ANH YÊU EM NHIỀU LẮM!
Bao năm trôi qua anh vẫn yêu em
Dù chuyện tình mình giờ đi xa lắm
Và trái tim không thuộc về anh
Đêm đêm nằm mơ anh trông thấy em
Như vúốt ve môi mềm được thấy ta luôn gần nhau
Nhưng hôm nay em đã đi rất xa
Để lại một mình anh ôm thương nhớ
Và tiếc thương khi ta gần nhau
Anh biết giờ đây mình không thể trở lại bên nhau
Thì xin những giấc mơ thôi đừng về đừng mang hơi ấm của ngày tháng qua
Vì trái tim anh yêu em nhiều lắm
Hạnh phúc bên em không thể nào quên
Vì anh đã quá vô tâm người ơi
Để hạnh phúc mới đánh rơi
Người hãy thứ tha cho anh lần nữa
Cuộc sống cho em mang thêm buồn đau
Và anh xin chúc em luôn được vui
Cùng người yêu tốt với em trong cuộc đời hôm nay
Mình viết cái entry này không phải để PR cho ca sĩ _ nhạc sĩ Sỹ Luân mà chỉ vì muốn viết về một người bạn đã quen, từng quen và bây giờ còn quen.
Đầu tiên là giận lắm đó nha! giận Sỹ Luân dám lừa mình về cái tội khai man tuổi tác với mình. Hihi. Chả là năm 2001, năm đó mình 21 tuổi, sinh hoạt tại câu lạc bộ Người dẫn chương trình của Cung Văn hóa Lao Động, còn Sỹ Luân lúc ấy chỉ mới tập tành sáng tác, còn lập nhóm chập chững đi hát (nhóm 4 người toàn là các bạn sinh viên, mà Sỹ Luân thì lúc đó mới sáng tác được bài Áo dài ơi! và Mắt nai Cha Cha Cha cho nhóm hát thôi) và lúc ấy thì Sỹ Luân sinh hoạt tại Câu lạc bộ Giọng ca trẻ cũng của Cung văn hóa Lao Động. Năm ấy, hàng quý các CLB, Đội nhóm sinh hoạt tại Cung văn hóa Lao động phải xây dựng một chương trình để biểu diễn phục vụ bà con lao động vào sáng chủ nhật tuần cuối tháng trong quý. Quý đó là đến CLB NDCT của mình kết hợp với CLB Giọng ca trẻ của Sỹ Luân cùng làm một chương trình văn nghệ phục vụ bà con lao động. Thời gian tập tành, chuẩn bị cả tháng trời cho chương trình. Và chương trình năm đó bốc thăm trúng mình và má Liên _ một hội viên lớn tuồi của CLB phải phụ trách công tác biên tập và dàn dựng nữa chứ. Thế là mình phải kết hợp với bên CLB GCT của Sỹ Luân để liên hệ bài hát, kết cấu chương trình, biên tập lời dẫn, sắp xếp tiết mục v.v… cũng mến mến anh chàng có tài và năng động này. Thấy mặt anh ta cũng lớn lớn mình cũng lịch sự kêu bằng “anh” … Sỹ Luân cũng hỏi chính xác năm sinh của mình là bao nhiêu để tiện việc xưng hô. mình bảo, mình sinh năm 1980, xong mình hỏi Sỹ Luân sinh năm bao nhiêu? Anh ta bảo là sinh năm 1979, lớn hơn mình 1 tuổi thì mình phải gọi bằng anh rồi. Không lăn tăn gì nữa.
Cả tháng trời tập tành, chuẩn bị cho chương trình biểu diễn, hỏi ra mới biết cả hai gần nhà nhau. Cùng nằm trên con đường Hòa Hưng dẫn vào ngôi Khám Lớn Chí Hòa. Nhà anh ấy ở đầu đường, còn nhà mình ở cuối đường. Mà con đường Hòa Hưng dài có gần 1km chứ đâu xa. Và cùng phía chung phường nữa chứ. Khà …Khà… vậy mà không biết nhau để lên tuốt trên câu lạc bộ của Thành phố sinh hoạt mới biết là 2 đứa gần nhà. Rồi có những ngày tập xong về rủ nhau đi ăn mì xào dòn… ngồi ở quán lề đường, gặp người hành khất xin ăn, mình muốn cho lắm nhưng cái lệ của những người làm nghệ thuật là không được phép cho ăn xin, ăn mày nên mình giả bộ ngó lơ, lắc đầu dù trong lòng cũng xót xa lắm. Và Sỹ Luân cũng biết cái lệ đó đối với những người làm nghệ thuật, làm sân khấu nên cũng chua xót lắc đầu không dám cho tiền người ăn xin kia. Khi bóng người ăn xin đi khuất rồi, Sỹ Luân mới hỏi mình tại sao lại có cái lệ ấy vì anh ta không biết, chỉ nghe những người trong nghề nhắc với nhau vậy thôi? Anh ta hõi mình biết không?! Mình mới giải thích cho Sỹ Luân hiểu vì trước đây anh hai mình cũng suýt tí nữa là một nghệ sĩ cải lương học trường Nghệ thuật Sân khấu 2 mà ra nên ít nhiều biết được cái lệ ấy và mình đọc qua sách báo cũng biết rằng vì xuất xứ của Tam vị thánh tổ Nghệ thuật trong đó có 1 vị Tổ xuất thân từ ăn xin nên những người làm Nghệ thuật không được phép trực tiếp bố thí cho ăn xin vì như thế là phỉ báng Tổ nghiệp. Sỹ Luân gật gù tiếp thu cái thông tin đó…
Mình sinh hoạt ở CLB NDCT được gần 2 năm thì quay về ủy ban phường sinh hoạt Đoàn Thanh niên lại và không còn thường xuyên lên Cung Văn hóa Lao động nữa. Nhưng sau này có biết Sỹ Luân nhận đi dàn dựng các chương trình văn nghệ cho các trường lớp có hội diễn phong trào. Một lần, cô bé thiếu nhi sinh hoạt hè với mình chạy ra nhờ mình về trường Marie Curie để dàn dựng chương trình hội diễn 20/11 cho lớp của cô bé. mình không dám nhận vì xưa giờ mình chỉ nhận dàn dựng kịch và biên tập kết cấu chương trình chứ dàn dựng về biên đạo múa, hát thì không phải chuyên môn của mình nên mình không dám. Nhưng mình có cho bé số điện thoại của Sỹ Luân và bảo cô bé liên lạc với anh ấy để nhờ vì anh ấy đúng chuyên môn hơn. và hình như là cái duyên của Sỹ Luân khi mình giới thiệu anh ấy qua bên trường đã lọt vào mắt xanh của Ban giám hiệu trường Marie Curie nên từ đó anh thành cố vấn nghệ thuật cho trường mỗi lần trường có hội diễn văn nghệ v.v… cũng mừng cho anh ta.
Từ đó mình cũng ít gặp Sỹ Luân vì không còn có dịp sinh hoạt nữa. Mình hăng say với công tác Cán bộ Đoàn của mình tại địa phương, còn Sỹ Luân một thời gian dài nổi lên với các sáng tác được giới trẻ yêu thích như: Áo Dài ơi!, Mất nai Cha Cha Cha, Yêu làm chi, 1_2_3 Ngôi sao và một số sáng tác viết dành riêng cho ca sĩ Lam Trường hát rất thành công. Ngoài vai trò làm nhạc sĩ, anh cũng đi hát và cũng là 1 ca sĩ được yêu thích với chất giọng trầm ấm, nhẹ nhàng với chính những sáng tác của mình. Và anh cũng là một người dẫn chương trình đắt show 1 thời gian của các game show trên đài truyền hình.
Trở lại với cái chuyện tuổi tác của Sỹ Luân, khi mình về địa phương làm việc rồi, 1 lần rà danh sách thanh niên trong độ tuổi Nghĩa vụ quân sự giúp cho các anh bên Phường Đội, mình mới phát hiện ra tên Sỹ Luân ở tại địa chỉ trên…, nghề nghiệp: ca sĩ…sinh năm 1982… Hà …hà…hà… thì ra anh ta khai man tuổi tác với mình để cho mình gọi là bằng “anh” đây mà. Hay là tại năm đó mình 21 tuổi mà trẻ quá, trong khi anh ta nhỏ hơn mình 2 tuổi, có nghĩa là 19 tuổi mà mặt già quá nên ngại khai lớn hơn mình 1 tuổi cho đỡ ngượng chăng?! hơ hơ hơ… mình suy đoán vậy! Mà thôi kệ! Muốn làm anh thì cho làm anh!
Năm 2008 _ đi dẫn chương trình Đêm hội văn hóa mừng sinh nhật Đoàn tại Quận, trong chường trình có mời các ca sĩ và nhóm nhạc trên địa bàn Quận về phục vụ văn nghệ cho các đoàn viên thanh niên … mình gặp lại Sỹ Luân… anh ta cũng nhớ mình từng sinh hoạt chung 1 thời gian, cũng biết là gần nhà nhưng chào hỏi qua loa rồi thôi, ai về việc nấy. Mình cũng không tỏ ra thân thiết, mừng rỡ gì như xưa vì anh ta giờ nổi tiếng rồi mà mình thì không có thói quen xun xoe quanh người nổi tiếng. Nhớ mình được thì tốt, không nhớ thì thôi, cũng không buồn. Vả lại hôm ấy, mình cũng bận mà Sỹ Luân cũng bận cho tiết mục của anh ấy xong thì phải đi chạy show nơi khác nữa… nên anh ấy mới có thái độ đó chăng?!
