Tũn Còi – Kỷ niệm nào cũng đáng nhớ nhưng cứ phải quên.
Mình thấy có nhiều bạn thích thể loại nam nữ chính cách nhau nhiều tuổi như mình, nên mình giới thiệu một số truyện mình đã đọc. Cũng không phải là review gì đâu, vì mình không giỏi review.
Những truyện khiến người ta ‘vặn xoắn’:
-
Em ở bên ai cũng là khoảng trống trong anh – Trầm Ai:
Đến giờ đây vẫn là truyện hay nhất đối với mình. Nó là truyện duy nhất khiến mình đọc đi đọc lại mấy chục lần (thật sự là đọc đến gần thuộc), và là truyện duy nhất nam nữ chính không sạch mà mình thích. Họ không sạch ngay cả khi họ đang yêu nhau, vì thật ra tình yêu họ dành cho nhau chưa một khoảnh khắc nào vơi bớt. Cái không sạch của họ nó khiến mình ưu tư như có lần mình từng nói. Vì nó thể hiện tình yêu anh dành cho cô lớn nhường nào, trên đời này chỉ có tình thân là thứ ràng buộc bền chặt nhất, anh sợ mất cô nên chỉ dám giữ cô bằng thứ tình cảm đó.
Mình thích những truyện nam nữ chính cách nhau nhiều tuổi, vì cái ngược (nếu có) là cái ngược của thời gian. Mình sợ những câu chuyện hận thù, giết chóc. Vì còn được sống, được khỏe mạnh để yêu nhau đã là thứ tốt đẹp nhất trong cuộc đời, vì sao lại không thể tha thứ để hạnh phúc. Chỉ có thời gian là thứ khiến người ta bất lực và cái chết khiến người ta phải cúi đầu.
Mình rất sợ cái chết, vì như trong truyện có nói, ‘cái chết đối với người chết chưa chắc đã là sự bất hạnh, nhưng đối với người sống thì đúng là như vậy’. Nên mình rất thương cho sự sợ hãi của những nam chính lớn tuổi.
-
Nếu như em yêu anh – Bố Lạc:
Đây là truyện mình vừa edit xong, nam nữ chính cách nhau 18 tuổi, và tình cảm hai người cũng đầy đau đáu vì cái thời gian mười tám năm này. Đây cũng là một truyện hay, cả hai đều sạch bong kin kít, vì đơn giản nam chính là bác sĩ, con người anh hiền lành như khúc gỗ, nên muốn anh bẩn với người khác chắc cũng chẳng bẩn nổi. Mình nói đùa vậy thôi, chứ giọng văn cũng có chút man mác buồn. Tiếc là cách hành văn của tác giả khá cụt, không lãng mạn bằng ‘EEBACLKTTA’. Nhưng vẫn là một câu truyện hay cho những bạn thích ngược tâm không cẩu huyết.
-
Người ở nơi tịch lặng:
Thú thật là truyện này mình chỉ đọc một phần, khi nữ chính bỏ nam chính đi, mình vặn xoắn hết cả ruột, thấy chẳng nỡ thế là đọc thêm có mỗi khúc cuối. Nói chung, khi đọc truyện mình quan tâm nữ chính hiểu chuyện đến mức nào, chứ mấy anh già thì anh nào cũng yêu xoắn ruột xoắn gan rồi.
Tiếp theo là những truyện nhẹ nhàng:
Mình xin phép giới thiệu truyện nhà mình trước:
Đặc biệt: Tam giác mùa hè (Liệt Đồ) – Giải Tổng:
Đây thật sự là một truyện rất hay, là truyện mình thích nhất trong những truyện cách nhau nhiều tuổi nhẹ nhàng. Các bạn hãy đi cùng mình đến cuối cùng, sẽ thấy nam nữ chính đáng yêu thế nào.
Nam chính là người tài giỏi, có gánh nặng trách nhiệm với làng quê. Trước đây, khi đọc truyện mình ‘mệt’ với mấy anh vì quốc vong thân lắm. Nhưng trong truyện này đọc rất dễ chịu, mình thích cái xanh ngăn ngắt của núi đồi, thích những con suối ngọt ngào trong vắt luồn lách qua những rặng cây đắm mình trong ánh bàng bạc ngày trăng lên, thích những tán mâm xôi đỏ đen trĩu quả, thích cái nghèo đói nhưng chẳng chút bi lụy, chỉ có sự hồn nhiên trong sáng, nỗ lực vượt khó của những đứa trẻ kém may mắn.
Nam chính 31 tuổi, nên dĩ nhiên từng có tình đầu, nhưng cái kiểu bị đeo bám riết mà thành, hờ hững lạnh nhạt, có cũng được không cũng chẳng sao. Đến nỗi lúc chưa yêu nhau, nữ chính đã phán một câu, ‘Con người này đúng là nhàm chán.’ Nhưng khi yêu rồi thì anh hừng hực còn hơn núi lửa Tambora phun trào.
Độ sạch tác giả không đề cập tới, chỉ nói qua lời kể của nữ phụ đã từng được cõng, từng được gối đầu lên đùi anh, từng ôm anh. Và sau khi đọc đến cuối truyện, các bạn và mình có thể khẳng định, người như anh chắc chắn sẽ giữ thân với người mình yêu. Vì anh không yêu nữ phụ, ở bên cô ta bao nhiêu năm là tình cảm đồng hành và tình nghĩa, nó không có cái rạo rực để anh đánh mất lý trí.
Hơn nữa, với tính cách của nữ phụ này, đến tình thương dành cho con trẻ còn giả dối lợi dụng, thì nếu có … chắc chắn sẽ không giữ nổi trong lòng, sẽ tung chiêu đả kích nữ chính. