[Review] Trùng Khánh sâm lâm | Chungking Express – Góc nhỏ của Annie
Và hơn thế, mình thích cái cách những nhân vật vô tình chạm mặt nhau, như thể là định mệnh. Đạo diễn Vương khéo léo đưa vào máy quay ghi lại câu chuyện của những người trẻ cô đơn tại Hongkong trong những năm 90 trên nền nhạc dồn dập, âm thanh ồn ã của người qua kẻ lại. Tất cả tạo nên một khu phố sầm uất, trong khi những tâm hồn cô đơn cứ trôi nổi trong những khung hình đầy mê hoặc và mộng mị.
Anh cảnh sát 233
223 thích ăn dứa hộp vì dứa là thứ May, bạn gái anh thích. Anh chia tay cô vào ngày Cá Tháng Tư nên cứ hy vọng đó chỉ là trò đùa. Anh quyết định cho mình một tháng để tiếp nhận điều này, mong rằng May sẽ đổi ý trước ngày sinh nhật mình – 1/5. Anh ngốc nghếch đi khắp các cửa tiệm tìm cho được 30 hộp dứa hết hạn vào ngày 1/5. 30 hộp dứa, 30 ngày. Để rồi khi đồng hồ điểm sang số 12, anh gọi cuộc điện thoại cuối cùng cho May, nhưng nghe máy lại là một người đàn ông, 233 lúc mày mới đành chấp nhận, mối tình của anh và cô thật sự đã hết hạn rồi.
“Mọi thứ một khi đã bắt đầu thì đều sẽ có ngày hết hạn đúng không? Cá hộp hết hạn. Thịt hộp hết hạn. Cả đến giấy bọc cũng hết hạn. Tôi tự hỏi, liệu trên đời này có cái gì không hết hạn không nhỉ?”
233 ăn hết 30 hộp dứa hết hạn vào đêm đó, vào quán bar uống whiskey, rồi thuê phòng cùng người phụ nữ tóc vàng lạ mắt, nhưng chỉ ngồi xem 2 bộ phim và ăn 4 dĩa salad. Phải chăng, khi muộn phiền, người ta thường tìm đến cảm giác đầy ắp nơi dạ dày như một cách để khỏa lấp sự trống trải đã ứ đầy nơi tâm hồn?
Người phụ nữ bí ẩn
Khi phần đầu của bộ phim khép lại, dù người xem vẫn không rõ đôi mắt hay gương mặt của cô, chỉ thấy một người phụ nữ trong chiếc áo mưa, đôi kính râm, đầu tóc giả, đi giày cao gót, dáng vẻ thì bất cần, nhưng chẳng ai có thể phủ nhận, cô là một người phụ nữ kiều diễm. Nhìn cô, mình cảm thấy nực cười bởi cái cách cô khéo léo ngụy trang bản thân thật giống với mỗi cá thể trong xã hội ngày nay. Hằng ngày, họ đeo lên mình chiếc mặt nạ xinh đẹp, vùi mình vào đám đông để ẩn náu và che giấu con người thật của mình. Thường thì những kẻ nhiều tâm tư thì lại càng giỏi ngụy trang. Đến một ngày quay đầu, người ta tự hỏi mình rốt cuộc là ai, khi những tiếng bình phẩm của người đời đã trở nên vô nghĩa, còn bản thân thì chỉ nghe thấy sự trống rỗng vô hồn nơi trái tim. Họ cảm thấy bản thân dường như đã chết, không phải cái chết vì cô đơn, mà chết bởi đánh mất chính mình.
“Không biết từ bao giờ tôi trở nên rất cẩn trọng. Lúc nào cũng mặc áo mưa và đeo kính râm. Ai mà biết được khi nào trời mưa to hay là nắng gắt…”
Người phụ nữ đó không tin vào tình yêu, nhưng lại vì sự tử tế của một chàng trai lạ mặt mà chúc mừng sinh nhật anh ta.
“Thực ra, hiểu rõ một người chẳng có nghĩa lý gì cả. Con người luôn thay đổi. Hôm nay anh ta thích ăn dứa, ngày mai lại thích ăn thứ khác.”
Cảnh cuối, cô dùng súng để kết liễu kẻ ngoại quốc, có lẽ người cô yêu, cũng là kẻ khiến cô phải lao đao trong những cuộc rượt đuổi với những người Ấn Độ đã lẩn trốn. Giết hắn, cũng là xé nát lớp vỏ ngụy trang của bản thân. Cô cởi tóc giả, vứt áo mưa. Người coi vẫn không rõ mặt cô, chỉ thấy một bóng hình lướt qua, nhưng phần nào cũng thấy nhẹ nhõm.
Anh cảnh sát 633
633 là anh cảnh sát hay trực đêm gần tiệm thức ăn nhanh. Anh luôn mua salad cho cô bạn gái. Đến một ngày, khi quyết định đổi sang món cá và khoai tây, cô lại chia tay anh. Tình yêu của cô dành cho anh như một món đồ ăn nhanh, chỉ có anh là không muốn đổi món.
– Cô ấy chưa bao giờ nói thích mỗi salad.
– Đáng ra tôi chỉ nên mua salad cho cô ấy thôi!
Khi chia tay, anh chọn cách không đọc thư bạn gái cũ để tại quầy thức ăn nhanh như một cách an ủi và trốn tránh thực tại. Anh nói chuyện với mọi đồ vật trong căn nhà của mình như một kẻ khờ, rằng mọi vật đều trở nên buồn tẻ và xuống sắc làm sao. Có lẽ, chỉ những kẻ cô đơn đến tột cùng mới có thể chơi đùa với nỗi cô đơn của mình như vậy.
Cô nàng Faye mộng mơ
Cô tóc tém, thích mở nhạc to hết cỡ và thường xuyên mộng mơ.
– Cô thích mở nhạc to như vậy sao?
– Đúng thế, khi ấy tôi chẳng cần phải suy nghĩ gì.
Faye có cách thể hiện tình yêu rất khác người, rất ngẫu hứng. Cô yêu thầm 633. Nhờ cái phong thư cùng chìa khóa của bạn gái cũ anh, cô cư nhiên rình rập, rồi cứ thể trở thành cô Tấm trong cổ tích, lén lút dọn dẹp, thậm chí thay cái này cái kia trong nhà anh. Cô săm soi từng sợi tóc trên gối, ghen với một cô bán hàng tóc dài. Cô vận quần áo kỳ cục, đeo mắt kính trễ xuống tận mũi, và thường xuyên lượn qua lượn lại trước mặt anh. Có lẽ vì 633 còn bận rộn với nỗi cô đơn và tổn thương của mối tình vừa qua, anh ta chẳng mảy may nhận ra nhiều thứ trong căn nhà đã khác, cứ ngờ ngợ cho rằng những vật dụng đó cũng như mình, sau chia tay bỗng nhiên ngày một nhạy cảm.
Ai có thể không chết mê chết mệt khi Faye nhún nhảy theo điệu nhạc California Dream chứ? Cái sự yêu vụng trộm của cô trên nền nhạc rộn ràng, trong không khí sôi nổi và đầy sắc màu của khu Chungking, nó khiến mình dường như cũng muốn lắc lư và quên mọi ưu phiền giữa cuộc sống xô bồ mỏi mệt này.
Bộ phim kết thúc khi 633 và Faye gặp lại nhau, chưa có một lời yêu nào được thổ lộ, nhưng cũng đủ để mình mỉm cười cả đêm, bởi sự chân thành và nét đáng yêu của họ.
– Làm gì có người nào đưa hành khách cái Boarding Pass thế này chứ?
– Vậy anh muốn đi đâu, để em vẽ.
– Bất cứ nơi nào em muốn đưa tôi đến 🙂
Một bộ phim về nỗi cô đơn, đẹp đến duy mỹ, bạn nhỉ?
Đánh giá: 9/10.
Góc nhỏ của Annie là blog phi lợi nhuận, miễn phí cho tất cả bạn đọc và không chạy quảng cáo. Sự ủng hộ của bạn là điều không thể thiếu giúp blog tiếp tục tồn tại và phát triển mạnh mẽ hơn nữa. Bạn có thể ủng hộ cho blog tại ĐÂY nhé! ^^