Bức thư buồn nhất anh viết cho người mình yêu

Anh sẽ không bỏ cuộc vì đã “tìm được người anh thương nhất”, trừ khi em tìm được một bờ vai để dựa vào.

Một ngày Melbourne lộng gió và nắng vàng rực rỡ giữa tiết thu, cũng là ngày buồn nhất khi có thể từ nay chúng ta sẽ chỉ còn là bạn. Anh đã đọc đi đọc lại thật nhiều lần những gì chúng ta đã viết cho nhau tối qua và thấy anh thật tệ. Giữa lúc em đang thay đổi tích cực, thật mạnh mẽ để chuẩn bị cho một giai đoạn mới, đặc biệt là tạm gác lại được quá khứ buồn của em thì anh, chính anh lại là người dội gáo nước lạnh vào nỗ lực ấy của em.

Sáng nay thức giấc mà anh trống trải quá em à. Giữa khung cảnh đẹp của mùa thu xứ chuột túi, anh chẳng muốn làm gì khi hình ảnh về em luôn hiện ra và gợi lên trong anh những kỷ niệm đẹp, có cả những nụ cười, những giọt nước mắt mà chúng ta đã cùng nhau trải qua. Anh còn nhớ thật rõ cảm xúc của mình khi nói lời yêu em vào một ngày tháng 8 năm trước sau biết bao lần lấy can đảm. Anh đã hạnh phúc biết nhường nào dù khi ấy em nói hãy cho em thời gian, anh có chờ được em không? Cả tối hôm ấy anh cứ vui hát theo những bản nhạc như đứa trẻ được hứa cho quà.

Rồi cứ thế biết bao kỷ niệm đẹp đã có giữa chúng ta, em có nhớ không? Em có nhớ vòng hoa đội đầu màu vàng anh kết từ hoa đồng nội từ khu đô thị để tặng em đúng ngày chúng ta cùng nhau xem phim? Cô bé ở quán ăn cứ xuýt xoa và muốn xin vòng hoa đó của em khiến anh “xù lông” gằn giọng một cách vô duyên. Những đoá hoa anh và em tặng nhau vào những ngày thật đặc biệt, kể cả ngày thường, không vì lý do gì đặc biệt. Em hay chê anh “ngốc thế không biết” và “đồ đáng ghét nhất quả đất”. Từ lúc quen em anh như trẻ thơ, vui vẻ hơn. Em từng nói những gì anh làm khiến em thực sự cảm động và trân quý. Mỗi lần em sang nhà, anh thường tự tay chuẩn bị những món “tủ” dành cho em – những món mà em vẫn chê lúc chua quá, lúc mặn quá.

Trước khi anh đi học xa nhà, chúng ta đều nhận được những lời khuyên mà đa số là về sự chia ly của những cặp đôi khi có một trong hai người đi du học. Chúng ta hẹn ước với nhau biết bao dự định cho tương lai hai đứa, mặc cho những lời khuyên can ấy. Anh hẹn ước sẽ trở về với tấm bằng đỏ, bớt mập hơn và trả lại kiểu tóc cũ mà em vẫn thích. Còn em hứa sẽ cố gắng thật nhiều để anh yên tâm học tập, chờ anh trở về.

Khoảng thời gian học tập bên xứ người đã có những biến cố vui buồn mà chúng ta chưa lường trước được. Anh thường bận rộn với những bài luận và hoà nhập cuộc sống, còn em vất vả với việc bắt nhịp công việc. Những dòng nhật ký anh viết cho em cứ thế dài hơn, nó chất chứa cả nỗi buồn và sự cô đơn nơi xứ người. Thời gian và khoảng cách xa nhau khiến chúng ta không hiểu và cảm thông cho nhau nhiều như trước dù vẫn liên lạc, dành cho nhau tình cảm yêu thương.

Anh thật ngốc khi vẫn nghĩ em còn dành tình cảm cho mối tình đầu của em, còn em thì thấy thật khó khăn khi lúc cần anh nhất lại là lúc anh ở nơi xa. Tối qua chúng ta đã có một buổi nói chuyện dài không dự định trước sẽ nói điều gì. Lúc căng thẳng ấy em đã nói lời chia xa và nói anh đừng hy vọng gì nữa. Tâm trí anh rối bời và em cũng không cho anh thêm cơ hội giãi bày hơn nữa. Còn bao hẹn ước, bao dự định cho tương lai, biết bao kỷ niệm chúng ta đã có, em đành lòng nói lời chia xa vội vàng vậy sao em?

Có thể bài viết này em sẽ không bao giờ đọc được nhưng anh chỉ muốn nói một điều: Anh vẫn dõi theo bước đường em đi dù bằng cách này hay cách khác. Anh sẽ không bỏ cuộc vì đã “tìm được người anh thương nhất”, trừ khi em tìm được một bờ vai để dựa vào. Anh vẫn ngốc như thế phải không em?

LL