Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Thi Định Nhu

Edit : Hoa Tiên Chương 1 Đàn ông cũng sợ chó ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─ ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─ ─ Lạnh quá. Mùa đông vừa mới khởi đầu, nhưng theo cảm nhận của Quan Bì Bì, thời điểm ngày hôm nay chắc như đinh sẽ là ngày lạnh nhất trong năm. Trận tuyết đêm qua rất lớn, nghe những người già bảo nhau rằng, đây là cảnh tượng hiếm gặp trong suốt năm thập kỷ qua. Vì hầu hết mùa đông ở thành phố C không có tuyết. Nếu có cũng chẳng lê dài được bao lâu, chỉ đọng một lớp mỏng dính trên mặt đất, sang hôm sau là tan mất. Dù vậy, nhiều bậc cha mẹ vẫn xin nghỉ phép, để đưa bọn trẻ đi đắp người tuyết, chơi ném tuyết. Nhưng hiệu quả khiến cho phần đông phải tuyệt vọng, bởi đã mất công nhiệt huyết một cách vô ích. Sáng ngày hôm nay, khắp nơi bị phủ một lớp tuyết dày đến nửa thước, lấp lánh lung linh ánh lam, đưa chân dẫm lên một vũng sẽ nghe thấy tiếng xạo xạt, như thể đang dẫm lên một mảng bọt biển vậy. Nếu so với miền Bắc, thế này chẳng được xem là lạnh, nhưng vẫn khiến người dân thành C không xoay sở kịp, ai nấy đều lo đi mở tủ tìm khăn choàng cổ, tìm găng tay, tìm mũ ấm. Quan Bì Bì cũng tìm ra vài thứ, tuy nhiên lúc ra khỏi nhà lại quên mang theo găng tay. Từ nhà cô đi bộ đến ga tàu điện chỉ cần mười phút, nhưng cô mới đi được hơn năm phút, cả người đã ướp đông hết rồi. Đành phải vòng vào xếp hàng trước một quán ăn sáng, để được bưng trong tay ly sữa đậu nành nóng nực, sau đó, uống một ngụm lớn cho ấm bụng mới đủ sức mà đi tiếp. Tuần này là một tuần bận rộn. Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng mặt trời sáng rực, hơi lóa mắt. Tuyết đọng trên nhánh cây bên đường, bị tiếng bước chân những người đi đường làm chấn động, rơi xuống lã chã. Quan Bi Bì xem đồng hồ đeo tay, vừa mới qua bảy giờ rưỡi. Đúng tám giờ có một cuộc họp, Tổng biên tập sẽ đích thân đến tham gia, nhu yếu phải có biên bản ghi chép, vì vậy tuyệt đối không hề đến muộn. Con đường Quan Bì Bì đang đi là một trong những trục giao thông vận tải chính của thành phố C. Vào giờ cao điểm, những dòng xe qua lại trên đường dập dìu như thoi đưa, những dòng người sum sê quay quồng đông như mắc cửi. Đi đến giao lộ chính tình hình càng tệ hơn, gần như là phải vai kề vai mà bước, giống như một đàn cánh cụt đen nghìn nghịt vậy. Vượt qua tiệm bách hóa Phú Tuyên, rồi lại rẽ tắt qua một khu dân cư ít người đi hơn, sẽ trông thấy cột báo hiệu trạm tàu điện ngầm thấp thoáng phía trước, Quan Bì Bì mừng cuống. Từ đây chỉ cần ngồi tàu điện qua bốn trạm, bước chân ra là tới ngay trước tòa soạn, thậm chí còn chẳng cần phải băng qua đường. Đúng lúc này, có người đi tới trước mặt cô rồi đùng một cái dừng lại, tỏ ý như muốn hỏi đường. Quan Bì Bì chợt ngửi thấy một mùi hương kỳ lạ, hơi giống mùi hương của cây dương xỉ sinh trưởng trong chốn rừng già. – “ Xin lỗi thưa tiểu thư … ” Quan Bì Bì đang vùi đầu tu ngụm sữa đậu nành ở đầu cuối trong ly, bỗng bị người khác ngán đường buộc phải dừng lại, suýt nữa thì bị sặc. – “ Ối .. ” Là một người đàn ông, nghe giọng nói còn rất trẻ, anh ta mặc một chiếc áo khoát mỏng mảnh, cổ áo dựng đứng lên, khăn choàng cổ màu xám tro bao quanh, che đi hơn nửa khuôn mặt, anh ta còn đeo một đôi kính đen. – “ Có thể giúp tôi một việc không ? ” – Giọng nói khe khẽ phát ra từ trong chiếc khăn quàng, vừa du dương lại vừa êm tai, như thể được lọc đi mọi tạp âm, không khác gì giọng của những phát thanh viên trên chương trình radio buổi tối. – “ Giúp chuyện gì cơ ? ” – Cô dừng bước. – “ Tôi cần đi taxi ngay giờ đây, nhưng tôi không nhìn thấy đường. Có thể giúp tôi đón một chiếc không ? ” Là một người mù ư ? Quan Bì Bì không kềm được quan sát anh ta. Chả giống tí nào. Người ở trước mặt cao hơn cô một cái đầu, vóc người trông hơi gầy, trong tay lại không hề có gậy dò đường. Có lẽ chỉ giống như mấy bà cô lớn tuổi, bị bệnh tăng nhãn áp nghiêm trọng thôi, Quan Bì Bì ngượng ngùng nhỏ giọng đáp. – “ Không thành yếu tố. ” – Cô mỉm cười, – “ Đi theo tôi, đường rất trơn, hãy cẩn trọng đấy. ” Cô đưa tay ra nắm lấy tay anh. Anh ta đeo một đôi găng tay rất mỏng dính, tựa như một lớp lụa tơ tằm vậy. Bì Bì cảm thấy hơi kỳ quái. Bởi mùa đông lạnh như vậy, dùng loại găng tay ấy tuyệt đối không hề chống được cái rét căm căm này. Người đàn ông nọ nhận ra được, cô ấy đang dùng tay trần dắt mình đi, nên hấp tấp vội vàng cởi găng tay ra, cũng dùng bàn tay trần nắm lấy tay cô. Khi chạm phải mấy ngón tay lạnh cóng của anh, cô rùng mình một cái. Nhưng Bì Bì chẳng tâm lý gì nhiều, cô dẫn anh ta đến bên lề đường rồi đưa tay vẫy taxi. Đợi hai phút mà chẳng gặp xe nào còn trống, người đàn ông trông có vẻ như vẫn bình tĩnh, thế nhưng bàn tay nắm lấy tay cô ngày càng siết chặt hơn, cho thấy anh ta có phần hơi nóng vội. Quan Bì Bì đành phải an ủi mấy lời : – “ Hiện đang là giờ cao điểm, không dễ gì bắt được xe không. ” Anh ta “ Ừ ” một tiếng, đùng một cái hỏi một yếu tố chẳng tương quan : – “ Cô sợ chó không ? ” Cô khước từ : – “ Không sợ. ” Anh nói tiếp : – “ Tôi sợ. ” Vài giây sau, có vẻ như anh ta nghe thấy thứ gì đó, lo ngại xoay người lại, còn hỏi : – “ Nếu có một con chó đuổi theo tôi, cô sẽ bảo vệ tôi chứ ? ” Quan Bì Bì quay mặt sang nhìn anh, muốn cười nhưng lại sợ anh ta nghe thấy. Muốn biết vẻ mặt anh nhưng khuôn mặt được chiếc khăn quàng che chắn, không hề nhận ra điều gì, trong giọng nói ấy lại chất chứa một chút ít mong đợi. – “ Đương nhiên. ” – Cô nói. Đằng trước có một chiếc taxi còn trống đã trông thấy hai người, đang chờ đèn xanh để rẽ sang. Quan Bì Bì giơ tay định vẫy, bỗng nghe thấy một tiếng chó sủa vang lên từ phía sau. Quay lại nhìn, thì trông thấy một cái bóng xám Open từ xa xa, đó là một con chó săn cao hơn nửa thân người, đang phóng về phía họ, trong khoảnh khắc đã đến ngay trước mặt. Có một người đàn ông trung niên mập mạp, chắc là gia chủ của con chó này, đang chạy theo sau cách nó vài chục bước, trên tay đang cầm sợi xích chó trống không, mồ hôi chảy đầm đìa, vừa thở hồng hộc vừa kêu hét khàn cả giọng : “ Joy ! Joy ! Stop ! ” Con đường này nằm sát bên một khu vui chơi giải trí công viên, có rất nhiều người dẫn chó đi dạo. Bì Bì từng thao tác trong một shop vật nuôi, nên nhận ra giống chó Đức chất lượng cao này, đồng thời cũng biết bản tính của chúng : rất ương ngạnh, tự tin, không dễ bị kích động, hầu hết thời hạn đều khá lạnh nhạt. Mà con chó săn này lao đến đây với vận tốc khác thường, mặt mày dữ tợn, trông không hề giống chó, mà như một con sói đói giật mình phát hiện ra con mồi. Quan Bì Bì cảm thấy cánh tay mình bị bóp chặt, người đứng bên cạnh body toàn thân cứng đờ, đang bày ra tư thế chống cự. Bàn tay vô thức siết lại khiến cánh tay cô gần như muốn đứt rời. Trước giờ Quan Bì Bì không sợ chó. Hơn nữa cô biết giống chó Đức này được huấn luyện và đào tạo rất nghiêm khắc. Nếu gia chủ không ra lệnh, nó sẽ không tùy tiện tiến công ai. Người đi bộ trên con đường này không ít, người đi bộ ở đường phố đối lập càng nhiều hơn. Thế nên cô nghĩ rằng, cô và người đàn ông bên cạnh không hề là tiềm năng của nó. Chỉ có điều, tận mắt trông thấy con chó kia đang nhắm đúng chuẩn hướng của họ chạy tới, cô vẫn quyết định hành động : ba mươi sáu kế – chạy là thượng sách, lập tức nhanh tay kéo người đàn ông nọ chạy về phía taxi. Xe vừa trề tới chưa kịp dừng hẳn, Quan Bì Bì đã lao đến giật mạnh cửa sau ra, đẩy người kia vào trong xe, mình cũng chui vào theo. Đang định đóng cửa lại thì con chó đã đuổi kịp, cũng dũng mãnh chui vào, hai chân trước chồm lên vai Bì Bì, đầu hướng về phía người đàn ông cất tiếng sủa. – “ Lái xe đi ! Mau lái xe đi ! ” – Cô thét lên với tài xế, giọng còn lớn hơn so với tiếng sủa của con chó nữa, căng thẳng mệt mỏi đến loạn thần kinh rồi. – “ Trên xe có một con chó làm thế nào mà lái đi được ! ” – Lái xe đau lòng, nhìn bộ ghế mình mới thay mà bụng đầy uất ức. Con chó cao hơn nửa thân người, Quan Bì Bì đành phải vươn cao hai tay lên ôm lấy cái đầu nó, không cho nó chồm qua mình, tránh làm bị thương đến người đàn ông mù phía sau. Nhưng khi cô quay lại nhìn thì không hề nén nổi tức giận. Một con chó hơn trăm cân đang đè lên người cô, thế mà người nọ chẳng thèm giúp sức. Bản thân anh ta đang ngồi rất ngay ngắn, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, cứ như một lão cao tăng ngồi thiền, chỉ chú ý nhìn mấy đầu ngón tay mình, hệt như trên đó có hoa vậy. – “ Này, sang đây giúp được không ? ” Người nọ, đầu cũng chẳng thèm ngẩng, làm như không hề nghe thấy, vẫn liên tục sự nghiệp nhìn đầu ngón tay, trông rất trang nghiêm, chẳng thèm chăm sóc chuyện gì đang xảy ra. May mắn thay, lúc này gia chủ con chó đã đuổi tới. Ông ta can đảm và mạnh mẽ lôi kéo nó lại, nó không còn cách nào khác buộc phải lùi lại hai thước, Quan Bì Bì vội vã đóng cửa xe. Lái xe nhấn ga, rồi nhanh gọn rời đi trong những lời xin lỗi liên tục của người chủ con chó. Tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm. Đồng thời, Quan Bì Bì cũng đánh hơi được mùi chó thoang thoảng trên người mình, trên cái áo lông trắng như tuyết Open thêm vài dấu chân chó. – “ Không làm cô bị thương chứ ? ” – Người đàn ông lấy lại bình tĩnh, hỏi. – “ Không. ” – Cô vẫn đang thở hổn hển. – “ Anh đi đâu ? Tôi bảo tài xế đưa anh đến. ” – “ Số 107 đường Thanh niên, tòa soạn báo Buổi Chiều thành phố C. ” – Cô nhìn đồng hồ đeo tay, đã tám giờ kém năm. Hỏng rồi, chắn chắn bị muộn. Người đàn ông quay người sang, trên kính đen phản chiếu ánh tuyết bên ngoài lớp kính cửa : – “ Chuyện vừa qua, cảm ơn cô. ” – “ Không có gì. ” – “ Xưng hô với tiểu thư thế nào ? ” – “ Người qua đường Giáp. ” Khuôn mặt anh ta vẫn bị che lấp trong chiếc khăn quàng cổ, nhưng có vẻ như anh đang cười, kế đó lấy trong ví ra một tấm danh thiếp : – “ Đây là danh thiếp của tôi. Nếu có chuyện gì cần trợ giúp, xin cứ sung sướng đến tìm tôi. ” Cô nhận lấy nó rồi nhìn nhìn, không kiềm được nở nụ cười. Trên đó chỉ in một số ít điện thoại cảm ứng, phần còn lại có mấy chấm chữ nổi nhỏ, hoàn toàn có thể là tên họ và địa chỉ của anh. – “ Ồ, được thôi. ” – Cô thuận miệng đáp. Dọc đường không một ai mở miệng trò chuyện. Quan Bì Bì còn đang mãi tâm lý, xem cô bạn Điền Hân hoàn toàn có thể giúp cô mua được 6 vé xem hòa nhạc NK không, thì xe rất nhanh đã đến nơi. Quan Bì Bì xuống xe. Người đàn ông nọ vẫn đang u ám và đen tối nhìn về phía trước, mặc dầu chẳng nhìn thấy gì, cũng rất lễ phép nghiêng người qua, trịnh trọng nói với cô : – “ Tạm biệt, cảm ơn cô vì đã cứu tôi. ” Quan Bì Bì cười, dùng từ “ cứu ” là quá nặng nề rồi. Vốn dĩ cô còn bất bình chuyện người này lúc nãy không chịu giúp cô. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, bắt đầu có lẽ rằng vì sợ con chó kia, nên mới đến van xin cô. Lúc đó chỉ sợ không hề tránh nó xa thêm một chút ít, mà cô còn muốn anh ta giúp mình ngăn cản nó thì khác nào gây khó dễ anh ta, thấy có phần khó xử. Huống chi, anh ta còn tạo cho mình một thời cơ được làm đại hiệp, thế là không còn giận anh ta nữa. – “ Việc nhỏ thôi. Lần sau ra ngoài nhớ mang theo vật gì đó để phòng thân. ” – “ Tất nhiên rồi. ” – Người nọ tỏ vẻ đồng ý chấp thuận, lại hỏi : “ Còn cô, không sao chứ ? ” Quan Bì Bì khước từ : – “ Không sao. ” Khi bước vào cổng tòa soạn, tay Quan Bì Bì vẫn còn cầm cốc sữa đậu nành. Cô muốn quăng nó đi từ lâu, nhưng không biết quăng vào đâu. Đến khi đi ngang qua một cái thùng rác, mới ném luôn cái cốc và cả tấm danh thiếp vào. Sau đó, ngay cả áo khoát cũng không kịp cởi, cô dùng vận tốc nhanh nhất chạy về phòng họp ở lầu ba, xớn xác đâm đầu vào chủ nhiệm Trương đang đứng trước cửa, trông mặt mày ông ấy nhìn mà ớn lạnh : – “ Quan Bì Bì, cô đến muộn. ” End chương 1

11

Có bài mới Re: [Hiện Đại] Cuộc Gặp Gỡ Kỳ Lạ: Vạn Kiếp Yêu Em – Thi Định Nhu – Điểm:

Đang tải Player đọc truyện…

Tốc độ đọc truyện: 0.90 x

(Đóng góp ý kiến về player nghe đọc truyện)

Nguồn:

Chương 2

Bì Bì ngốc và Gia Lân đẹp trai

Phần 1

Quan Bì Bì hoàn toàn có thể lý giải được thái độ hiện giờ của chủ nhiệm Trương. Giờ tan ca hôm qua, anh ta đã lặp đi lặp lại nhiều lần, dặn đi dặn lại Bì Bì phải đến họp đúng giờ, kết quả – biết rõ mà vẫn cố tình phạm lỗi. Bì Bì biết mình rất đuối lý, bèn nhanh chóng lấy trong túi sách ra bút ghi âm và sổ ghi chép, cuối đầu áy náy tỏ ý xin lỗi với chủ nhiệm rồi vọt nhanh vào phòng họp.

Trong phòng, ai cũng hút thuốc.

Cái điều hòa vĩ đại đang tỏa ra hơi ấm, hơi ấm và khói thuốc trộn vào nhau, khiến Bì Bì chẳng khác nào đang ngồi trong ống khói.

Hội nghị vừa mới bắt đầu. Tổng biên tập nói đôi điều về bản tin trọng điểm tháng này, tiếp đó, các bộ phận báo cáo các chủ đề nóng và những chuyên mục mới mở, bộ phận quảng cáo thì báo cáo tình hình thu chi.

“Trong tuần trước, có sinh viên đại học C vì mẫu thuẫn gia đình, trong lúc giận dữ đã giết chết mẹ của mình. Chúng tôi dự định cử phóng viên tiến hành một cuộc điều tra về áp lực tâm lý của sinh viên. Bên cạnh đó, chúng tôi đã soạn ra năm bài tin tức và chuyên đề văn hóa truyền thống đang được phát huy mạnh mẽ hiện nay, để tham dự cuộc thi bình chọn – ‘Top mười tin tức văn hóa hay nhất’ vào cuối năm của Bộ văn hóa, đang trong quá trình thảo luận.” Chủ nhiệm bộ phận chính văn[1] Tạ Hoàng nhìn vào màn hình laptop của mình, nói lạnh nhạt, mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào khi báo cáo.

[2] Chính văn: thể loại văn chính luận, chính trị.

Tổng biên tập nghe xong, trầm ngâm một lúc, rồi nói: “Cuộc khảo sát áp lực tâm lý, trước tiên nên hoãn lại một thời gian đã, đợi kết luận của cơ quan tư pháp rồi nói sau. Nếu kết luận là bị bệnh tâm thần, thì chỉ là chuyện ngẫu nhiên, không còn gì để bàn nữa. Hoặc là anh vẫn tiến hành khảo sát, nhưng trong bài khảo sát đừng đề cập đến sự kiện này. Bên văn hóa phải nhanh chóng quyết định, chọn ra tiêu đề tin tức hay nhất trong số đó, cuối tuần tranh thủ báo cáo lên.”

“Vâng.”

Tổng biên tập chuyển ánh mắt qua bộ phận công nghiệp và giao thông vận tải.

Chủ nhiệm Phương Nam Huy lập tức nói ngay: “Đường sắt V3 sắp hoàn thành, khiến các phóng viên bám theo đưa tin cũng phải ăn ngủ luôn trong núi, khá là vất vả. Cơ quan có thể xem xét cấp cho họ một khoản trợ cấp đặc biệt không? Thêm nữa, Tiểu Vệ đã có thai ba tháng, ốm nghén dữ dội mà điều kiện miền núi còn quá kém, theo ý kiến của tôi, nên gọi cô ấy về bộ phận chính văn.”

Tổng biên tập gật đầu: “Chuyện trợ cấp không thành vấn đề, nhưng định mức bao nhiêu thì phải bàn bạc sơ qua với phó Tổng biên tập. Chuyện Tiểu Vệ phải xử lý ngay, hôm nay anh có thể báo cho cô ấy quay về thành phố.”

“Hôm nay cô ấy phải khám thai, đã trở về từ sớm rồi.”

“Vậy thì báo cho cô ấy không cần quay lại công trường nữa.”

……

Cuộc họp kéo dài rất lâu. Mấy cái miệng trong phòng nói luyên thuyên không ngừng, vừa không ngừng phà khói.

Bì Bì vừa ghi âm, vừa tốc ký, đầu choáng não căng, chờ đợi cuộc họp kết thúc.

Hai tiếng rưỡi sau, cuối cùng xã trưởng cũng nói: “Hôm nay dừng ở đây thôi. Tiểu Quan, cô đi chuẩn bị biên bản cuộc họp, đánh thành báo cáo vắn tắt, rồi gửi đến các bộ phận.”

Quan Bì Bì vừa mở miệng đồng ý, trong ngực chợt bùng lên một cơn buồn nôn dữ dội, đành phải che miệng chạy thẳng vào nhà vệ sinh trước ánh mắt của mọi người.

Tháng trước, bệnh viêm gan A xảy ra lan tràn ở thành phố C. Nghe đâu là được phát hiện đầu tiên ở một quầy bán đồ ăn sáng. Người dân thành phố C lại có thói quen ăn sáng bên ngoài, tuy bát đũa chỉ dùng qua một lần nhưng viêm gan A vẫn bùng phát khắp nơi. Quan Bì Bì đoán cái bánh bao nhân thịt mà cô ăn hết hồi sáng không được vệ sinh cho lắm. Càng thêm nghi ngờ ly sữa đậu nành cũng có vấn đề nốt. Tóm lại là hiện tại cô nôn không ngừng, nôn liên tục, nôn thấy trăng thấy sao, nôn đến mật xanh mật vàng, mặt mày tái ngắt mới ôm bụng, dựa vào tường, lê từng bước quay về phòng tổng biên tập.

Nhưng không ngờ, lại đụng phải cấp trên trực tiếp của cô đang đứng ngay trước cửa, chủ nhiệm phòng tổng biên – Đỗ Văn Quang.

“Sao thế? Khó chịu chỗ nào à?” Chủ nhiệm tổng biên là người quản lý các phóng viên. Mà phóng viên đều là những thành phần có xu hướng nổi loạn, muốn đàn áp được họ thì phải bất trị hơn cả họ mới được. Vì vậy, tác phong thường ngày của Đỗ Văn Quang, luôn là dáng vẻ bình tĩnh và lạnh lùng, nói năng thận trọng. Được người có tiếng là nói năng thận trọng hỏi một câu như vậy, Bì Bì bỗng thấy vừa mừng vừa lo: “Không có gì đâu, chắc là do ăn phải đồ hỏng thôi ạ.”

Giọng điệu chủ nhiệm càng tỏ ra quan tâm hơn: “Vậy thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, tôi bảo văn phòng cử lái xe đưa cô về.”

“Không, không, thật sự không sao cả. Tổng biên tập muốn em chuẩn bị bản tóm tắt cuộc họp, làm xong rồi em sẽ xin nghỉ cũng được.”

Trông thấy thái độ kiên quyết ấy của cô, Đỗ Văn Quang không nhiều lời nữa, gật đầu nói: “Được rồi, làm không được thì để ngày mai nộp. Hoặc là em viết một bản thảo, anh để Tiểu Kế sửa chữa sơ qua rồi phát cho mọi người.”

Tiểu Kế cũng là thư ký của phòng tổng biên, cô ta có tiếng là làm việc không đáng tin cậy, nhưng bởi có chỗ dựa, nên mới ở lại lâu đến vậy. Nếu không, phòng biên tập chẳng hề lớn tẹo nào, sao lại cần đến hai thư ký cơ chứ.

Bì Bì kiên quyết lắc đầu: “Hôm nay Tiểu Kế cũng khá bận rộn, phải sắp xếp tài liệu nữa. Cứ để em đi làm đi, nếu không được thì mới nhờ cô ấy giúp cũng không muộn.”

Cố nén từng cơn co thắt dạ dày, Bì Bì cắn răng kiên trì viết biên bản. Mãi cho đến khi viết xong bản thảo, triệu chứng vẫn không giảm bớt tí nào, nhưng vì dạ dày đã trống không, dù có muốn nôn cũng chẳng còn gì để nôn. Bì Bì cảm thấy, nếu cố thêm nữa thì chắc mình sẽ hy sinh oanh liệt mất, đành đem bản thảo đưa cho Tiểu Kế sửa chữa. Còn mình thì cầm một cái túi nhựa, vừa ngượng ngùng không muốn phiền hà cơ quan cử xe đưa về, vừa không nỡ bỏ tiền ngồi taxi, thế là ra cổng đi thẳng đến ga điện ngầm.

Đúng lúc đó, di động bỗng reo lên.

“Alo, Bì Bì.” Âm thanh trong đầu giây bên kia rầu rĩ, đường dây bị nhiễu sóng rè rè, lại có tiếng vọng nửa thật nửa giả. Nhưng đó là giọng nói của Đào Gia Lân, nên dù cho có biến dạng thế nào đi chăng nữa, cô cũng nhận ra được.

“Gia Lân.” Bì Bì trả lời yếu ớt.

“Mua sách chưa?”

“Mua rồi nè.”

“Khi tan ca tiện thể đưa sang cho anh được không? Anh cần dùng gấp.”

“Được.” Bì Bì vốn định nói cho anh biết, chuyện mình đang không được khỏe. Nghĩ lại, chắc chỉ là tạm thời, đến chiều thì sẽ tốt hơn, vậy cứ đi một chuyến đến đó xem. Hiếm khi Gia Lân có việc quan trọng cần cô giúp, trong trí nhớ của Bì Bì thì những dịp như vậy chẳng có bao nhiêu.

“Mấy giờ đến? Anh chờ em trong phòng.”

“Khoảng năm giờ rưỡi.”

“Được, đợi lát nữa gặp.”

“Vâng…” Bì Bì muốn nói thêm vài lời nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy.

Chẳng hiểu vì sao, mỗi lần nói chuyện điện thoại đều ngắn gọn như vậy, ngay cả một câu hỏi han nhau cũng không có.

Có lẽ bởi đã quá quen thuộc sao. Quen thuộc đến nỗi chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhếch mày, đôi bên đều đã ngầm hiểu.

Bởi vì Bì Bì và Gia Lân, từ bé đã là hàng xóm của nhau, quen nhau từ thời mẫu giáo, lên tiểu học và trung học đều chung một lớp. Lên cao trung tuy rằng phân ban tự nhiên và xã hội nhưng vẫn chung một trường.

Từ nhỏ đến lớn đều dùng chung một mã bưu chính.

Sự khác biệt duy nhất là: sau khi vào cao trung thì thành tích Bì Bì giảm mạnh, còn Gia Lân vẫn giữ vững vị trí đầu tiên trong lớp. Hơn nữa, vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, còn là đội trưởng đội bóng rổ, trở thành thần tượng của vô số cô gái.

Thế nhưng, Bì Bì chẳng thấy Gia Lân có gì hấp dẫn. Ít nhất cũng không đến nỗi như những điều mà các bạn học thường nói không ngớt – gì mà “lạnh lùng chết người”, “đẹp trai ngất ngây”. Vì sao ư? Bì Bì từng trông thấy cảnh tượng Gia Lân chảy nước mũi, trông thấy lúc Gia Lân thay răng sữa, nói chuyện mà gió thổi vù vù, trông thấy lúc Gia Lân phát bệnh vàng da phải nằm viện. Còn chưa nói đến thời kỳ Gia Lân nhổ giò, chân tay dài loằng khoằng, đầu to như cái đấu, nhìn xa trông vừa giống một cây nấm, vừa giống người sao hỏa. Về sau, trên mép có thêm một lớp lông đen mịn, khi nói chuyện, yết hầu còn di chuyển lên xuống. Có một thời gian, Bì Bì không có thói quen, cũng không dám nhìn vào mặt anh.

Từ bé đã cũng nhau đến nhà trẻ, so với người khác thân thiết hơn đương nhiên là chuyện bình thường.

Một ngày nọ, ở năm đầu cao trung, Gia Lân đang ăn trưa, bất thình lình xuất hiện bên cạnh Bì Bì, nhỏ giọng đưa ra đề nghị muốn đi mua sắm.

“Muốn mua cái gì?” Bì Bì hoảng sợ. Tại sao lại hoảng sợ, tại vì các học sinh nam trong lớp chưa bao giờ chủ động tìm học sinh nữ nói chuyện. Đặc biệt là Gia Lân này, là người đứng nhất lớp, cao cao tại thượng, phải nắm lấy cơ hội ngay.

“Mua quần áo.”

Bọn họ hẹn gặp nhau trước cổng trường, để tránh mấy ánh mắt nghi ngờ của kẻ khác. Bì Bì đi theo Gia Lân ra cửa Đông, bên phải có một cái chợ quần áo, kéo dài cả con phố, tràn đầy những người từ nông thôn đến buôn bán.

Gia Lân hỏi: “Cậu mặc quần áo size bao nhiêu?”

“Mua … mua quần áo cho tớ?”

“Ừ.”

“Vì.. vì sao?” Bì bì đỏ mặt lắp bắp.

“Ừ…..” Gia Lân ừ vài tiếng liên tiếp, không nói gì thêm. Chỉ nói với chủ sạp: “Cháu muốn cái đó, màu đen, bên phải, cho cô ấy mặc. Chú là thợ may mà, chắc biết cỡ của cô ấy là bao nhiêu.”

Khi đó Bì Bì và Gia Lân đang mặc đồng phục màu xám nhạt. Thông thường, mỗi người đều có hai bộ đồng phục ở trường. Nhưng nhà Bì Bì nghèo nên chỉ mua một bộ, hầu như mỗi ngày đều mặc. May thay, đó là kiểu trang phục dành cho mùa xuân, còn phải mặc một cái phông bên trong, chỉ cần giặt tẩy thường xuyên sẽ không đến nỗi quá bẩn.

Hai người không giỏi mặc cả, lúc trả tiền thấy khóe miệng ông chủ hơi giương lên. Bì Bì nghĩ, chắc chắn Gia Lân bị thiệt thòi không ít.

Đi ngang qua nhà vệ sinh công cộng bên đường, Gia Hân kín đáo đưa cái quần cho cô: “Đi thử đi, xem có hợp không.”

Nhà vệ sinh nữ đó không được sạch sẽ lắm, nên Bì Bì không muốn, lúng túng nói: “Phải thử bây giờ sao?”

Gia Lân cúi đầu nhìn ngón chân: “Ừ. Bây giờ thử tốt hơn.”

Bì Bì vào trong, cởi quần ra mới biết, tuy rằng cô dùng băng vệ sinh có cánh mua ở siêu thị, nhưng quần vẫn bị ướt một mảng lớn, một vùng đo đỏ, rất dễ làm người khác chú ý. Lúc ở trong căn tin ăn cơm, cả một phòng lớn như vậy, có lẽ mọi người đều nhìn thấy hết.

Thật là xấu hổ cho đến lúc về tới nhà.

Đỏ mặt thay quần áo rồi đi ra, thấy Gia Lân đang đợi cô ngoài cửa, Bì Bì vội rút ra hai tờ tiền, kéo cậu ta đi về phía quầy giải khát: “Tôi mời cậu ăn kem.”

Gia Lân rất hào phóng chấp nhận. Đợi cho đến khi Bì Bì tự lấy cho mình một cây, Gia Lân liền ngăn cô lại, nói với chủ cửa hàng giải khát: “Cô có nước Tang [2] nóng không?”

[2] Một loại thức uống dạng bột, có vị cam, pha ra để uống

Đó là một trong những kỷ niệm vui vẻ nhất của Bì Bì. Chỉ cần nhắm mắt lại, dáng vẻ cúi đầu ngắm ngón chân của Gia Lân sẽ chui ra khỏi đầu, hiện ra trước mắt cô.

Uống thuốc chống nôn xong, rồi nằm thêm hai giờ nữa, Bì Bì cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhớ đến bản tóm tắt chưa hoàn thành nọ, cô mang theo túi, bất kể lời khuyên của bà, vội vã đi tàu điện ngầm trở lại tòa soạn.

Cô gặp Tiểu Vệ trong thang máy, cũng chính là nữ phóng viên bộ phận chính văn – Vệ Thanh Đàn.

“Ồ, chị Thanh Đàn, chị đã trở lại rồi?”

“Cảm ơn sự quan tâm của tổ chức, chị chuyển về bộ phận chính văn rồi. Bì Bì, chị có chuyện tìm em nhờ em giúp, em có thể đến văn phòng chị ngồi một lát không?”

Đối với các phóng viên, Bì Bì ngoại trừ hâm mộ nghề nghiệp của họ, còn ghen tị lối sống của họ, đó là lối sống không cần làm việc đúng giờ. Bì Bì luôn cảm thấy, nhà báo thật sự là một công việc lý tưởng. Cô trời sinh tính tò mò, lại yêu thích các câu chuyện, thế nhưng, chẳng phải ai có lòng quan tâm, có sự hiếu kì, cũng có thể nghe được những câu chuyện thú vị, người ta sẽ không dễ dàng kể với bạn, trừ phi bạn là phóng viên.

“Được ạ!”

Vệ Thanh Đàn cao một mét bảy, khổ người không nhỏ, những ai không biết mới nhìn còn tưởng rằng cô là cầu thủ bóng rổ. Tuy nhiên, gần đây Vệ Thanh Đàn có thai, mặt mày xanh lè xanh lét, dù vẫn khỏe mạnh và dường như tinh thần của cô ấy cũng rất tốt: “Bì Bì, đây là tặng cho em!”

Cô ấy lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô, Bì Bì mở ra xem thì thấy, đó là một chiếc vòng tay ngọc màu lam xinh xắn.

“Ồ… cái này, sao em lại không biết ngượng mà nhận chứ? Chắc là nó đắt tiền lắm?” Mặc dù trong đám phóng viên, kể ra quan hệ củaThanh Đàn và Bì Bì là thân thiết nhất, nhưng dù sao Thanh Đàn cũng thuộc bộ phận chạy vòng ngoài, cơ gội gặp nhau không được nhiều, cũng chưa thân thiết đến độ tặng quà cho nhau.

“Dĩ nhiên là được miễn phí. Chị còn mấy cái nữa cơ. Có nhớ lần trước, chị đã viết một bản tin nói về một xưởng gia công ngọc Tùng Lam không, gần đó có một quặng đá quý, nhưng họ không đủ khả năng gia công.

“Nhớ ạ.”

Tỉnh rất coi trọng bài báo này, đã cho xưởng đó vay mấy trăm vạn cơ đấy.”

“Ồ, thế đây là hối lộ hả?” Bì Bì cười nói.

“Lúc gần đi thì họ tặng quà lưu niệm. Vốn dĩ mấy thứ này ở tại nơi sản xuất chẳng có gì quý, nhưng khi mang đến tiệm kim hoàn thì giá trị đã tăng gấp đôi.”

“Có chuyện gì cần tìm em?”

“Không phải em nói là muốn làm phóng viên sao?”

“Đúng vậy!” Bì Bì đánh hơi ra manh mối, lập tức mở cờ trong bụng.

“Chuyện là thế này. Không phải gần đây Trung ương muốn phát huy truyền thống văn hóa sao? Chị có một đối tượng phỏng vấn, định viết một trang chuyên đề. Nhưng người đàn ông này rất bí ẩn, nghe nói chưa bao giờ chịu gặp phóng viên, cũng như luôn từ chối bất kỳ cuộc phỏng vấn nào, chị có một người bạn của một tòa soạn khác, cũng từng có ý định này, nhưng đều bị người ta từ chối không tiếp.”

“Vậy sao không thu thập thông tin từ các nguồn xung quanh trước? Ví dụ như săn tin từ đồng nghiệp, bạn học, người quen hay người thân chẳng hạn.” Bì Bì rất rất cao hứng, vì nói được mấy từ thuật ngữ chuyên ngành, may mà mình vẫn còn nhớ mớ kiến thức đã được học ở khóa nghiệp vụ công tác tin tức tuần trước.

“Tin tức từ những nguồn khác thì chị cũng tìm được vài thứ.” Vệ Thanh Đàn lấy trong ngăn kéo ra một kẹp tài liệu, bên trong có mấy trang giấy mỏng với một cuộn băng ghi âm, “Tư liệu về anh ta rất ít.”

“Sao vậy?” Bì Bì hỏi: “Anh ta là Tiền Chung Thư à?” Theo những gì cô biết, các thông tin của những danh nhân lúc nào cũng rất nhiều, từ tin đồn đến các vụ scandal, cứ lên Google, thể nào chẳng tìm được chút nội tình từ mấy cuộc bàn luận của các fan hâm mộ.

“Anh ta không phải Tiền Chung Thư, chẳng qua địa vị của thầy anh ta – Tống Dĩ trong giới văn vật[3] cũng ngang ngửa Tiền Chung Thư, được xưng là “ngôi sao sáng của Ngọc học”. Sau khi Tống Dĩ qua đời, anh ta được cho là tân binh mới nổi trong giới đồ ngọc, ở một phạm vi nào đó mà nói, lời nói của anh ta cũng uy tín không thua gì Tống Dĩ.”

[3] Văn vật: nghĩa đen là ‘sản vật của văn’, hay được hiểu là di vật văn hóa, hiện vật văn hóa trong khảo cổ.

Văn vật? Đồ ngọc? —– Những từ này và kiến thức của Bì Bì hình như chẳng có chút quen biết nào cả.

“Tên anh ta là Hạ Lan Tĩnh Đình. Nhà giám định và thưởng thức, người sưu tầm, chuyên gia về Ngọc cổ. Người này rất ít giao du với bên ngoài, chỉ có một chức vị là: cố vấn cấp cao của bảo tàng thành phố C.”

Bì Bì cười nói: “Viện bảo tàng thành phố C? Không phải cái bảo tàng ở vùng lân cận sao? Em sẽ giả vờ làm khách tham quan, rồi bất ngờ chụp lén anh ta là được.”

“Bì Bì, chưa được sự đồng ý của người ta mà đăng ảnh là hành vi vi phạm pháp luật. Còn nhớ thương hiệu báo C rất phát đạt cách đây nửa năm không? Đơn giản chỉ đăng một bức hình lộ một bên mặt thôi, đã bị bị anh ta thưa ra tòa, còn mời luật sư giỏi nhất nước, chuyện bé xé ra to, không ngừng truy cứu, khiến hãng báo ấy bị phạt đến rối tinh rối mù, suýt nữa thì sập tiệm.”

Đầu năm nay, người nghèo nào dám trêu vào cửa quan? Bì Bì thè lưỡi: “Một người như thế, chị còn dám phỏng vấn à? Không sợ rước lấy phiền phức ư?”

“Nên chị mới cho em đi theo chứ. Thứ nhất nhiệm vụ nhỏ bé của em là trà trộn vào đám đông, lén quan sát anh ta; thứ hai, em phải nghĩ cách làm anh ta mềm lòng, đến lúc đó chị sẽ bắt tay hành động. Thế nào? Chứng ốm nghén của chị mấy ngày nay rất nghiêm trọng, ngày nào cũng nôn, quả thật chẳng còn sức mà chạy nữa. Bản tin này chúng ta cùng nhau hợp tác ký tên, viết thật cẩn thận, rồi gửi đi tham gia cuộc thi ‘Mười sự kiện văn hóa hay’ năm nay. Nếu đoạt giải, em có thể mè nheo xã trưởng, để ông ấy điều em đến bộ phận ấn bản cuối tuần, hoặc bộ phận giải trí, vậy chẳng phải là em sẽ trở thành phóng viên sao?”

Bì Bì rất kích động nói: “Thật vậy sao? Thật có thể được như thế sao? Em thật sự có thể chuyển qua làm phóng viên sao?”

Tục ngữ nói: “khác nghề như cách núi”. Bì Bì là thư kí của bộ phận tin tức, mặc dù cũng dính tới hai chữ “tin tức”, song tính chất công việc và đãi ngộ kém phóng viên khá xa.

“Sao lại không? Chẳng phải chưa có tiền lệ bao giờ. Hơn nữa, không phải em đã học khoa chính quy chuyên ngành tin tức sao? Lý lịch và bằng cấp đều có, đương nhiên có thể chuyển rồi. Em cầm máy ảnh của chị xem sơ qua đi, đây là máy ảnh chuyên nghiệp của hãng Nikon, ống kính hơn khối tiền đấy, em nên giữ cẩn thận. Chị đi tìm Đỗ Văn Quang, bảo anh ta cho em một cái thẻ phóng viên thực tập. Cứ nói thân thể chị không tốt, cần em giúp đỡ trong thời gian rảnh rỗi, anh ta chắc chắn sẽ đồng ý. Em làm hay không làm? Nếu không làm chị chỉ còn cách đi nhờ Tiểu Kế.”

“Làm! Dĩ nhiên là làm!”

“Được, vậy em xem qua tư liệu trước đi. Chị đọc hết rồi. Xin lỗi, không phải em dùng nước hoa đấy chứ? Chị buồn nôn quá… OMG, đã ba tháng rồi mà ngày nào cũng nôn, đến lúc nào mới lấy lại vóc dáng đây không biết.” Vệ Thanh Đàn bịt miệng, lao nhanh ra cửa.

