Vài dòng về Prison Playbook/Wise Prison Life – Đời sống ngục tù (2017)

Một bộ phim của Shin PD – “Chủ nhân” của loạt phim nổi tiếng Reply 199x

Lí do mình viết lời giới thiệu trên là bởi bộ phim có đủ những “chất liệu” quen thuộc nhất khi thưởng thức nếu bạn là fan “cứng” của dòng series Reply.

Lối dựng quen thuộc

Mặc dù dòng thời gian chính là ở thì hiện tại nhưng không hề thiếu yếu tố quá khứ “len lỏi” trong từng tập phim. Mỗi nhân vật đều hồi tưởng về những ngày xa xưa; có kỉ niệm tươi đẹp, cũng có những ký ức đau buồn. Và quá khứ của họ được Shin PD khắc họa bởi những chi tiết nhỏ nhặt nhất để gợi nhớ về một thời đã qua. Năm 2009, lần đầu tiên HanYang gặp lại Song Ji Won, cũng chính là năm Abracadabra đang nổi tiếng, “chinh phục” mọi bảng xếp hạng, bài hát được phát lên trong quán rượu vào năm mới. Thời Kim Min-chul còn đang tự do, Hàn Quốc vẫn sôi sục A Better Tomorrow của Trương Quốc Vinh; trên phòng còn dán poster với hình ảnh Châu Nhuận Phát, Leslie và Địch Long. Đến đoạn cả phòng cố gắng để được xem phát lại Anh Hùng Bản Sắc rồi những âm sắc quen thuộc của Đường Niên Tình vang lên, mình đã bật cười. Cảm ơn Shin PD đã không bao giờ quên mang Leslie Cheung vào mỗi tác phẩm của ông, dù là ở quá khứ hay hiện tại.

Nội dung đưa khán giả qua đầy đủ những cung bậc cảm xúc: vui, buồn, tức giận, hồi hộp. Nhưng cái hay là mặc dù thế nào, cũng làm họ bồi hồi đến nước mắt bất giác phải rơi. Đó là khi chúng ta bắt gặp những nhân vật cùng nhau sẻ chia nỗi niềm cuộc sống, khi bọn họ ôm nhau hân hoan mặc cho xuất thân có khác biệt đến mức nào; dù là quản ngục hay tù nhân. Tình tiết gây cười cũng khéo léo, duyên, không lố lăng, không dung tục hay tầm thường.

Nói về dòng phim này, không thể bỏ qua yếu tố tình cảm. Chuyện tình yêu dù là nam-nam hay nam-nữ cũng đều được khắc họa lãng mạn và sâu lắng. Thế nhưng chuyện yêu đương từ Reply sang đến Prison Playbook đều đậm tính chất “gà bông”, hẹn hò dễ thương; và cũng vì vậy nên không khỏi cảm thấy có chút “sến súa”. Có một điều cần phải chú ý, không “tung hint” thì không phải Shin PD. Bromance ngập tràn nước lũ, bỏ qua Han-Yang và Jiwon là couple; xung quanh còn Jae Hyuk – Joon Ho, rồi Han-Yang – Yoo Jung Woo. Tại sao nói là “hint” bởi mặc dù bạn bè thân thiết thì làm gì có chuyện ôm từ sau lưng tình tứ động viên kiểu Joon Ho, lại còn bao nhiêu bạn gái vẫn crop hình cả hai treo “chễm chệ” làm hình nền, vì bạn thân mà đổi ngục bảo vệ đến cùng, còn nổi tiếng là “fan cuồng” của bạn nữa chứ. Đến poster phim cũng vô cùng “quá đáng”, không đúng sao?

Rõ ràng là cái poster này “kì kì” mà

Mặc dù bộ phim có rất nhiều nhân vật cả chính lẫn phụ, nhưng vẫn không gây “loãng”, hay tồn tại nhiều tình tiết thừa. Nếu người xem ban đầu có ấn tượng nặng nề bởi không khí ngộp ngạt của nhà tù thì sẽ bị đánh tan ngay tức khắc; thay vào đó là cảm giác thoải mái, giải trí nhiều hơn. Bộ phim cũng khiến chúng ta phải suy ngẫm qua từng hoàn cảnh, câu chuyện nhân vật; đúng tính chất quen thuộc, phải không?

Mô-tuýp nhân vật “lạ” mà “quen”

Nam chính từ Reply 97, 94, dến, 88 đều là những anh chàng không được bảnh trai như tài tử, không hào nhoáng nhưng lại cực kì nam tính, cứng cỏi. Nhưng dù có tài giỏi, thông minh thì cũng không kém phần “đần đần”, cư xử không giống ai. Yoon Jae, Rác, Chó lẫn Jae Hyuk đều có nhiều điểm chung: cục mịch, kì quặc đến ngu ngốc. Trái ngược hoàn toàn với tuyến nam chính còn lại: toàn diện từ ngoại hình đến EQ. Nữ chính cũng mạnh mẽ, lanh lợi, dễ thương.

Đến chết với cái cục đáng yêu này

Thường diễn viên trong phim của Shin PD được casting có điểm chung là: không quá nổi tiếng, nữ chính (thường) là idol, ngoại hình nam nhân không mấy đặc sắc (trừ nam chính còn lại đều đẹp trai. Ví dụ: Park Bo Gum, Yoo Yeon Suk (Chil Bong) (ôi tôi còn hận anh vì Werewolf Boy)).

Park Hae Soo thì hơi đơ-đơ, rất hợp với tính cách “lù đù vác cái lu chạy” của Jae Hyuk, Jung Kyung-ho mặc dù được xếp vào tuyến nhân vật chính nhưng mình không có nhiều ấn tượng sâu sắc bởi anh được khắc họa không đặc biệt lắm so với tổng thể (Quản ngục Paeng còn được chú ý nhiều hơn). (Nghe bạn mình nói khi nào Jung Kyung-ho đoạt Daesang sẽ cầu hôn Soo-young, nhưng mà anh cũng diễn phim tầm tầm vậy thì chừng nào lấy vợ anh ơi?)

Những nhân vật khác thì mỗi người một tính cách, không trùng lắp. Quản ngục Paeng trông khó ưa hung tợn mà ấm áp. Đại úy Yoo “ác ma” ban đầu thì lạnh lùng mà cuối cùng bị Han-Yang làm IQ giảm bằng học sinh tiểu học, tiến sĩ Go thì hiền lành, Kaist thì ma lanh, etc.

Những bài học đắt giá

Shin PD nói rằng điều quan trọng nhất cần rút ra ở Prison Playbook chính là “hy vọng”. Con người mặc dù ở đâu, đang làm gì cũng không được từ bỏ hy vọng, đó chính là thứ khiến chúng ta tốt đẹp hơn, là thứ giữ cho chúng ta tiếp tục được sống. Trong bộ phim nổi tiếng về nhà tù Shawshank Redemption cũng tương tự như thế, dù phải dùng một vật nhỏ xíu cũng có thể đào được một đường hầm dài 500 yards để gặp tự do; hay như Rango đã nói “thứ làm con người ta chịu đựng va sống sót chính là hi vọng ngày mai tốt đẹp hơn”. Vì thế nên mặc dù ở dưới đáy của xã hội thì vẫn không được từ bỏ mà tiếp tục cố gắng sống.

Một điều làm mình nhớ mãi là ở tập phim Jae Hyuk nói với anh bạn cùng xưởng gỗ “Có làm điều gì cũng không được trách bản thân mình, chỉ trách cuộc đời chưa cho cậu cơ hội”. Đời nhiều khi khốn nạn lắm, đau đớn lắm; nhưng nếu có sai lầm, có lỡ bước, thì cũng đừng tự dằn vặt bản thân, mà hãy chờ đợi, một khi nào đó, cuộc đời sẽ lại cho bạn cơ hội làm lại lần thứ hai thôi.

