Khi phụ nữ buồn

Nước mắt đàn bà là thứ mà đàn ông sợ nhất. Để nước mắt đàn bà thôi chảy, đàn ông có thể làm tất cả, các bậc đế vương có thể phế bỏ thái tử, chém các đại thần, gã keo kiệt có thể ném tiền qua cửa sổ…

Với đàn ông, nỗi buồn của đàn bà là một bí ẩn, một cực hình, vì nhiều khi đàn ông không biết vì sao đàn bà buồn, càng không biết làm thế nào để vơi nhẹ nỗi buồn của họ. Đó là lúc đàn ông bối rối nhất, cứ cuống quýt hỏi: “Vì sao thế? Vì sao em buồn? Vì saoem khóc?”. Những câu hỏi như thế không bao giờ có câu trả lời, càng hỏi nhiều đàn bà càng im lặng. Tốt nhất là không nên hỏi gì hết. Lúc này, người đàn bà rất thèm được kể lể mọi nỗi niềm với một ai đó, nhưng không phải là với “thủ phạm” làm nên nỗi buồn của họ, mà là một người bạn thân hoặc một nhà tư vấn tâm lý.

 

Lúc này, người nghe không tiếc thời gian, không được xem đồng hồ, không hỏi mà chỉ gật đầu tỏ vẻ thông cảm hoặc chêm vào những từ ngắn, nhằm để gợi nói: “Đúng như thế” hoặc “Vâng, thường là như vậy”… Nhật Khánh đã từng ngồi bên máy điện thoại, nghe một nữ bác sĩ ở Nghệ An vừa sụt sịt vừa kể lể 1 tiếng 45 phút. Lúc đầu thì khóc nhiều hơn nói, đoạn cuối giọng ráo hoảnh. Và câu cuối cùng là “Cảm ơn anh đã lắng nghe. Giờ thì em thấy đã nhẹ đi được nhiều lắm rồi”. Thực ra thì chưa có một lời tư vấn nào cả, tôi mới chỉ nghe thôi.

Ngay cả khi người vợ có sơ suất gì đó, ông chồng nóng lên quát mắng vài tiếng khiến vợ buồn thì sau đó, cách tốt nhất đối với các đức lang quân vẫn là im lặng, không nói gì hết, chỉ tỏ ra hơi buồn một chút thôi. Nàng sẽ tự ân hận: “Qủa thật mình cũng có sai sót khiến anh ấy phải cáu, phải buồn”. Song nếu sốt sắng xin lỗi thì rất dở hơi. Nàng sẽ nghĩ ngay: “Rõ ràng anh ta sai, chuyện chẳng có gì mà cũng mắng người ta, mình không đáng bị đối xử như thế”. Và, nhất định nàng sẽ khóc rất ghê và đức lang quân lại cuống lên, không biết làm thế nào cho nước mắt thôi chảy.

Nhật Khánh.