KHÁNH GIAO- BÁC SĨ PHÙNG VĂN HẠNH
10 thứ bất kham
Cuộc đời có 10 thứ, dù muốn
cũng bất lực, chịu sống buồn phiền
cảm thấy mất hết niềm tin
Hi vọng khi biết 10 niềm bất kham
bạn sẽ biết phải cần buông bỏ
để đạt được cái có nhiều hơn
Thứ nhất là tình bạn đi đong
Vì duyên thành bạn, dứt lòng cũng duyên
Chớ níu kéo, đâu ghìm lại được
Tình nghĩa xưa , họ dứt nhẫn tâm
Thế là họ mất bạn thân
Còn ta chỉ mất người không trung thành
Hai là dòng thời gian trôi chảy
thị phi, vui buồn thảy qua đi
Thanh xuân ngắn ngủi một thì
không quay trở lại, việc chi cần làm
phải nỗ lực hoàn thành tốt đẹp
Để không hổ thẹn kiếp nhân sinh
Ba là thất bại đè lên
khiến bạn khó thở, niềm tin không còn
Tuy nhiên, nếu bạn thầm chấp nhận
Cố đứng lên phấn chấn dựng xây
Bạn thấy mọi sự đổi thay
đời không tồi tệ như ngày đã qua
Bốn là xuất thân ta không chọn
nơi sinh và cuộc sống mẹ cha
một thân cô đơn xót xa
Năm là cô đơn ấy, ai hiểu giùm
trong u sầu, trong từng vui sướng
Tất cả sang hèn, vốn cô đơn
Cứ quanh quẩn trong tâm hồn
Mọi người như thể, luôn luôn đi tìm
ý nghĩa đời sống mình chân thực
Sáu là vô vọng trước tình yêu
một loại độc dược phiêu diêu, ngọt ngào
gọi là ưa thích không giới hạn
có đủ loại, đủ dạng mỹ miều
có dạng ưa thích, không yêu
Bảy là quên lãng thật nhiều
Tưởng là nhớ mãi, mất tiêu đâu rồi
Có kỷ niệm để rồi hoài niệm
Sao không thong dong chuyện tự nhiên.
Vui với hiện tại ưu tiên
Thứ tám :quá khứ nên để qua
dù muốn, dù không, ta chấp nhận
Điều duy nhất để đọng một vài
ký ức đáng nhớ, khó phai
Chín là, cười nhạo người ta đừng màng
Tai của ta, miệng là của họ
Họ nói gì, ta chớ để tâm
Học cách mĩm cười, lặng câm
Mười là cái chết âm thầm đợi ta
không tránh khỏi, vậy là bước tới
Thản nhiên liếc mắt với tử thần
Như vậy thời gian trên trần
an nhiên tự tại, lo toan mọi bề
sống ý nghĩa, chắc là về
quê hương tuơi đẹp, hả hê tấm lòng
Khánh Giao –Bác sĩ Phùng Văn Hạnh
Cuộc đời có 10 thứ, dù muốn
cũng bất lực, chịu sống buồn phiền
cảm thấy mất hết niềm tin
Hi vọng khi biết 10 niềm bất kham
bạn sẽ biết phải cần buông bỏ
để đạt được cái có nhiều hơn
Thứ nhất là tình bạn đi đong
Vì duyên thành bạn, dứt lòng cũng duyên
Chớ níu kéo, đâu ghìm lại được
Tình nghĩa xưa , họ dứt nhẫn tâm
Thế là họ mất bạn thân
Còn ta chỉ mất người không trung thành
Hai là dòng thời gian trôi chảy
thị phi, vui buồn thảy qua đi
Thanh xuân ngắn ngủi một thì
không quay trở lại, việc chi cần làm
phải nỗ lực hoàn thành tốt đẹp
Để không hổ thẹn kiếp nhân sinh
Ba là thất bại đè lên
khiến bạn khó thở, niềm tin không còn
Tuy nhiên, nếu bạn thầm chấp nhận
Cố đứng lên phấn chấn dựng xây
Bạn thấy mọi sự đổi thay
đời không tồi tệ như ngày đã qua
Bốn là xuất thân ta không chọn
nơi sinh và cuộc sống mẹ cha
một thân cô đơn xót xa
Năm là cô đơn ấy, ai hiểu giùm
trong u sầu, trong từng vui sướng
Tất cả sang hèn, vốn cô đơn
Cứ quanh quẩn trong tâm hồn
Mọi người như thể, luôn luôn đi tìm
ý nghĩa đời sống mình chân thực
Sáu là vô vọng trước tình yêu
một loại độc dược phiêu diêu, ngọt ngào
gọi là ưa thích không giới hạn
có đủ loại, đủ dạng mỹ miều
có dạng ưa thích, không yêu
Bảy là quên lãng thật nhiều
Tưởng là nhớ mãi, mất tiêu đâu rồi
Có kỷ niệm để rồi hoài niệm
Sao không thong dong chuyện tự nhiên.
Vui với hiện tại ưu tiên
Thứ tám :quá khứ nên để qua
dù muốn, dù không, ta chấp nhận
Điều duy nhất để đọng một vài
ký ức đáng nhớ, khó phai
Chín là, cười nhạo người ta đừng màng
Tai của ta, miệng là của họ
Họ nói gì, ta chớ để tâm
Học cách mĩm cười, lặng câm
Mười là cái chết âm thầm đợi ta
không tránh khỏi, vậy là bước tới
Thản nhiên liếc mắt với tử thần
Như vậy thời gian trên trần
an nhiên tự tại, lo toan mọi bề
sống ý nghĩa, chắc là về
quê hương tuơi đẹp, hả hê tấm lòng
Khánh Giao –Bác sĩ Phùng Văn Hạnh