Bác sĩ Bạch đã lâu không gặp

Dđlqđ

Tác giả: Mại Tỳ Sương Tiểu Hoán Hùng

Thể loại: Hiện đại, trùng sinh, thầm yêu. HE.

Độ dài: 61 chương +3 nt

Nvc: Bạch Tín Vũ x An Ninh

VL, 181027, 23:43

Mở đầu truyện là 2 chương lảm nhảm về cái sự trọng sinh của bạn gái An Ninh. Không biết có phải do mình khó tính không, nhưng đoạn thấy thật sự nhảm. Đánh dấu 1 điểm trừ. Thật ra trừ 1 phần là do t thấy đoạn đó hơi lủng củng, trẻ con, không biết do editor hay do tác giả nữa.

Bạn gái An Ninh vô tình được trọng sinh trong khi kiếp trước bạn ấy bị máu trắng và tự quyết định tự tử. (Đoạn này t đã thấy nó vô cùng không hợp lý rồi. Thứ nhất, lý do chết là tự tử, tức là vạn ấy chả hề muốn sống thêm, hơn nữa, chết vì tự tử, theo t được biết, khi xuống âm phủ lại chả bị tra tấn đủ trò rồi phạt cực nặng ấy chứ lại được phẩy cái quay về thế á??? Thứ 2, trên đời này không bán thuốc hối hận, t tin là âm phủ cũng không bán đâu, vậy nên cái cơ hội này nên dành cho người khác thì hơn).

Ừ, lần này được sống lại, An Ninh đã hiểu chuyện hơn, biết quý trọng cơ thể hơn và được cứu sống một cách kỳ diệu. Trong quá trình này, cô bé gặp Bạch thiên thần và ngay lập tức, đổ anh cái rụp. Sau đó, ngày tái khám cuối cùng, cô bé 16 tuổi ngây ngô ấy đến cảm ơn, Bạch thiên thần với đống lời hoa mỹ. Bạch thiên thần lúc này đang đau buồn vì cái chết của em trai (đọc đến đoạn này t luôn nghĩ, có lẽ An Ninh sống lại nên cậu bé ấy mới phải ra đi, giống như sự cần bằng trong chuỗi thức ăn ấy, đâu phải nói bỏ là bỏ được) lại tưởng cô bé tỏ tình với mình nên ngay lập tức Bạch Thiên Thần biến thành Bạch ác quỷ. Đoạn này, t vẫn chưa thấy thương cảm gì cho nữ chính, chắc t khô khan quá.

Rồi đùng cái qua 4 năm, hơi ảo đi, 20 tuổi mà như bà cô già thế á??? Y bên TQ chỉ học có 4 năm??? T chả thấy có gì để hận ở đây, cùng lắm là tránh xa, là không tiếp xúc là được. Thế nên lúc này cô bé hoạt bát yêu đời đã biến thành một ngự tỷ An Ninh lạnh nhạt, thanh cao, mồm miệng chả thua ai với cái kiểu rất ư là bộc trực. Đôi khi t phải dừng lại để nhắc mình, ừ, cô ấy là con nhà nghèo, đến tiền học phí còn do Bạch ác quỷ đóng hộ mà. T vốn thích kiểu bình đạm, mà lúc này t vẫn không thể thích nữ chính nổi.

Và vi diệu là, nam chính thế mà lại yêu thầm nữ chính, cái lý do yêu nó mờ nhạt vãi lều, t tự động cho qua. Vì yêu thầm nên anh dùng 4 năm âm thầm để rèn dũa cô, đến tận khi người ta đi thực tập rồi vẫn chưa dừng. Rồi thì anh tính kế, đưa con nhà người ta vào tròng, từng bước ăn cô gái nhỏ từ trong ra ngoài, từ trên xuống dưới. Thế rồi, người có tình bao giờ chẳng về với nhau, hai đứa yêu nhau nhanh kinh khủng, t vẫn muốn tác giả khai thác thêm, nhưng có vẻ nếu khai thác thêm thì tác giả cũng đã bỏ hết vốn mất rồi.

Đến đây, t bắt đầu thích các nhân vật trong truyện. Thế nhưng, t lại gặp phải một vấn đề khác. Lúc mới yêu, truyện có H, H chính là lược bỏ 2800 chữ, không thì là, [nội dung đoạn này đã bị chăn che lại], thực sự đáng yêu hết mức, tần suất sử dụng phải nhiều như tiếng gọi món trong hàng mỳ gia truyền luôn ấy, mỗi lần đọc tới, t đều cười khúc khích vì t thấy nó khá tinh tế. Thế nhưng, sau chương ấy, cái gì thế này, bác sĩ Bạch động dục mọi lúc mọi nơi, 28, 29 năm cấm dục (ô, thế là loli x đại thúc à? Cơ mà sao bảo năm cuối còn gặp ở thư viện mà nhể???). H tần suất dày như như dệt vải cơ mà Bạch Tín Vũ lại không muốn An Ninh mang thai, rồi suốt ngày lo lắng An Ninh bỏ mình, t cứ tưởng là bí mật gì to lớn lắm. Thế là tò mò.

Vầng, cái độ phúc hắc + tự sướng của bác sĩ Bạch nó phải ở level thần rồi đấy:

“Mình nghĩ về sau mình không cần rượu nữa.”

“Cô ấy thích cậu?”

“Không thích.”

“Cho nên cậu đơn phương tạm biệt cậu sống độc thân sao?”

“Không thích thì sẽ nghĩ biện pháp để cô ấy thích.”

“Rất nhanh sao? Mình đã chờ đủ lâu rồi.”

Thế nhưng bác sĩ Bạch cũng đáng thương cực kỳ.

Anh nói:

“Anh không có cha mẹ, không có em trai, không có người thân, anh chỉ có em thôi. Nếu như có một ngày em rời bỏ anh, vậy thì anh chẳng còn gì cả!”

T cực thích một câu mà La Dao nói với An Ninh trong ngày cuối cùng làm việc cùng nhau.

“An Ninh, trong cuộc đời không tính là dài của chúng ta đều sẽ gặp phải một chút chuyện như vậy. Nó xảy ra quá nhanh, khiến chúng ta không kịp ứng phó, chúng ta không muốn tin tưởng, chúng ta sợ hãi, khủng hoảng, và hơn hết là chúng ta lại cảm thấy không xác định đối với tương lai.” La Dao vỗ nhè nhẹ lưng của cô, dịu dàng giống như đối xử với em gái của mình: “Kiên cường lên một chút, đừng để những chuyện kia đánh bại.”

Rất hay, nhưng để làm được, ai dám khẳng định, mình có thể?

Thực sự, t rất tiếc cho Trần Hoan, chẳng hiểu sao tác giả lại biến cô ấy thành một người như thế? Để kéo dài câu truyện à? Hay định tạo sự gay cấn?

Những tưởng đến đây là cuộc sống hạnh phúc, mỹ mãn rồi. Thế mà, zồi ôii, tác giả thả ngay một bể máu chó, dồn dập liên tục như kiểu bù lại cho phần chậm nhiệt lúc đầu ấy. Nhưng mà t đã khóc, khóc cho một Lâm Khai Dương, khóc cho chị La Dao, khóc cho Bạch Tín Vũ, nhưng lại không thể khóc cho mẹ con An Ninh.

Bí mật của Bạch Tín Vũ vỡ lở, mà bí mật thì, t chỉ dám dùng 1 câu “ờ hờ” thôi, vì nó bí mật quá. T chả thấy có gì quá đáng đến cái mức “run rẩy, chạy vọt đi” cả. Cũng chẳng thể khiến hận thù đến mức mặt cũng không muốn nhìn. Dù gì, quyết định chính vẫn là Bạch Tín Vũ anh cơ mà, oán giận gì người ta?

Cú phốt cuối cùng, cái nhà sau lưng Bạch Tín Vũ đổ nhưng may thay An Ninh mà anh dùng tuỷ dùng tình để đổi về đã kịp ra tay cứu anh (đoạn này là đoạn t thích nữ chính nhất) rồi cô ấy sống thực vật cả năm trời.

Kết HE, mà chả hiểu sao, khi đọc truyện, t luôn cầu cho bác sĩ Bạch yêu người khác đi, có lẽ do t hơi phiến diện mất rồi. Chết thật, sao cứ như t đang ném đá thế này 😥

Advertisement

Share this:

Thích bài này:

Thích

Đang tải…