Truyện tình cảm – Đến đây nào, bác sĩ của anh trang 4
Nội Dung Chính
Tiểu Thuyết Tình Yêu
Đọc truyện tại Tiểu Thuyết Tình Yêu
Loading…
Truyện tình cảm – Đến đây nào, bác sĩ của anh trang 4
Chương 13. Mỗi mối lương duyên đều cần đến sựtình cờ (3)
Gần đến Tết, Tô NhấtMinh có rất nhiều kế hoạch đã được lên lịch sẵn, đặc biệt là những buổi họp mặttri ân khách hàng, vì dung nhan đã bị hủy hoại, anh đành hủy một số kế hoạchhoặc cho phó của mình đi thay. Anh không dám nói là mình bị thương, sợ bạn bèđến thăm biết được sự thật sẽ cười cho vào mũi. Bởi thế anh công bố với mọingười là mình đang đi nghỉ dưỡng ở Thụy Sĩ.
Tất nhiên thiệt hại màTô Nhất Minh phải gánh chịu không chỉ có như thế. Điều làm anh đau lòng nhấtchính là kế hoạch làm ăn ở thành phố G hai ngày nữa không còn cách nào khácphải hủy bỏ. Vốn dĩ anh muốn xuống thành phố G ở phía nam để tham dự một buổiđấu thầu quan trọng. Anh rất tâm đắc với hạng mục đấu thầu lần này, nên đã bỏra mấy tháng trời để chuẩn bị. Nuôi quân ngàn ngày, dùng quân một giờ, lúc mấuchốt nhất thì anh lại gặp xui xẻo. Công sức cực khổ chuẩn bị mấy tháng trời coinhư thành công cốc. Anh buồn đến mất ăn mất ngủ. Gần đây anh có ba hạng mụctham gia đấu thầu, một ở thành phố G, hai ở ngay thành phố này. Anh không biếtlúc hai hạng mục kia bắt đầu thì mắt mình đã khỏi rồi hay chưa.
Và cái tin làm Tô NhấtMinh tức giận nhất đó chính là đối thủ cạnh tranh với anh, Mã Tứ Thuận, nghetin Tô Nhất Minh không đi thành phố G nữa liền gọi điện cho anh.
“Giám đốc Tô, nghe nóianh không đấu thầu hạng mục ở thành phố G nữa à?” Giọng anh ta đầy vẻ đắc ý,không giấu được sự khoái trá.
“Ồ, cái đó chẳng có lờilãi gì lớn, chỉ là một miếng ức gà thôi mà, nên tôi bỏ rồi. Hơn nữa, tôi hiệnđang cùng với một khách hàng Thụy Sĩ trượt tuyết, không thể lộ diện được. Saothế lão Mã, anh muốn đi đấu thầu à?” Tô Nhất Minh ngọt nhạt nói, trong lòng đốkỵ đến sắp phát điên. Anh như nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng của Chủ tịch Mao[1] bay vào tay đối thủ của mình mà không làm gì được. Nghĩ đến đây anh thầmnguyền rủa Trình Vũ Phi. Nhưng Tô Nhất Minh cảm thấy trong giang hồ không thểchịu thua kẻ khác, dù có thua, anh cũng giả vờ đang chiếm thế thượng phong,không thể thua đối thủ về khí thế được.
[1] Ý chỉ tờ tiền mệnhgiá 100 tệ
Sự khoái trá của Mã TứThuận đã giảm đi một nửa, giọng điệu khoác lác cũng chùng xuống, hắn ta mấthứng nhanh chóng cúp máy. Anh ta không giống Tô Nhất Minh, Tô Nhất Minh làdoanh nhân từng đi du học, đầy bụng tiếng Anh chuẩn, trong tay nắm được một sốbạn hàng nước ngoài lớn có tiềm năng. Còn anh ta xuất thân quê mùa, đừng nóiđến tiếng Anh, đến cả tiếng phổ thông cũng đặc khẩu âm địa phương, anh ta chẳngqua giành được phần nhiều hơn từ cái bánh gato thị trường nội địa. Anh ta dựavào kinh nghiệm hơn mười mấy năm so với Tô Nhất Minh, vào các mối quan hệ tíchlũy trong nhiều năm, mới có thể miễn cưỡng đè đầu cưỡi cổ doanh nghiệp mới nổicủa Tô Nhất Minh.
Tô Nhất Minh rầu rĩ cúpđiện thoại, bức bối vô hạn. Mã Tứ Thuận có biệt danh là Mã Dế Nhũi, anh ta làngười thế nào chứ? Nghe cái biệt danh là biết ngay. Anh ta là một người thôthiển cái gì cũng không biết, chỉ nghĩ một cách đơn giản rằng có nhiều quan hệthì có thể thắng được cách quản lý, tin rằng phong thủy thắng được khoa học kỹthuật. Tóm lại, theo sách mà Tô Nhất Minh từng đọc, những quan niệm mà anh từnghọc, Mã Tứ Thuận là dân làm ăn đi đến đâu cũng bị xã hội đào thải, nhưng ngườita không những không bị đào thải mà còn ăn nên làm ra nữa chứ.
Tất nhiên anh ta khôngphải là không có ưu điểm. Anh ta là một người đàn ông vô cùng can đảm. Tô NhấtMinh có nghe một câu chuyện, có một lần Mã Dế Nhũi lên kế hoạch đến thành phố Bbàn chuyện làm ăn, nhưng ngay trước khi lên đường không cẩn thận bị gãy xươngchân. Anh ta không giống những người khác hủy bỏ cuộc gặp với khách hàng mà chocấp dưới dìu mình lên máy bay. Hành động anh hùng đó để lại ấn tượng sâu sắctrong lòng khách hàng. Cái hợp đồng lẽ ra không có chút hy vọng nào cuối cùngcũng được ký. Tô Nhất Minh nghe câu chuyện đó xong trong lòng có chút kínhtrọng Mã Dế Nhũi, mặc dù chẳng ưa gì anh ta. Thật ra, chẳng có đối thủ nào màTô Nhất Minh thích, nếu để anh lựa chọn, anh thà làm độc cô cầu bại, sống cuộcsống hạnh phúc không có đối thủ.
Còn lúc này đây, Mã DếNhũi đang khoái trá tận hưởng cảm giác làm độc cô cầu bại. Anh ta đang đến sânbay với tâm trạng phơi phới. Tóm lại, sự nghiệp của anh ta đang thuận buồm xuôigió, đúng như cái tên Mã Tứ Thuận, mọi việc đều rất thuận lợi. Anh ta học hànhchẳng bao nhiêu mà có thể tạo nên cơ ngơi ngày hôm nay thật chẳng dễ dàng gì.Vị thế của Trung Quốc ngày càng được nâng cao trên thế giới, thị trường TrungQuốc ngày càng mở rộng, anh ta cảm thấy dế nhũi như mình tràn trề sinh lựcthích ứng với sự lớn mạnh của xã hội Trung Quốc chắc chắn sẽ đè bẹp con rùabiển đã từng du học bên trời tây kia.
Nghĩ thế, anh ta cấttiếng hát thầm: “Tiến lên nào, thẳng tiến về phía trước…”, rồi hùng dũng tiếnlên phía trước. Anh ta cảm thấy mình dường như quay lại thời trai trẻ sung sức,giống như một người lính trên đường ra trận nghe hồi còi tiến công, với tinhthần quyết thắng cao độ xông ra tiền tuyến phương nam. Ở đó, đang có một hợpđồng lớn cũng chẳng có hy vọng gì nhiều đang chờ đợi anh ta, ở đó, có vô sốnhững tờ bạc lớn đang bay lơ lửng trong không trung chờ anh ta. Tiến lên! Tiếnlên! Anh ta phải dũng cảm tiến lên phía trước giành giật những tờ giấy bạc đóvào túi mình.
Tất nhiên anh ta khônghề biết, nghe được hồi còi tiến công không chỉ có một mình anh ta – Mã TứThuận. Một đợt khí lạnh chưa từng thấy đang gióng trống khua chiêng làm nóngmình ở phương Bắc, rất nhanh thôi sẽ đuổi theo Mã Tứ Thuận xuống tận phía Nam,khiến cho vùng Hoa Nam bị một trận tuyết rơi chưa từng có từ 100 năm trở lạiđây.
Tô Nhất Minh vừa gácđiện thoại của Mã Dế Nhũi xong thì nhận được điện thoại an ủi của Lục Dã Bình.Anh chàng này không biết nghe được tin tức ở đâu, cười sằng sặc trong điệnthoại, “Ha ha ha, Nhất Minh… nghe nói cậu anh hùng cứu mỹ nhân nên bị thươngrồi hả? Ha ha ha, bị thương chỗ nào thế? Có nặng lắm không? Cậu lại nổi máu dêlên rồi à? Tuổi nào rồi mà còn đi giành giật con gái với người ta?”
Tô Nhất Minh sầm mặt.Sau lần bị đánh vì hoa khôi thời đại học, Tô Nhất Minh rất lâu rồi không cònđánh nhau vì phụ nữ nữa. Anh cảm thấy không đáng. Khi còn thiếu niên, anh đãtừng có một thời nghĩ rằng anh có một mạng tôi cũng có một mạng, ai sợ ai chứ?Nhưng sau đó khi lên đại học, anh không còn nghĩ như vậy nữa. Anh cảm thấy mạngcủa mình đáng giá hơn mạng của người khác. Hơn nữa, mạng của anh càng ngày càngquý giá hơn, mất mạng vì phụ nữ chẳng đáng chút nào.
Bởi thế, bạn gái của anhngoài cô hoa khôi đó ra thì không ai là hoa đã có chủ cả. Bởi vì Tô Nhất Minhthấy rằng, bỏ ra bao công sức ngắt một đóa hoa đã có chủ, bất chấp nguy cơ cóthể bị chủ nhân của nó đánh cho tơi tả, mà không biết ngất về rồi có phù hợpvới mình không thật là một việc vô cùng ngu ngốc. Tô Nhất Minh đã qua rồi cáituổi đi giành giật phụ nữ với người khác rồi.
Bởi thế anh gằn giọng:“Bịa đặt, một sự bịa đặt trắng trợn! Tôi bị thương hoàn toàn là ngoài ý muốn.Dã Bình! Cậu nói đúng lắm, tôi nên dành thời gian đốt nén hương lễ Phật. Dạonày đen quá! Tiền mất tật mang… thật muốn tìm một nơi nào đó khóc cho thỏanỗi lòng.”
Lục Dã Bình nghe xong sựthật hơi thất vọng, nhưng vẫn tiếp tục trêu ghẹo Tô Nhất Minh, “Được rồi…muốn khóc thì cứ khóc đi, đàn ông khóc đâu phải là cái tội… Tôi sẽ cho cậumượn ngực tôi để cậu có thể dụi đầu vào mà khóc nức nở…”
Tô Nhất Minh nghĩ đến bộngực gầy giơ xương của Lục Dã Bình toàn thân đã nổi gai ốc: “Ngực của cậu á?Vừa cứng vừa khô đét! Không biết sao vợ cậu có thể chịu được. Tôi muốn tìm mộtbộ ngực êm ái, sau đó biến mình thành một bông tuyết, đậu trên làn áo mỏng, rồitan chảy trên mảnh đất màu mỡ mịn màng đó.”
Lục Dã Bình cười sặcsụa, chửi Tô Nhất Minh là đồ lưu manh, cuối cùng cũng đi vào chuyện chính,“Nhất Minh, tôi vừa quen được một em, đẹp tuyệt trần, muốn giới thiệu cho cậuđấy, coi như là bồi thường cho lần bao gái trước bị tôi phá hỏng. Cô này đượclắm, tôi đã xem mắt giúp cậu rồi, chí ít dùng áo ngực cỡ D đấy.”
Tô Nhất Minh máu nóngdồn lên, lời nói có chút gấp gáp, “Thật không! Lúc nào thì gặp đây?”
*
* *
Lục Dã Bình nghe ra sựnôn nóng của Tô Nhất Minh, lấy làm đắc ý, “Tùy cậu thôi… Hay hôm nay nhé! Cậucó rảnh không?”
Tô Nhất Minh đang tínhmở miệng nói được, nhưng lại nhìn thấy gương mặt thảm hại của mình qua tấmgương ở tủ quần áo đối diện, một bên mắt vẫn còn sưng vù, không khác gì mắt cúmèo, hưng phấn lập tức giảm đi một nửa, “Hừm… để vài ngày nữa đã, đang bịthương không tiện gặp mặt.”
Giọng Lục Dã Bình lậptức trở nên nham hiểm, “Không tiện? Nhất Minh! Cậu bị thương ở đâu thế? Ấy, chúchim bé nhỏ của cậu vẫn bình thường chứ? Tô Nhất Minh biến thành Tô Nhất Khẩu[1] rồi sao?”
[1] Đây là cách chơichữ, trong tiếng Trung, chữ Minh chiết tự bỏ chữ Điểu (chim) sẽ thành chữ Khẩu
Tô Nhất Minh không chútkhách khí đập tan giấc mộng đẹp của Lục Dã Bình: “Nói linh tinh. Chú chim nhỏvẫn rất tốt, chỉ bị sưng một mắt thôi. Tô Nhất Minh vẫn là Tô Nhất Minh, vẻngoài có chút xấu xí, sợ người đẹp giật mình. Ừm, tốt nhất là đưa cô ta cùng điTam Á.”
*
* *
Lục Dã Bình cười, “NhấtMinh, cậu ngày càng ghê gớm đấy, chưa gặp mặt mà đã muốn ăn tươi nuốt sống connhà người ta rồi à? Tôi thấy bây giờ đi Cáp Nhĩ Tân rất tuyệt. Trời lạnh có thểôm nhau sưởi ấm mà…”
Tô Nhất Minh không đáp.Anh hơi sốt ruột. Anh cần tìm cơ hội để phóng túng một chút, quên đi nhữngchuyện không vui, giải vận đen gần đây, chuyển vận đen thành vận may… MiềnBắc lạnh lẽo tuy là có thể ôm nàng sưởi ấm nhưng bộ ngực cỡ D lại bị mấy lớp quầnáo dày cộm che mất, thật là lãng phí. Phương Nam vậy mà hay, anh nghĩ đến trờixanh cao trong vắt ở đó, nghĩ đến làn gió hây hây, những đợt sóng rì rào, anhmuốn đưa cô ta đến đó, anh muốn ngạt thở trong bộ ngực căng đầy săn chắc cỡ Dcủa người đẹp, hoặc là chết luôn cũng chẳng sao, chỉ cần chết một cách thỏa mãnlà được.
Tư tưởng Tô Nhất Minh cóchút cổ hủ, anh không bao giờ bao gái làng chơi. Anh chê những cô gái đó khôngsạch sẽ. Anh cũng không thích loại tình một đêm, anh muốn sống một cuộc sốngbình thường, anh muốn có một nửa cố định, muốn có cảm giác yêu đương.
Anh từng vô cùng đắc ýkhoác lác với Lục Dã Bình về chỗ khác người của mình, không ngờ gã đó lại cườinhạt, “Thôi đi, cậu tưởng cậu như thế là cao thượng hơn người khác ư? Người tachẳng qua chỉ là bỏ tiền mua vui, thuận mua vừa bán, còn cậu thì lừa cả tìnhcảm của người khác nữa.”
Tô Nhất Minh không phục.Anh thấy mình không giống như Lục Dã Bình nói. Anh muốn tìm người con gái tuykhông nhất thiết phải kết hôn nhưng nếu thích hợp thì cũng có thể nghĩ đến hônnhân. Chẳng qua là … anh xui xẻo cho đến nay vẫn chưa tìm được người thíchhợp, cho nên anh không cho rằng mình là một kẻ lừa dối tình cảm.
Vừa nói chuyện xong vớiLục Dã Bình thì Trình Vũ Phi lại gọi đến.
Chương 14 : Mỗi mối lương duyên đều cần đến sựtình cờ (4)
Trình Vũ Phi không hềbiết đến những toan tính trong lòng Tô Nhất Minh, đã thay đổi cách nhìn về anh.Tô Nhất Minh chịu oan ức như vậy mà không một lời trách móc, còn độ lượng tỏ ýmuốn giúp chàng trai trẻ đó tìm việc làm, đúng là một người đàn ông cao thượng,nếu là mình chắc chắn mình làm không được như vậy.
Hơn nữa cô cảm thấy TôNhất Minh bị đánh mình cũng có một phần lỗi nên muốn đến nhà thăm Tô Nhất Minh.Nhưng Điền Thiêm lại đem về một tin tức đáng kinh ngạc, giám đốc Tô đã đi ThụySĩ trượt tuyết rồi. Trình Vũ Phi nghĩ mãi cũng không hiểu. Là một bác sĩ, côbiết rất rõ, một bên mắt đau sẽ gây ảnh hưởng đến thị giác, phán đoán ở tầmnhìn xa không được chính xác. Thí dụ như nhắm một mắt xỏ kim, sợi chỉ sẽ rấtkhó lòng xuyên qua được lỗ kim bé xíu đó. Tất nhiên Độc Nhãn Long phải trải quamột thời gian dài tu luyện mới có thể phóng phi tiêu trúng đích, nhưng hôm quaTô Nhất Minh vừa mới bị thương một bên mắt, không thể nào đạt đến cảnh giới đónhanh như vậy. Bởi thế trong đầu Trình Vũ Phi lúc nào cũng hình dung ra cảnhtượng Tô Nhất Minh từ trên dốc tuyết lao xuống trượt chân đập đầu vào gốc cây,giống như con thỏ xui xẻo trong truyện ngụ ngôn.
*
* *
Đấu tranh tư tưởng mộthồi, cuối cùng cô quyết định gọi cho Tô Nhất Minh. Trong điện thoại Trình VũPhi xùi bọt mép thể hiện vốn kiến thức y học sâu rộng và trí nhớ siêu phàm củamình, rào trước đón sau, lòng vòng một hồi cuối cùng rút ra kết luận là Tô NhấtMinh không thích hợp đi trượt tuyết vào thời gian này. Rồi còn dùng cách nói vôcùng bóng bẩy ràng dù vì bản thân Tô Nhất Minh hay là vì thể diện quốc gia, anhcũng không nên xuất ngoại.
Tô Nhất Minh bật cườithành tiếng, “Hê hê… bác sĩ Trình, bị đánh thành người không ra người, ngợmkhông ra ngợm thế này không phải lỗi của tôi, nhưng để bộ mặt khủng khiếp nàyra đường dọa người lại là lỗi của tôi rồi, tôi là người có trách nhiệm mà.Trong thời gian này, đừng nói là xuất ngoại, chứ bước ra khỏi cửa nhà tôi cũngkhông dám, cơm cũng chẳng có mà ăn, sắp chết đói rồi đây.”
Nói xong Tô Nhất Minhcúp máy đánh cộp, rồi lùng sục khắp nhà kiếm được gói mì ăn liền, trệu trạonhai sống. Mọi việc “tốt” lúc này đều là nhờ hồng phúc của cô bác sĩ đó, anhquả sắp chết đói thật rồi.
Tô Nhất Minh có một cănhộ ở khu chung cư cao cấp ngay trung tâm thành phố, gần công ty, rất thuậntiện. Phần lớn thời gian anh sống ở đó. Anh thuê một người giúp việc quét dọnnhà cửa, lo cơm nước cho mình. Mấy năm qua bà chủ tạm thời của căn nhà này đãđổi mấy bận, nhưng Tô Nhất Minh vẫn dùng người giúp việc đó.
Đó là một người phụ nữmiền núi vô cùng hoạt bát, nhanh nhẹn. Tô Nhất Minh thấy chị ta là một ngườichịu thương chịu khó, chăm chỉ hơn cả nhân viên trong công ty của anh, nấu ănngon, quét dọn nhà cửa sạch sẽ. Chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là mùi chân củachị ta hôi khủng khiếp, hôi đến mức Tô Nhất Minh ở phòng bên cạnh còn ngửithấy. Lúc đó Tô Nhất Minh chịu không nổi, định cho chị ta nghỉ việc. Không phảianh kén chọn mà do mũi anh rất nhạy cảm với những mùi lạ. Anh thật sự không thểchịu nổi hai bàn chân bốc mùi ấy lại nấu cơm cho anh ăn, thử hỏi nuốt có trôikhông?
Sau đó anh biết đượchoàn cảnh khó khăn của người phụ nữ đó. Chị ta cùng với chồng đã đi làm thuêmười mấy năm rồi, nuôi hai đứa con gái học đại học. Tô Nhất Minh do dự. Anhquan sát thật kỹ, cuối cùng phát hiện nguyên nhân gây nên mùi khó chịu ở chânchị ta. Giày của chị ta là loại giày vải mua ở chợ trời, 20 tệ một đôi, của rẻnên chẳng có lỗ thoát khí, lại thêm chị ta là người lao động chân tay, mồ hôi ởchân ra nhiều, không thoát ra được nên gây nên cái mùi không thể ngửi được đó.Thế là Tô Nhất Minh tặng cho chị ta mấy đôi giày liền, còn nói rõ mình nhạy cảmvới mùi. Chị ta có hơi ngại nhưng rất cảm kích trước việc này, thế là sau nàymỗi lần đến nhà Tô Nhất Minh chị ta đều tắm rửa, kỳ cọ sạch sẽ, đi đôi giàythấm hút mồ hôi mà Tô Nhất Minh tặng, quả nhiên không còn gây phiền toái cho TôNhất Minh nữa.
*
* *
Tô Nhất Minh rất hàilòng về người giúp việc của mình. Chị ta rất thật thà nhưng cũng rất thôngminh. Chị không biết chữ nhưng có thể sắp xếp các loại giấy tờ trên bàn của TôNhất Minh đâu ra đó. Thấy Tô Nhất Minh ngạc nhiên, chị mới giải thích cho anhhiểu cách sắp xếp của chị: Những giấy tờ có đóng dấu đỏ tròn tròn và có vẽ hìnhở cuối [1] đều là những giấy tờ quan trọng nên được phân loại riêng. Loại giấytờ có chữ loằng ngoằng kế bên [2] là bản nháp, nên để qua một bên. Lúc đó TôNhất Minh cười ha ha, cảm thấy trí tuệ của người lao động chân tay quả nhiên vôtận. Một người giúp việc vừa không biết chữ, vừa thông minh như thế đối với TôNhất Minh là quá tốt. Anh vừa không phải lo lắng bí mật kinh doanh bị lộ rangoài, vừa không phải lo giấy tờ để lung tung lúc cần tìm không thấy. Thật làvừa an toàn vừa hữu ích.
[1] Ký tên
[2] Chú giải
Người giúp việc hoàn hảonhư vậy phục vụ Tô Nhất Minh từ năm này qua năm khác không hề nghỉ ngơi, nhưngmấy hôm nay chị ta lại xin nghỉ. Ông chồng cũng làm thuê như chị ấy bị xơ ganphải phẫu thuật, chị ấy phải vào viện chăm sóc chồng. Tô Nhất Minh không nhữngcho chị ấy nghỉ mà còn giúp chị ấy ít tiền. Anh luôn cảm thấy mình là một ôngchủ có tính người.
Tô Nhất Minh nghĩ cuốinăm phải tiếp khách nhiều, cơ hội ăn cơm ở nhà cũng không nhiều, anh sắp đếnthành phố G để tham dự buổi đấu thầu, nhưng bây giờ không những không đi đượcmà dung nhan còn bị hủy hoại, không thể ra khỏi cửa, cũng không thể để ngườikhác nhìn thấy. Anh thật sự không muốn bộ dạng khủng khiếp của mình lúc này pháhoại hình tượng lịch lãm của một doanh nhân.
Tô Nhất Minh nhốt mình ởnhà cả ngày. Những đồ ăn còn sót lại trong nhà biến mất với một tốc độ kinhngạc, mà mắt anh thì vẫn sưng vù. Tô Nhất Minh gọi điện thoại cho thư ký tìmcho anh một người giúp việc theo giờ. Nhưng tình hình không mấy lạc quan, ngườigiúp việc vẫn chưa tìm được mà anh sắp chết đói đến nơi rồi.
