BƯỚC CHÂN ĐI ĐẾN SỰ TRƯỞNG THÀNH CỦA TÔI!!!

BƯỚC CHÂN ĐI ĐẾN SỰ TRƯỞNG THÀNH CỦA TÔI!!!

11/07/2018

BƯỚC CHÂN ĐI ĐẾN SỰ TRƯỞNG THÀNH CỦA TÔI!!!

 Khi còn nhỏ, chúng ta ai cũng muốn mình lớn thật nhanh, bởi vì làm người lớn thật thích. Có thể làm những gì mà mình muốn, đi đến những nơi mình muốn đi, ăn những món mà thích ăn, có thể tự quyết định tất cả mà không cần phải xin phép người lớn nữa. Và tôi cũng ước rằng mình sẽ lớn thật nhanh, kiếm thật nhiều tiền để mua những thứ mình thích mà không cần phải xin phép bố mẹ, để không phải bị bố mẹ la mắng nữa. Lúc nhỏ nghĩ rằng, làm người lớn thật thích, chẳng phải bị nghe mắng, tự do tự tại,…

Nhưng đến khi lớn rồi tôi mới nhận ra rằng, cuộc sống của người lớn thật phức tạp, mệt mỏi, nhiều nỗi lo và nhiều cạm bẫy khi bước chân ra xã hội ngoài kia. Lớn rồi mới nhận ra, sao con người ta lại toan tính đến thế, lừa lọc nhau nhiều thế, cuộc sống của người lớn thật không dễ dàng, chỉ mong mình bé lại, quay về với tuổi thơ, với những tháng ngày vô lo vô nghĩ, được làm một đứa trẻ vui cười mỗi ngày, được quan tâm, chăm sóc, chở che, chỉ mong trở lại với những ngày ấu thơ để trở về với cuộc sống bình yên!

Năm tháng trôi đi, giữa những ồn ào, xô bồ vội vã của cuộc sống, giữa những bon chen của xã hội “Người lớn”, nếu như bản thân tôi không cố gắng, không mạnh mẽ đương đầu với những khó khăn thử thách thì không ai có thể đem lại cho tôi cuộc sống mà tôi mong muốn. Và nếu như tôi không trải nghiệm, không dám bước đi thì tôi sẽ không thể biết được những công việc nào mà tôi yêu thích, không gặp được những con người sẽ làm thay đổi cuộc đời tôi. Tạo hóa ban tặng cho ta chỉ một lần duy nhất để sống, để đến với Trái đất này, vòng luân hồi của cuộc đời là không thể tránh khỏi, chúng ta không thể chỉ mãi làm một đứa trẻ vô lo, vô nghĩ mà không có trách nhiệm với cuộc sống của chính mình, với cuộc đời này.

Cuộc đời của mỗi người là những bản nhạc của cuộc sống, cách sống khác nhau sẽ tạo nên những bản nhạc khác nhau. Và trong một bài nhạc, có nốt thăng, nốt trầm…đó chính là cách mà con người ta tạo nên nhịp điệu cho cuộc sống của riêng mình, một bản nhạc riêng. Cuộc đời mỗi người, ai cũng có những ngọi bùi đắng cay, lúc bi quan li hợp, và nhiều khi cả những khó khăn khiến con người ta chỉ muốn buông tay phó mặc cho cuộc đời. Chính tôi cũng đã từng, từng đắm chìm trong thời gian tối tăm của cuộc đời, từng muốn buông bỏ tất cả, muốn biến mất khỏi thế giới này, vì vấp ngã của tuổi trẻ, của những năm tháng thanh xuân, vì chênh vênh – lạc lõng, vì những sóng gió – thử thách mà cuộc sống mang đến. Thế nhưng, một chút lí trí vụt qua trong suy nghĩ đã đánh thức tôi, “bố mẹ và người thân mình sẽ ra sao”, “tương lai của mình, tuổi trẻ của mình không thể chỉ như thế này được, phải làm gì có ý nghĩa hơn đi”. Quá khứ sẽ dạy mình trưởng thành hơn, là bàn đạp để mình bước tiếp con đường dài phía trước. Và đó cũng là lúc tôi nhận ra rằng, mình cần phải trưởng thành để bước tiếp con đường tương lai phía trước. Phải trưởng thành để đương đầu với khó khăn, thử thách của cuộc sống này.

TRƯỞNG THÀNH LÀ KHI TÔI […………..]

– Học được cách bản thân phải mạnh mẽ Không còn là một đứa trẻ để khi gặp khó khăn lại khóc vỡ òa nữa. Khi trưởng thành, ta nhìn cuộc sống với con mắt khác hoàn toàn, dù gặp bất kì khó khăn gì, mọi việc thay đổi đến bất ngờ như thế nào đi nữa thì chính bản thân ta phải vượt qua, không để điều đó ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, chúng ta không được phép chùn bước. Là lúc bản thân ta không được phép yếu đuối, bởi vì giữa cuộc đời đầy những cám dỗ, lạ lẫm này không ai thật sự quan tâm đến sự yếu đuối của mình đâu. Bản thân phải tự tìm cách chữa lành những vết thương của chính mình, tự tìm cho mình động lực để vượt qua nó. Có những lúc, giữa cuộc đời rộng lớn này tôi muốn khóc thật to, nhưng lại không cho phép bản thân mình yếu đuối vì sợ người khác sẽ nhìn thấy, bàn tán và soi mói. Trưởng thành là khi những giọt nước mắt bạn rơi chỉ có mình bạn biết, một mình trong đêm khuya với bao suy nghĩ, giọt nước mắt lăn dài, nhưng rồi đến sáng hôm sau phải luôn cười thật tươi, thật rạng ngời khi bước ra đường. Khi trưởng thành, ta không chấp nhận bản thân bị cuộc đời đánh bại thêm bất cứ lần nào nữa, vì vậy mỗi khi gặp khó khăn, bản thân lại tự tìm cách vượt qua, bước tiếp và tự động viên chính mình rằng “Rồi sẽ ổn cả thôi!”. “Còn nhiều khó khăn, nhiều chông gai phía trước, như thế này thì có là gì đâu chứ, mầy nhất định sẽ vượt qua được thôi”. Không để bản thân thêm một lần yếu đuối, thêm một lần buông xuôi, bởi vì tôi hiểu rằng, nếu như buông xuôi mọi thứ, cũng đồng nghĩa là tôi đang tự buông xuôi chính bản thân mình.

– Học được “Cách thương mình sau những tháng năm thương người” Có một thời gian dài của năm tháng tuổi trẻ của mình, tôi đã sống vì người khác rất nhiều, bất kể bạn bè (thân, không thân, vừa mới quen) mỗi lần tìm đến tôi đều giúp đỡ mà không một chút do dự. Cho dù lúc đó chính bản thân tôi cũng đang gặp khó khăn, rắc rối với mớ bộn bề chưa giải quyết xong, vậy mà vẫn để sang một bên đó giúp người khác. Cũng chính vì vậy mà mỗi lần bạn bè gặp khó khăn cần giải quyết, có chuyện cần lời khuyên, cần người lắng nghe, chia sẻ đều tìm đến tôi. Thế nhưng, khi tôi quay đầu nhìn lại cần sự giúp đỡ từ họ thì dường như tất cả đều quay lưng lại với tôi, đều tìm lý do để lãng tránh. Biết nói gì nhỉ, thật nực cười thì phải. Đến khi tôi vấp ngã với lòng “thương người” của mình thì tôi mới nhận ra rằng, “sao mình ngu ngốc đến thế!?”. Có lẽ, với tôi cảm giác cô đơn nhất không phải là một mình ta bước đi trong đêm trên con phố vắng, khi mà mọi thứ xung quanh chỉ có ánh đèn đường vàng hiu hắt mà cô đơn nhất chính là khi tôi trải qua những ngày nghỉ một mình chẳng có lấy một lời hỏi thăm, những ngày lễ chẳng có lấy một tin nhắn chúc mừng. Những ngày dài với nỗi buồn, những gánh nặng mệt nhoài chẳng biết nói cùng ai. “Khi gặp khó khăn, ai sẽ là người sẵn sàng giúp đỡ mình?” Hãy giúp người bằng sự chân thành nhưng phải thông minh! Kỳ thực, trên cuộc đời này có mấy ai thật sự quan tâm đến mình, vậy nên phải tự mình học cách sống thật tốt, đối đãi tư tế với bản thân mình trước. Tự yêu bản thân mình trước khi người khác yêu lấy mình!!! Bởi suy cho cùng, trên Trái đất hơn 7 tỉ người này thì mấy ai chân thành thông cảm với mình, do đó đừng vội vàng để những người xa lạ không mấy thân quen nhìn thấu cảm xúc của chính mình. Đến một ngày, đâu đó trong hành trình bạn đi, bạn sẽ nhận ra rằng người đầu tiên tin tưởng bạn là một người xa lạ. Bạn bè sẽ là người dè chừng bạn, thậm chí bạn thân của bạn sẽ dần xa cách bạn, người khinh thường bạn sẽ là bạn học và bạn thân của bạn!

– Là khi tình cảm không còn vội vàng, không còn ồn ào Khi bạn nhớ về người cũ, chuyện tình cảm đã qua – từng làm bạn tổn thương, nước mắt bạn không còn rơi. Cũng không còn căm ghét, oán trách gì lúc đó bạn chỉ nghĩ đơn giản rằng “hết duyên” và xem như đó là bài học để mình đi tiếp, vững vàng hơn trong tình yêu. Trái tim không còn ồn ào, thổn thức hay mơ mộng về những ước mơ màu hồng. Bản thân sẽ không còn nghiễm nhiên tin những lời hứa hẹn, những lời nói có cánh từ đối phương. Sẽ không còn quá ồn ào trong chuyện tình yêu, những cảm xúc không còn vội vàng. Là khi tôi lo sợ tình cảm vội đến rồi vội đi, là tôi bắt đầu có dấu hỏi to đùng trong đầu khi ai đó nói lời yêu mình, là lúc tôi sợ mình lại trao nhầm tình yêu để rồi lại thêm tổn thương. Trái tim sẽ chậm lại, không còn quá bất ngờ khi ai đó vội đến rồi vội đi. Sẽ không muốn giải thích, không còn buồn hay cảm giác khó chịu khi ai đó nói mình vô tâm, hững hờ và nhạt nhẽo. Bởi vì tôi tự hiểu rằng, chỉ cần trái tim bình yên là đủ! Và rồi, bất chợt một ngày trái tim của bạn đón nhận tình cảm chân thành từ một người, bao nhiêu sự vô tâm, chán ngắt của bạn khiến người ta tổn thương, buồn phiền nhưng vẫn kiên trì bên bạn, một sự kiên trì chân thành. Tôi biết rằng, trái tim mình thổn thức, nhưng những cảm xúc của trái tim không còn ồn ào nữa, cũng chẳng còn vội vàng với những mớ cảm xúc không đầu không đuôi. Tất cả, tôi chỉ muốn là được bình yên trong cảm xúc thật của chính mình, không mộng tưởng, không viễn vông. Ngôi nhà hạnh phúc, một nơi bình yên có thể được tôi vẽ ra trong đầu của mình, mơ ước nhưng tất cả không cho phép tôi mơ mộng, không còn ở những lời nói chóng đến rồi vội quên dễ dàng. Là khi bạn nghĩ về một ai đó nhưng bạn không còn vội vàng nhắn tin trò chuyện liên hồi nữa, mà tất cả chỉ là im lặng học tập và làm việc vì người đó. Dẫu biết rằng, tình yêu không nên quá lí trí, nhưng để tình cảm có được tương lai thì nhất định đòi hỏi bạn phải lí trí và thực tế. Trưởng thành cũng là khi tôi biết: Tôi cần một người đàn ông tình cảm, trung thực, tốt bụng chứ không phải là những anh chàng đẹp trai và giàu có!

– Là khi có trách nhiệm với cuộc đời mình, nghĩ về nhà nhiều hơn, muốn về nhà nhiều hơn. Khi tôi nhận ra, không còn quá nhiều thời gian để tôi lông bông phí hoài tuổi trẻ của mình một cách vô vị nữa. Phải có trách nhiệm với cuộc đời của mình, tương lai của mình ở những ngày tháng sau này. Mọi thứ không còn dừng lại ở những suy nghĩ viễn vông, không còn là những lời nói suông mà đi vào thực tế, thể hiện bằng hành động. Tự chịu trách nhiệm với những việc mình làm, không còn đổ lỗi cho hoàn cảnh hoặc cho bất kì ai. Tự sửa chữa lỗi lầm do chính mình gây ra, tuổi trẻ mà, nhiệt huyết bao nhiêu đều nằm ở sức trẻ vậy tại sao ta không thử. Va vấp, gục ngã, sai lầm sẽ là bài học, là hành trình để ta bước tiếp cho tương lai. Tuổi trẻ đừng sợ sai lầm! Cứ đi thôi, rồi sẽ đến! Đến đích mà ta mong muốn. Nơi mà tôi luôn cảm thấy bình yên mỗi khi trở về.

Ở đâu đó, sau những chuỗi ngày mệt nhoài, bỗng dưng bạn dừng lại, nghĩ về nhà nhiều hơn, về ba mẹ ở quê tần tảo sớm hôm. Và rồi, bạn muốn về nhà nhiều hơn, muốn được chăm sóc ba mẹ vì chợt nhận ra rằng ba mẹ không còn nhiều thời gian để ở bên cạnh mình, và chính mình cũng không có nhiều thời gian để ở cạnh ba mẹ. Bởi những lo toan của cuộc sống, khiến con người ta vội vã, chạy đua với thời gian với cuộc đời. Bản thân không còn thích thú với những lời mời gọi của bạn bè mọi nơi nữa, không còn hứng thứ với những cuộc vui ồn ào ngoài kia nữa. Một phút nào đó dừng lại, nghĩ về nhà, về ba mẹ, không biết mình phải làm gì để tròn chữ hiếu, đền đáp hết công ơn dưỡng dục của ba mẹ. Lúc đó, chỉ muốn bản thân thành công thật nhanh, thời gian chậm lại để có thể hoàn thành “sứ mệnh” của cuộc đời mà thôi, hoàn thành lẽ sống của mình để được về với gia đình.

Có ai mỗi khi về nhà chỉ muốn thời gian dừng lại để mình có thể ở lại mãi nơi bình yên đó không? Riêng tôi, mỗi lần về nhà, về với ba mẹ, tôi chỉ muốn thời gian trôi thật chậm, dừng lại để tôi có thể cảm nhận được hết sự bình yên ở nơi đây, để tôi không phải suy nghĩ về những cuộc đời vội vã, bon chen ngoài kia. Nếu như, ba năm về trước, tôi chỉ muốn rời khỏi nơi này thật nhanh, tôi chán ghét cuộc sống ở gia đình của mình. “Sau này đi rồi, mình chẳng muốn quay về nơi này một chút nào đâu”. Câu nói khờ dại mà giờ tôi nghĩ đến là tôi không thể hiểu nỗi không biết lúc đó nghĩ gì mà lại phát ngôn ra thế nhỉ??? Nhưng bây giờ khác rồi!!! Được về là chỉ muốn ở mãi thôi! Nhưng biết làm thế nào được, cuộc sống mà, phải đứng dậy và đi tiếp thôi, cả một hành trình dài ở phía trước của bản thân để lại cho ai được. Chẳng biết là, đến bao giờ mới có thể làm cho ba mẹ hết khổ đây! Và cái giá của việc trưởng thành là dù trời có sập đi chăng nữa thì cũng phải tự mình chống đỡ, không nhờ vào ai được vì mỗi người đều bận chống đỡ bầu trời của riêng họ rồi. Có một vài người bạn có thể mong đợi, nhưng không thể dựa dẫm, tự mình vấp ngã hãy tự minh đứng dậy, mỗi người phải tự đi trên con đường của chính mình, mệt mỏi hay không cũng tự mình biết, tự mình nếm trải.

Và trưởng thành là khi giấc ngủ của bạn không còn đơn thuần nằm xuống và ngủ nữa! Càng trưởng thành, bạn sẽ càng hiểu được: “Trên thế giới này, bạn chính là bạn, bạn đau, đau nỗi đau của bạn, bạn mệt cũng mệt chỉ mỗi bạn. Cho dù có người đồng tình với bạn thì người thu dọn tàn cuộc cũng là tự bản thân bạn mà thôi”. Vậy nên đừng sống vì người khác quá nhiều!

Người dự thi: Phạm Thị Thu Trúc