Tốt nghiệp thạc sỹ, thất nghiệp ở tuổi 45, đi làm shipper tôi nghiệm ra: Nếu không thể thay đổi điều gì, hãy thuận theo tự nhiên, sự sắp đặt tốt nhất phụ thuộc vào chí hướng
Nội Dung Chính
01
Trên mạng, có một người từng nói như này, con người chúng ta chỉ là một sản phẩm, còn nhân gian chính là một dây chuyền tự động. Khi giá trị của bạn không còn, bạn sẽ bị bỏ lại.
Một câu nói rất thực tế, nhưng rất nhiều người lại không thể chấp nhận điều này.
Khi bạn ra ngoài xã hội, sẽ có vô số người cạnh tranh với bạn. Khi bạn thành công giành được vị trí này, nhưng có thể qua một vài năm, khi mà giá trị công việc của bạn bị dùng hết, bạn vẫn sẽ bị sa thải như thường.
Đừng cho rằng bạn cống hiến cho doanh nghiệp nhiều năm thì họ sẽ thương xót bạn, không có chuyện đó. Người ta có thể vừa quay người là đã quên ngay bạn, thậm chí còn chẳng buồn bận tâm bạn sống chết ra sao.
Cũng giống như những nhân viên bị cho nghỉ việc, ông chủ của họ sẽ chẳng quan tâm họ có tiền ăn cơm hay không, cũng sẽ chẳng quan tâm việc họ làm sao để nuôi gia đình, dù sao thì bạn đen đủi là chuyện của bạn.
Khi còn trẻ, có thể chúng ta nghĩ thế giới này rất có tình người, nhưng khi bôn ba lâu rồi, bạn sẽ phát hiện ra, xã hội thực sự khốc liệt.
Nhân gian, chính là một dây chuyền tự động, bạn, thân là một sản phẩm, vậy thì bị lợi dụng là lẽ dĩ nhiên.
02
Có một cư dân mạng chia sẻ câu chuyện của mình, nói rằng hôn nhân của bản thân xuất hiện vấn đề, đến tiền dưỡng lão của cha mẹ, tiền học phí cho con, anh ấy cũng bất lực.
Tôi hỏi anh ấy năm nay bao nhiêu tuổi, làm công việc gì, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy?
Anh ấy đáp năm nay mình 45 tuổi, hiện tại đang là một shipper. Anh ấy vốn dĩ là một nhân viên IT, tốt nghiệp thạc sỹ, lương cũng cao, nhưng bị công ty cho nghỉ việc.
Ở công ty, anh ấy cũng được xem là một lão cán bộ, nhưng phấn đấu bao nhiêu năm vẫn không thể làm lên chức quản lý.
Có một lần, cấp trên vốn muốn thăng chức cho anh ấy, nhưng vì có một người có gia thế đằng sau tới công ty làm việc, cấp trên không muốn làm phật lòng lãnh đạo, nên đã từ bỏ anh ấy và trao chức vụ đó cho người kia.
Kể từ sau lần đó, anh ấy từ bỏ việc muốn trở thành quản lý. Chỉ có kinh nghiệm, không có quyền quản lý, ở một vài phương diện cũng không thể theo kịp người mới.
Hơn nữa, có một lần tăng ca còn ngất trước máy tính. May mắn chỉ là bị tụt huyết áp, không ảnh hưởng nhiều lắm tới sức khỏe.
Cấp trên và lãnh đạo đều cho rằng, nếu còn tiếp tục giữ anh ấy lại công ty sẽ xảy ra những rủi ro không đáng có, vì vậy đã cho anh ấy nghỉ việc. Khi đó, anh ấy 45 tuổi.
03
Sau khi nghỉ việc, anh ấy nghĩ rằng mình có kinh nghiệm làm việc phong phú, hơn nữa còn tốt nghiệp thạc sỹ, không lo không tìm được công việc tốt.
Nhưng, hiện thực nói với anh ấy rằng, anh đã 45 tuổi, có thể tạo ra giá trị hay không còn không biết. Cứ như vậy, công ty thà tuyển người trẻ chỉ tốt nghiệp cử nhân chứ cũng không cần người có kinh nghiệm phong phú như anh.
Bất lực, vì sinh kế, anh ấy chỉ có thể lái xe máy đi làm shipper. Bởi vì anh ấy còn phải nuôi gia đình, còn phải trả tiền nhà, nếu không đi làm shipper, sẽ chẳng biết làm gì khác.
Vợ của anh ấy là một giáo viên cấp 2, công việc ổn định, nhưng lương không cao, chỉ có thể đáp ứng vấn đề đủ ăn của gia đình nhiều miệng ăn.
Trong quá trình đi làm shipper, anh ấy tiếc nuối, than thở nói mình cố gắng bao nhiêu năm như vậy, đợi được tới lúc thăng chức tăng lương rồi thì lại không thắng được thân thích của ông chủ, nghĩ tới lại thấy tiếc.
Bất kể là nắng to hay mưa lớn, lúc nào cũng phải đi giao hàng, suốt ngày mài mặt ngoài đường…
Nghĩ tới đây, anh ấy buồn bã nói sao thế giới lại không công bằng như vậy!
Khi còn nhỏ cứ nghĩ rằng cứ học cho thật giỏi, lấy được cái bằng càng cao càng giá trị càng tốt, cuộc đời sẽ không phải lo lắng, ổn định sống qua ngày.
Nhưng, thực tế nói với anh ấy rằng, không phải tất cả ước nguyện đều là dĩ nhiên. Rất có thể bạn là con tốt của người khác, tài giỏi đến đâu cũng chỉ có thể giậm chân tại chỗ mà thôi.
04
“Tôi tốt nghiệp thạc sỹ, 45 tuổi thất nghiệp, phải ra làm shipper.”
Một người như vậy, có phải rất đáng thương, bé nhỏ hay không? Đứng từ góc độ thực tế, anh ấy quả thực rất đáng thương. Nhưng đứng từ góc độ cuộc sống, vì mưu sinh, có gì đáng thương?
Đời người, chính là một dây chuyền tự động. Xã hội không thiếu những người chỉ là bàn đạp để những người khác tiến lên, hoặc thậm chí là những sản phẩm gia công vô giá trị.
Nhưng như vậy thì đã sao?
Đối với những người bình thường như chúng ta mà nói, điều quan trọng nhất không phải là đi oán than, đi phàn nàn, mà phải học cách chấp nhận những điều không được như ý trong cuộc sống.
Từng có người nói, tôi không oán than bất cứ ai, tôi sẽ chỉ tôn trọng họ. Nên đi tới bước nào, tôi đều chấp nhận.
Chúng ta chỉ là những hạt cát giữa thế gian này, muốn trở thành một ngôi sao, về cơ bản là rất khó. Vậy thì, cứ sống cho hiện tại là đủ rồi.
Rất nhiều người đều cho rằng shipper không phải một công việc chính đáng, làm shipper là mất mặt, nhưng tôi muốn nói rằng, nếu công việc này không có ai làm, vậy thì những người đặt đồ online biết mua hàng kiểu gì?
Mỗi một công việc đều có giá trị của nó, dù có là một nhân viên quét dọn, bạn cũng là đang hiện thực hóa giá trị của mình.
Con người không phân biệt sang hèn, có thì chỉ có chí hướng khác nhau mà thôi.
Nếu đã không thể thay đổi được cuộc sống, vậy thì hãy thuận theo nó. Có lẽ, sự sắp đặt tốt nhất, đang ở phía trước chờ đợi bạn.