Edit : Hoa TiênNguồn : https://tientit.wordpress.com/ Chương 2B ì Bì ngốc và Gia Lân đẹp traiPhần 1Q uan Bì Bì trọn vẹn hoàn toàn có thể lý giải được thái độ hiện giờ của chủ nhiệm Trương. Giờ tan ca trong ngày hôm qua, anh ta đã lặp đi lặp lại nhiều lần, dặn đi dặn lại Bì Bì phải đến họp đúng giờ, tác dụng – biết rõ mà vẫn cố ý phạm lỗi. Bì Bì biết mình rất đuối lý, bèn nhanh gọn lấy trong túi sách ra bút ghi âm và sổ ghi chép, cuối đầu áy náy tỏ ý xin lỗi với chủ nhiệm rồi vọt nhanh vào phòng họp. Trong phòng, ai cũng hút thuốc. Cái điều hòa vĩ đại đang tỏa ra hơi ấm, hơi ấm và khói thuốc trộn vào nhau, khiến Bì Bì chẳng khác nào đang ngồi trong ống khói. Hội nghị vừa mới khởi đầu. Tổng biên tập nói đôi điều về bản tin trọng điểm tháng này, tiếp đó, những bộ phận báo cáo giải trình những chủ đề nóng và những phân mục mới mở, bộ phận quảng cáo thì báo cáo giải trình tình hình thu chi. “ Trong tuần trước, có sinh viên ĐH C vì mẫu thuẫn mái ấm gia đình, trong lúc khó chịu đã giết chết mẹ của mình. Chúng tôi dự tính cử phóng viên báo chí triển khai một cuộc tìm hiểu về áp lực đè nén tâm ý của sinh viên. Bên cạnh đó, chúng tôi đã soạn ra năm bài tin tức và chuyên đề văn hóa truyền thống truyền thống lịch sử đang được phát huy can đảm và mạnh mẽ lúc bấy giờ, để tham gia cuộc thi bầu chọn – ‘ Top mười tin tức văn hóa truyền thống hay nhất ’ vào cuối năm của Bộ văn hóa truyền thống, đang trong quy trình luận bàn. ” Chủ nhiệm bộ phận chính văn [ 1 ] Tạ Hoàng nhìn vào màn hình hiển thị máy tính của mình, nói lạnh nhạt, mặt không biểu lộ chút xúc cảm nào khi báo cáo giải trình. [ 2 ] Chính văn : thể loại văn chính luận, chính trị. Tổng biên tập nghe xong, trầm ngâm một lúc, rồi nói : “ Cuộc khảo sát áp lực đè nén tâm ý, thứ nhất nên hoãn lại một thời hạn đã, đợi Tóm lại của cơ quan tư pháp rồi nói sau. Nếu Kết luận là bị bệnh tâm thần, thì chỉ là chuyện ngẫu nhiên, không còn gì để bàn nữa. Hoặc là anh vẫn thực thi khảo sát, nhưng trong bài khảo sát đừng đề cập đến sự kiện này. Bên văn hóa truyền thống phải nhanh gọn quyết định hành động, chọn ra tiêu đề tin tức hay nhất trong số đó, cuối tuần tranh thủ báo cáo giải trình lên. ” “ Vâng. ” Tổng biên tập chuyển ánh mắt qua bộ phận công nghiệp và giao thông vận tải vận tải đường bộ. Chủ nhiệm Phương Nam Huy lập tức nói ngay : “ Đường sắt V3 sắp hoàn thành xong, khiến những phóng viên báo chí bám theo đưa tin cũng phải ăn ngủ luôn trong núi, khá là khó khăn vất vả. Cơ quan hoàn toàn có thể xem xét cấp cho họ một khoản trợ cấp đặc biệt quan trọng không ? Thêm nữa, Tiểu Vệ đã có thai ba tháng, ốm nghén kinh hoàng mà điều kiện kèm theo miền núi còn quá kém, theo quan điểm của tôi, nên gọi cô ấy về bộ phận chính văn. ” Tổng biên tập gật đầu : “ Chuyện trợ cấp không thành yếu tố, nhưng định mức bao nhiêu thì phải luận bàn sơ qua với phó Tổng biên tập. Chuyện Tiểu Vệ phải giải quyết và xử lý ngay, ngày hôm nay anh hoàn toàn có thể báo cho cô ấy quay về thành phố. ” “ Hôm nay cô ấy phải khám thai, đã quay trở lại từ sớm rồi. ” “ Vậy thì báo cho cô ấy không cần quay lại công trường thi công nữa. ” … … Cuộc họp lê dài rất lâu. Mấy cái miệng trong phòng nói luyên thuyên không ngừng, vừa không ngừng phà khói. Bì Bì vừa ghi âm, vừa tốc ký, đầu choáng não căng, chờ đón cuộc họp kết thúc. Hai tiếng rưỡi sau, sau cuối xã trưởng cũng nói : “ Hôm nay dừng ở đây thôi. Tiểu Quan, cô đi chuẩn bị sẵn sàng biên bản cuộc họp, đánh thành báo cáo giải trình vắn tắt, rồi gửi đến những bộ phận. ” Quan Bì Bì vừa mở miệng đồng ý chấp thuận, trong ngực chợt bùng lên một cơn buồn nôn kinh hoàng, đành phải che miệng chạy thẳng vào Tolet trước ánh mắt của mọi người. Tháng trước, bệnh viêm gan A xảy ra lan tràn ở thành phố C. Nghe đâu là được phát hiện tiên phong ở một quầy bán đồ ăn sáng. Người dân thành phố C lại có thói quen ăn sáng bên ngoài, tuy bát đũa chỉ dùng qua một lần nhưng viêm gan A vẫn bùng phát khắp nơi. Quan Bì Bì đoán cái bánh bao nhân thịt mà cô ăn hết hồi sáng không được vệ sinh cho lắm. Càng thêm hoài nghi ly sữa đậu nành cũng có yếu tố nốt. Tóm lại là hiện tại cô nôn không ngừng, nôn liên tục, nôn thấy trăng thấy sao, nôn đến mật xanh mật vàng, mặt mày tái ngắt mới ôm bụng, dựa vào tường, lê từng bước quay về phòng tổng biên tập. Nhưng không ngờ, lại đụng phải cấp trên trực tiếp của cô đang đứng ngay trước cửa, chủ nhiệm phòng tổng biên – Đỗ Văn Quang. “ Sao thế ? Khó chịu chỗ nào à ? ” Chủ nhiệm tổng biên là người quản trị những phóng viên báo chí. Mà phóng viên báo chí đều là những thành phần có khuynh hướng làm mưa làm gió, muốn đàn áp được họ thì phải bất trị hơn cả họ mới được. Vì vậy, tác phong thường ngày của Đỗ Văn Quang, luôn là hình dáng bình tĩnh và hờ hững, nói năng thận trọng. Được người có tiếng là nói năng thận trọng hỏi một câu như vậy, Bì Bì bỗng thấy vừa mừng vừa lo : “ Không có gì đâu, chắc là do ăn phải đồ hỏng thôi ạ. ” Giọng điệu chủ nhiệm càng tỏ ra chăm sóc hơn : “ Vậy thì mau về nhà nghỉ ngơi đi, tôi bảo văn phòng cử lái xe đưa cô về. ” “ Không, không, thật sự không sao cả. Tổng biên tập muốn em chuẩn bị sẵn sàng bản tóm tắt cuộc họp, làm xong rồi em sẽ xin nghỉ cũng được. ” Trông thấy thái độ nhất quyết ấy của cô, Đỗ Văn Quang không nhiều lời nữa, gật đầu nói : “ Được rồi, làm không được thì để ngày mai nộp. Hoặc là em viết một bản thảo, anh để Tiểu Kế sửa chữa thay thế sơ qua rồi phát cho mọi người. ” Tiểu Kế cũng là thư ký của phòng tổng biên, cô ta có tiếng là thao tác không đáng đáng tin cậy, nhưng bởi có chỗ dựa, nên mới ở lại lâu đến vậy. Nếu không, phòng chỉnh sửa và biên tập chẳng hề lớn tẹo nào, sao lại cần đến hai thư ký cơ chứ. Bì Bì nhất quyết phủ nhận : “ Hôm nay Tiểu Kế cũng khá bận rộn, phải sắp xếp tài liệu nữa. Cứ để em đi làm đi, nếu không được thì mới nhờ cô ấy giúp cũng không muộn. ” Cố nén từng cơn co thắt dạ dày, Bì Bì cắn răng kiên trì viết biên bản. Mãi cho đến khi viết xong bản thảo, triệu chứng vẫn không giảm bớt tí nào, nhưng vì dạ dày đã trống không, dù có muốn nôn cũng chẳng còn gì để nôn. Bì Bì cảm thấy, nếu cố thêm nữa thì chắc mình sẽ quyết tử oanh liệt mất, đành đem bản thảo đưa cho Tiểu Kế sửa chữa thay thế. Còn mình thì cầm một cái túi nhựa, vừa ngượng