Phiên ngoại 3 – Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh – Phần đặc biệt: Tôn Gia Ngộ không chết – Wattpad

                                    

Đây là một kết thúc khác.

Một buổi chiều hai năm sau, tôi vào BBS* của trường, vô tình phát hiện ra cái bài viết cũ của một năm trước. Tiêu đề bằng chữ đen đậm: "Cần tìm gấp bạn học sinh Trung Quốc tên Triệu Mai!"

*BBS: Bảng thông báo

Mở bài viết ra, bài viết vô cùng đơn giản, chỉ nói tôi hoặc người quen tôi biết thấy bài viết này các bạn thì mau chóng liên lạc, phía dưới là Email cùng số điện thoại, cuối cùng là kí tên "Trình Duệ Mẫn".

Cái tên này tôi còn nhớ, hai năm trước tại sân bay quốc tế Bắc Kinh hắn dịu dàng nở nụ cười bình thản, thật là làm người khác không thể quên.

Tôi nhìn tiêu đề mà ngây người một lúc, đang lúc đó tôi ở Hy Lạp cho nên không nhìn thấy thông báo này. Kỳ lạ là, tại sao không bạn học nào báo cho tôi biết? Băn khoăn một lát mới hiểu ra, từ ngày đầu tiên ghi tên báo danh tại đại học âm nhạc Vienna, tôi luôn sử dụng tên tiếng anh là "May" mà ở trên bài viết là "Mei", có lẽ những người thấy bài viết này không nghĩ đó là tôi.

Tôi nhanh chóng đóng bài viết lại, thật sự muốn quên đi chuyện này. Tôi dùng gần 2 năm, bắt bản thân quên đi chuyện trước kia, mọi quá khứ, tôi không muốn... có bất cứ mối quan hệ nào.

Thế nhưng mấy tiếng đồng hồ sau, bất luận tôi làm đọc truyện gì, dù là đọc sách hay luyện đàn, trước mắt tôi luôn hiện lên mấy chữ.

"Cần tìm gấp"

"Cần tìm gấp"

Tôi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn mở máy tính, gửi email cho Trình Duệ Mẫn theo địa chỉ ở bài viết.

Anh ta trả lời nhanh hơn tôi tưởng, 2 tiếng sau đã có thư hồi âm.

Trong thư anh ta nói: "Bây giờ tôi đang họp ở Đức, chủ nhật sẽ bay đến Vienna thăm cô, nếu tiện chúng ta có thể gặp mặt."

Băn khoăn một hồi, tôi miễn cưỡng đồng ý. Tại

So với hai năm trước, Trình Duệ Mẫn không có thay đổi gì, vẫn ngũ quan sáng sủa chỉ là đôi mắt đằng sau cặp kính trên sống mũi đó thâm thúy thêm một phần phong lưu.

Chúng tôi ngồi bên bãi cỏ trong sân trường, anh ta lặng lẽ không nói gì, tôi cũng không biết phải nói gì.JJ

Ngẩng đầu nhìn ra xa cuối bải cỏ, tòa nhà theo phong cách Baroque cực kì phức tạp, phía bắc tuyết trắng bao trùm dãy núi Alps, rừng rận Vienna rậm rạp lúc ẩn lúc hiện.

Thật ra thì phía đông Vienna, qua lưu vực sông Danube cũng có dãy núi xinh đẹp liền nhau nhấp nhô nhưng tới Áo đã hơn 1 năm, tôi rất ít khi nhìn kỹ ngọn núi xanh biếc đó. Vì đó chính là dãy núi Carpathian, tôi đã rất cố gắng để quên một cái tên.

"Mùa xuân Vienna luôn làm cho người ta lưu luyến." Trình Duệ Mẫn mở đầu câu chuyện.

"Phải!" Tôi hoàn toàn đồng ý còn dùng vô số từ để miêu tả, "Ôn hòa, trong lành, xinh đẹp, tĩnh lặng."

"Cô có vẻ rất cảm động?"

"Phải, trải qua một số việc mới nhận ra những thứ quý giá."