Bác sĩ hư hỏng, anh buông tôi ra (truyện full) – Hạ Nhược Vũ – Chương 35
Bác sĩ đặt ống nghe xuống và nói:
“Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là nhịp tim
không đều mà thôi.”
“Du Hải, em xin lỗi, em đã làm mất thời
gian làm việc của anh” Lục Khánh Huyền
nhìn anh bằng vẻ mặt áy náy, trên gương mặt
nhỏ nhắn tái nhợt của cô ta hiện lên vẻ điềm
đạm đáng yêu.
Chỉ cần là đàn ông thì ai nhìn vào cũng
cảm thấy mềm lòng.
“Anh sẽ bảo y tá đưa em đi nghỉ ngơi một
chút, đợi sau khi cơ thể của em khỏe rồi thì
trở về đi.” Đôi mắt của Mạc Du Hải rất thâm
trầm, giọng điệu bình tĩnh khiến người khác
không thể nghe ra được cảm xúc chân thật
của anh.
Lục Khánh Huyền thấy anh sắp rời đi, cô
†a không nhịn được mà gọi anh lại: “Du Hải,
anh đang lo lắng cho cô gái đó sao?”
“Cô ấy bị thương, anh lại là bác sĩ, anh
không thể cứ ngồi nhìn mà không quan tâm.”
Bước chân của Mạc Du Hải hơi dừng lại, sau
khi nói xong, anh bỏ đi mà không hề quay
đầu lại.
Lục Khánh Huyền siết chặt lồng ngực, cô
†a nhìn theo bóng lưng của người đàn ông
đang rời đi, đột nhiên cảm thấy đau nhói nơi
trái tim.
Du Hải, anh là bác sĩ, nhưng cũng chỉ là
một bác sĩ phụ khoa mà thôi!
Nếu so sánh với người phụ nữ kia thì thật
sự khác nhau sao?
Ở bên kia, Hạ Nhược Vũ bám vào cái ghế
Advertisement
bên dưới, vẻ mặt méo mó: “Bác sĩ, anh không
thể tốt bụng mà tiêm cho tôi một liều thuốc
†ê sao?”
Khử trùng thực sự rất đau đớn!
“Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi,
không cần tiêm thuốc tê.” Bác sĩ nói với vẻ
mặt bình tĩnh.
Từ nhỏ cô đã sợ đau, chút đau đớn này
đã tương đương với việc lấy mạng của cô rồi:
“Tôi không muốn khử trùng nữa, tôi muốn về.”
“Về cũng được, đợi đến khi vết thương bị
nhiễm trùng rồi mọc mủ, tôi hy vọng cô cũng
có thể nói như vậy.” Bác sĩ dừng động tác
trên tay lại.
Hạ Nhược Vũ lại thầm gào thét trong
lòng, bác sĩ, anh cứ khăng khăng như thế này
thì vui lắm sao?
Cuối cùng, cô vẫn nói với giọng mềm mại
yếu ớt: “Bác sĩ, anh cứ tiếp tục đi.”
Mạc Du Hải vội vàng chạy tới khoa nội
thì nhìn thấy Hạ Nhược Vũ đang ngả người
lên mặt ghế với dáng vẻ nửa sống nửa chết,
Advertisement
trên gương mặt nhỏ nhắn chảy đầy mồ hôi,
tựa như vừa trải qua một trận hành hạ đau
đớn nào đó, lông mày của anh không khỏi
nhăn lại: ‘”Duy Nam, cô ấy không sao chứ.”
“Không chết được đâu.” Vị bác sĩ gầy gò
này là Kiều Duy Nam, bạn thân của Mạc Du
Hải, sau khi trả lời xong anh ta mới phát hiện
ra có điều gì đó không đúng.
“Du Hải, sao cậu không ở yên trong khoa
phụ khoa mà chạy sang đây làm gì vậy?”
“Không sao đâu.” Sau khi nghe thấy anh
†a nói Hạ Nhược Vũ không sao, vẻ lo lắng
trên gương mặt của Mạc Du Hải hoàn toàn
thay đổi, anh nhàn nhã kéo một cái ghế, sau
đó ngồi trước mặt Hạ Nhược Vũ, thưởng
thức vẻ mặt buồn cười của cô.
