Unfriend người yêu cũ!
Từ lúc có mạng xã hội, có mấy ai chia tay người yêu mà vẫn để trạng thái bạn bè được không? Chắc sẽ có cơ số người giống như tôi, nghĩa là chia tay một cái, tối về đã hủy kết bạn, nặng hơn nữa là chặn trang cá nhân như hai người xa lạ chưa từng quen biết.
Từ lúc có mạng xã hội, có mấy ai chia tay người yêu mà vẫn để trạng thái bạn bè được không? Chắc sẽ có cơ số người giống như tôi, nghĩa là chia tay một cái, tối về đã hủy kết bạn, nặng hơn nữa là chặn trang cá nhân như hai người xa lạ chưa từng quen biết. Tự nhủ lòng thôi xong rồi, chẳng cần vướng bận gì nữa, không cần quan tâm, chia tay là chia tay, việc gì phải đắn đo níu kéo.
Vậy rồi chỉ được ba hôm lại mở chặn, hay cầu kì nữa là lấy một tài khoản nháp, tìm kiếm cái tên nằm lòng khiến mình cứ ngẩn ngơ mấy hôm nay, vào xem “nó” hoạt động như thế nào. Thấy người ta cũng buồn, cũng đăng trạng thái buồn thì bản thân mình thấy hả hê lắm. “Ừ đấy, xa tôi thì chẳng khá được lên đâu, mất tôi rồi mới thấy quý thì muộn rồi nhé!”
ADVERTISEMENT
ADVERTISEMENT
Từ lúc có mạng xã hội, có mấy ai chia tay người yêu mà vẫn để trạng thái bạn bè được không? (Ảnh minh họa)
Nhưng cứ hễ “nó” vui vẻ, đăng ảnh đi chơi này nọ, cứ như cả thế giới vẫn quay và cuộc sống này vẫn tốt đẹp thì lòng tôi chẳng còn gì buồn hơn. Đọc từng bình luận, xem từng người “like”, soi từng thời điểm đăng bài. Thì ra, mình không quan trọng với người ta như mình vẫn tưởng…
Còn một kiểu người nữa, đấy là luôn để trạng thái bạn bè mọi thông tin của mình. Để rồi lúc mở trang cá nhân người ta ra, vẫn là cái ảnh bìa cũ, hình đại diện cũ, những dòng trạng thái cũ, không hơn. Cả người chỉ thấy khó chịu không yên, là người ta đang làm gì mà mãi chẳng thấy đăng bài nào mới. Xóa hết cách liên lạc rồi, muốn biết họ như thế nào cũng phải bó tay.
AdsGiảm 3-6 kg/tháng nhanh chóng,không gây mệt mỏi.
Rồi ngày lại ngày đợi chờ người ta liên lạc lại, mình thì cứ nghĩ ai đó chỉ giận được ít hôm thôi, rồi đâu lại vào đấy. Ai dè họ im lặng mãi, cuộc tình này bỗng nhiên đi vào ngõ cụt, hụt hẫng, mọi thứ trở về số 0. Có một số người, một khi động tới “ngưỡng”, họ nguyện buông tay tất cả, chẳng màng phân bua. Kiểu người ấy, bảo đi là đi, không hề ngoảnh lại lấy một lần.
ADVERTISEMENT
Còn một kiểu người nữa, đấy là luôn để trạng thái bạn bè mọi thông tin của mình. (Ảnh minh họa)
Những tháng ngày sau đó, hẳn là chuỗi ngày cực kì khó khăn. Tập cách quên một người, thích nghi với cuộc sống mà không có họ, làm việc gì cũng một mình, đi đâu cũng mỗi mình đơn côi. Ngày nào còn tối tối nhắn tin đến khuya mới ngủ, giờ quen giấc rồi, nhưng điện thoại vẫn để xó đó, chẳng báo tin nhắn đến lấy một lần.
Có đôi khi, vì nhớ người ta quá, chỉ muốn bỏ quách cái sĩ diện trẻ con, “inbox” vài dòng tin nhắn. Này thì là “anh làm gì đấy?”, “anh có khỏe không?”, “yêu ai chưa?”, hay chỉ đơn giản là “xin chào!”…Nhưng những dòng chữ viết rồi lại xóa, lặp đi lặp lại, mãi không bao giờ ấn nút gửi đi. Lòng tự nhủ, thôi thì buông tay, đ.ánh mất rồi còn lưu luyến mãi làm gì nữa. Ai biết người ấy có còn thương mình nữa không.
Kể cả sau này, cũng chẳng biết có kết bạn lại không. Không kết bạn thì không phải với lòng mình, nhưng kết bạn rồi, cũng không thay đổi được điều gì cả. Giữa hai ta đã có một vách ngăn vô hình, muốn xóa bỏ, e là quá khó khăn. Tất cả là do chúng ta chọn lựa, biết trách ai bây giờ…
Theo Motthegioi
Em muốn được ôm anh từ phía đằng sau Anh còn nhớ những ngày ít giông bão, ít hờn dỗi nhưng nhiều yêu thương đó không? Đêm lặng gió, màn đêm gõ nhẹ vào khung cửa sổ vài hạt mưa lất phất, anh ân cần vuốt mái tóc em, yên bình. Em nũng nịu đòi anh ôm em từ phía sau và thơm nhẹ lên má. Vì em thích cảm giác có…