Cách làm thơ 5 chữ và tổng hợp 50 bài thơ hay cho bạn
Thơ 5 chữ là thể thơ được dùng rất phổ biến và cũng khá quen thuộc với người Việt. Cách làm thơ 5 chữ không quá khó và nhiều nguyên tắc. Nhưng thơ cũng có luật, vì vậy bạn càng “hiểu luật” thì áp dụng càng dễ. Hãy cùng chúng mình tìm hiểu về thể thơ này trong bài viết dưới đây nhé!
Đặc điểm và cách làm thơ 5 chữ
Thơ 5 chữ hay còn được gọi là thơ ngũ ngôn có đặc điểm như sau:
-
Số tiếng trong mỗi câu thơ gồm 5 tiếng phối hợp với vần, nhịp nhằm mang đến sự gần gũi, dễ đọc, dễ nhớ và dễ làm kể cả với trẻ thơ.
-
Thơ 5 chữ nhấn mạnh việc “đi vào chiều sâu tư duy” bởi những đặc trưng riêng của nó.
-
Do đặc trưng câu thơ 5 chữ khá ngắn nên
làm thơ 5 chữ
thích hợp để diễn đạt những nội dung nhí nhảnh, vui tươi… hoặc để truyền đạt những suy tư của tác giả đến với người đọc.
-
Bài thơ 5 chữ sẽ gồm nhiều khổ thơ, phổ biến là từ 1 đến 5 khổ nhưng cũng có thể có
làm thơ 5 chữ
nhiều khổ hơn. Mỗi khổ thường có 4 câu thơ (4 dòng thơ).
Có thể bạn quan tâm:
Về nhịp thơ
Thơ 5 chữ thường được đọc theo nhịp, nhịp phổ biến là 3/2 nhưng cũng có thể đọc theo nhịp 2/3 hoặc 4/1, 1/4 …
- Ví dụ:
Trầu ơi, / hãy tỉnh lại (2/3)
Mở mắt xanh ra / nào! (4/1)
Lá nào / muốn cho tao (2/3)
Thì mày chia ra / nhé! (4/1)
(Trần Đăng Khoa)
Về vần thơ
Làm thơ 5 chữ sẽ sử dụng các vần chân, vần lưng, vần liền và vần cách. Cụ thể:
- Vần lưng:
Phối vần giữa tiếng đứng ở cuối câu trước với tiếng ở giữa câu tiếp theo.
Mặt trời rúc bụi tre
Buổi chiều về nghe mát
(Trích Chú bò tìm bạn – Phạm Hổ)
- Vần chân, vần liền:
là sự phối vần ở tiếng cuối của 2 câu liên tiếp nhau
Trời nóng, băm bốn độ
Đèn, sao khắp đế đô
Mặt trăng vàng, trỏn trẻn
Nấp sau nhánh phượng khô
(Trích Huế, đêm hè – Nam Trân)
- Vần chân, vần cách:
Sự phối vân ở tiếng cuối cách nhau 1 câu
Con sóng trước vừa ngã
Con sóng sau lại quỳ
Sóng không hề biết mỏi
Lặn ngụp và bơi thi
(Trích Sóng – Đỗ Xuân Thanh)
Tổng hợp 50 bài thơ 5 chữ hay
Làm thơ 5 chữ về thầy cô
Cô ơi!
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?
Nhớ mãi lời cô
Tác giả: Phan Thị Tuyết Vân
Xa mái trường thân yêu
Đã bao lâu rồi nhỉ
Những lời cô thủ thỉ
Em nhớ đến bây giờ.
Ngày ấy tuổi mộng mơ
Hay thẫn thờ thổn thức
Trái tim non rạo rực
Mùa phượng thắm sân trường.
Những bài giảng thân thương
Thấm vương đầy bụi phấn
Cô như vầng trăng sáng
Dẫn lối đường em đi.
Nghe tiếng gió thầm thì
Mà lòng xao xuyến mãi
Suốt đường đời bươn chải
Luôn khắc nhớ ân tình….!!!
Ai có thể quên được tình thầy
Thầy ơi cùng là thầy
Thầy còn nhớ nữa không
Truyện ngày ấy xa rồi
Không biết thầy còn nhớ
Những mùa thu năm ấy
Thầy dịu dàng chúng em
Bước qua nhiều gian nan
Thầy vẫn cố gắng lắm!!
Thầy ơi cũng là thầy!!!
Chỉ biết nghĩ cho em
Để sau này thành tài
Giúp việc cho tổ quốc
Ngày ấy vẫn xa lắm
Mà sao thầy vẫn đợi
Thầy đã thức suốt đêm
Lo cho trang giáo án
Để cho em kiến thức
Ôi thật tuyệt thầy ơi
Bây giờ mà kể lại
Thầy có nghe được không
Em trở thành người tài
Thầy có nghe thấy không
Bây giờ mà nói lại
Làm sao có thể kể
Dù không được gặp thầy
Bài thơ này chứng minh
Em nhớ dáng chú ấy
Cũng nhớ! NGƯỜI LÁI ĐÒ.
Công lao thầy cô
Mỗi ngày tháng trôi qua
Hành trang em thêm nặng
Chất chứa bao kỉ niệm
Và kiến thức thầy trao
Mái tóc thầy bạc trắng
Rèn rũa em nên người
Ơn thầy sao đếm được
Mênh mông như biển cả
Cao lớn tựa núi non
Em khắc cốt trong lòng
Nhớ mãi về thầy cô
Thầy cô là kỉ niệm đẹp
Viên phấn luôn trên tay
Nắn nót từng dòng chữ
Truyền cảm hứng cho em
Để em sớm thành tài
Những ngày tháng trôi qua
Bụi phấn vương trên tóc
Thầy cô đều đã già
Thời gian trôi nhanh quá
Mỗi ngày em mỗi lớn
Trưởng thành trong suy nghĩ
Vấn vương bao kỷ niệm
Dưới mái trường thân yêu
Em yêu thầy cô nhiều
Người đưa đò dẫn lối
Chỉ dạy em nên người
Làm thơ 5 chữ về tình yêu thương
Mẹ!
Từ ngày con thơ bé
Đến bây giờ lớn khôn
Tiếng ru hời khe khẽ
Vẫn thấm đượm trong hồn
Qua những ngày nắng cháy
Chân mẹ đã khô cằn
Mùa lũ về nước chảy
Mẹ dãi dầu vai xương
Này dáng mẹ thon thon
Này bàn tay nhỏ nhắn
Ủa đâu rồi mẹ nhỉ?
Sao nhiều quá nếp nhăn?
Một đời mẹ trở trăn
Lo những ngày con ốm
Mẹ trăm bề thấp thỏm
Cho con giấc ngủ lành
Mẹ cắt bớt tuổi xanh
Bao nhiêu mẹ cũng đành
Người hanh hao gầy guộc
Con biền biệt trời xa
Mẹ ơi tháng năm qua
Con bây giờ đã lớn
Mười mấy năm xa nhà
Nhớ mẹ! Lòng đau đớn!
Con cứ hẹn xuân về
Sẽ thăm lại vườn quê
Mà bao mùa mai nở
Vẫn riêng mình thỏa thuê!
Mẹ yêu!
Mẹ yêu của con ơi!
Con yêu mẹ nhiều lắm
Con biết mẹ nuôi con
Vất vả biết chừng nào.
Con chỉ mong sao là
Mẹ sẽ mạnh khỏe mãi
Để bên cạnh chúng con
Chăm sóc như thời nào.
Để con được lớn khôn
Trong vòng tay của mẹ
Vòng tay yêu thương ấy
Ấm áp biết bao nhiêu.
Mẹ ơi !con xin hứa
Sẽ học tập thật giỏi
Mẹ ơi! Con xin hứa
Sẽ không phụ lòng mẹ.
Nhớ mãi dáng mẹ
Nhớ dáng mẹ trưa hè
Trên cánh đồng quê xưa
Ôi dáng mẹ ngày xưa
Trọn đời con nhớ mãi
Dáng hình mẹ thân yêu
Dẫu đi đâu cũng nhớ
Về dáng mẹ ngày xưa
Và chẳng bao giờ quên
Bóng dáng mẹ ngày nào
Đâu Rồi Cố Nhân?
Bạn hỡi! Ta về đâu?
Khi xa buổi ban đầu
Mái trường xưa lặng lẽ
Áo bạc màu đã lâu
Từng mùa phượng đơm hoa
Mùa áo trắng nhạt nhòa
Mưa chiều phôi phai xóa
Dấu chân người in qua
Dòng đời trôi lặng lẽ
Thời gian khẽ đong đưa
Đời dạt trôi tám hướng
Biết nói sao cho vừa?
Tôi vẫn nhớ những chiều
Kể về chuyện tình yêu
Thời ngây ngô xa vắng
Rượu sưởi nồng ánh trăng
Hay những lúc lặng thinh
Chẳng ai nói một lời
Nghĩ suy về hoài bão
Những gian khổ cuộc đời
Chiều nay rơi mưa bụi
Phượng trải hồng gót chân
Chạnh lòng, tôi chợt tủi
Ôi đâu rồi cố nhân?
Lại một chiều mơ
Chiều thơm như hoa cỏ
Lơ đãng một dòng sông
Em gội đầu bến Hạ
Ta con nước ngược dòng!
