Truyện Nơi Nào Đông Ấm

Đánh giá: 7/10 từ

11479

Bạn đang đọc: Truyện Nơi Nào Đông Ấm

lượt

REVIEW TRUYỆN NƠI NÀO ĐÔNG ẤM, NƠI NÀO HẠ MÁT.

Tác giả : Cố Tây Tước
Thể loại : Hiện đại, ấm cúng, Tiểu n. gược, Nam chính si tình, HE .

Số chương: 39 chương + 2 ngoại truyện + Chương cuối
Tình trạng: Hoàn edit – đã xuất bản

* * Tên nam chính trong sách xb là Tịch Hy Thần nên trong bài rv sẽ dùng tên này nhé ^ ^
Sáu năm trước, chỉ vì một hành vi “ vô thức ” mà Giản An Kiệt đẩy mẹ kế – Thẩm Tinh Du đang mang thai ngã về phía cầu thang, đến khi ý thức hành vi nguy khốn đó cô muốn kéo bà ta lại thì đã không còn kịp. Sau đó, cháu trai Thẩm Tinh Du – Tịch Hy Thần chạy đến :
“ Rốt cuộc em đã làm cái gì thế ? ! Em đã làm gì dì thế hả ? ” và giáng cho cô một cái tát, tiếp nữa ngày hôm sau cô bị cha cô – ông Giản Chấn Lâm đưa đến Pháp du học .
Một mình cô đến Pháp sống đời sống bình lặng, đương nhiên nhiều lúc khiến cô cảm thấy vô vị nhưng đây có lẽ rằng là đời sống thích hợp với cô nhất rồi. Nhưng một cuộc điện thoại thông minh từ mẹ cô – bà Lâm Ngọc Quyên đã “ giúp ” cô chấm hết chuỗi ngày nhàm chán tại Pháp .
Sáu năm quãng thời hạn nói dài không dài, ngắn không ngắn, thời hạn đó là đủ – đủ làm biến hóa mọi thứ .
Trở về người tiên phong cô gặp lại là Tịch Hy Thần, nhìn thấy anh khiến cô nhớ mình là ai, nguyên do tại sao lại phải rời xa nơi này. Vì thế, cô không biết mình nên dùng thái độ gì để đương đầu với anh : là hận hay là thờ ờ như những người dưng không cần chăm sóc đến .
Có lẽ bị sự sợ hãi và hận thù trong lòng che mờ mắt nên cô không nhận ra thái độ của anh so với mình. Tịch Hy Thần chưa khi nào ép buộc cô điều gì, cũng chưa từng muốn làm cô tổn thương, tổng thể sự chân thành chăm sóc của anh chỉ đổi được câu “ Anh thật rỗi hơi ” .
Anh hỏi :

“Giản An Kiệt, nếu cho nhau một cơ hội, chúng ta sẽ có thể sống hòa hợp.”

Sống hoà hợp ư ? Thật nực cười là cô chưa khi nào có cái tâm lý điên rồ đó … cho đến khi rơi vào địa đạo không có lối ra, rơi vào vô vọng, cô tưởng rằng thượng đế luôn đối xử bất công với mình thì anh Open, nói rằng :

“Anh sẽ đưa em ra.”
“Anh chắc được mấy phần?”
“Anh sẽ đưa em ra.”

Trong bóng tối giọng nói như tiếng vọng của màn đêm bất giác làm cô nhớ đến một người. Cô vẫn thừơng tự hỏi : anh ta là ai, gia chủ của giọng nói mơ hồ ấy, giọng nói cô chưa từng quên !
Cô chưa từng nhắc về sinh nhật của mình với ai nhưng mỗi năm cô đều nhận được quà sinh nhật, không hề ghi tên người gửi nhưng những thứ ấy đều là thứ lúc đó cô cần nhất. Có lần cô bạn thân nhất – Christine nói : “ An, năm đó mình chạy đến bên cậu là vì có một người con trai nhờ mình chăm nom cậu. Anh ấy nói hãy đưa cậu đi ăn, đưa cậu đi làm quen với từng cái cây, ngọn cỏ nơi này, đưa cậu đi dạo, đừng để cậu lạc đường … ”
Dần dần, “ con người thần bí ” đó cũng xuất hiện thêm. Phải rồi ! Bạn đoán đúng rồi đấy – là anh ! Là Tịch Hy Thần, là người cứu cô trong tai nạn đáng tiếc giao thông vận tải, người luôn nắm tay cô khi cô mê man trong bệnh viện khiến cho cô yên lòng. Nhờ có anh, đôi chân của cô “ mới không tàn phế, tay trái còn hoàn toàn có thể vẽ tranh. Tất cả những điều đó, nói thẳng ra, đều do anh giữ lại ” .
Thì ra, đời sống bình lặng ở Pháp chính là do một tay anh mang đến, là một tay Tịch Hy Thần trao cho cô .
Còn về nam chính của tất cả chúng ta thì sao ? Phải nói Tịch Hy Thần trong mắt mọi người là “ một người sống nguyên tắc, chín chắn hơn so với tuổi lại cực kỳ mưu trí ”. Nhưng khi yêu anh cũng giống như những chàng trai khác thôi “ hồn vía lên mây, cơm nước không màng, mặt mày ủ dột ”. Cuối cùng anh lại quyết đem trái tim lần đầu thổn thức của mình, giấu kín tận đáy lòng cùng với cái tên Giản An Kiệt. Chỉ vì bên cạnh cô đã có người yêu cô và chăm sóc cô hết mực, còn anh chỉ là người dưng, mặc dầu trên mặt pháp lý cái mác “ anh họ ” cũng xem như có chút thân thích .
Nếu ai hỏi anh có từng hối hận vì điều gì không ? Thì đó chắc như đinh là cái tát năm xưa anh đã để lại trên gò má ấy. Hình ảnh Giản An Kiệt ngồi đấy tay ôm một bên má, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn anh như không tin chính anh hoàn toàn có thể tát cô, ám ảnh anh ngần ấy năm. Cũng đúng thôi, chính anh cũng không hiểu tại sao mình lại hoàn toàn có thể làm như thế mà .

Có lẽ vì vậy mà suốt sáu năm, cô ở xứ người anh vẫn chỉ biết âm thầm dõi theo mà chưa một lần can đảm xuất hiện trước mặt cô, nếu không phải một lần cô rơi xuống địa đạo ấy thì anh cũng không đủ dũng khí đánh cược một lần.

“ An Kiệt, em đối xử không công minh với anh, ngay từ đầu em đã cự tuyệt anh, mỗi bước đi anh đều cảm thấy mình giống như một thằng ngốc, biết rõ sẽ không hề lay chuyển được gì … ”
Liệu rằng Giản Anh Kiệt hoàn toàn có thể tha thứ cho Tịch Hy Thần không, tha thứ để kết thúc mối tình mười hai năm thầm lặng của anh, sáu năm dằn vặt của cô để nhìn về một tương lai đầy niềm hạnh phúc .