Chị ơi, em yêu chị!

Vào một sáng đẹp trời, chàng trai trẻ đột nhiên nhận ra trong tim mình đã có dáng hình của người chị hàng xóm yêu quý! Nụ cười ấy, ánh mắt ấy, mái tóc ấy đã được mang tên một người con gái. Mây xanh.

Cà phê chiều thứ bảy

Lẽ nào đã yêu thật rồi sao?

Không yêu sao nhớ, sao thương, sao buồn, sao giận? Có lẽ yêu thật mất rồi. Ôi, vậy là sẽ có ngày nói câu ấy.

Mắc cỡ chết đi được.

927b-1368033578_500x0.jpg

Có bao nhiêu chuyện tình diễn ra theo kiểu “chị ơi, em yêu chị”?

Nghe nói nhà thơ Hoàng Cầm được gọi là sư phụ trong lĩnh vực “chị ơi, em yêu chị” này! Ông yêu từ lúc lên 8, và thất tình lúc 13. Kết quả là đều cho ra lò mấy bài thơ tình tuyệt tác: Lá Diêu bông, Cây Tam Cúc, Quả vườn ổi…

Chuyện tình yêu, một lời thật khó nói cho rõ. Chỉ vì một lời nói đùa bâng quơ, để một người cả đời tìm kiếm chiếc Lá Diêu Bông hạnh phúc. Có lẽ người chị trong bài thơ đã không vượt qua được quan niệm về tuổi tác, để rồi đánh mất đi tình yêu chân thật của đời mình.

Lại có chuyện éo le hơn thế nhiều. Trong Thần Điêu Hiệp Lữ, Kim Dung tiên sinh khéo bày trò trớ trêu, cho Dương Quá yêu Tiểu Long Nữ. Phi công trẻ Dương Quá không chỉ lái máy bay Tiểu Long Nữ, danh phận của họ còn là sư đồ. Chuyện này người trong giang hồ thật khó chấp nhận. Vậy đó. Tréo cẳng ngỗng chưa?

Còn chuyện hai thằng bạn thân chơi với nhau từ nhỏ, đột nhiên vào một ngày đẹp trời, một thằng phát hiện ra đã yêu chị của thằng kia. Trong trò chơi trẻ thơ “trốn tìm”, chỉ mong tìm thấy chị thôi! Ờ, thì là bài “thằng Tàu lai” ấy mà!

(Tự dưng chàng trai trẻ nghĩ nếu bây giờ mà chàng tiết lộ chàng yêu chị của thằng bạn thì sao ta? Nó dám uýnh bầm mình chàng lắm à! Haizzzzz, chuyện đời không như chuyện thơ ca, nhạc, hoạ. Nếu không thì đã không có bệnh viện nhà thương, héng?)

Mà thôi, chuyện cũng đã lâu rồi, mỗi người đã mỗi ngã. Chàng trai trẻ đã không nói ra lòng mình. Ôm mối tương tư riêng chàng gậm nhắm. Chàng còn quá trẻ mà chị thì còn nhiều nỗi phải lo.

Người ta có thể làm gì nếu không có duyên có phận với nhau?

Ờ, thì hỏi chơi vậy thôi, chứ biết mần sao. Nước mắt trên đời này có lẽ có đến non một nửa chảy ra từ những con tim yêu.

Thỉnh thoảng nhớ lại chỉ biết buồn thôi.

Đau một tẹo nơi tim!

Tây Ninh, 5/11/2008

Vài nét blogger: