Xin hãy cho anh yêu em thêm lần nữa – Chap 1 : Sai lầm – Wattpad

                                    

Trong căn phòng tối tăm chỉ được thắp sáng bằng một bóng đèn nhỏ, một khuôn mặt xinh xắn có chút nhợt nhạt thoắt ẩn thoắt hiện dưới thứ ánh sáng yếu ớt đó, hai mắt trong veo nhìn người đằng trước suy yếu nói

" Trạch....em không hề...phản bội anh...."

Người đàn ông vóc dáng cao lớn, khuôn mặt tuyệt mỹ chỉ nheo lại hai mắt đỏ ngầu ném về phía cô một xấp tài liệu màu vàng, tức giận gầm lên

" Vậy em giải thích sao về cái này ? Tại sao em lại đưa tài liệu mật của tổ chức cho tên cảnh sát đó ?"

Hai mắt hoang mang, cô không biết anh đang nói về cái gì. Số tài liệu đó tại sao lại là tài liệu mật ? Cô không hiểu ? Cô không hiểu ?

" Nhi, có phải có người lợi dụng em không ? Nói anh biết, được không ?" - Người đàn ông đó nhìn cô bằng ánh mắt van nài, nhưng sâu trong đó là nỗi thất vọng nặng nề. Đôi mắt từng nhìn cô đầy cưng chiều, đầy dịu dàng, đầy ấm áp đó lại chứa đầy hoài nghi và lạnh lẽo. Nó như từng nhát dao cứ thế mà đâm mạnh vào trái tim nhỏ bé của cô, từng nhát từng nhát thật mạnh.

Nhìn anh, Mẫn Nhi chỉ mỉm cười, cô cất lên chất giọng trong trẻo nhưng đã hơi khàn vì lâu ngày không được uống nước, khiến người nghe màng nhĩ như đang bị chà sát vô cùng khó chịu

" Trạch, anh tin em không ?"

Đáy mắt thoáng rơi xuống một khoảng không lạnh lẽo, Thiệu Trạch lạnh nhạt đáp

" Anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy."

Khi nhìn thấy cô đưa xấp tài liệu này cho cảnh sát thì anh đã không muốn tin vào cô nữa rồi. Trái tim đang không ngừng đau nhức của anh cũng bởi thế mà chết lặng. Anh lúc này chỉ muốn cô phủ nhận những gì mà anh nói, cho dù là nói dối thôi cũng được, chỉ có như vậy thì anh mới có lý do để có thể giữ cô lại.

Hai mắt rũ xuống, cô chỉ bật cười bất lực

" Nếu vậy thì em cũng không còn gì để nói."

" Lăng Mẫn Nhi !!!!" - Đấm mạnh xuống cái bàn sắt trước mặt khiến nó bị lõm xuống một lỗ, Thiệu Trạch gầm lên nhưng người trước mặt dường như cũng không hề có chút nào phản ứng, mắt cô vô hồn cứ thế mà nhìn xuống đất, tay dù bị trói chặt nhưng cũng không đem lại cho cô chút cảm giác gì, cơn đau đó so với vết thương mà anh đã trực tiếp rạch vào tim cô thì chẳng là gì cả.

Nghiến chặt răng, anh rít lên

" Người đâu."

Một gã vận đồ đen bước vào hướng anh cúi người đợi lệnh.

Xoay lưng về phía cô, Thiệu Trạch nhả ra từng tiếng lạnh lẽo

" Sáng sớm mai đưa đến phòng tối...xử bắn."

Uỳnh !!! Tim như bị đánh mạnh một búa, Mẫn Nhi xiết chặt tay đến bật máu, miệng gượng cười không chút nhúc nhích. Một cô gái chỉ vừa tròn hai mươi như cô lại nhận lấy hai từ "xử bắn" ? Xem ra tuổi thọ của cô cũng quá ngắn ngủi rồi. Cô đã từng nghĩ vòng tay của anh chính là nơi an toàn nhất, là nơi ấm áp nhất, là nơi hạnh phúc nhất nhưng tất cả lại trôi qua quá nhanh, nhanh đến nỗi cô không để ý rằng vòng tay ấy đang ngày một lôi cô xuống địa ngục, từ nơi tràn ngập ánh sáng xuống nơi chỉ còn là bóng tối và lạnh lẽo. Giống như lúc này vậy. Thật bi thương làm sao.