Kiều Duy Nam vẫn chưa phát hiện ra
người phụ nữ mà ngày hôm qua anh ta đã
gặp trong quán bar chính là Hạ Nhược Vũ,
anh ta vừa khử trùng cho cô, vừa thoải mái
trò chuyện: “Đúng rồi, hôm qua cậu vẫn chưa
nói cho tôi biết cậu và cô gái xinh đẹp kia có
quan hệ như thế nào đâu.”
“Có quan hệ gì?” Mạc Du Hải liếc mắt
nhìn vẻ mặt mất tự nhiên của người phụ nữ,
sau đó nhàn nhạt nói: “Bạn giường.”
“Mẹ kiếp, quả nhiên bị cậu nhanh tay
cướp mất rồi, rõ ràng tôi để ý cô ấy trước cơ
mài!” Kiều Duy Nam còn nắm chặt cổ tay
ngay tại chỗ.
Này Bác Sĩ Hư Hồng, Em Yêu Anh
Sắc mặt của Hạ Nhược Vũ và Mạc Du
Hải đều đen lại như đáy nồi.
Người đầu tiên thì không nói nên lời,
người thứ hai thì tức giận, dù sao thì đối
tượng được để mắt trong miệng bạn thân lại
chính là vợ trên danh nghĩa của anh!
“Bác sĩ, phiền anh chú ý hình tượng của
mình được không!” Hạ Nhược Vũ không thể
nhịn được nữa nên nói một câu như vậy, tuy
nhiên cô cũng không ngờ rằng tên bác sĩ vô
lương tâm ngày hôm qua cũng có mặt ở đây.
Anh ta còn là bạn của Mạc Du Hải.
Kiều Duy Nam còn chưa quan sát bệnh
nhân trước mặt mình một cách nghiêm túc,
nhưng khi ngẩng đầu, anh ta mới phát hiện ra
rằng người đang đứng trước mặt mình là
một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thái độ
của anh ta lập tức thay đổi, khác hoàn toàn
so với lúc trước.
“Người đẹp, nhất định cô không được
hiểu lầm, thật ra tôi là một người đàn ông
năm tốt đúng tiêu chuẩn, tuyệt đối không
giống kẻ mặt người dạ thú bên cạnh cô chút
nào đâu.”
“Vậy cũng được, trông bác sĩ còn ngay
thẳng thật thà hơn anh ta rất nhiều.” Hạ
Nhược Vũ còn rất vui vẻ phối hợp với Kiều
Duy Nam để tổn thương Mạc Du Hải.
Kiều Duy Nam tưởng rằng mình đã gặp
được người có cùng lý tưởng, anh ta vô cùng
kích động: “Quả nhiên người đẹp có con mắt
rất tỉnh tường.”
Ngày xưa, lúc mấy người phụ nữ kia nhìn
thấy bạn của anh ta thì đều gạt thẳng anh ta
sang một bên, dù sao đi nữa thì anh ta cũng
là một người đàn ông tuấn tú, rốt cuộc thì
hôm nay cũng có một người đẹp biết phân
biệt hàng tốt hàng xấu xuất hiện rồi.
Hơn nữa trông cô hơi quen mắt…
Mạc Du Hải nhìn hai người đang anh một
câu tôi một câu, nói chuyện với nhau vô cùng
vui vẻ, khóe miệng bất giác giật giật: ‘Đây chỉ
là một miệng vết thương nhỏ mà thôi, cậu
còn định xử lý mất bao lâu đây.”
“Cậu quan tâm tôi xử lý bao lâu làm gì? Ở
đây không có chuyện của cậu đâu, cậu mau
quay lại khoa phụ khoa của cậu đi.” Kiều Duy
Nam ngại rằng anh sẽ làm phiền mình tán
gái, cho nên nói vậy để đuổi anh đi.
Hạ Nhược Vũ liếc nhìn anh bằng vẻ khiêu
khích, tựa như đang nói đáng đời, ai kêu anh
xem câu chuyện cười của tôi.
“Sao có thể như vậy được…”
Cô nhìn thấy nụ cười vô cùng xấu xa trên
khóe miệng của người đàn ông, trong lòng
thầm gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô còn
chưa kịp ngăn lại thì thấy anh dang cánh tay
dài ra ôm cô vào lòng, sau đó nói với giọng
điệu thân mật: “Nhưng mà cô ấy là vợ của
tôi!”
“Cái gì?” Vẻ mặt của Kiều Duy Nam vô
cùng sửng sốt và khiếp sợ, miếng bông khử
trùng trong tay anh ta đã rơi xuống mặt đất
từ lúc nào không hay.
Sau khi Mạc Du Hải nói xong, ngay cả
chính bản thân anh cũng cảm thấy giật mình,
nếu là trước đây thì anh tuyệt đối không bao
giờ nói ra mấy câu giận dỗi như thế này,
nhưng trong lòng Mạc Du Hải cũng không hề
cảm thấy hối hận, lại còn có chút đắc mà
anh không hiểu nổi.
“Cậu không nghe lầm đâu, tôi đã kết hôn
“Không, không phải chứ, cậu thật sự đã
kết hôn rồi sao? Nhưng tại sao tôi lại không
nhận được thiệp mời?” Kiều Duy Nam vẫn
chưa thể tiêu hóa được chuyện này.
Anh không định giải thích gì nhiều: “Cậu
chỉ cần biết như vậy là được rồi.”
Kiều Duy Nam bất giác thốt lên: ‘Cậu đã
kết hôn rồi, còn Lục Khánh Huyền phải làm
sao bây giờ!”
Bầu không khí đột nhiên trở nên có hơi
kỳ lạ.
Anh ta cũng cảm thấy hơi hối hận vì sự
kích động của mình: “Vậy thì sao, hai người
thích hợp với nhau thì tôi cũng chẳng có ý
kiến gì hết.”
Hạ Nhược Vũ không hề tỏ ra vui vẻ gì cả,
vẻ mặt của cô vẫn như bình thường, cô nói:
“Anh nói Lục Khánh Huyền đó hả, lúc nãy tôi
vừa gặp cô ấy, quả thực rất xinh đẹp, rất hợp
với bác sĩ Du Hải.”
Thái độ bình tĩnh như thế này là tình
huống gì đây? Kiều Duy Nam không biết nên
nói gì, anh ta hỏi bằng giọng điệu thăm dò:
“Cô không ghen à?”
“Tại sao tôi phải ghen?” Hạ Nhược Vũ hỏi
ngược lại.
Đúng vậy, tại sao cô phải ghen chứ?
Chẳng qua bọn họ chỉ kết hôn theo hiệp ước
mà thôi.
Kiều Duy Nam giơ ngón tay cái lên với
cô: “Quả là khoan dung độ lượng!”
Tựa như cô vừa nghe được tin bạn mình
hẹn qua đêm với người phụ nữ khác cũng
không hề có cảm giác gì, chẳng lẽ hai người
bọn họ chỉ là kết hôn giả thôi sao?
Tại sao anh ta vẫn cảm thấy không thể
hiểu nổi thế này.
Cô nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng
trắng đều tăm tắp: “Cảm ơn anh đã khen.”
Sắc mặt của Mạc Du Hải phút chốc trở
nên u ám, nhưng anh che dấu vô cùng tốt,
không người nào có thể nhận ra: “Nói linh
tỉnh xong rồi thì mau xử lý cho xong đi.”
“Sắp xong rồi, về nhà đừng đụng vào
nước, nhớ bôi thuốc cả sáng và tối, không
được ăn đồ chua cay, một tuần nữa sẽ khỏi
thôi.” Kiều Duy Nam kê một ít thuốc.
Mạc Du Hải ung dung ôm lấy người phụ
nữ đang ngồi trên ghế, giọng nói vô cũng
thản nhiên: “Mang thuốc tới chỗ của tôi.”
.. Kiều Duy Nam nhìn người đàn ông
ôm người phụ nữ bỏ đi một cách thản nhiên.
Anh ta đâu phải chân chạy vặt chứ!
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn cam chịu số
phận của mình mà đưa thuốc tới.
Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Nhược Vũ hỏi:
“Chẳng phải anh muốn giữ bí mật về chuyện
kết hôn sao, sao còn nói cho anh ta biết?”
“Duy Nam sẽ không nói lung tung đâu.”
Mạc Du Hải nhìn con đường phía trước.
Hạ Nhược Vũ trả lời một cách uể oải: “Ồ.”
Cô không hề hỏi một câu nào về chuyện
eyJpdiI6ImsyazdCa2RQa1dLb21DK2ZmNVB5M0E9PSIsInZhbHVlIjoiTXh4VEJJclNwMUIyaE1QdUZlZzJEYVZOcnFlcXFcL0RtTEV3Y3pFTmI4ZTFIM2xZcDlsRUsxUVU2eTlITE0zXC9QIiwibWFjIjoiMDgxNzFiYzA4ZTE1N2JiMjU0Y2UwYTYzM2FjZjhiZmE5MDEzYjNmNjY3YTZjMWEyMWZhMTRkZDZmMjk2NjRiMCJ9
eyJpdiI6ImpHRldQT2p3WE4xSCtcL3VaNGtJMTVRPT0iLCJ2YWx1ZSI6InhxTlhPUlpzakJIT01XWmZEaEIwbE1BanVpUFwveHl3RHVuYUxRRlRwRUgxU2loUWdhQUdkTnFjQUY3dlpRQVZqN1U2T3hNSEk5bm1LZEducG9TRUVUTXVXc3JWM1wvOWJqNjFIc3Fkbk5EenhiVjFHTW8rb05UVWtUNGpNWDRtY1kiLCJtYWMiOiI5NGFhZWJkZGI1YmJlODg5MzUzNDVlYTQ5NTdjZjFhNzU3YzkxMTMwNWYwNjIwNjQ5ZGRmMDQxNGRlNzA3OTAzIn0=
eyJpdiI6Inc3U0NOaVN0Y3lwT0F0emlIYng2VVE9PSIsInZhbHVlIjoiYndYbE52OXU3XC9XWmhEZ2VlS2lrbkFYUDRXXC9keUIyUnZ5YUpvOHREQzhzV1BVRVo0S3B2VkJPQkYrT3pNWGY1IiwibWFjIjoiMDU5NzBkNWY4ZmNhZTc4YzA4YmQzODAxM2QzYmM2YWM4YjQ3ZTk2NDFiNWEzNzNhNzkyNWY1MWMzYzkwZmFkYyJ9
eyJpdiI6Ikl5bitsb1Yzek40Mkd5cnlDWmZQXC93PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImxyeWpyeTNUbHJnS0toQ1VTdXVoQkZ5K1RBQ1NCTDE1QWlCXC80SDVTMkZZRnFaNlpiVmIxcEJodVpoM0hrWkZET2ZCcDI5cWZPRkY5a1B1TmpIUXQrSDVBSVlXZHN5UWozWlZ1MWlabnZyekViSVJaNlJsd0d1RDdiOExMdGg0UmRZN0RRYWhVaVQ3MHJoYUN6QVQwUHc9PSIsIm1hYyI6ImQwN2Y0MTIyMmEzOTc0MTk4YmZiN2JhZWViNjdhNGUyYzFjYWYyYTdjYjFiMmU2MzEzMDFkMThjNzIxM2M3NDEifQ==
eyJpdiI6IlFxUW5PTmp4OVpUVjZEYk05R1F0RVE9PSIsInZhbHVlIjoiODVcL25VZDYyaEs0a1ZmV2FOZktwSFVnWmM2c1Y0UnBKa05HdjcyTldSaGVRbUZha1VxZENoUFVqWGVScVM1c2giLCJtYWMiOiIxMTFkYTU1OWJmMWQzZDk1MmI4ZjU5MmQxZTkyZWY1NGIzNDk0MGFmZjA2MWE2MDYxYmVhNTZkM2ZhYjE5NzhiIn0=
eyJpdiI6Ijd3dHV5eXJORnJKZWZzdnNEQXJKU3c9PSIsInZhbHVlIjoiZ0dkNXk3UWpMaU9kZkcxOE9xb0tudG5ValA2eUVrZklhWHlUdEtqNnJ2MHMrWnBcL2xsUlVKdUpHdVI5clhzbUR0NFwvbzQwXC9BeTdudXpIdkJyQWdTSlBZM2k4RmdIK2s2R2dudTJaRUxDd2c9IiwibWFjIjoiODAzNTU2ZGYxOTI4YTFkMTNkY2E2ZGE5MDQwNjhiOTI5M2FiYjE5YTQyOTllY2VmNjQ5ZjBmMjA0NTQyODRmZSJ9
eyJpdiI6Ino5bE5ETjl2MDNmNUdIckNhNHNheUE9PSIsInZhbHVlIjoiS3FtQzlpY0RBU1hiMlp6d3pvN1FOSkpNVlR5YU1FXC9JcExTd3djY2hDaTRxTHVlZVB3aGZJbXBLXC9xbmNkQ0pRIiwibWFjIjoiMGE3Njc1ZDc2YTM2MzU5MDczYjg3ZGFiY2QzNDY0MGM4OTg0YzcxNzRjN2YyMWNiOWZjYWUzZTMwNGQyOTkxMyJ9
eyJpdiI6Im0rUmwzYmlFUWtUYTM0MnVSXC9GTzR3PT0iLCJ2YWx1ZSI6ImJESFwvN3Y0V20wR1FKMFFwM2pnYlwvNGJjRGJZZUdFcWZYTGdIMXlIc2dNaXAxQ3FHSXRBWjZjbXFPNUMxQXc5QklYVzkybU1sQ05WK25sQXdTRnJld2hNWFB4OGRHVXcwajdlRWlXUFFtdmg1RWorZVdPQWx5VkhrcG42cGFBQzF2TW5DaU5FQ3VKdVdIYWNCVTRtWFB0em42R1RoUHozdHRYTXBDWmhWOTJ3PSIsIm1hYyI6Ijg2ZDBhYThhZjU4NTQwZjMwZjU3MzljNzdhOTg0ZDIwODk2OWYyZDhkOTZkYWUyYzc4YmYyNzVmMmZmZTBjMmEifQ==
eyJpdiI6IkhZK3M5MkhsS2J5VnNndVNCaHpONFE9PSIsInZhbHVlIjoibGVFU1doZ0prbXJqZHZcL0VVRkk0czBtTVRtNUwxVTVWdnJmSzQ2bE5NXC9udFl2dVRrbVdiS1A3M0VJWjVrQlk3IiwibWFjIjoiNmMzZGZiYTllOThkMzBlNTVjNGU2ZDE1OTJkNzljM2U3YzUxMjY2ZGViMjVhYThkYjA2NjQ1YTM3YWM4YzQ4ZSJ9
eyJpdiI6IlBnVFREUkd3Yyt4SXBlWGwyZnRQR2c9PSIsInZhbHVlIjoiZEtiNUxleG1cL1paRjZrRUM3SncyTHA5VENNSUlreFE4RjVPeXkrWWJubzhlTE8wUWNXVElva0VmSXcrOWNoMzAyTUJKZG5oNW5ndXBBdXdGeUg0WFJGazhlWDY0cEx2QjNka1pwUXpQb09nPSIsIm1hYyI6ImMzMGU1NzQ5YWRjMmI5MjkzZDEwNmMzMmQ0YjgxNTM1OTljY2RiMGQ0MTJhZWMwZjhmNDhhYmZkNmFjYjBkZmQifQ==
Tại khoa tim mạch.Bác sĩ đặt ống nghe xuống và nói:“Không có chuyện gì lớn cả, chỉ là nhịp timkhông đều mà thôi.”“Du Hải, em xin lỗi, em đã làm mất thờigian làm việc của anh” Lục Khánh Huyềnnhìn anh bằng vẻ mặt áy náy, trên gương mặtnhỏ nhắn tái nhợt của cô ta hiện lên vẻ điềmđạm đáng yêu.Chỉ cần là đàn ông thì ai nhìn vào cũngcảm thấy mềm lòng.“Anh sẽ bảo y tá đưa em đi nghỉ ngơi mộtchút, đợi sau khi cơ thể của em khỏe rồi thìtrở về đi.” Đôi mắt của Mạc Du Hải rất thâmtrầm, giọng điệu bình tĩnh khiến người kháckhông thể nghe ra được cảm xúc chân thậtcủa anh.Lục Khánh Huyền thấy anh sắp rời đi, cô†a không nhịn được mà gọi anh lại: “Du Hải,anh đang lo lắng cho cô gái đó sao?”“Cô ấy bị thương, anh lại là bác sĩ, anhkhông thể cứ ngồi nhìn mà không quan tâm.”Bước chân của Mạc Du Hải hơi dừng lại, saukhi nói xong, anh bỏ đi mà không hề quayđầu lại.Lục Khánh Huyền siết chặt lồng ngực, cô†a nhìn theo bóng lưng của người đàn ôngđang rời đi, đột nhiên cảm thấy đau nhói nơitrái tim.Du Hải, anh là bác sĩ, nhưng cũng chỉ làmột bác sĩ phụ khoa mà thôi!Nếu so sánh với người phụ nữ kia thì thậtsự khác nhau sao?Ở bên kia, Hạ Nhược Vũ bám vào cái ghếbên dưới, vẻ mặt méo mó: “Bác sĩ, anh khôngthể tốt bụng mà tiêm cho tôi một liều thuốc†ê sao?”Khử trùng thực sự rất đau đớn!“Đây chỉ là vết thương nhỏ mà thôi,không cần tiêm thuốc tê.” Bác sĩ nói với vẻmặt bình tĩnh.Từ nhỏ cô đã sợ đau, chút đau đớn nàyđã tương đương với việc lấy mạng của cô rồi:“Tôi không muốn khử trùng nữa, tôi muốn về.”“Về cũng được, đợi đến khi vết thương bịnhiễm trùng rồi mọc mủ, tôi hy vọng cô cũngcó thể nói như vậy.” Bác sĩ dừng động táctrên tay lại.Hạ Nhược Vũ lại thầm gào thét tronglòng, bác sĩ, anh cứ khăng khăng như thế nàythì vui lắm sao?Cuối cùng, cô vẫn nói với giọng mềm mạiyếu ớt: “Bác sĩ, anh cứ tiếp tục đi.”Mạc Du Hải vội vàng chạy tới khoa nộithì nhìn thấy Hạ Nhược Vũ đang ngả ngườilên mặt ghế với dáng vẻ nửa sống nửa chết,trên gương mặt nhỏ nhắn chảy đầy mồ hôi,tựa như vừa trải qua một trận hành hạ đauđớn nào đó, lông mày của anh không khỏinhăn lại: ‘”Duy Nam, cô ấy không sao chứ.”“Không chết được đâu.” Vị bác sĩ gầy gònày là Kiều Duy Nam, bạn thân của Mạc DuHải, sau khi trả lời xong anh ta mới phát hiệnra có điều gì đó không đúng.“Du Hải, sao cậu không ở yên trong khoaphụ khoa mà chạy sang đây làm gì vậy?”“Không sao đâu.” Sau khi nghe thấy anh†a nói Hạ Nhược Vũ không sao, vẻ lo lắngtrên gương mặt của Mạc Du Hải hoàn toànthay đổi, anh nhàn nhã kéo một cái ghế, sauđó ngồi trước mặt Hạ Nhược Vũ, thưởngthức vẻ mặt buồn cười của cô.Kiều Duy Nam vẫn chưa phát hiện rangười phụ nữ mà ngày hôm qua anh ta đãgặp trong quán bar chính là Hạ Nhược Vũ,anh ta vừa khử trùng cho cô, vừa thoải máitrò chuyện: “Đúng rồi, hôm qua cậu vẫn chưanói cho tôi biết cậu và cô gái xinh đẹp kia cóquan hệ như thế nào đâu.”“Có quan hệ gì?” Mạc Du Hải liếc mắtnhìn vẻ mặt mất tự nhiên của người phụ nữ,sau đó nhàn nhạt nói: “Bạn giường.”“Mẹ kiếp, quả nhiên bị cậu nhanh taycướp mất rồi, rõ ràng tôi để ý cô ấy trước cơmài!” Kiều Duy Nam còn nắm chặt cổ tayngay tại chỗ.Này Bác Sĩ Hư Hồng, Em Yêu AnhSắc mặt của Hạ Nhược Vũ và Mạc DuHải đều đen lại như đáy nồi.Người đầu tiên thì không nói nên lời,người thứ hai thì tức giận, dù sao thì đốitượng được để mắt trong miệng bạn thân lạichính là vợ trên danh nghĩa của anh!“Bác sĩ, phiền anh chú ý hình tượng củamình được không!” Hạ Nhược Vũ không thểnhịn được nữa nên nói một câu như vậy, tuynhiên cô cũng không ngờ rằng tên bác sĩ vôlương tâm ngày hôm qua cũng có mặt ở đây.Anh ta còn là bạn của Mạc Du Hải.Kiều Duy Nam còn chưa quan sát bệnhnhân trước mặt mình một cách nghiêm túc,nhưng khi ngẩng đầu, anh ta mới phát hiện rarằng người đang đứng trước mặt mình làmột người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, thái độcủa anh ta lập tức thay đổi, khác hoàn toànso với lúc trước.“Người đẹp, nhất định cô không đượchiểu lầm, thật ra tôi là một người đàn ôngnăm tốt đúng tiêu chuẩn, tuyệt đối khônggiống kẻ mặt người dạ thú bên cạnh cô chútnào đâu.”“Vậy cũng được, trông bác sĩ còn ngaythẳng thật thà hơn anh ta rất nhiều.” HạNhược Vũ còn rất vui vẻ phối hợp với KiềuDuy Nam để tổn thương Mạc Du Hải.Kiều Duy Nam tưởng rằng mình đã gặpđược người có cùng lý tưởng, anh ta vô cùngkích động: “Quả nhiên người đẹp có con mắtrất tỉnh tường.”Ngày xưa, lúc mấy người phụ nữ kia nhìnthấy bạn của anh ta thì đều gạt thẳng anh tasang một bên, dù sao đi nữa thì anh ta cũnglà một người đàn ông tuấn tú, rốt cuộc thìhôm nay cũng có một người đẹp biết phânbiệt hàng tốt hàng xấu xuất hiện rồi.Hơn nữa trông cô hơi quen mắt…Mạc Du Hải nhìn hai người đang anh mộtcâu tôi một câu, nói chuyện với nhau vô cùngvui vẻ, khóe miệng bất giác giật giật: ‘Đây chỉlà một miệng vết thương nhỏ mà thôi, cậucòn định xử lý mất bao lâu đây.”“Cậu quan tâm tôi xử lý bao lâu làm gì? Ởđây không có chuyện của cậu đâu, cậu mauquay lại khoa phụ khoa của cậu đi.” Kiều DuyNam ngại rằng anh sẽ làm phiền mình tángái, cho nên nói vậy để đuổi anh đi.Hạ Nhược Vũ liếc nhìn anh bằng vẻ khiêukhích, tựa như đang nói đáng đời, ai kêu anhxem câu chuyện cười của tôi.“Sao có thể như vậy được…”Cô nhìn thấy nụ cười vô cùng xấu xa trênkhóe miệng của người đàn ông, trong lòngthầm gióng lên hồi chuông cảnh báo, cô cònchưa kịp ngăn lại thì thấy anh dang cánh taydài ra ôm cô vào lòng, sau đó nói với giọngđiệu thân mật: “Nhưng mà cô ấy là vợ củatôi!”“Cái gì?” Vẻ mặt của Kiều Duy Nam vôcùng sửng sốt và khiếp sợ, miếng bông khửtrùng trong tay anh ta đã rơi xuống mặt đấttừ lúc nào không hay.Sau khi Mạc Du Hải nói xong, ngay cảchính bản thân anh cũng cảm thấy giật mình,nếu là trước đây thì anh tuyệt đối không baogiờ nói ra mấy câu giận dỗi như thế này,nhưng trong lòng Mạc Du Hải cũng không hềcảm thấy hối hận, lại còn có chút đắc màanh không hiểu nổi.“Cậu không nghe lầm đâu, tôi đã kết hôn“Không, không phải chứ, cậu thật sự đãkết hôn rồi sao? Nhưng tại sao tôi lại khôngnhận được thiệp mời?” Kiều Duy Nam vẫnchưa thể tiêu hóa được chuyện này.Anh không định giải thích gì nhiều: “Cậuchỉ cần biết như vậy là được rồi.”Kiều Duy Nam bất giác thốt lên: ‘Cậu đãkết hôn rồi, còn Lục Khánh Huyền phải làmsao bây giờ!”Bầu không khí đột nhiên trở nên có hơikỳ lạ.Anh ta cũng cảm thấy hơi hối hận vì sựkích động của mình: “Vậy thì sao, hai ngườithích hợp với nhau thì tôi cũng chẳng có ýkiến gì hết.”Hạ Nhược Vũ không hề tỏ ra vui vẻ gì cả,vẻ mặt của cô vẫn như bình thường, cô nói:“Anh nói Lục Khánh Huyền đó hả, lúc nãy tôivừa gặp cô ấy, quả thực rất xinh đẹp, rất hợpvới bác sĩ Du Hải.”Thái độ bình tĩnh như thế này là tìnhhuống gì đây? Kiều Duy Nam không biết nênnói gì, anh ta hỏi bằng giọng điệu thăm dò:“Cô không ghen à?”“Tại sao tôi phải ghen?” Hạ Nhược Vũ hỏingược lại.Đúng vậy, tại sao cô phải ghen chứ?Chẳng qua bọn họ chỉ kết hôn theo hiệp ướcmà thôi.Kiều Duy Nam giơ ngón tay cái lên vớicô: “Quả là khoan dung độ lượng!”Tựa như cô vừa nghe được tin bạn mìnhhẹn qua đêm với người phụ nữ khác cũngkhông hề có cảm giác gì, chẳng lẽ hai ngườibọn họ chỉ là kết hôn giả thôi sao?Tại sao anh ta vẫn cảm thấy không thểhiểu nổi thế này.Cô nhếch môi nở nụ cười, lộ ra hàm răngtrắng đều tăm tắp: “Cảm ơn anh đã khen.”Sắc mặt của Mạc Du Hải phút chốc trởnên u ám, nhưng anh che dấu vô cùng tốt,không người nào có thể nhận ra: “Nói linhtỉnh xong rồi thì mau xử lý cho xong đi.”“Sắp xong rồi, về nhà đừng đụng vàonước, nhớ bôi thuốc cả sáng và tối, khôngđược ăn đồ chua cay, một tuần nữa sẽ khỏithôi.” Kiều Duy Nam kê một ít thuốc.Mạc Du Hải ung dung ôm lấy người phụnữ đang ngồi trên ghế, giọng nói vô cũngthản nhiên: “Mang thuốc tới chỗ của tôi.”.. Kiều Duy Nam nhìn người đàn ôngôm người phụ nữ bỏ đi một cách thản nhiên.Anh ta đâu phải chân chạy vặt chứ!Nhưng cuối cùng anh ta vẫn cam chịu sốphận của mình mà đưa thuốc tới.Ra khỏi phòng bệnh, Hạ Nhược Vũ hỏi:“Chẳng phải anh muốn giữ bí mật về chuyệnkết hôn sao, sao còn nói cho anh ta biết?”“Duy Nam sẽ không nói lung tung đâu.”Mạc Du Hải nhìn con đường phía trước.Hạ Nhược Vũ trả lời một cách uể oải: “Ồ.”Cô không hề hỏi một câu nào về chuyện