[ Review ] “Từng Có Một Người Yêu Tôi Như Sinh Mệnh” _ Thư Nghi – Dạ Chi Tuyết – 仲夏夜之雪

Đọc xong, định viết review ngay lập tức nhưng bận mãi đến hôm nay mới viết. Phải nói sao nhỉ? Truyện này đối với tôi không ấn tượng, nói thẳng luôn là nó rất bình thường, không hề để lại dấu ấn gì cho tôi. Nó không giống với những gì mọi người đã nói khi đọc truyện này, như là lấy đi rất nhiều nước mắt, buồn mấy tháng trời, ám ánh người xem, vân vân và mây mây… tôi thấy tác phẩm không buồn đau như tên gọi của nó. Từ đầu đến cuối không hề rơi một giọt nước mắt, chẳng hiểu sao gần đây tôi rất khó rơi lệ. Cũng như mấy hôm trước vừa xem lại Bộ Bộ Kinh Tâm truyện cũng như phim, mà cho đến lúc Nhược Hy mất tôi cũng không khóc được, dù rất cảm động. Tôi thừa nhận bản thân mình là một người rất yếu đuối, nhưng giờ đây tôi trở nên mạnh mẽ hơn, không dễ dàng khóc như trước, tôi nên cám ơn vì điều này. Khi đọc tiểu thuyết, tôi không bao giờ chọn Sad Ending, trừ khi tôi không biết trước kết cục của nó, tôi thích kết thúc viên mãn. Nhưng hôm trước trên mạng tôi thấy một người nói rằng cô ấy thích đọc Sad Ending bởi nó giống như cuộc đời, không bao giờ hoàn hảo. Và đó là một câu nói đúng, nên tôi chọn bộ này đầu tiên.

1003442_585926914784719_149839_n_zps9d783614

“Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh ” đối với tôi khá nhạt nhòa, nhạt cũng giống như tình yêu của Tôn Gia Ngộ đối với Triệu Mai, Tôn Gia Ngộ yêu Triệu Mai không có mốc xác định, hay vì nguyên do nào có lẽ làm tôi cảm thấy hơi lan man. Chuyện tình của anh với người yêu đầu tiên theo lời của La Tây làm tôi có cảm giác mông lung, có phải Tôn Gia Ngộ phần nào xem Triệu Mai như có hình bóng của người yêu đầu của mình… tôi không biết, và cũng chẳng cần biết, vì cho dù thế nào, thì kết cục cũng đã định sẵn, cũng giống như cái tên của nó định sẵn đây là một tác phẩm có kết thúc buồn. Đối với tôi đây không phải là một tác phẩm hay, không chừng chỉ sau ngày hôm nay là tôi quên sạch sành sanh nội dung của nó, hoặc có lẽ do tôi khó tính quá chăng? Chỗ hay duy nhất chính là kết thúc câu chuyện, đây là một cái kết thỏa đáng, và theo tôi đó là một kết thúc có hậu. Vì nếu không như vậy, thì có lẽ nó không còn là “Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh ” nữa. Dưới ngòi bút của tác giả Thư Nghi, có một điều mà tôi ấn tượng trong quyển ngôn tình này là tính thực tế, mỗi một tình tiết, mỗi một nhân vật đều thực tế đến đến bất ngờ, nam chính không hề ” thần thánh” như các nam chính thường gặp trong các quyển ngôn tình khác, các nhân vật Bành Duy Duy, Khâu Vĩ, Lão Tiền, La Tây,… đều là những người chúng ta có thể thấy ở bất cứ nơi nào trong xã hội, sự thực dụng trong tình người, sự kiêu ngạo, vô hồn trong lớp vỏ xinh đẹp, sự thối nát trong chiếc mặt nạ quyền thế hay tình bạn cao cả, thiêng liêng tồn tại trong cuộc sống hằng ngày… Tất cả mọi mặt của xã hội đều được miêu tả trong 11 chương ” Từng có một người yêu tôi như sinh mệnh “.
1016277_585926184784792_1590956749_n_zps98924baa
Kết thúc câu chuyện là bức ảnh của Triệu Mai vào năm cô 22 tuổi – Quãng thời gian đẹp nhất trong cuộc đời của cô với mối tình kéo dài mười tháng ngắn ngủi nhưng lại là trọn đời trọn kiếp, bức ảnh cô ngồi trên chiếc đàn dương cầm với nụ cười tươi híp mắt đã được Tôn Gia Ngộ ép vào quyển ” Kinh Thánh ” mà anh trân trọng nhất. Có lẽ cuộc đời cô đã dừng lại ở đó, cô chỉ còn là Triệu Mai có linh hồn vào năm cô 22 tuổi, những lúc cô có anh. Phía sau tấm ảnh có dòng chữ với lời chúc ngắn ngủi… Phải chăng ai cũng mong người mình yêu được như lời chúc đó…

” Cô bé của tôi, chúc em một đời bình an vui vẻ…“

Chia sẻ:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…