Tôi đi… đẻ: Bỡ ngỡ đẻ lần đầu

Lúc đầu, tôi đi khám ở bệnh viện (BV) phổ thông như nhiều phụ nữ khác. Tuy nhiên, mỗi lần đi khám đợi rất mất thời gian, chưa kể nhiều người cảnh báo BV đông người nên nguy cơ nhiễm vi rút cúm rất cao, mẹ bầu lại không thể uống thuốc nên phải tuyệt đối giữ gìn. Vì thế, tôi đâm lo và chọn một phòng khám tư uy tín ở Q.10, TP.HCM để thăm khám, không phải chen chân chờ đợi.

Gần đến tuần thứ 30, tôi bắt đầu nghĩ đến việc tìm BV khi sinh. BV tư chi phí sinh đẻ khá cao, khi có biến chứng lại chuyển về các BV chuyên sản. BV Từ Dũ luôn trong tình trạng quá tải, phòng dù đăng ký sớm nhưng nếu vào những ngày cao điểm cũng không còn. Nhiều người khuyên tôi chọn BV Hùng Vương bởi ở đây dù đông nhưng nếu đăng ký sớm sẽ có phòng. Hơn nữa, bà bầu khi sinh ở BV Hùng Vương sẽ được ở cùng gia đình đến tận lúc sinh mà không phải “cách ly” ở phòng chờ sanh như BV Từ Dũ…

Tìm… bà đỡ, sinh thường hay mổ ?

Khi chỉ còn hơn một tháng là tới ngày dự sinh, tôi được người thân làm trong ngành y hướng dẫn tìm bà đỡ phù hợp cho con: “Thai con trai thì việc tìm người đỡ không quá kén vì lựa người tài, dù có đào hoa một chút cũng không sao. Tuy nhiên, nếu mang thai con gái rất nên chọn một bà đỡ mát tay, cho con gái cái đón tay đầu đời sẽ giúp con có được cuộc sống êm đềm và sự nghiệp hanh thông”.

Nghe tư vấn, tôi đề xuất vài vị bác sĩ nổi tiếng định bụng sẽ nhờ đỡ đẻ. Phân vân một hồi, người thân phân tích: “Bác sĩ C. từng học ở Pháp về, giỏi thì rất giỏi nhưng đường tình duyên lận đận. Bác sĩ H. dù tốt, thường đỡ cho người quen của cô nhưng cũng khá đào hoa…; con gái mà gặp phải đàn ông đào hoa như vậy thì có khi sẽ khổ…”, rồi cô gợi ý: “Bác sĩ Thảo nghiêm túc, điềm đạm, có cuộc sống rất êm đềm… Nếu được bác Thảo đỡ sẽ rất tốt”. Vậy là tôi chuyển hướng về BV Từ Dũ, nơi bà đỡ “mát tay” Trương Thị Thảo đang làm việc.

Tôi đi... đẻ: Bỡ ngỡ đẻ lần đầu1

Thăm khám định kỳ giúp thai phụ hiểu rõ tình trạng thai nhi để quyết định sinh mổ hay sinh thường

Ảnh: Trung Du

Khi mang bầu, tôi muốn thuận theo tự nhiên để sinh thường. Tuy nhiên, suốt nhiều tháng thăm khám ở BV, phòng khám tư, chứng kiến những bất trắc có thể ập đến bất cứ lúc nào, tôi đâm hoang mang. Trong lần thăm khám ở tháng thứ 6, tôi bắt gặp một phụ nữ yếu ớt lết từng bước từ bãi giữ xe đến quầy lễ tân đăng ký khám thai. Vừa dừng lại chưa nói được tiếng nào thì chị với vội chiếc ghế vịn vừa kêu “đỡ tôi với” rồi ngất lịm. Nhìn chị yếu ớt một mình lê từng bước từ phòng siêu âm qua phòng khám tôi bỗng sợ. Đợi chị hồi tỉnh, tôi hỏi thăm thì được biết chị bị tiểu đường thai kỳ nên người thường mệt lả. Lúc đầu chị tính sinh thường, nhưng tới giai đoạn gần sinh, bác sĩ chỉ định chị sinh mổ. Chị bảo: “Chửa, cửa mả”, không nghĩ việc mang thai lại khó nhọc và nhiều nguy cơ đến thế.