*
* *
Một lát sau chuông cửanhà Tô Nhất Minh vang lên. Tô Nhất Minh nhìn qua màn hình ngạc nhiên thấy TrìnhVũ Phi đang đứng đợi. Anh định không ra mở cửa nhưng khi thấy Trình Vũ Phi đợichán rồi đi loanh quanh trước cửa, trên tay cầm một túi gì đó, Tô Nhất Minh dodự một lát, sờ cái bụng lép kẹp, tràn ngập hy vọng về một bữa ăn ngon nên ra mởcửa cho Trình Vũ Phi vào.
Trình Vũ Phi may mắnnhìn thấy Tô Nhất Minh trong một bộ dạng khác hoàn toàn với hình tượng trướcđây mà cô từng được biết. Đầu tóc bù xù, một bên mắt sưng húp, mặt mũi phờphạc, mặc quần áo ngủ, chân đi dép lê, chỉ có ánh mắt hau háu như chó sói đóiđang nhìn cô.
Tô Nhất Minh vốn dĩ rấtchú ý đến hình tượng của mình, đó là thói quen hình thành từ nhiều năm nay vàcũng là yêu cầu của công việc kinh doanh. Hồi đó khi anh đến một trường họcdanh tiếng để đăng ký thi vào, chỉ vì tất và màu sắc quần áo không phù hợp màchút nữa bị đuổi ra khỏi trường thi, từ đó về sau anh rất cẩn thận trong cáchphục trang của mình. Nhưng anh cảm thấy trước mặt bác sĩ Trình thì không cầnthiết phải như vậy, bởi vì trải qua rất nhiều việc, anh chẳng còn chút hìnhtượng nào trong mắt cô nữa rồi.
Tô Nhất Minh hấp tấp laođến, giằng lấy túi đồ trên tay Trình Vũ Phi, rồi thò tay vào lấy ra xem, “Bácsĩ Trình, cô thật khách sáo quá đi, đến thì đến, cần gì mua nhiều thứ như thếnày. Cái này… á… thuốc canxi? Để … để làm gì vậy?”
“Bổ xương!” Trình Vũ Phikhông hiểu, thuốc canxi còn có thể dùng để làm gì cơ chứ? Cô suy nghĩ rất lâukhông biết mua gì đến thăm Tô Nhất Minh. Sở thích của anh thì cô hoàn toàn mùtịt, cô đã thấy anh hút thuốc nhưng đi thăm bệnh ai lại tặng thuốc lá, tóm lạilà phải mua thứ gì đó bổ dưỡng. Thứ bổ dưỡng thì bán đầy ngoài đường, nhưng làmột bác sĩ cô không tin những thứ có thành phần không rõ ràng, thậm chí nghingờ cao độ những thứ đó ăn vào sẽ bị tác dụng phu. Cân nhắc hồi lâu, cô quyếtđịnh mua hai lọ canxi, cảm thấy thứ này chí ít có một thành phần rõ ràng, tácdụng cũng đáng tin cậy.
Tô Nhất Minh lục lọi kỹcàng túi nilon, sau khi đã chắc mẩm mình không để thứ gì lọt ra ngoài, thấtvọng suýt chút ngất đi, “Chỉ có thể bổ xương à? Không thể bổ thận tráng dươngsao?” Anh hỏi có chút châm chọc, rồi đau khổ ngồi trên bàn, tiếp tục gặm mì góisống.
“…” Trình Vũ Phi tronglòng vô cùng thận trọng so sánh những tương đồng, khác biệt cũng như một quanhệ phức tạp giữa thuốc bổ thận Tây y và Đông y, cuối cùng vẫn chưa thể đưa ramột kết luận đáng tin cậy, “Ấy, cái này mà, không có số liệu chứng thực liênquan…”
Thật chán quá đi… TôNhất Minh liếc cô bằng đôi mắt trắng dã, quyết tâm để dành những lời chọc ghẹonày vài hôm nữa sẽ trêu bộ ngực cỡ D. Thế là anh cúi đầu chuyên tâm gặm mì gói,không thèm để ý đến cô bác sĩ Trình mà trong lòng anh đã chẳng còn chút hứngthú nào nữa.
“Giám đốc Tô, sao anhlại ăn thứ này?” Trình Vũ Phi tìm cách gợi chuyện.
Tô Nhất Minh ậm ừ,“Trong nhà hết đồ ăn rồi.”
“Vậy sao không gọi ngườita mang đến hoặc ra ngoài ăn?”
Tô Nhất Minh lại ậm ừ,trong lòng nghĩ nói thật thừa thãi, chẳng phải vừa nãy nói trong điện thoại rồisao, bộ mặt khủng khiếp thế này không thể để cho người khác thấy, làm sao cóthể gọi thức ăn đến hoặc đi ra ngoài được kia chứ? Nghĩ đến đây tự dưng anh nảyra một ý, một lần nữa lại lóe lên tia hy vọng: “Dưới nhà tôi có một tiệm bánthức ăn. Bác sĩ Trình, cô có thể xuống mua giúp tôi ít thức ăn được không?”
Khi Trình Vũ Phi muathức ăn về, Tô Nhất Minh đã bỏ nửa phần mì gói sống còn lại, đang dùng túi đáchườm bên mắt bị sưng, lòng tràn ngập hy vọng sắp sửa được thưởng thức mónngon. Trình Vũ Phi chẳng thèm nhìn anh lấy một cái nói: “Đối với chỗ sưng đóthì 24 giờ đầu tiên chườm lạnh, 24 giờ sau chườm nóng, bây giờ còn chườm túi đáthì cũng chẳng có tác dụng gì. Bác sĩ không dặn anh sao?”
Tô Nhất Minh liếc mắtnhìn túi đồ trên tay Trình Vũ Phi, tuyệt vọng vứt cả cái túi đá đang cầm trêntay, “Bác sĩ Trình, cô… cô… chuẩn bị đồ ăn cho chim non à?”
“Giám đốc Tô, anh bìnhthường chắc không mua thức ăn đúng không? Anh giới thiệu cho tôi phải cửa hàngcướp rồi… Tôi chỉ mua bó rau nhỏ với vài quả trứng gà mà mất những 100 tệ.”Trình Vũ Phi tức giận.
Tô Nhất Minh suýt ngấtxỉu lần nữa, “Chỉ mua rau và trứng gà thôi hả? Ở đó bán toàn rau sạch, lại ởkhu cao cấp, giá cả vậy là hợp lý rồi.”
Nói thế nào Trình Vũ Phicũng không tin đó không phải là cửa hàng cắt cổ, “Ở chợ cũng bán rau sạch đóthôi, lá xanh mơn mởn… mà giá chưa bằng một phần mười ở đây.”
Hai loại rau sạch đókhông giống nhau! Nhưng Tô Nhất Minh cũng chẳng buồn giải thích nữa, bác sĩTrung Quốc có sở trường cãi chày cãi cối, anh thật chẳng biết đối đáp thế nàocho vừa.
Phẩm chất đầu tiên cầncó ở một bác sĩ đó là tuyệt đối không đôi co với bệnh nhân, bởi thế Trình VũPhi ngậm tăm, lặng lẽ đi xuống bếp. Bếp nhà Tô Nhất Minh rất đẹp, bộ tủ chénmàu xanh bạc, bề mặt sáng bóng, tạo cảm giác sạch sẽ, mát mẻ.
“Giám đốc Tô… cái nàolà vòi nước nóng?”
Tô Nhất Minh nhắm haimắt lại. Ấy!… Thật ra chỉ nhắm một bên, còn bên kia là mở không ra, tronglòng u ám nói: “Tôi không thường xuống bếp, cô thử xem sao…”, sau đó dỏng tainghe tấu hài.
Quả nhiên không lâu sauđã nghe tiếng Trình Vũ Phi hét lên: “Ui da!”. Tô Nhất Minh vô cùng khoái trá.Ha ha! Thì ra bác sĩ Trình bị bỏng nước sôi kêu “Ui da…\\\”
Chương 15: Sự hài hước lạnh lùng của Trình VũPhi
Tuy Tô Nhất Minh tronglòng khoái trí nhưng vẫn giả bộ hấp tấp chạy xuống bếp xem sự tình, “Sao thếbác sĩ Trình? Có chuyện gì vậy?”
Một vật gì đó bốc khóinghi ngút đập vào mặt anh, bác sĩ Trình trả thù chăng? Trong đầu Tô Nhất Minhhiện lên một dấu hỏi chấm to đùng nhưng lời nói sau đó của bác sĩ Trình đã dậptắt những nghi vấn đó.
“Mắt của anh phải chườmnóng, nhiệt độ này là vừa rồi. Anh chườm một lúc đi, tôi sẽ nấu một bát mìtrứng với rau xanh cho anh ăn”
Tô Nhất Minh đưa tay giữchiếc khăn ướt đang đắp trên mặt mình, từng đợt khí nóng vuốt ve vết thươngtrên mắt anh. Tô Nhất Minh trong lòng cảm thấy ân hận về thái độ của mình khinãy, “Ừm…cám ơn cô, phiền cô quá”.
“Anh là bệnh nhân, chămsóc anh là chuyện nên làm mà.” Giọng nói của Trình Vũ Phi không hề có chút dịudàng mà là khẩu khí lạnh lùng thường thấy của các bác sĩ khi khám cho bệnhnhân.
“Hạnh phúc thay được làmbệnh nhận của cô…”
“Hạnh phúc? Bệnh nhâncủa tôi đa số chỉ còn một nửa sinh mệnh, trên người đầy những ống truyền để duytrì sự sống.”
“…” Tô Nhất Minh cứnghọng, bác sĩ Trình chắc chắn là đang nói đùa, nhưng anh dùng một con mắt nhìnthấy sắc mặt của cô chẳng có chút gì là đùa giỡn, chẳng lẽ đây là cảnh giới caonhất của sự hài hước…Đùa mà như không đùa?
Chiếc khăn trên tay đãnguội, Tô Nhất Minh đưa chiếc khăn vào vòi nước nóng, bác sĩ Trình liền giậtlấy, “Để tôi làm cho, độc nhãn long phán đoán khoảng cách không chuẩn, khôngchừng bị bỏng nước sôi đấy. Đến lúc đó”… người chẳng ra người ngợm chẳng rangợm nữa thì không còn gì thảm hơn. Tất nhiên vế sau vì muốn giữ thể diện chogiám đốc Tô cô đành nuốt vào bụng.
“…” Tô Nhất Minh lại mộtlần nữa á khẩu không nói được lời nào, thầm ân hận, sau đó thò cánh tay dàivòng qua người Trình Vũ Phi chỉnh nhiệt độ máy nước nóng thấp xuống.
Cái khoảnh khắc đó gãlưu manh cáo già bỗng hồn vía lên mây. Trình Vũ Phi đã cởi bỏ áo măng tô nặngnề bên ngoài từ lâu, chỉ mặc chiếc áo len mỏng nấu mì, đường cong tuyệt đẹp,thân thể thon thả, cao ráo của cô làm tim Tô Nhất Minh đập thình thịch. Tronglàn khói bốc ra từ vòi nước, mặt cô nhìn ngang thật bình yên hiền hoà, mái tócdài suôn mượt, nhưng thu hút nhất chính là ánh mắt của cô, rất chuyên tâm chămchú. Tô Nhất Minh cảm thấy phụ nữ khi tập trung cao độ vào công việc thườngtoát ra một vẻ đẹp rất đặc biệt. Lần đầu tiên ở phòng cấp cứu, anh cũng nhìnthấy sự bình tĩnh, ung dung như chỗ không người đó, và nó thu hút anh.
Cánh tay Tô Nhất Minhvòng qua thân hình tuyệt đẹo của bác sĩ Trình, với tới máy nước nóng. Nhữngchuyện trong quá khứ bỗng chốc ùa về. Ngày đó khi mới lập nghiệp anh sống trongmột căn nhà nhỏ, phòng bếp chỉ có vài mét vuông, một người đứng còn chật chội.Lúc đó anh có một người bạn gái ở ghép cùng nhà, thường nấu ăn chung. Hai ngườiđứng ở góc bếp chật chội, chỉ cần một cử động nhẹ là đụng chạm da thịt, lúc đótuổi trẻ bốc đồng, mỗi lần như vậy đều không kiềm chế được. Thường thường cơmmới nấu được một nửa, hai người đã quấn lấy nhau, đến lúc mây mưa qua đi, cơmcũng cháy thành than. Đó là giai đoạn vô cùng khó khăn với anh. Có những lúctất cả tài sản của Tô Nhất Minh cộng lại cũng không được 20 tệ, nhưng đó làkhoảng thời gian ngọt ngào, là lần anh yêu cuồng nhiệt nhất.
Tô Nhất Minh vòng tayqua người Trình Vũ Phi chỉnh nhiệt độ, âm thầm nhớ lại căn bếp chật hẹp nămnào. Bây giờ gian bếp này thật quá rộng, rộng đến nỗi chẳng còn hứng thú gì nữađến nỗi anh không có cơ hội làm một tên lưu manh.
“Ấy… giám đốc Tô, muốiđể đâu vậy?”
Tô Nhất Minh đổi góc độvới tay lấy ra lọ muối. Tiếp theo đến tương ớt, nước tương, dầu mè, …Tô NhấtMinh với tay không biết bao nhiêu lần, đổi không biết bao nhiêu góc độ, nhưngđều không đụng đến một sợi tóc nào của Trình Vũ Phi. Tất nhiên anh chả cần đụngtới tóc cô, anh nuốn đụng dến vị trí khác cơ, nhưng bếp nhà mình thật sự quárộng.
Nhưng trong những lầnvới tay mà chả làm ăn được gì ấy, Tô Nhất Minh rút ra kết luận Trình Vũ Phithật sự là thiên tài của thiên tài, chỉ cần một bữa cơm có thể kích động trờiđất. Gian bếp của anh bị bày la liệt đủ thứ chai lọ gia vị, không khác gì mộtcái ổ heo, mặc dù thành phẩm cuối cùng chỉ là một bát mì trứng với rau xanh bốckhói nghi ngút.
“Tôi giúp anh đem bát mìra bàn ăn nhé!” Trình Vũ Phi cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.
“Ấy… không cần đâu, ăn ởđây được rồi. Tôi bỗng cảm thấy bếp nhà mình có hơi người thật ấp áp biết bao”.Tô Nhất Minh lẩm bẩm, thật giống gia đình…Anh chợt nhớ tới cha mẹ. Đã nhiều nămrồi anh chưa về nhà…
Tô Nhất Minh có hai yêucầu đối với phụ nữ: trên giường như một con điếm, ra đường như một quý bà.Trước đây anh luôn chiếu theo hai yêu cầu này để tìm bạn gái. Từ khi dọn đếnsống ở đây, anh đã thay đổi mấy lần bạn gái nhưng không ai nấu cho anh được mộtbữa cơm. Bởi vì không cần thiết. Người giúp việc cho anh là một đầu bếp cựphách, chị ta nấu ăn thì không chê vào đâu được, đồng thời anh cũng là mộtngười tình khéo chiều bạn gái, thường dẫn họ đến những nhà hàng sang trọng, từnhững món ăn dân dã đến cao lương mỹ vị, không món nào là không có. Nhưng từbây giờ trở đi, anh quyết định sẽ thêm một điều khoản nữa là: ở nhà thì là nộitrợ giỏi. Anh chợt thấy yêu cầu này rất quan trọng, chỉ có như thế thì nhà anhmới có không khí của một gia đình.
Y thuật của bác sĩ Trìnhtuy làm cho Tô Nhất Minh đau khổ đến không nói nên lời nhưng tài nấu ăn của côthật không tệ chút nào, nấu được tô mỳ thơm ngon thế này thật không uổng côngcô vật lộn trong bếp lâu như vậy.
Tô Nhất Minh ở trong bếpăn mà mồ hôi nhễ nhại, Trình Vũ Phi đã về từ lúc nào, đến lời cáo từ cũng chẳngcó, Tô Nhất Minh không khỏi cảm thấy lạc lõng.
Chuông cửa lại vang lên,Tô Nhất Minh nhìn qua màn hình chỉ thấy mấy túi nilon thật to, bên trong đầy ắpthức ăn. Bác sĩ Trình! Tuy nhìn không rõ khuôn mặt đằng sau túi nhưng anh linhcảm đó chính là bóng dáng thon thả cao ráo của cô. Anh vội mở cửa, trong lòngvô cùng cảm kích, bác sĩ Trình có ý gì đây? Chẳng lẽ mình không nhìn thấy mấytúi đồ ăn thì không mở của cho cô ta sao?
Lần này Trình Vũ Phikhông vào nhà, chỉ đứng ngoài cửa dặn dò Tô Nhất Minh “Giám đốc Tô, cách khunhà anh không xa có một cái chợ rất lớn, đồ ở đó rẻ hơn đồ ở cái tiệm nhỏ xíucắt cổ đó nhiều. Tôi mua một ít thức ăn, đủ ăn trong hai ngày. Tôi về đây, giámđốc Tô, nếu bệnh của anh có gì thay đổi, có hiện tượng chóng mặt đau đầu hay gìđó thì anh nhớ gọi cho tôi nhé.”
Tô Nhất Minh nhìn túithức ăn, nhớ lại mùi vị thơm ngon của bát mỳ trứng, trong lòng có chút tiếcnuối, bất chợt trong đầu loé lên điều gì đó liền vồn vã hỏi ngay: “Thế hai ngàysau đó thì sao?”
Trình Vũ Phi giống nhưlàm ảo thuật lôi trong túi nilon cái hũ gì đó, lấy tay quẹt hai cái rồi bôi lênmắt sưng của Tô Nhất Minh “Hai ngày sau mắt anh không còn sưng nữa, có thể đira ngoài được rồi.”
“Thật không? Thuốc bôinày hiệu ngiệm vậy sao?” Tô Nhất Minh có chút hoài nghi giật lấy hũ thuốc xemtới xem lui, không ngờ lại là kem cạo râu bình thường của nam giới. Xì! Bị lừarồi. Thì ra cô bé quàng khăn đỏ lại là một tay lừa đảo! Anh ấm ức nhìn bác sĩnhân dân.
“Tôi bảo đảm đấy! Ai gọitôi là bác sĩ nhỉ? Anh có biết thần thủ hồi xuân có nghĩa là gì không? Chính lànói, tay bác sĩ chỉ cần xoa xoa chỗ đau bệnh sẽ khỏi. Tôi đã tự tay bôi thuốccho anh rồi đấy, chắc chắn sẽ hết sưng nhanh thôi”.
“…” Tô Nhất Minh cảm thấyTrình Vũ Phi đang nói đùa nhưng quan sát kỹ anh thấy sắc mặt cô vẫn nghiêm túc,chuyên tâm như một bác sĩ, một cái nhếch mép cười cũng không có. Quả nhiên làsự hài hước lạnh lùng như trong truyền thuyết.
Tô Nhất Minh suy nghĩnhanh nhẹn, kinh nghiệm phong phú, nhưng lần nào cũng nói không lại bác sĩTrình. Chỉ được vài câu đã ấp a ấp úng, cuối cùng cũng không lừa được cô nấuthêm cho vài bữa cơm nữa.
Hai ngày sau mắt Tô NhấtMinh quả nhiên đã hết sưng, chỉ còn lại một chút thâm. Hình tượng bác sĩ Trình tronglòng anh lại đẹp đẽ lung linh như trước, bộ dạng gấu trúc mới của Tô Nhất Minhdù sao cũng chẳng hơn gì bộ dạng của gấu mèo mấy ngày trước, nhưng nếu đeo kínhrâm vào thì chẳng ai phát hiện ra.
Tô Nhất Minh đeo kínhrâm ra ngoài ăn cơm, nhưng lòng lại chẳng thoải mái chút nào. Anh vừa bước vàocửa hàng, em phục vụ mặt mày vô cùng căng thẳng, cung kính đón tiếp, không dámthở mạnh, ngay cả khi anh kể vô số chuyện cười cũng không có ai hưỏng ứng. Thậmchí có một lần Tô Nhất Minh không cẩn thận đánh rơi muôi múc canh, khiến cho côphục vụ trẻ thất sắc, run lên cầm cập, sắp khóc đến nơi. Về đến nhà anh nhìnmình đeo kính râm trong gương, chỉ có hai chữ: đẹp – oai, chẳng có chút gìgiống phưòng xã hội đen bặm trợn, có đánh chết anh cũng chẳng hiểu hộ thấy anhgiống như thấy quỷ vậy. Mùa đông lạnh lẽo, tiết trời u ám đeo kính râm đúng làhơi kỳ kỳ nhưng không đến nỗi khủng bố mà. Anh trước giờ luôn cho mình là ngườirất thân thiện, hoà đồng đối với nhân viên dưới quyền anh cũng chưa bao giờ tỏthái độ hách dịch, trải nghiệm lần này là một đòn đánh nghiêm trọng vào hứngthú đi ăn nhà hàng của Tô Nhất Minh .
Cũng may anh còn có thểlái xe. Mấy ngày liền nếu không chạy ba quãng đồng đến nhà Lục Dã Bình ăn nhờbữa cơm thì Tô Nhất Minh cũng mua mỳ về gặm cho qua ngày.
Hôm đó anh lái xe đihóng gió, đến một đoạn đường hình như quen thuộc, bụng anh bỗng sôi lên ùng ục.Anh liếc thấy bên đường có một siêu thị nhỏ bèn dừng lại. Tô Nhất Minh biếtthành phố này xe cộ lúc nào cũng ồn ào, tấp nập, người đông nườm nượp, nhưnganh không ngờ ở một cái siêu thị nhỏ như vậy mà ngay tại quầy thu ngân người talại xếp hàng rồng rắn như thế. Kiên nhẫn đợi đến lượt mình tính tiền, Tô NhấtMinh vô cùng cảm thấy bối rối khi phát hiện bóp tiền của mình bị quên trên xe.
Nhân viên thu ngân nhìnTô Nhất Minh cầm hai chiếc bánh mỳ móc hết túi trên đến túi dưới mà vẫn khôngthấy tiền đâu, mất hết kiên nhẫn “Nhanh lên chứ! Đằng sau anh còn nhiều ngườiđang đợi đấy! Anh làm sao vậy?”
Những người xếp hàngđằng sau bắt đầu la ó, mặt Tô Nhất Minh trở nên vô cùng khó coi, anh đang địnhvứt trả bánh mỳ rồi bỏ đi thì một người từ trong hàng chạy ào tới “Ở đây, ởđây! Tiền ở đây…đã nói là lựa đồ xong cùng em ra cùng tính tiền mà…”
“…” Tô Nhất Minh ngạcnhiên nhìn sắc mặt tỉnh rụi của Trình Vũ Phi, hồi lâu vẫn chưa định thần lại.Trình Vũ Phi tỉnh như không thò tay lấy đồ trong giỏ cùng tính tiền chung vớihai chiếc bánh mỳ của Tô Nhất Minh.
Người đàn ông đứng sauTô Nhất Minh lúc đó mới hiểu ra, cười hê hê, “Ồ, thì ra là tiền do vợ giữ…Đếnmấy đồng tiền lẻ mua hai chiếc bánh mỳ cũng không có…trên đời này còn có ngườithảm hơn mình nữa..”
“…” Tô Nhất Minh rủathầm, trợn mắt nhìn người đàn ông đó, tiếc là qua chiếc kính râm, ánh mắt sắcnhư dao đó chẳng có chút sát thương nào. Anh tức tối quay lại nhìn thì thấygương mặt của người đã gây ra hiểu lầm ra tai nạn này, nhưng cô vẫn ung dungxách túi đồ to bước ra ngoài. Tô Nhất Minh tức đến nỗi suýt ngất đi, đành cuncút theo sau.
Ánh mặt trời chiều tàyếu ớt soi chiếu hai người, chẳng có chút ấm áp nào cả, chỉ hắt lên mặt mộtmảnh vàng nhàn nhạt.
“Thật khéo quá, lại gặpcô ở đây” Tô Nhất Minh gợi chuyện.
“Nhà tôi ở gần đây mà”.
Tô Nhất Minh ồ mộttiếng, nhớ ra mình lần trước đưa bác sĩ Trình về nhà, có đi ngang qua khu vựcnày, thảo nào thấy quen quen.
“Xin lỗi, lúc nãy ngườixếp hàng quá đông, tôi muốn tính tiền nhanh một chút nên mới lợi dụng anh”Trình Vũ Phi mặt vẫn tỉnh khô.
“Hoan nghênh cô lợi dụngtôi” Tô Nhất Minh đeo kính râm nhìn một cách đầy tà ý.
“Giám đốc Tô phục trangthật ngộ quá đi!”
“Sao?”
“Giống y chang đại ca xãhội đen trên ti vi…”
“…” Tô Nhất Minh lập tứcnhớ lại gương mặt sợ hãi của cô nhân viên phục vụ nhà hàng hôm nọ, chẳng tráchbọn họ bị doạ khiếp đảm một phen.
“Tất nhiên Trung Quốckhông có xã hội đen, cho nên anh chắc chắn không phải là đại ca xã hội đen”
“Thì vốn dĩ là khôngphải mà.”
“Trung Quốc chỉ có băngđảng lưu manh có tính chất xã hội đen, nên anh nhiều nhất chỉ có thể là lưumanh đầu sỏ thôi”.
“…” Nụ cười trên môi TôNhất Minh bỗng tắt ngóm, lưu manh lão làng như anh mà bị một cô gái đem ra làmtrò cười! Lần thứ ba anh quan sát kỹ nét mặt của vị bác sĩ nhân dân, vẫn gươngmặt nghiêm trang đó, giống như đang thảo luận với mình một vấn đề học thuật gìđó. Lần này anh tin thật rồi, anh đã gặp phải cao thủ. Cao thủ mặt lạnh nói đùa.
Chương 16: Hành vi khôngbiết xấu hổ của Tô Nhất Minh (1)
Điềm Thiêm bất ngờ gọiđiện, trong điện thoại cô bé vô cùng phấn khởi nói hôm nay có hẹn, không về ăntối. Nói chuyện điện thoại xong, Trình Vũ Phi nhìn chiếc túi to chứa đầy đồ ăntrên tay, mất hết khí thế về nhà nấu ăn. Con người thật ra đều là động vậtthích hư vinh, luôn hy vọng được người khác khen ngợi. Trời sinh Điềm Thiêm ănthứ gì cũng thấy ngon cộng với sự sùng bái mù quáng nghệ thuật nấu ăn của côchính là động lực khiến Trình Vũ Phi không quảng ngại khó nhọc ngày đêm miệtmài nghiên cứu phát minh ra vô số món ngon. Nhưng bây giờ về nhà, một mình nấucơm cho mình mình ăn, thật chẳng hứng thú chút nào.
Cô thở dài, nghe tiếngTô Nhất Minh hỏi: “Cô ăn cơm chưa?”
“Chưa…tôi đang định vềnhà nấu cơm đây”.
“Tôi cũng chưa ăn, đếnnhà tôi nhé, chúng ta cùng nấu cơm ăn”.
Cùng nấu cơm…Trình VũPhi kinh ngac ngẩng đầu lên nhìn. Dưới ánh chiều tà, nụ cười của Tô Nhất Minhvô cùng thuần khiết, hàm răng trắng bóng và chiếc kinh râm màu đen tương phảnnhau, lúm đồng tiền bên má trái thoắt ẩn thoắt hiện giống như một viên ngoctrai, nhỏ nhỏ xinh xinh, rạng ngời mà không chói loá. Trính Vũ Phi bị mê hoặcbởi nụ cười chân thành ấy, miệng thốt ra tiếng ừ.
Đáng tiếc là vừa về đếnnhà, thì gã lưu manh cáo già hiện nguyên hình, ngồi phịch xuống ghế sô pha mộtcách lười nhác, làm ra vẻ mệt mỏi “Bác sĩ Trình, cô cứ tuỳ nghi nhé, tôi đóimuốn xỉu …da bụng dán vào da lưng rồi…”
Ngón tay Trình Vũ Phibình thản lướt qua trán Tô Nhất Minh rồi bằng cái giọng đều đều bình thản củanhà chuyên môn trấn an anh “Không bị gì hết. Không phải tụt huyết áp. Tụt huyếtáp phải đổ mồ hôi.”
“…” Tô Nhất Minh tủithân hứ một tiếng, bác sĩ nhân dân thật chẳng thú vị gì hết, mất cả hứng…Nhưngdù sao anh cũng là gã mặt dày, nên cũng chẳng thèm đáp lại, cứ ngồi rên hừ hừra vẻ tội nghiệp.
Cũng may Trình Vũ Phi đãlàm quen với gian bếp xinh đẹo nhà anh từ trước, nên để mặc anh ngồi đó xuốngbếp nấu cơm. Đến khi món cánh gà nướng nóng hổi giòn rụm ra lò, ngửi thấy mùithơm Tô Nhất Minh mới đứng dậy, xuất hiện kịp thời, bốc một miếng cánh gà, vừaăn vừa tít mắt.
Trình Vũ Phi rửa xongcá, cho dầu vào nồi, nghe tiếng nhai rau ráu của Tô Nhất Minh, nhịn không được,phì cười, rồi bất chợt bần thần. Ngày đó Mục Thuần học tiến sĩ rất vất vả,thường thức đêm, Trình Vũ Phi xót anh ta, ngày ngày đều nấu ăn khuya cho anhta. Cơ sở vật chất trong ký túc xá sơ sài, cô chỉ dùng một chiếc nồi điện nhỏluộc bắp cải, kho thịt, suy nghĩ nêm nếm sao cho thật ngon. Gia đình Mục Thuầngiàu có nên anh ta có một căn hộ riêng từ rất sớm, thời gian rảnh rỗi cô thườngcùng anh ta đến đó, có điều kiện thường nấu rất nhiều món ngon bồi bổ cho anhta.
Mục Thuần là người rấtđiềm đạm, từ tốn, không bao giờ vội vã hấp tấp hoặc tỏ ra quá nồng nhiệt vớimột điều gì đó, nói chuyện với ai anh ta cũng giữ thái độ ôn tồn, ăn uống cũngrất từ tốn, vừa nhìn đã biết là con nhà gia giáo. Tính cách Mục Thuần hướngnội, ít khi cười lớn tiếng, cũng ít khi tức giận, nói chuyện ôn tồn, không khenngợi nhưng cũng không cay nghiệt. Cho dù Trình Vũ Phi có nấu món ngon gì, ngonhay không ngon anh ta đều cười toe toét: “Phi Phi, tay nghề nấu ăn của em cótiến bộ đấy!”
Một người nho nhã nhưMục Thuần, Trình Vũ Phi khó mà tưởng tuợng trong một thời gian ngắn lại thaylòng đổi dạ nhanh đến vậy. Lúc vừa chia tay với Mục Thuần, cô thường nhìn thấyhai người họ cùng vào cùng ra, cô gái đó mặt mày thanh tú, thường nũng nịunhõng nhẽo với Mục Thuần, thậm chí còn ôm hôn anh cuồng nhiệt như ở chốn khôngngười. Mục Thuần vẫn điềm đạm như thế, chỉ có điều trong mắt anh tràn ngập sựyêu chiều. Còn ánh mắt mà anh ta nhìn mình, mặc dù luôn ánh lên sự quan tâm,nhưng chưa bao giờ tràn ngập tình yêu như thế, Trình Vũ Phi buồn rười rượi.
Sau này cô cố gắng đểkhông quan tâm đến con gnười đó nữa. Sau đó cô vợ bé bỏng của Mục Thuần rờikhỏi bệnh viện, nghe nói là làm nhân viên hải quan. Gia đình Mục Thuần đúng làcó quyền thế ghê gớm. Đó cũng là đề tài bàn tán trong bệnh viện, đặc biệt đốivới những hộ lý lâm sàng làm việc cực khổ mà lương có ba cọc ba đồng thì họ vôcùng ngưỡng mộ, bàn luận xôn xao.
Trình Vũ Phi thả cá vàochảo nóng, dầu bắn tung toé kèm theo tiếng nổ lách tách, vài giọt dầu văng vàotay cô khiến cô kêu oái lên một tiếng, vội vàng rụt tay lại, đưa lên miệng thổimấy cái. Chuyện quá khứ cứ để cho nó ngủ yên, nhưng lúc bạn nghĩ rằng mình đãquên nó thì nó lại nhảy xổ ra, cảnh tỉnh cái hạnh phúc vốn dĩ đã yếu ớt ấy.
