Viết đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê hay nhất

Đoạn văn là gì? Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê ngắn nhất? Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê ngắn hay nhất? Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê ý nghĩa nhất? Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê đặc biệt nhất?

1. Đoạn văn là gì?

Đoạn văn là một đơn vị trực tiếp tạo thành văn bản. Về hình thức bắt đầu từ đầu cho đến cuối dòng liền mạch không ngắt câu. Về  nội dung, các bài hát thường diễn đạt  tương đối đầy đủ một ý. Thông thường một số câu  tạo nên một đoạn văn. Mỗi đoạn văn thể hiện một ý của văn bản, giữa các đoạn văn  có sự liên hệ chặt chẽ với nhau  trên cơ sở  chủ đề chung của văn bản.

2. Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê ngắn nhất:

Đoạn văn số 1:

Quê ngoại em là một vùng quê thanh bình, giản dị với những cánh đồng lúa  rộng mênh mông. Cứ mỗi dịp hè về, bố mẹ lại đưa em về nhà ông bà ngoại để em được nghỉ ngơi, thư giãn sau những giờ học căng thẳng ở trường. Em luôn mong mỗi mùa hè  để được về chơi với ông bà và đặc biệt là được  thăm những cánh đồng ấy. Buổi sáng, ngoại thường dắt em theo  khi ra đồng, sương sớm còn đọng trên ngọn cỏ làm mát chân em. Gió mát  từ bờ sông thổi vào. Mặt trời vẫn chưa mọc hẳn, nhưng nó vẫn chiếu xuyên qua những tán cây. Xa xa, xung quanh văng vẳng tiếng gà gáy, tiếng vịt kêu, tiếng trâu bò xin ăn. Khói bốc lên từ những mái nhà, lẫn với bùn đất thổi trong gió từ sông thổi vào, nghe ngai ngái, ấm áp và thân quen. Khi hai người về đến nhà, mặt trời đỏ rực đã nhô lên trên rặng cau. Tiếng xuồng chạy ngoài bờ sông  rộn ràng, tiếng người í ới gọi nhau,… Do đó bắt đầu một ngày mới trong một ngôi làng nhỏ xinh đẹp. Em thực sự thích ngôi làng xinh đẹp này. Mong sao nơi đây mãi giữ được vẻ bình yên vốn có.

Đoạn văn số 2:

Mỗi dịp hè,  bố mẹ thường đưa em về quê chơi với ông bà. Đó là những mùa hè tươi đẹp của tuổi thơ em. Những ngày đó, em dậy rất sớm để cùng ông  đi dạo trên con đường của trang trại. Khi ấy,  mặt trời của một ngày mới  vừa  ló dạng nhưng cũng đủ đánh thức mọi người sau một giấc ngủ dài. Ánh nắng ấm áp làm tan những giọt sương sớm còn đọng trên  lá. Những đồng lúa xanh mướt trải dài. Gió đã thổi từ xa, những hàng lúa đung đưa như đang nhảy múa trong gió. Một vài người nông dân đang đi dọc theo con đường làng và trò chuyện  vui vẻ. Không khí buổi sáng trên cánh đồng thật trong lành và mát mẻ. Đó là một khung cảnh yên bình không thể tìm thấy trong thành phố. Sau những giờ học  căng thẳng, em cảm thấy rất vui khi được trở về quê hương của mình và tận hưởng khung cảnh yên bình này.

Đoạn văn số 3:

Khi nhắc đến thành phố, chúng ta thường nghĩ đến một bầu không khí ồn ào, náo nhiệt. Thành phố luôn gây ấn tượng với người ta bởi dòng xe cộ qua lại như mắc cửi, những cửa hàng tấp nập lúc nào cũng sáng đèn. Tuy nhiên, ít ai để ý rằng thành phố trở nên yên tĩnh lạ thường vào buổi sáng sớm. Trong số đó, cảnh yên bình mà tôi yêu thích nhất là cảnh ở khu phố của tôi. Khi mặt trời còn chưa mọc, một làn sương mỏng chưa tan bao phủ xung quanh tôi, như thể tôi vừa tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Không khí xung quanh đang yên ả, con đường cũng thưa thớt người qua lại, con đường không khói bụi, không tiếng còi xe bỗng trở nên thông thoáng, rộng rãi hơn. Có vài người đi bộ trên vỉa hè, những người cô chú đang tập thể dục buổi sáng, những chú chim hót líu lo trên ngọn cây. Khu phố thật yên tĩnh vào sáng sớm. Tôi yêu khu phố của mình, tôi yêu sự ồn ào, náo nhiệt và cả những phút giây bình yên như thế.

3. Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê ngắn hay nhất:

Đoạn văn số 1:

Thành phố  ban ngày  đẹp làm sao! Đó là vẻ đẹp của một đô thị đang phát triển. Ngày  nào cũng tấp nập xe cộ qua lại, cửa hàng lúc nào cũng nườm nượp khách, bên ngoài đâu đâu cũng tiếng cười nói rôm rả. Tôi thích cảnh quay nhanh, nhưng tôi thích thành phố về đêm hơn. Mỗi buổi tối sau khi học  xong tôi thường ra ban công để ngắm  cảnh thành phố về đêm. Dù ban ngày náo nhiệt là thế nhưng  về đêm nơi đây lại mang một vẻ đẹp yên tĩnh đến lạ lùng. Một dòng người  về nhà, chỉ một số ít ở lại muộn. Những con phố yên tĩnh chìm trong ánh sáng màu cam ấm áp của những ngọn đèn đường. Những cơn gió dễ chịu chạy  từ đầu phố này sang đầu phố kia, tiếng lá  xào xạc giữa những chiếc lá. Mặt hồ trong công viên lấp lánh dưới ánh trăng và ánh đèn như vàng và bạc gợn theo từng đợt sóng. Trên bầu trời cao, những ngôi sao nhỏ lấp lánh không ngừng như đang biểu diễn một tiết mục khiêu vũ. Không khí trong lành, mát mẻ khác hẳn cái nóng  ban ngày. Những buổi tối yên tĩnh như vậy ở thành phố  luôn khiến tôi rất háo hức và mong chờ. Tôi yêu khung cảnh yên bình của thành phố vào ban đêm.

Đoạn văn số 2:

Thành phố nơi tôi sống tất nhiên là một khu đô thị ồn ào và tấp nập, nhưng mỗi sáng sớm, thành phố của tôi yên tĩnh làm sao! Sáng hôm đó tôi dậy rất sớm để tập thể dục và đến trường. Thật là một nơi yên tĩnh lạ lùng! Không tiếng còi xe, không người qua lại… Cả không gian tĩnh lặng đến mức nghe thấy tiếng gió lay động trên ngọn cây phía xa xa, vài chú chim thức dậy buổi sớm. Con đường ngày xưa đông đúc giờ vắng lặng, yên bình. Chỉ còn một số quán ăn bình dân nhỏ trên vỉa hè là đã mở cửa chuẩn bị cho ngày mai. Đó là một nơi thực sự yên tĩnh. Thành phố lúc đó thật yên bình.

Đoạn văn số 3:

Quê hương tôi không đẹp và thơ mộng như trong tranh, nhưng đủ để tự hào  nói rằng mỗi buổi chiều thả diều  trên đập là tuyệt vời. Những tia nắng cuối cùng trong ngày  cũng là lúc lũ trẻ chúng tôi tụ tập chơi đùa trên bãi cát. Từng làn gió mát thổi vào khiến những cánh diều bay cao bay xa. Nó gửi gắm ước mơ của người dân đất nước về một tương lai tươi đẹp. Thêm vào đó, dòng sông Hồng nước chảy xiết, thu hai hàng cây soi bóng  xuống mặt nước càng làm cho khung cảnh thêm hữu tình. Khi ta đứng ngắm hoàng hôn đang dần tắt, ánh hồng  dần mất đi cảm giác tiếc nuối lạ lùng. Vậy là một ngày  bình yên trên quê hương lại kết thúc.

4. Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê ý nghĩa nhất:

Đoạn văn số 1:

Theo cách hiểu của mọi người, thủ đô là trung tâm phát triển của cả nước. Nơi đây luôn ồn ào và đầy nhịp sống nhanh và năng động. Tuy nhiên, không phải tự nhiên mà người ta vẫn gọi Hà Nội là “thủ đô ngàn năm văn hiến”. Giữa lòng thành phố vẫn còn những khung cảnh yên bình, thơ mộng. Một trong những cảnh đó là Hồ Tây. Nhà tôi ở Hồ Tây, hồ rất to, nhìn xa xa chỉ thấy nước trắng xóa yếu ớt. Họ thường chạy bộ dọc theo bờ hồ vào sáng sớm bên cạnh mặt hồ êm ả và thanh bình. Buổi chiều mọi người ngồi hóng gió và uống trà chiều. Đêm hôm sau, Hồ Tây lung linh trong ánh đèn của những tòa nhà cao tầng xung quanh, người ta cũng ra ngoài hóng gió và tận hưởng ánh sáng rực rỡ. Khung cảnh Hồ Tây yên bình luôn khiến tôi có cảm xúc đặc biệt, đặc biệt là cảnh yên bình ở thủ đô. Tôi mong Hồ Tây sẽ luôn giữ được nét thanh bình của riêng mình.

Đoạn văn số 2:

Tôi sinh ra và lớn lên ở một vùng quê giản dị miền Tây sông nước. Nơi đây tuy không phồn hoa và giàu có như thành phố nhưng em rất yêu quê hương của mình, đi đâu cũng nhớ về nó, bởi nó mang một vẻ đẹp yên bình không gì sánh được. Cả làng nhỏ của tôi nằm cuối con sông lớn nên lúc nào cũng xanh tươi trù phú. Cuối làng là cánh đồng lúa rộng rì rào trong gió mát. Đôi khi tôi bắt gặp những chú cò trắng cúi xuống như xin gạo. Dọc theo những con đường đất đỏ, bên những con mương dẫn từ sông vào trồng rất nhiều dừa xiêm, dừa nước. Chúng quyện vào nhau và chảy ngược xuôi khắp làng. Người ta thường thấy những chú vịt trắng nhởn nhơ lội nước dọc theo các con mương gần ruộng lúa. Đôi khi còn thấy cả những con trâu đen, mập mạp đi với cái đuôi ngoe nguẩy xua đuổi ruồi nhặng, chiếc chuông dưới cổ kêu leng keng mãi không thôi. Nhà làng, thường là nhà cấp bốn, nhà vườn, ít thấy nhà hai tầng. Đất rộng, nhà nào cũng có vườn trồng rau, nuôi gà. Rồi nhà này cho nhà kia nắm rau, nhà kia cho trái dưa. Thế là nó cũng giảm được mấy đồng đi chợ. Tình làng nghĩa xóm ở đây là vậy. Họ quan tâm nhau bằng tình yêu chân chính, thật thà và không tính toán. Chiều chiều, tôi thấy các bà các cô ngồi rủ nhau dưới bóng dừa mát rượi hái rau, giặt giũ và kể chuyện vui. Bọn trẻ phấn khích đuổi theo, nhảy xuống mương và bơi. Những chiếc lá dừa thấy vậy vẫy những chiếc lá to dài kêu xào xạc thêm vui. Vẻ đẹp mộc mạc giản dị của làng quê em đẹp nhất trong lòng tôi không gì thay thế được, đi đâu cũng nhớ về quê hương.

5. Đoạn văn tả cảnh thanh bình của một miền quê đặc biệt nhất:

Đoạn văn số 1:

Quê hương tôi là một vùng quê xinh đẹp, nhưng tôi nhớ nhất sự yên bình ở đây. Sáng sớm, những chú gà trống đứng trên đống rơm khô trước nhà cất tiếng gáy…o…o… Tiếng chuông báo thức quen thuộc gọi mọi người dậy chuẩn bị cho một ngày mới. Khói bếp từ những ngôi nhà hòa quyện với không khí khiến ai cũng có cảm giác thân thuộc như ở nhà. Xa xa, mặt trời từ từ nhô lên sau lũy tre làng, tỏa ra những tia nắng ấm áp làm sương tan dần. Khi ấy, em thường dang tay đón từng giọt sương rơi, như đón những điều hạnh phúc, tốt đẹp của ngày mới. Sương đã tan, đường làng nhộn nhịp cảnh nông dân  ra đồng gặt lúa. Lúa trên đồng đã chín, nghĩa là một vụ mùa bội thu. Một hạt gạo như trả công cho người nông dân “dãi nắng dầm sương” sau bao ngày vất vả. Ánh nắng chói chang khiến nơi đây như một tấm thảm lụa vàng khổng lồ. Cảnh thanh bình giản dị quê ngoại dù đi đâu em cũng nhớ.

Đoạn văn số 2:

Cả tuổi thơ tôi sống trong một ngôi làng yên bình và xinh đẹp. Nhìn từ xa, nơi này trông giống như một  phong cảnh tuyệt đẹp. Con sông trở thành một cơn lũ mạnh uốn khúc cẩn thận để tưới nước cho những cánh đồng. Hai bên  sông, lũy tre xanh ngả lưng soi bóng như những  thiếu nữ đôi mươi trẻ trung. Mỗi khi gió về là nghe vi vu vi vu như  bản hòa âm bất tận của thiên nhiên. Đường làng  quê  em luôn sạch sẽ, uốn lượn khắp nơi. Ngôi nhà bây giờ đã khác, khang trang và đồ sộ hơn rất nhiều. Những mái nhà tranh năm nào nay đã được thay bằng gạch đỏ còn thơm mùi nắng mới. Nhớ quê hương  trong  những ngày thảnh thơi cùng  bạn bè hái hoa bắt bướm trên  đồng cỏ. Hãy thả những cánh diều bay  trong gió như muốn gửi  những ước mơ  lên ​​bầu trời. Bầu trời trong xanh quê em êm đềm như ôm ấp biết bao ước mơ  hồn nhiên của chúng em.