Sau khi gặp chị ở phòng khám, tôi bắt đầu phân vân về việc sẽ sinh thường hay sinh mổ. Sinh mổ tôi có thể chủ động trong việc chọn thời điểm sinh, ca phẫu thuật chỉ khoảng 15 phút. Vết mổ thì có thể dùng keo sinh học dán lại để không phải thay băng và cũng không quá đau đớn… Tuy nhiên, sinh thường thì con khỏe mẹ cũng nhanh hồi phục…

Vì chẳng biết trước cuộc sinh đẻ của mình sẽ thế nào, tôi đành chọn kiểu nước đôi. Tới tuần dự sinh mà tôi chuyển dạ thì sẽ sinh thường. Bằng không, quá ngày dự sinh mà chưa có dấu hiệu, tôi sẽ xin được mổ.

Dịch vụ sinh gia đình

Ngoài việc tìm bà đỡ, chọn hình thức sinh còn có hàng tá dịch vụ để chọn lựa. Nhiều người khuyên tôi: “Có con là chuyện chung của cả vợ và chồng nên đăng ký dịch vụ sinh gia đình để chồng có thể chứng kiến cuộc sinh nở kỳ công của vợ. Từ đó, sẽ cảm thông, thấu hiểu và thương vợ nhiều hơn”. Không chỉ nghe, tôi cũng từng may mắn được chứng kiến nhiều người đăng ký dịch vụ sinh gia đình.

Tôi đi... đẻ: Bỡ ngỡ đẻ lần đầu2

Chị Trần Thị H. (27 tuổi) căng thẳng khi đo tim thai trong tuần cuối thai kỳ

Ảnh: Trung Du

Tôi nhớ như in hình ảnh anh Nguyễn Kỳ Quang (32 tuổi, Q.Gò Vấp, TP.HCM) rớt nước mắt trong phòng sinh. Ca sinh của vợ anh khó, kéo dài gần hai giờ đồng hồ. Lúc đầu, mẹ vợ và anh cùng vào phòng sinh. Tuy nhiên, sau gần một giờ vật vã mà chị không thể lấy được hơi. Mồ hôi ướt đẫm mà đứa con vẫn không chịu ra, mẹ vợ anh Quang tụt huyết áp phải đưa ra khỏi phòng. Lúc này, vợ anh đưa ánh mắt yếu ớt nhìn anh như một sự níu kéo: “Dù có chuyện gì cũng đừng rời đi”.

Sau hàng loạt hướng dẫn từ cô hộ lý và cái siết tay của chồng, chị Hinh (vợ anh Quang) đã hạ sinh con gái thành công. Chứng kiến khoảnh khắc người cha đón đứa con thơ từ tay bác sĩ rồi mang lên cho vợ, tôi nghĩ hành trình vất vả mà chị Hinh vừa trải qua sẽ nhẹ đi rất nhiều. Trong khoảnh khắc quan trọng nhất để chào đón một đứa bé, anh Quang đã có mặt giúp vợ lau đi giọt nước mắt mệt nhọc nhưng đầy hạnh phúc.

Cũng là một ca sinh gia đình khiến tôi nhớ mãi là dáng đứng vững chãi trên một chân của người chồng trong ca sinh của vợ. Do một tai nạn, anh mất một chân, khi tôi xin được chứng kiến ca sinh, anh ngại ngùng nhưng không từ chối. Cuối cùng, bằng bản lĩnh của một người đàn ông, anh đã nắm tay vợ suốt cuộc sinh nở dù đôi lúc nghe tiếng vợ khóc, anh đã tái mặt, run rẩy nhưng vẫn chắc chân.

Đã chứng kiến tận mắt, cùng lời động viên từ những đồng nghiệp, tôi đăng ký dịch vụ sinh gia đình và tin rằng ngày mình sinh con sẽ không quá đáng sợ. (còn tiếp)