Chờ em trong nỗi nhớ
Vành vạnh một tình si
Ta về ngang gió bụi,
Em hững hờ ra đi…
Hoàng hôn nghiêng trong mắt
Nắng lỡ làng trên môi
Người vừa hư vừa thực,
Bên hương say rã rời.
Giêng hai vừa chín tới,
Mùa yêu đã đến rồi…
Sao em còn phiêu lãng
Những phương trời không tôi?
Mưa đêm!
Đêm qua mùa trở gió
Hạt mưa buồn ghé sang
Ướt hàng cây, ngọn cỏ
Ôi nàng mưa đa mang
Tôi ngồi bên khói thuốc
Cõng đêm dài trên vai
Mưa rơi vào ô cửa
Nhạt nhòa bóng hình ai
Bao lâu rồi mưa nhỉ
Ngày người xa nơi ta?
Mưa buồn rơi thủ thỉ
Chỉ mới ngày hôm qua…
Ngày hôm qua? Ôi thôi
Ngày người xa nơi tôi
Ba mùa thu thay lá
Ngày nhân tình chia đôi
Tôi vẫn tìm vẫn đợi
Hỡi nàng mưa khuya ơi?
Mây trời cao vời vợi
Người tôi yêu nơi đâu?
Tôi bước trên lối khói
Người lạc giữa đường mây?
Lời yêu thương chưa nói
Đã xa rời vòng tay?
Tôi chờ trên lối tuyết
Người hát giữa đường trăng?
Một đời tôi tìm kiếm
Người ơi! Nghe hay chăng!?…
Thăm Lại Trường Xưa
Em ghé về trường cũ
Mang chút nắng hanh vàng
Ngó ngàng bên cửa lớp
Hồi ức nào lang thang
Mây buồn trôi đi hoang
Phượng xanh rờn ủ rũ
Đưa em vào giấc ngủ
Một thời em mộng mơ
Áo trắng đó anh ơi
Em giấu vào trong mắt
Mảnh thơ tình góp nhặt
Anh trao tiếng yêu đầu
Thuở ấy biết gì đâu
Cứ ngỡ mình còn nhỏ
Lời yêu vừa bỏ ngỏ
Em chôn vào mai sau
Giờ em ghé về đây
Gốc cây xưa vẫn thế
Hàng ghế đá bâng khuâng
Đợi chờ người không đến
Giờ em đã biết yêu
Người tình xưa tình cũ
Em chua xót tình đầu
Người khóc thương tình cuối
Giá như ngày xưa ấy
Viết tình buổi ban sơ
Thì bây giờ có lẽ
Không lạc vào trời thơ!
Thao Thức
Đêm mưa căn gác nhỏ
Em một mình bơ vơ
Phương trời anh có biết
Em nát cả hồn thơ
Trong em trời mùa Hạ
Nhớ anh chợt sang thu
Heo may thêm lạnh buốt
Trăn trở sầu ưu tư
Em võ vàng thao thức
Anh mơ màng giấc say
Đêm nay trời trở gió
Ai ru mình đêm nay
Trở gió
Chiều nay trời trở gió
Heo may lạnh cuối mùa
Bên hiên ngoài lá đổ
Đông ơi ! Về hay chưa
Ta nhặt chiếc lá rơi
Dõi mắt phía chân trời
Nắng chiều ươm rất nhẹ
Mây trắng bồng bềnh trôi
Thu chín vàng màu nắng
Tình vẫn còn xa xôi
Phố chiều xôn xao lạ
Ta mảnh đời đơn côi
Còn nhau trong đời
Em thả vào tim anh
Chút mong manh… sợi nhớ
Anh trả vào mắt em
Những long lanh… giọt buồn
Sợi nhớ và giọt buồn
Hai nỗi sầu nhân thế
Vàng thu mùa tình yêu
Mình quên đi anh nhé
Mai dẫu đời dâu bể
Em vẫn không buồn đâu
Vì tin rằng mình sẽ …
Chẳng bao giờ mất nhau
Phố chiều thu
Thu về nghe trống vắng
Lang thang xuống phố đông
Nắng vàng ươm nhè nhẹ
Heo may se cõi lòng
Phố vui người tấp nập
Dập dìu đôi từng đôi
Chiều ơi rơi chầm chậm
Bay về phía mù khơi
Lối xưa người im vắng
Chỉ mình ta lẻ loi
Nâng chén sầu uống cạn
Lệ lòng ơi đừng rơi
Vui buồn nơi cõi tạm
Phù du kiếp mỏng manh
Buông tay đời còn lại
Những gì… em và anh
Xa cho tình thật gần
Tình gần lại hóa xa
Dòng đời luôn hối hả
Theo thời gian phôi pha
Lang thang chiều xuống phố
Mỏi gối buồn vu vơ
Công viên sầu quạnh quẽ
Chỉ còn em và… thơ
Bâng khuâng chiều
Chiều hanh hao chợt tối
Trời nhỏ giọt mưa sa
Ngày qua đi vội vã
Đêm về ta với ta
Tóc xanh giờ nhạt màu
Suy tư hằn trán sâu
Kiếp người ! ôi ngắn ngủi
Biết ra sao ngày sau
Năm xưa ta gặp nhau
Môi em thắm hoa đào
Tóc anh thơm mùi cỏ
Tình đẹp như trăng sao
Thời gian không ngừng lại
Người thương – ngày thêm xa
Qua dần lời ước hẹn
Đôi mình giọt lệ sa
Thôi anh ! Tình nhạt nhòa
Đời còn nhiều phong ba
Tìm vui trong kỷ niệm
Để ta còn nhìn ta
Bài Thơ Đầu Tiên
Anh âu yếm tặng em
Những bài thơ nho nhỏ
Kỷ niệm ngày mới quen
Chiều tàn Thu lá đổ
Bên đèn đọc thơ anh
Đơn sơ lời mộc mạc
Nỗi lòng kẻ nhớ quê
Em nghe buồn man mác
“Mười năm thân du tử
Lạc lõng chốn quê người”
Ôm nỗi sầu viễn xứ
Giữa dòng đời ngược xuôi
*Mắt người không bóng núi
Sao dâu biển chập chùng *
Em nửa đời tĩnh lặng
San sẻ nỗi riêng chung
Mai về trong nắng ấm
Xin nhớ mùa hanh hao
Hoa tình yêu nở thắm
Dưới bóng chiều xôn xao
Thơ tình cuối mùa thu
Cuối trời mây trắng bay
Lá vàng thưa thớt quá
Phải chăng lá về rừng
Mùa thu đi cùng lá
Mùa thu ra biển cả
Theo dòng nước mênh mang
Mùa thu vào hoa cúc
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Là của mùa thu cũ
Chợt làn gió heo may
Thổi về xao động cả:
Lối đi quen bỗng lạ
Cỏ lật theo chiều mây
Đêm về sương ướt má
Hơi lạnh qua bàn tay
Tình ta như hàng cây
Đã qua mùa gió bão
Tình ta như dòng sông
Đã yên ngày thác lũ
Thời gian như là gió
Mùa đi cùng tháng năm
Tuổi theo mùa đi mãi
Chỉ còn anh và em
Chỉ còn anh và em
Cùng tình yêu ở lại…
– Kìa bao người yêu mới
Đi qua cùng heo may
Ánh trăng
Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với biển
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ
Trần trụi với thiên nhiên
hồn nhiên như cây cỏ
ngỡ không bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình
Mùa xuân nho nhỏ
Mọc giữa dòng sông xanh
Một bông hoa tím biếc
Ơi con chim chiền chiện
Hót chi mà vang trời
Từng giọt long lanh rơi
Tôi đưa tay tôi hứng.
Mùa xuân người cầm súng
Lộc giắt đầy quanh lưng
Mùa xuân người ra đồng
Lộc trải dài nương mạ
Tất cả như hối hả
Tất cả như xôn xao
Ðất nước bốn nghìn năm
Vất vả và gian lao
Ðất nước như vì sao
Cứ đi lên phía trước.
Ta làm con chim hót
Ta làm một cành hoa
Ta nhập vào hoà ca
Một nốt trầm xao xuyến.
Một mùa xuân nho nhỏ
Lặng lẽ dâng cho đời
Dù là tuổi hai mươi
Dù là khi tóc bạc.
Mùa xuân ta xin hát
Câu Nam ai, Nam bình
Nước non ngàn dặm mình
Nước non ngàn dặm tình
Nhịp phách tiền đất Huế…
Thuyền và biển
Em sẽ kể anh nghe
Chuyện con thuyền và biển:
“Từ ngày nào chẳng biết
Thuyền nghe lời biển khơi
Cánh hải âu, sóng biếc
Đưa thuyền đi muôn nơi
Lòng thuyền nhiều khát vọng
Và tình biển bao la
Thuyền đi hoài không mỏi
Biển vẫn xa… còn xa
Những đêm trăng hiền từ
Biển như cô gái nhỏ
Thầm thì gửi tâm tư
Quanh mạn thuyền sóng vỗ
Cũng có khi vô cớ
Biển ào ạt xô thuyền
(Vì tình yêu muôn thuở
Có bao giờ đứng yên?)
