị nghĩ đã đến lúc cần giải thoát.”

Đó là lý do bạn cầm quyển Tuyển tập cảm xúc này trên tay, và có cơ may nào đó bạn tuân thủ theo đúng trình tự trang và đọc được những dòng này trước hết tất cả. Bạn hãy thử nhắm mắt, nghĩ suy thấu đáo nhất có thể, những thương đau của bản thân mình – bạn đã sẵn sàng mà ghé thăm chưa?

Quyển sách này thật ra chẳng có gì nổi bật, chỉ là những dòng cảm xúc rời rạc của một Gia Đoàn 16 tuổi ngạo mạn trong tình yêu tưởng mình biết được tất cả mọi điều, của một Gia Đoàn 20 tuổi e sợ trước sự thật vốn dĩ mình đâu hiểu gì để mà thương một ai đó và cả một Gia Đoàn 25 tuổi nghĩ rằng mình vẫn còn quá trẻ, sống quá ít thời gian để đi được đến nơi tình yêu mãi mãi của mình đang ẩn nấp… chỉ được xuất bản với mong muốn lớn nhất là để tang được những tâm tư cho một vài tình yêu đã trôi qua rất xa cuộc đời hiện tại.

Rõ ràng là không có, thế mà vẫn sợ mất.

Review

“Yêu dưới ngòi bút Gia Đoàn khá thú vị, ủy mị đấy, dễ thương đấy, mềm mại vô nhường, nhưng cảm giác cuối cùng đọng lại là… tính đanh đá! Lúc mới đọc thoáng qua, tôi đã ngỡ Yêu Người Yêu Người Ta (lại) là chuỗi tự sự đau xót tột cùng của một cô gái trót bước chệch nhịp với tình yêu. Nhưng Gia Đoàn giấu rất khéo chất mạnh mẽ, dám-yêu-dám-chịu-dám-dứt dưới từng câu chữ. Trái tim có cái lý ngốc nghếch của nó, và trò tim thích chơi nhất chính là đi ngược hướng mà não vẽ đường. Những cung bậc cảm xúc của tình ý này rất phong phú, biến hóa, và luôn chực chờ nổ bùng. Lúc đang yêu thì đau, nhưng niềm đau ấy lại là may mắn cho kẻ chịu đau, là cơ hội tuyệt vời để học sự đời, để thấu hiểu bản thân, để lớn lên, để vững chãi. Một người phải biết sống thật với trái tim mình, thì mới mong tích cóp đủ dũng khí và bản lĩnh đi đến tận cùng một tình cảm – bất chấp cái kết tròn hay méo. Ngọt ngào và man trá lắm cơ”.

(Ploy Ngọc Bích)

“Thú thật, tôi ít khi đọc những gì Gia Đoàn viết. Sự thân tình lâu năm của hai anh em đủ để tôi hiểu phần nào tính cách của cậu em này mà chẳng cần phải lần giở câu chữ đoán chừng tâm trạng. Nói “hiểu phần nào” bởi vì còn lâu mới “hiểu hết” được Gia Đoàn nghĩ gì, muốn gì, cần gì… Nhất là trong chuyện tình yêu.Cũng phải thôi, chúng ta còn chưa thể hiểu hết bản thân khi lóng ngóng chạm vào cảm xúc, huống hồ là hiểu người khác. Vậy nên, Đoàn viết YÊU NGƯỜI YÊU NGƯỜI TA, có lẽ trước hết là để tự hiểu mình về những ngày đã qua. Rồi sau, mới là tìm những ai đồng cảnh ngộ để trải lòng hiểu nhau. Ít ra, người mình yêu không chịu hiểu lòng mình, thì cũng còn đâu đó vài ba người dưng thấu được tấm chân tình ấy. Để dỗ dành. Để san sớt. Để biết rằng nỗi buồn là một đoạn đường tất yếu mà bất kỳ ai yêu đơn phương đều buộc phải đi cho đến khi tận tường. Cái cảm giác ấy, rõ ràng chẳng ai muốn. Nhưng trái tim đã có lý lẽ riêng thì đố cản lại được.

Không xét đúng sai, không bàn tới luân thường đạo lý, Đoàn có những biện hộ riêng cho thứ cảm xúc “tình yêu tay ba” này. Phê phán hay đồng tình, đều tùy vào cảm nhận của mỗi chúng ta khi gấp lại trang sách. Chỉ xin nhớ rằng, sau trang giấy ấy, không chỉ là câu chữ, mà là một trái tim.Tôi viết những dòng này cho Đoàn khi đang ngồi bên vệ đường Orchard giờ tan tầm. Người ngợm xiên quàng vào nhau, chim từng đàn về tổ gọi nhau râm ran cả một khoảng trời chuyển màu nắng tắt trên đầu. Tất cả đều hối hả. Chỉ duy có ký ức ngày tôi và Đoàn biết nhau trên đất Singapore là chầm chậm trở về.

Cuốn sách này cũng được Đoàn chắt chiu viết trong khoảng thời gian một mình bươn chải sống và bươn chải yêu ở thành phố này. Nhưng tôi tin, không phải chỉ ai từng nếm trải hạnh phúc và đắng đót tại đây – như chúng tôi – mới tìm thấy những cung bậc đồng cảm trong YÊU NGƯỜI YÊU NGƯỜI TA. Bởi vì, tình yêu mà, ở đâu, với ai, thì cũng như nhau cả. Dù là yêu người yêu mình hay yêu người đã trót yêu rồi kẻ khác, thì đó cũng sẽ là những ngày đủ đầy cảm xúc nhất cho tuổi trẻ. Cứ tin là thế, để đắng chát hay ngọt ngào, bạn đều thấy mình đã được quá nhiều ơn may.

(Singapore – Tháng 7/2014, Anh Khang)