Thái độ của Jae Hyuk không ít lần khiến mình cảm phục. Có thể đối với nhiều người Jae Hyuk rất ngốc, nhưng mình đồng tình với Đại úy Na rằng Jae Hyuk giống “hồ ly”. Joon Ho không ít lần còn bảo với Jae Hee anh trai của cô là “chuẩn mực hoa hậu thân thiện”. Nhưng bản chất con người thuần túy như vậy đủ để anh “khôn khéo” sống qua chốn ngục tù khắc nghiệt, đủ để đối phó với mọi loại người. Giống như anh đã từng nói với Yoo Jung Woo rằng, mặc dù không ham thích gì, nhưng cũng phải hòa nhập mà sống, có như vậy thì mới yên ổn. Nhưng Jae Hyuk không chỉ đơn thuần là “hòa nhập” mà còn xử lý đủ mọi tình huống (với sự giúp đỡ của rất nhiều người bao gồm Sở-trưởng-hám-fame). Anh đã biết cách sống trong tù một cách (khá) an toàn và có chút “tận hưởng” cuộc sống (không mất gì là tốt đẹp) ấy. Vì vậy, nếu sự thật đã không thể thay đổi được, thì thay vì oán hận cả thế giới này, thì hãy xem đó là số phận của mình mà chấp nhận sống. “Nếu nghĩ là lỗi của người thì tuyết rơi trên ô cũng thấy nặng, nếu nghĩ là phận của mình thì lưng vác vạc đồng cũng thấy nhẹ”, không phải sao?

Mặc dù ở nhà tù, thì đó cũng là nơi người sống; mà đã là nơi người sống, thì ở đó cũng tồn tại kẻ xấu và người tốt. Gandhi từng nói: “You must not lose faith in humanity. Humanity is an ocean, if a few drops of the ocean are dirty, the ocean does not become dirty”. Có những kẻ làm quyền cao chức trọng, trừng trị cái xấu cũng chưa chắc đã là người tốt; có những người chịu đến bản án chung thân, chưa chắc đã là người xấu. Không thể “trông mặt, mà bắt hình dong”. Giống như cụ già “Án-chung-thân”, giết đến tận 4 người, nhưng là 4 kẻ khốn khiếp, đáng phải xử tội chết. Hay như tiến sỹ Go, cũng chỉ là chịu tù oan; hoặc Đại Úy Yoo “ác ma”, trông “hung tợn” mà không thua kém mấy em nhỏ 4 tuổi (mỗi khi tiếp xúc với Han Yang). Đáng chú ý nhất vẫn là Quản ngục Paeng, người có lời nói khó nghe, gương mặt dữ dằn lại có trái tim vô cùng nhân ái; khiến Joon Ho ban đầu không ưa thích gì cho lắm cũng phải đồng cảm, nể phục.

Couple tiểu học Haerong cùng Yoo “ác ma”

Nhưng có nói đi thì cũng phải nói lại, mặc dù qua nhiều bộ phim như Điều kì diệu trong phòng giam số 7, Defendant, Prison Playbook…v….v… không thiếu những lần nhà tù được tái hiện trên màn ảnh một cách “vui vẻ”, “hạnh phúc” và “nhân văn”, nhưng cũng không thể bàn cãi ý kiến cho rằng đó là hình ảnh thiếu “hiện thực”. Phải, đó chính là nhà tù, phía sau song sắt. Và khi xem phim, chúng ta cũng biết được rằng từ sâu trong mỗi con người, có lòng trắc ẩn được chôn giấu; hoặc cũng có một số, từ khi sinh ra, hoặc từ trong bản chất, vốn sẵn đã là những kẻ khốn kiếp.

Kết luận

Nói ngắn gọn thì đây là một bộ phim rất đáng xem. Đáng xem đến giây phút cuối cùng. Hi vọng là Shin PD sẽ có nhiều thông điệp mới để truyền tải hơn để tiếp tục sản xuất phần 2 của phim. Đã rất lâu rồi mới được xem một mạch hai bộ phim xuất sắc như thế này (Defendant và Prison Playbook). Cho đó là một bộ phim có chút thiếu thực tế thì cũng có sao, vốn dĩ phim ảnh là dùng để kéo con người ra khỏi thực tại bên ngoài cơ mà.

Có thể rút ra kết luận những đặc điểm nhận dạng phim Shin PD: Trương Quốc Vinh, hồi tưởng quá khứ, hint nam – nam, radio, nam chính “đần đần” và “nổi tiếng”!

(Định viết về nhân vật yêu thích nhưng vì phần này dài quá nên có lẽ để sau vậy. )

Facebook: https://www.facebook.com/onlylamethoughts

Share this:

Like this:

Like

Loading…