Năm 2009 _ tình cờ gặp lại Sỹ Luân trong quán cafe quen của mình. Mình ngồi bên trong, anh ấy ngồi bên ngoài với bạn, vô tình đi vệ sinh ngang qua bàn anh ấy, thấy mình, Sỹ Luân cười toe toét và chào hỏi. Cả quán đều quay qua nhìn mình vì ai cũng biết Sỹ Luân là ca sĩ mà… cũng vui vui, À! thì ra anh ta cũng chưa quên mình.
26/3/2011 năm nay. Phường mình tổ chức Đêm hội văn hóa mừng sinh nhật 80 năm của Đoàn TNCS HCM. Các em trong Ban chấp hành mời Sỹ Luân về hát giúp vui cho chương trình và mình thì dẫn chương trình chính cho đêm hội. Anh nhiệt tình nhận lời và đem theo cả các học trò của mình trong lớp lò đào tạo ca sĩ của anh xuống phục vụ văn nghệ cho bà con và thanh niên. Gặp lại mình, anh mừng rỡ nắm cánh tay thật chặt và hỏi mình dạo này làm đến chức gì rồi? Mình bảo mình làm phó thường dân thôi vì mình nghỉ làm ở ủy ban lâu rồi… hỏi han trò chuyện anh cũng mới biết cháu trai mình giờ là ca sĩ đang nổi tiếng được tuổi teen yêu thích. Anh cười cười và nói mình đúng là có nợ duyên với nghiệp này ghê! Đến tiết mục của anh hát cuối cùng trong đêm hội, mình giới thiệu tên anh thật lớn trong tiếng vỗ tay vang dội của mấy trăm người bên dưới dù đã gần 10 giờ đêm…. Anh nhiệt tình hát và cũng nhiệt tình nói, vì lần đầu tiên anh mới có dịp đứng hát cho dân và thanh niên ở địa phương nghe trong một không gian gần gũi như vậy nên anh nói như giải bày, như trút tâm sự và quanh đi quẩn lại cũng là việc than vãn đang “ế” vợ và chưa có ai thương…. hơ hơ hơ… cái anh chàng ca sĩ này thật lạ!? Cướp diễn đàn micro của tui mà lên than vãn chuyên vợ con hà! Lúc Sỹ Luân xuống sân khấu, mình chọc ghẹo:”Anh Luân dám mượn sân khấu của em để cầu duyên nha!” Sỹ Luân cười thật lớn, vui vẻ và choàng tay qua vai mình thân mật khi đứng nói chuyện với mấy em thanh niên sau giờ diễn… Anh hứa sẽ còn về giúp phong trào thanh niên địa phương sắp tới nếu cần cứ gọi điện cho anh.
Khuya hôm ấy về online, các em thanh niên chứng kiến cảnh Sỹ Luân choàng tay qua vai mình đều nhảy vào hỏi han:”Ủa! Chị thân với anh Luân lắm hả? Sao xưa giờ không nghe chị kể?” Mình trả lời:”Không em à! chỉ là bạn cũ lâu ngày gặp lại thôi” Mấy em bảo:”Thấy ảnh choàng tay qua vai chị tụi em cứ tưởng hai người thân thiết lắm“. Mình cười bảo:”Không! Diễn đó em ơi!” hohoho… trả lời cho vui với mấy em chứ chính mình cũng bất ngờ với sự thân mật lạ thường của Sỹ Luân sau một thời gian dài gặp lại trong ngày hôm ấy nữa. Mà thôi kệ! bạn cũ gặp lại, vậy là quý rồi! vẫn chưa quên nhau dù thời gian đã lâu, dù lâu ngày không gặp nhau,dù là ai đi nữa, gặp nhau vẫn nhớ như thế là quý lắm rồi! Còn lăn tăn gì nữa.
Sắp tới, mình còn gặp Sỹ Luân vào chương trình tháng 7 anh đem các em thiếu nhi của lò đào tạo về giúp phường mình đi thi văn nghệ Hè trên Quận mà mình và Nghi phụ trách dẫn quân đi…. chắc còn nhiều chuyện để nói đây. Dù sao, vẫn thấy quý quý anh chàng “sáng nắng chiều mưa” này và gian lận tuổi với mình. Hì …hì…hì…