Có cái gì đó nhột nhộtsau lưng, Trình Vũ Phi lấy làm lạ quay đầu lại, nhìn thấy gương mặt điển traicủa Tô Nhất Minh đang kề sát vai mình, cách chưa đầy một gang tay đang chumiệng thổi phù phu. Ai da…mình đang nấu ăn tại nhà người ta…
“Anh…làm gì vậy?” Mặc dùnhanh chóng định thần lại nhưng Trình Vũ Phi vẫn có chút kinh ngạc.
“Giúp cô thổi vết bỏngdầu ở trên tay thôi…Lại bị bỏng rồi à? Bác sĩ Trình cô đang suy nghĩ gì vậy?”
“À…đang nghĩ con cá nàythật tội nghiệp, chết thì đã chết rồi, còn bị người ta moi ruột, cho vào chảodầu sôi, giống như bị đày dưới địa ngục vậy…”
“Ồ, bác sĩ Trình thật cótấm lòng bồ tát, chẳng trách mà nước mắt nước mũi tèm lem…cẩn thận đấy, cáchiên khét rồi đây”
Tô Nhất Minh nói rồingúng nguẩy bỏ ra ngoài. Anh còn lâu mới tin những lời nguỵ biện của Trình VũPhi. Dựa vào kinh ngiệm nhiều năm của anh, dựa vào đôi mắt thất thần mọng nướccủa bác sĩ Trình vừa nãy, anh biết chắc chắn cô đang nghĩ đến một gã đàn ôngnào đấy. Và gã đàn ông đó, tất nhiên không phải mình. Trong bếp nhà mình, nghegiọng nói ngọt ngào của mình lại đi nghĩ về gã đàn ông khác, lại còn giả vờthản nhiên như không bịa một câu chuyện cực kỳ vớ vẩn, Tô Nhất Minh cảm thấymất mặt, vì thế anh mới tức giận.
Khi giám đốc Vương cònnằm trong bệnh viện J, anh đã làm quen với cô y tá đồng hương. Vì có hứng thúvới bác sĩ Trình, nên anh đã nghe ngóng được chút tình hình của cô từ ngườiđồng hương đó, lúc đó anh chỉ muốn xác nhận xem cô đã phải là bông hoa đã cóchủ chưa. Không ngờ cô y tá đồng hương đó lại hứng chí giới thiệu một tràngdài, thì ra bác sĩ Trình cũng là nạn nhân của tin giật gân. Tô Nhất Minh khôngcâu nệ quá khứ của Trình Vũ Phi, cho nên chẳng quan tâm đặc biệt, thế nhưng bâygiờ, anh muốn gặp cái anh chàng bác sĩ khoa ngoại đó xem anh ta có tài cán gìđặc biệt.
Tô Nhất Minh kéo rèmcửa, rót chút rượu Whisky vào ly, cho vài viên đá vào. Anh sống trên tầng caonhất của toà nhà, phòng khách rộng rãi, của sổ kính từ sàn nhà tới trần, quaymặt về hướng sông. Tô Nhất Minh là người đàn ông không chút khoe khoang, nhưngđây cũng không phải là nơi anh muốn sống lâu dài. Thật ra tự đáy lòng của anhvẫn thích cái cảm giác hơn người, nhưng anh sợ bị người khác ghen ghét, đố kỵmà ám toán lúc nào không hay biết. Bởi thế lúc chọn nhà, anh đã cố ý chọn tầngcao nhất. Anh thích nhà ở vị trí cao như thế có thể phóng tầm mắt ra xa, nhìnđược toàn cảnh xung quanh. Đặc biệt là vào buổi tối, khi thành phố đã lên đèn,những ánh điện đầy màu sắc làm không gian ban đêm trở nên lung linh, rực rỡ,anh cảm thấy toàn bộ thành phố sáng rực ánh đèn này thuộc về anh.
Lúc Trình Vũ Phi bê thứcăn lên phòng khách, Tô Nhất Minh đang ngồi trên sô pha nhìn mông lung ngoài cửasố, vô thức lắc qua lắc lại ly rượu trên tay, mấy cục đá va vào thành ly phátra âm thanh lanh canh vui tai.
“Ăn cơm thôi”.
Tô Nhất Minh vẫn khôngnhúch nhích mặc dù anh cảm thấy sự giận dỗi trong lòng mình đã vơi đi nhiều.
Một bóng dáng thon thảcao ráo men theo tường lướt qua, run run kéo rèm cửa lại, che mất khung cảnhban đêm mà Tô Nhất Minh thích ngắm nhất.
“Làm gì thế?” Tô NhấtMinh hơi sẵng giọng một chút, anh lại lắc qua lắc lại ly rượu trên tay, rồi lạicho thêm mấy cục đá vào, từ tốn nhấp một ngụm nhỏ, rồi từ từ đặt ly xuống bàn.Anh không hề giả vờ nho nhã, đó chỉ là thói quen. Giống như Lục Dã Bình, tửuphẩm của Tô Nhất Minh rất kém, uống rượu nặng quá sẽ mất kiểm soát. Nhưng anhkhông thể bì tửu lượng của Lục Dã Bình, tửu lượng của anh kém vô cùng, trong nhữngbuổi tiếp khách làm ăn, anh luôn để trợ lý của mình uống thay, anh chỉ dám nhấpmột ngụm rượu nhỏ ở nhà, whisky cũng là khá nặng, anh liên tục phải cho thêm đávào.
“Tôi sợ độ cao!” GiọngTrình Vũ Phi có chút mất bình tĩnh.
“Sợ độ cao?”
“Ừm…tôi là củ khoai tâymà. Tôi thích bò rạp trên đất, cách mặt đất quá cao tôi sợ”.
“Sợ?” Tô Nhất Minh ngẩngđầu lên, cái gì mà khoai tây với chả khoai lang.
“Sợ không chạm đượcđất…”
Tô Nhất Minh bất giácmỉm cười, những u ám trong lòng bỗng dưng tan biến hết, khoai tây, thú vị đây,ha ha ha …
Ăn cơm xong, Tô NhấtMinh vào bếp giúp Trình Vũ Phi dọn dẹp bãi chiến trường mà cô bày ra, nhưng mụcđích là cố bày bừa thêm vì muốn cô nán lại lâu hơn. Bác sĩ Trình mặc gì sau lớpáo len mỏng? Tô Nhất Minh thầm đoán một cách gian giảo, âm mưu đen tối chỉnhnhiệt độ gian bếp cao lên. Nhưng chỉ tiếc là chỉ có anh mồ hôi mồ kê nhễ nhại,chẳng còn tâm trí đâu mà chiêm ngưỡng vẻ đẹp sau làn áo len ấy nữa.
Hơn chín giờ tối, TôNhất Minh quyến luyến tiễn Trình Vũ Phi ra cửa. Ánh đèn thang máy mơn trớn từngđường cong tuyệt đẹp trên người bác sĩ Trình, không gian có chút mờ ảo. Tô NhấtMinh đứng sau lưng Trình Vũ Phi, với tay ấn nút bên cạnh thang máy, rồi cứ đểtay như thế không thu về. Vai Trình Vũ Phi ngay phía dưới cánh tay anh, những lọntóc của cô đung đưa quét ngang dưới cánh tay anh, khiến anh có cảm giác nhộtnhột, nhột đến tận tim…
Tô Nhất Minh không đưatay về mà từ từ cúi đầu xuống, ngắm chính xác đến môi Trình Vũ Phi. Mặc dù mộtbên mắt vẫn còn thâm nhưng thị lực vẫn không có vấn đề gì, phán đoán cự ly chắcchắn chính xác, anh nín thở, nhắm mắt lại, ngả người về phía trước.
Cửa thang máy mở ra màkhông hề phát tín hiệu nào báo trước, Trình Vũ Phi bước vào thang máy, quayngười lại định cáo biệt Tô Nhất Minh, thì bỗng dưng nhìn thấy anh, nhắm mát ngảngười cụng đầu vào tuờng phát ra tiếng binh. Cô kêu lên thất thanh, tay chânloạng choạng chặn lại cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, nhảy bổ ra đỡ TôNhất Minh.
Loading…
Tiểu thuyết tình yêu là website chia sẻ những thể loại truyện hay nhất hiện nay, được nhiều người đọc yêu thích. Truyện được cập nhập hàng ngày. Hãy lưu địa chỉ web để truy cập nhanh hơn!
Chúc các bạn online vui vẻ !