ngùng không muốn phiền hà cơ quan cử xe đưa về, vừa không nỡ bỏ tiền ngồi taxi, thế là ra cổng đi thẳng đến ga điện ngầm. Đúng lúc đó, di động bỗng reo lên. “ Alo, Bì Bì. ” Âm thanh trong đầu giây bên kia rầu rĩ, đường dây bị nhiễu sóng rè rè, lại có tiếng vọng nửa thật nửa giả. Nhưng đó là giọng nói của Đào Gia Lân, nên dù cho có biến dạng thế nào đi chăng nữa, cô cũng nhận ra được. “ Gia Lân. ” Bì Bì vấn đáp yếu ớt. “ Mua sách chưa ? ” “ Mua rồi nè. ” “ Khi tan ca tiện thể đưa sang cho anh được không ? Anh cần dùng gấp. ” “ Được. ” Bì Bì vốn định nói cho anh biết, chuyện mình đang không được khỏe. Nghĩ lại, chắc chỉ là trong thời điểm tạm thời, đến chiều thì sẽ tốt hơn, vậy cứ đi một chuyến đến đó xem. Hiếm khi Gia Lân có việc quan trọng cần cô giúp, trong trí nhớ của Bì Bì thì những dịp như vậy chẳng có bao nhiêu. “ Mấy giờ đến ? Anh chờ em trong phòng. ” “ Khoảng năm giờ rưỡi. ” “ Được, đợi lát nữa gặp. ” “ Vâng … ” Bì Bì muốn nói thêm vài lời nhưng đầu dây bên kia đã cúp máy. Chẳng hiểu vì sao, mỗi lần trò chuyện điện thoại cảm ứng đều ngắn gọn như vậy, ngay cả một câu hỏi han nhau cũng không có. Có lẽ bởi đã quá quen thuộc sao. Quen thuộc đến nỗi chỉ cần một ánh mắt, một động tác nhếch mày, đôi bên đều đã ngầm hiểu. Bởi vì Bì Bì và Gia Lân, từ bé đã là hàng xóm của nhau, quen nhau từ thời mẫu giáo, lên tiểu học và trung học đều chung một lớp. Lên cao trung tuy rằng phân ban tự nhiên và xã hội nhưng vẫn chung một trường. Từ nhỏ đến lớn đều dùng chung một mã bưu chính. Sự độc lạ duy nhất là : sau khi vào cao trung thì thành tích Bì Bì giảm mạnh, còn Gia Lân vẫn giữ vững vị trí tiên phong trong lớp. Hơn nữa, vừa cao ráo lại vừa đẹp trai, còn là đội trưởng đội bóng rổ, trở thành thần tượng của vô số cô gái. Thế nhưng, Bì Bì chẳng thấy Gia Lân có gì mê hoặc. Ít nhất cũng không đến nỗi như những điều mà những bạn học thường nói không ngớt – gì mà “ lạnh nhạt chết người ”, “ đẹp trai ngất ngây ”. Vì sao ư ? Bì Bì từng trông thấy cảnh tượng Gia Lân chảy nước mũi, trông thấy lúc Gia Lân thay răng sữa, trò chuyện mà gió thổi vù vù, trông thấy lúc Gia Lân phát bệnh vàng da phải nằm viện. Còn chưa nói đến thời kỳ Gia Lân nhổ giò, chân tay dài loằng khoằng, đầu to như cái đấu, nhìn xa trông vừa giống một cây nấm, vừa giống người sao hỏa. Về sau, trên mép có thêm một lớp lông đen mịn, khi trò chuyện, yết hầu còn chuyển dời lên xuống. Có một thời hạn, Bì Bì không có thói quen, cũng không dám nhìn vào mặt anh. Từ bé đã cũng nhau đến nhà trẻ, so với người khác thân thiện hơn đương nhiên là chuyện thông thường. Một ngày nọ, ở năm đầu cao trung, Gia Lân đang ăn trưa, bất ngờ Open bên cạnh Bì Bì, nhỏ giọng đưa ra ý kiến đề nghị muốn đi shopping. “ Muốn mua cái gì ? ” Bì Bì hoảng sợ. Tại sao lại hoảng sợ, tại vì những học viên nam trong lớp chưa khi nào dữ thế chủ động tìm học viên nữ trò chuyện. Đặc biệt là Gia Lân này, là người đứng nhất lớp, cao cao tại thượng, phải nắm lấy thời cơ ngay. “ Mua quần áo. ” Bọn họ hẹn gặp nhau trước cổng trường, để tránh mấy ánh mắt hoài nghi của kẻ khác. Bì Bì đi theo Gia Lân ra cửa Đông, bên phải có một cái chợ quần áo, lê dài cả con phố, tràn trề những người từ nông thôn đến kinh doanh. Gia Lân hỏi : “ Cậu mặc quần áo size bao nhiêu ? ” “ Mua … mua quần áo cho tớ ? ” “ Ừ. ” “ Vì .. vì sao ? ” Bì bì đỏ mặt lắp bắp. “ Ừ … .. ” Gia Lân ừ vài tiếng liên tục, không nói gì thêm. Chỉ nói với chủ sạp : “ Cháu muốn cái đó, màu đen, bên phải, cho cô ấy mặc. Chú là thợ may mà, chắc biết cỡ của cô ấy là bao nhiêu. ” Khi đó Bì Bì và Gia Lân đang mặc đồng phục màu xám nhạt. Thông thường, mỗi người đều có hai bộ đồng phục ở trường. Nhưng nhà Bì Bì nghèo nên chỉ mua một bộ, phần đông mỗi ngày đều mặc. May thay, đó là kiểu phục trang dành cho mùa xuân, còn phải mặc một cái phông bên trong, chỉ cần giặt tẩy tiếp tục sẽ không đến nỗi quá bẩn. Hai người không giỏi mặc cả, lúc trả tiền thấy khóe miệng ông chủ hơi giương lên. Bì Bì nghĩ, chắc như đinh Gia Lân bị thiệt thòi không ít. Đi ngang qua Tolet công cộng bên đường, Gia Hân kín kẽ đưa cái quần cho cô : “ Đi thử đi, xem có hợp không. ” Nhà vệ sinh nữ đó không được thật sạch lắm, nên Bì Bì không muốn, lúng túng nói : “ Phải thử giờ đây sao ? ” Gia Lân cúi đầu nhìn ngón chân : “ Ừ. Bây giờ thử tốt hơn. ” Bì Bì vào trong, cởi quần ra mới biết, tuy rằng cô dùng băng vệ sinh có cánh mua ở nhà hàng, nhưng quần vẫn bị ướt một mảng lớn, một vùng đo đỏ, rất dễ làm người khác chú ý quan tâm. Lúc ở trong căn tin ăn cơm, cả một phòng lớn như vậy, có lẽ rằng mọi người đều nhìn thấy hết. Thật là xấu hổ cho đến lúc về tới nhà. Đỏ mặt thay quần áo rồi đi ra, thấy Gia Lân đang đợi cô ngoài cửa, Bì Bì vội rút ra hai tờ tiền, kéo cậu ta đi về phía quầy giải khát : “ Tôi mời cậu ăn kem. ” Gia Lân rất hào phóng gật đầu. Đợi cho đến khi Bì Bì tự lấy cho mình một cây, Gia Lân liền ngăn cô lại, nói với chủ shop giải khát : “ Cô có nước Tang [ 2 ] nóng không ? ” [ 2 ] Một loại thức uống dạng bột, có vị cam, pha ra để uốngĐó là một trong những kỷ niệm vui tươi nhất của Bì Bì. Chỉ cần nhắm mắt lại, hình dáng cúi đầu ngắm ngón chân của Gia Lân sẽ chui ra khỏi đầu, hiện ra trước mắt cô. Uống thuốc chống nôn xong, rồi nằm thêm hai giờ nữa, Bì Bì cảm thấy tốt hơn nhiều. Nhớ đến bản tóm tắt chưa hoàn thành xong nọ, cô mang theo túi, bất kể lời khuyên của bà, vội vã đi tàu điện ngầm trở lại tòa soạn. Cô gặp Tiểu Vệ trong thang máy, cũng chính là nữ phóng viên báo chí bộ phận chính văn – Vệ Thanh Đàn. “ Ồ, chị Thanh Đàn, chị đã trở lại rồi ? ” “ Cảm ơn sự chăm sóc của tổ chức triển khai, chị chuyển về bộ phận chính văn rồi. Bì Bì, chị có chuyện tìm em nhờ em giúp, em hoàn toàn có thể đến văn phòng chị ngồi một lát không ? ” Đối với những phóng viên báo chí, Bì Bì ngoại trừ hâm mộ nghề nghiệp của họ, còn ghen tị lối sống của họ, đó là lối sống không cần thao tác đúng giờ. Bì Bì luôn cảm thấy, nhà báo thật sự là một việc làm lý tưởng. Cô trời sinh tính tò mò, lại thương mến những câu truyện, thế nhưng, chẳng phải ai có lòng chăm sóc, có sự hiếu kì, cũng hoàn toàn có thể nghe được những câu truyện mê hoặc, người ta sẽ không thuận tiện kể với bạn, trừ phi bạn là phóng viên báo chí. “ Được ạ ! ” Vệ Thanh Đàn cao một mét bảy, khổ người không nhỏ, những ai không biết mới nhìn còn tưởng rằng cô là cầu thủ bóng rổ. Tuy nhiên, gần đây Vệ Thanh Đàn có thai, mặt mày xanh lè xanh lét, dù vẫn khỏe mạnh và có vẻ như niềm tin của cô ấy cũng rất tốt : “ Bì Bì, đây là Tặng Kèm cho em ! ” Cô ấy lấy trong túi ra một cái hộp nhỏ đưa cho cô, Bì Bì mở ra xem thì thấy, đó là một chiếc vòng tay ngọc màu lam xinh xắn. “ Ồ … cái này, sao em lại không biết ngượng mà nhận chứ ? Chắc là nó đắt tiền lắm ? ” Mặc dù trong đám phóng viên báo chí, kể ra quan hệ củaThanh Đàn và Bì Bì là thân thiện nhất, nhưng dù sao Thanh Đàn cũng thuộc bộ phận chạy vòng ngoài, cơ gội gặp nhau không được nhiều, cũng chưa thân thương đến độ Tặng Kèm quà cho nhau. “ Dĩ nhiên là được không tính tiền. Chị còn mấy cái nữa cơ. Có nhớ lần trước, chị đã viết một bản tin nói về một xưởng gia công ngọc Tùng Lam không, gần đó có một quặng đá quý, nhưng họ không đủ năng lực gia công. “ Nhớ ạ. ” Tỉnh rất coi trọng bài báo này, đã cho xưởng đó vay mấy trăm vạn cơ đấy. ” “ Ồ, thế đây là hối lộ hả ? ” Bì Bì cười nói. “ Lúc gần đi thì họ khuyến mãi quà lưu niệm. Vốn dĩ mấy thứ này ở tại nơi sản xuất chẳng có gì quý, nhưng khi mang đến tiệm kim hoàn thì giá trị đã tăng gấp đôi. ” “ Có chuyện gì cần tìm em ? ” “ Không phải em nói là muốn làm phóng viên báo chí sao ? ” “ Đúng vậy ! ” Bì Bì đánh hơi ra manh mối, lập tức mở cờ trong bụng. “ Chuyện là thế này. Không phải gần đây Trung ương muốn phát huy truyền thống cuội nguồn văn hóa truyền thống sao ? Chị có một đối tượng người tiêu dùng phỏng vấn, định viết một trang chuyên đề. Nhưng người đàn ông này rất huyền bí, nghe nói chưa khi nào chịu gặp phóng viên báo chí, cũng như luôn khước từ bất kể cuộc phỏng vấn nào, chị có một người bạn của một tòa soạn khác, cũng từng có dự tính này, nhưng đều bị người ta phủ nhận không tiếp. ” “ Vậy sao không tích lũy thông tin từ những nguồn xung quanh trước ? Ví dụ như săn tin từ đồng nghiệp, bạn học, người quen hay người thân trong gia đình ví dụ điển hình. ” Bì Bì rất rất cao hứng, vì nói được mấy từ thuật ngữ chuyên ngành, may mà mình vẫn còn nhớ mớ kiến thức và kỹ năng đã được học ở khóa nhiệm vụ công tác làm việc tin tức tuần trước. “ Tin tức từ những nguồn khác thì chị cũng tìm được vài thứ. ” Vệ Thanh Đàn lấy trong ngăn kéo ra một kẹp tài liệu, bên trong có mấy trang giấy mỏng mảnh với một cuộn băng ghi âm, “ Tư liệu về anh ta rất ít. ” “ Sao vậy ? ” Bì Bì hỏi : “ Anh ta là Tiền Chung Thư à ? ” Theo những gì cô biết, những thông tin của những danh nhân khi nào cũng rất nhiều, từ tin đồn thổi đến những vụ scandal, cứ lên Google, thể nào chẳng tìm được chút nội tình từ mấy cuộc bàn luận của những fan hâm mộ. “ Anh ta không phải Tiền Chung Thư, chẳng qua vị thế của thầy anh ta – Tống Dĩ trong giới văn vật [ 3 ] cũng ngang ngửa Tiền Chung Thư, được xưng là “ ngôi sao 5 cánh sáng của Ngọc học ”. Sau khi Tống Dĩ qua đời, anh ta được cho là tân binh mới nổi trong giới đồ ngọc, ở một khoanh vùng phạm vi nào đó mà nói, lời nói của anh ta cũng uy tín không thua gì Tống Dĩ. ” [ 3 ] Văn vật : nghĩa đen là ‘ sản vật của văn ’, hay được hiểu là di vật văn hóa truyền thống, hiện vật văn hóa truyền thống trong khảo cổ. Văn vật ? Đồ ngọc ? — – Những từ này và kiến thức và kỹ năng của Bì Bì hình như chẳng có chút quen biết nào cả. “ Tên anh ta là Hạ Lan Tĩnh Đình. Nhà giám định và chiêm ngưỡng và thưởng thức, người sưu tầm, chuyên viên về Ngọc cổ. Người này rất ít giao du với bên ngoài, chỉ có một chức vị là : cố vấn cấp cao của kho lưu trữ bảo tàng thành phố C. ” Bì Bì cười nói : “ Viện kho lưu trữ bảo tàng thành phố C ? Không phải cái kho lưu trữ bảo tàng ở vùng lân cận sao ? Em sẽ vờ vịt làm khách du lịch thăm quan, rồi giật mình chụp lén anh ta là được. ” “ Bì Bì, chưa được sự đồng ý chấp thuận của người ta mà đăng ảnh là hành vi vi phạm pháp lý. Còn nhớ thương hiệu báo C rất phát đạt cách đây nửa năm không ? Đơn giản chỉ đăng một bức hình lộ một bên mặt thôi, đã bị bị anh ta thưa ra tòa, còn mời luật sư giỏi nhất nước, chuyện bé xé ra to, không ngừng truy cứu, khiến hãng báo ấy bị phạt đến rối tinh rối mù, suýt nữa thì sập tiệm. ” Đầu năm nay, người nghèo nào dám trêu vào cửa quan ? Bì Bì thè lưỡi : “ Một người như vậy, chị còn dám phỏng vấn à ? Không sợ rước lấy phiền phức ư ? ” “ Nên chị mới cho em đi theo chứ. Thứ nhất trách nhiệm nhỏ bé của em là trà trộn vào đám đông, lén quan sát anh ta ; thứ hai, em phải nghĩ cách làm anh ta mềm lòng, đến lúc đó chị sẽ bắt tay hành vi. Thế nào ? Chứng ốm nghén của chị mấy thời nay rất nghiêm trọng, ngày nào cũng nôn, quả thật chẳng còn sức mà chạy nữa. Bản tin này tất cả chúng ta cùng nhau hợp tác ký tên, viết thật cẩn trọng, rồi gửi đi tham gia cuộc thi ‘ Mười sự kiện văn hóa truyền thống hay ’ năm nay. Nếu đoạt giải, em hoàn toàn có thể mè nheo xã trưởng, để ông ấy điều em đến bộ phận ấn bản cuối tuần, hoặc bộ phận vui chơi, vậy chẳng phải là em sẽ trở thành phóng viên báo chí sao ? ” Bì Bì rất kích động nói : “ Thật vậy sao ? Thật hoàn toàn có thể được như vậy sao ? Em thật sự hoàn toàn có thể chuyển qua làm phóng viên báo chí sao ? ” Tục ngữ nói : “ khác nghề như cách núi ”. Bì Bì là thư kí của bộ phận tin tức, mặc dầu cũng dính tới hai chữ “ tin tức ”, tuy nhiên đặc thù việc làm và đãi ngộ kém phóng viên báo chí khá xa. “ Sao lại không ? Chẳng phải chưa có tiền lệ khi nào. Hơn nữa, không phải em đã học khoa chính quy chuyên ngành tin tức sao ? Lý lịch và bằng cấp đều có, đương nhiên hoàn toàn có thể chuyển rồi. Em cầm máy ảnh của chị xem sơ qua đi, đây là máy ảnh chuyên nghiệp của hãng Nikon, ống kính hơn khối tiền đấy, em nên giữ cẩn trọng. Chị đi tìm Đỗ Văn Quang, bảo anh ta cho em một cái thẻ phóng viên báo chí thực tập. Cứ nói thân thể chị không tốt, cần em giúp sức trong thời hạn rảnh rỗi, anh ta chắc như đinh sẽ chấp thuận đồng ý. Em làm hay không làm ? Nếu không làm chị chỉ còn cách đi nhờ Tiểu Kế. ” “ Làm ! Dĩ nhiên là làm ! ” “ Được, vậy em xem qua tư liệu trước đi. Chị đọc hết rồi. Xin lỗi, không phải em dùng nước hoa đấy chứ ? Chị buồn nôn quá … OMG, đã ba tháng rồi mà ngày nào cũng nôn, đến khi nào mới lấy lại tầm vóc đây không biết. ” Vệ Thanh Đàn bịt miệng, lao nhanh ra cửa .