Chỉ có thuyền mới hiểu
Biển mênh mông nhường nào
Chỉ có biển mới biết
Thuyền đi đâu, về đâu
Những ngày không gặp nhau
Biển bạc đầu thương nhớ
Những ngày không gặp nhau
Lòng thuyền đau – rạn vỡ
Nếu từ giã thuyền rồi
Biển chỉ còn sóng gió”
Nếu phải cách xa anh
Em chỉ còn bão tố
Đợi anh
Những đóa hồng thắm đỏ
Là mơ ước nơi em
Hai mươi đóa dịu êm
Dải lụa mềm yêu thế…!!!
Em sẽ đợi anh về
Dù mưa giông bão nổi
Dù đêm đen tăm tối
Dù đường vắng hoang sơ
Em sẽ đợi anh về
Dù mắt mờ chân mỏi
Dù đắng cay trăm lối
Dù nắng gội mưa trào
Nhớ anh em ước ao
Thắm mộng đào tình ngọt
Bàn tay anh nắn nót
Nâng đỡ bờ vai thon
Đây ánh mắt xoe tròn
Đây bờ môi nồng thắm
Làn da em mịn lắm
Xin dành trọn, chờ anh.
Trao anh giấc mộng lành
Ru cuộc tình thắm đỏ
Tất cả em để đó
Đợi anh về nghe anh.
Đừng buông tay em nhé!
Đừng buông tay em nhé
Cho tình mãi tràn đầy
Tựa vào nhau khe khẽ
Trao những lời mê say.
Đừng buông tay em nhé
Cho đời mãi rộn ràng
Hãy luôn cười thật trẻ
Cho tình thêm chứa chan.
Vượt qua bao ghềnh thác
Vượt qua bao gian nan
Giờ hương tình thơm ngát
Xin giữ luôn nồng nàn.
Đừng buông tay em nhé
Môi hôn nồng thương yêu
Qua một ngày ta sẽ…
Tình ta thêm mỹ miều.
Yêu
Tia nắng là môi anh
Hôn em bao bỏng cháy
Tình anh dâng sóng dậy
Ngàn yêu thương nồng nàn
Nỗi nhớ anh mênh mang
Cho em niềm kiêu hãnh
Như vạn lời anh nói
Chỉ yêu mỗi em thôi
Ngọn gió như vành nôi
Ru em đời phồn thực
Trái tim trong lồng ngực
Đập vì anh suốt đời.
Chuyện tình xưa
Thuở ấy em mười tám
Nào có biết mộng mơ
Tim gầy chưa ngấn lệ
Anh chưa từng làm thơ
Rồi một ngày mưa rớt
Nắng len vào mắt nâu
Anh đem tình yêu đến
Là một vết hằn sâu
Thế là mình chung đôi
Hoa thắm bỗng tươi màu
Hoàng hôn buông tiếng hát
Gợi mộng tình mai sau
Qua mấy mùa phượng nở
Hướng đời chợt thênh thang
Em thấy lòng lo sợ
Khóc cho niềm riêng mang
Tình phai theo ngày tháng
Anh biền biệt trời xa
Theo tàn thu lá đổ
Bỏ lại ngày hôm qua
Nếu biết thế ngày xưa
Khi anh đến tỏ tình
Như cơn mưa đầu ngõ
Em trả về lặng thinh
Giờ riêng em, anh ơi!
Chơi vơi mảnh tim gầy
Thu qua rồi thu chết
Chỉ lá về ngang đây
Giờ mình em đơn côi
Đi về phía chân trời
Hoàng hôn buông lặng lẽ
Ôm nỗi lòng đầy vơi…
Làm thơ 5 chữ về bạn bè
Tiễn bạn
Tặng anh vài dòng chữ
Hẹn sau này gặp nhau
Mùa thu miền kháng chiến
Vẫn giống thu năm nào.
Rồi đây cùng đất nước
Mà riêng rẽ âm dương
Người bảo “đi là chết”
Kẻ sống càng đáng thương.
Anh về đời nhung lụa
Thơm khói ngát hương đường
Ngoài này lúa sắp ngập
Triền đê con nước dâng…
Tôi sẽ cùng chết đói
Và cùng rét anh ơi !
Với triệu người bạn hữu
Là triệu mảnh đời tôi.
Ở nơi đây êm ấm
Anh có nhớ nhung người
Dở thơ đọc hồn bạn:
“Kháng chiến vẫn còn tôi”.
Dầu biết là vô vọng
Ðã đêm chơi cuộc đời
Thì đi cho hết nước
Sống thử ít con người…
Gặp anh trìu mến lắm
Ðời còn có mấy mươi,
Dẫu rằng xa cách tạm
Hồn thơ cũng ngậm ngùi.
Một kiếp mấy tri kỷ ?
Ai như Anh và Tôi ?
Trông bạn
Nhà anh chân núi đá
Tre xanh ven lối vườn
Mẹ già đọc sách cổ
Quý người mấy ai hơn.
Hai mươi năm về xưa
Cùng nhau từng kết bạn
Cảm khái đôi vần thơ
Trong nguồn cơn hoạn nạn.
Mộc mạc tình quê hương
Dù xa cách nẻo đường
Mái nhà anh ấm áp
Còn theo người vấn vương.
Nhớ mẹ già như Núi
Nhớ anh như rượu đầy
Những đêm dài chuyện nước
Tay bồi hồi trong tay.
Hai mươi năm đi rồi
Trông về mây Quốc Oai
Núi Thầy nhắc bạn cũ
Mà xa những sa hoài.
Tình bạn
Bạn bè là đám mây
Còn tôi là Mặt trời
Đội bạn bước cùng nhau
Trên con đường tình bạn.
Tình bạn là vô tận
Dễ tìm nhưng dễ mất
Tình bạn mãi tồn tại
Tình bạn luôn sống mãi.
Trong trái tim con người
Tình bạn có câu răng:
Nếu ai đó hỏi bạn
Tình bạn giá bao nhiêu.
Bạn hãy trả lời rằng
Tình bạn là vô giá.
Tình bạn hữu
Từ xưa đến bây giờ
Trên con đường xóm nhỏ
Tình bạn hữu không phai
Vẫn đậm đà thắm thiết.
Từng ngày dắt nhau đi
Ta vẫn cười vui vẻ
Dù cho có dan nguy
Mình vẫn luôn tươi trẻ.
Tình bạn vẫn sống mãi
Chẳng thể nào nhạt phai.
Làm thơ 5 chữ về quê hương
Ánh Trăng
Hồi nhỏ sống với đồng
với sông rồi với biển
hồi chiến tranh ở rừng
vầng trăng thành tri kỷ
Trần trụi với thiên nhiên
hồn nhiên như cây cỏ
ngỡ không bao giờ quên
cái vầng trăng tình nghĩa
Từ hồi về thành phố
quen ánh điện cửa gương
vầng trăng đi qua ngõ
như người dưng qua đường
Thình lình đèn điện tắt
phòng buyn-đinh tối om
vội bật tung cửa sổ
đột ngột vầng trăng tròn
Ngửa mặt lên nhìn mặt
có cái gì rưng rưng
như là đồng là bể
như là sông là rừng
Trăng cứ tròn vành vạnh
kể chi người vô tình
ánh trăng im phăng phắc
đủ cho ta giật mình
Quê Hương
Có 2 từ thân thuộc
Bắt đầu từ chữ v
Rồi cuối là chữ m
Đất nước tôi yêu dấu:
Việt Nam quê hương tôi.
Nơi cánh cò thẳng tắp
Bay lên trên không trung
Nơi có cánh đồng lúa
Rộng mênh mông biết bao.
Đất nước Việt Nam ơi!
Đã qua bao đời nay
Vẫn không hề quên được
Tổ quốc mến yêu này.
Quê Hương
ÔI! Quê hương thân yêu
Mang bao nhiêu kỉ niệm
Ghé lại về tuổi thơ
Nơi dòng sông xanh biếc
Cánh đồng lúa bao la!
Trải dài theo cơn gió
Bao đứa trẻ chăn trâu
Tiếng sao nghe vi vút
Tiếng quê mẹ gọi về
Yêu lắm quê hương ơi!
Việt Nam
Hai chữ nghe thân thương
Việt Nam tôi yêu dấu
Mảnh đất cánh cò bay
Lịch sử vàng son sáng
Trẻ em cười mỗi sáng
Cụ già ngồi lặng lẽ
Bên phố đông người qua
Mùi phở sức thơm lừng
Tà áo trắng phất phới
Trông mà đẹp rạng ngời
Tôi yêu nhiều điều lắm
Bởi nơi tôi sinh ra
Là Việt Nam yêu dấu
Làm thơ 5 chữ về thầy cô
Ơn thầy
Bao mùa thu đi qua
Gói hành trang thêm nặng
Mái đầu thầy bạc trắng
Hòa trong nắng thời gian
Những vất vả gian nan
Ơn thầy, sao đếm được?
Mênh mông như biển nước
Cao lớn tựa núi non.
Bao giờ gặp lại cô
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về…
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?!
Thầy cô
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy
Còn rung rinh sắc thắm tươi
20/11 ngày năm ấy
Thầy tôi tuổi vừa đôi mươi
Cô tôi mặc áo dài trắng
Tóc xanh cài một nụ hồng
Ngỡ mùa xuân sang quá
Học trò ngơ ngẩn chờ trông…
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy…
Xuân sang, thầy đã bốn mươi
Mái tóc chuyển màu bụi phấn
Nhành hoa cô có còn cài?
Nụ hoa hồng ngày xưa ấy…
Tà áo dài trắng nơi nao,
Thầy cô – những mùa quả ngọt
Em bỗng thành hoa lúc nào.
Xa thầy cô
Rời mái trường thân yêu
Bao năm rồi cô nhỉ?
Trong em luôn đọng lại
Lời dạy bảo của cô
Ngày ấy vào mùa thu
Bước chân em rộn rã…
Cô không lời từ giã
Xa trường tự lúc nào
Em ngỡ như chiêm bao
Cô về đâu, chẳng biết?
Vẫn vang lời tha thiết
Từ giọng cô dịu hiền
Thời gian bước triền miên
Cô chưa lần quay lại
Chúng em nhớ cô mãi
Mong thấy cô trở về
Lúc xưa cô vỗ về…
Nay chúng em khôn lớn
Ngày rời trường gần đến
Bao giờ gặp lại cô?
Thầy dạy em học chữ
Viên phấn nào trên tay
Thầy dạy em học chữ
Bụi phấn nào bay bay
Vương tóc thầy trắng xóa
Bao mùa thu đi qua
Thầy xưa nay đã già
Khai trí em thêm sáng
Cho cây đời nở hoa
Từng lời giảng yêu thương
Bao lớp trẻ xa trường
Gói hành trang thêm nặng
Nghĩa tình thầy vấn vương
Mai lớn khôn nên người
Khi nào em quên được?
Công ơn người đi trước
Dìu dắt chúng em theo.
Tuyển tập những bài thơ 5 chữ chủ đề tự do
Lạ quá
Anh giờ xa lạ quá
Đâu phải của ngày xưa
Xao xuyến mấy cho vừa
Ru tình ơi đừng tỉnh.
Lời yêu xưa tròn trĩnh
Em gói lại trong lòng
Bao da diết nhớ mong
Chôn chặt niềm kí ức.
Mơ hoang từng thổn thức
Ước gặp anh một lần
Trao nỗi nhớ trong ngần
Của tháng ngày xa cách.
Nhưng hình như hờn trách
Nên cứ ngỡ lạ xa
Giọng nói vẫn êm mà
Sao ngõ hồn vắng lặng.
Con tàu qua bao chặng
Giờ như đã bình an
Xóa sạch vết thời gian
Nên người ơi lạ quá!
Trăng buồn
Trăng buồn rơi đáy nước
Trôi lũ lượt tình đau
Mây cũng vội phai màu
Gió giang đầu rủ rượi
Sương giăng như màng lưới
Phủ kín mối tình sầu
Gió lành lạnh đêm thâu
Mùa mưa ngâu lại đến
Con thuyền nay bỏ bến
Theo cơn sóng lênh đênh
Nơi cuối thác đầu ghềnh
Đâu là nơi bến đậu…
Vô tư
Anh vẫn ước thời gian
Sẽ quay lui trở lại
Khi tuổi còn thơ dại
Hồn nhiên đến lạ kỳ
Nào biết mộng mơ chi
Chỉ đùa vui bè bạn
Khi bình minh hé dạng
Vui cặp sách đến trường
Tim chưa biết yêu thương
Lòng chưa vương sầu khổ
Thân chưa từng khốn khó
Trí chưa phải băn khoăn
Giàu, nghèo cũng ngang bằng
Đẹp, xấu không nghĩ ngợi
Tương lai không nghĩ tới
Quá khứ chỉ bằng không
Hiện tại rất tươi hồng
Chỉ đùa vui thỏa thích
Trên dòng sông tĩnh mịch
Bạn vài đứa cùng chơi
Con đò nhỏ chơi vơi
Sông quê ngày xưa đó
Trong lòng ai cũng có
Thời thơ ấu vô tư !
Uổng công
Anh như một dòng sông
Em là con thuyền nhỏ
Xuôi dòng buồm no gió
Đưa em về bến mơ.
Anh ga nhỏ đợi chờ
Con tàu em đỗ lại
Hững hờ tàu đi mãi
Ga buồn trong nắng mai.
Chờ đợi chi uổng công
Ngày mai em theo chồng
Niềm vui mang đi hết
Bỏ lài sầu mênh mông.
Mưa xuân
Giữa đêm rơi tí tách
Hạt ngọc của mùa xuân
Len vào phòng chút lạnh
Thả vào lòng bâng khuâng.
Bỗng nhớ ai nhớ lạ
Bỗng thương người dưng xa
Chăn hoa hờ hững quá
Thiếu hương kẻ xa nhà.
Vô tư từng hạt nhỏ
Nhớ nhung từng hạt đầy
Xoe tròn đôi mắt đỏ
Chăn cuộn lòng cay cay.
Bao giờ thương se áo
Bao giờ tình thắm môi
Nghe cõi lòng dông bão
Đêm chờ trôi cứ trôi.
Đêm chờ trôi cứ trôi
Nồng nàn mưa xuân gọi
Nắng hạ vàng bối rối
Gió thu sang bồi hồi.
Đông lạnh lùng đứng lại
Ươm mầm sống sinh sôi
Đợi nhau ta đợi mãi
Đợi xuân về chung đôi.
Gửi
Em gửi vào trong gió
Nỗi nhớ dành cho anh
Gửi lên trời cao xanh
Là bao niềm mơ ước.
Gửi con đường phía trước
Là tất cả tương lai
Gửi vào những ngày mai
Là bao niềm vui mới.
Gửi những điều chờ đợi
Anh đã phải mong chờ
Gửi trong những vần thơ
Tình yêu em còn đó.
Gửi trên con thuyền nhỏ
Những kỷ niệm ngày xưa
Gửi vào những giọt mưa
Là những lời thương nhớ.
Dù xa xôi cách trở
Ta vẫn mãi chờ nhau
Tình ta vẫn nặng sâu
Một tình yêu sâu thẳm.
Tự ái
Biết rằng mình đã sai
Nhưng cứ đứng chờ hoài
Không thèm qua xin lỗi
Vì đó là con TRAI.
Biết tình mình chia tay
Sao em đứng nhìn hoài?
Không thèm ghen hay dỗi
Vì đó còn đâu ai?
Biết rằng một trong hai
Bâng khuâng đau khổ hoài
Nhưng giờ không thay đổi
Dù mật rót vào tai.
Biết rằng cõi thiên thai
Đóng khép chỉ bên ngoài
Vì em là con GÁI
Ai dại dột đúng – sai.
Xích lô & mưa
Trời lại đổ mưa to
Vẫn lặn lội như cò
Mà tiền thì không có
Nên bụng lấy đâu no?
Trời vẫn mưa thật to
Đường thì đã tối mò
Xe chưa ra đầu ngõ
Quay góc nằm co ro.
Trời càng tối, càng to
Chạy thì phải lần mò
Xe đã về tới ngõ
Bụng dạ thấy lo lo.
Trời đã hết mưa to
Bụng đói không nhằm nhò
Tiền đâu lo lủ nhỏ?
Không có gạo để vo.
Sáng ra thấy ta ho
Đau nhưng phải lái đò
Tìm mua hũ gạo nhỏ
Với vài con cá kho.
Chuyện tình dang dở
Hôm nay đứng trước biển
Mà thấy mình nhỏ bé
Nhớ lại thời lầm lỡ
Câu chuyện tình đã qua.
Đứng trước biển vỡ òa
Trái tim mình thổn thức
Nhớ những ngày day dứt
Câu chuyện buồn lắm thôi.
Giờ thì đã xa xôi
Đó chỉ là dĩ vãng
Để tim mình thanh thản
Không nhớ chuyện ngày xưa.
Kìa sao những giọt mưa
Rơi làm em ướt mắt
Tay em nắm thật chặt
Như sợ sẽ mất anh.
Tình yêu thật mong manh
Như chuyện tình sóng biển
Chỉ một chốc tan biến
Sẽ chẳng còn gì đâu.
Biển sóng mãi bạc đầu
Chẳng còn đâu yêu dấu
Tình yêu đâu phải xấu
Mà sao cứ phải xa.
Bước chân chiều đông
Chiều đông rớt giọt sầu
Người yêu đâu chẳng thấy
Nhớ ai, đông đưa đẩy
Đường quen mấy lần qua.
Ngang qua cội thông già
Lạnh lùng trong buốt giá
Lắng nghe lời sỏi đá
Đông này chẳng ai qua.
Gió lạnh dưới chiều tà
Người đã xa, sao nhớ?
Tình đi từ muôn thuở
Buồn vời vợi trông mong.
Tình yêu hỡi? Nặng lòng
Đường mùa đông lạnh lẽo
Ngập tràn trong khô héo
Bước chân nẻo cô đơn.
Tình ơi, sao dỗi hờn
Nặng lòng chân bước nhỏ
Cơn lạnh lùa theo gió
Ngang qua ngõ nhà em.
Ngoài phố thị lên đèn
Bóng người thương đâu nữa
Lòng sầu dâng nỗi nhớ
Nhớ ơi, nhớ tình xa.
Dỗi hờn người vắng xa
Giấc mộng lòng đơn lạnh
Đông về trong hiu quạnh
Tình yêu đã bỏ ta.
Chân ngang qua cội già
Chiều đêm dài mỏi bước
Đường tình xa phía trước
Dốc ngược vắng tình ngà.
Cảm ơn bạn đã theo dõi bài viết, hy vọng những thông tin trong bài đã giúp bạn hiểu hơn về cách làm thơ 5 chữ.
Nguồn: Ngáo Content – Tổng hợp
Có thể bạn quan tâm: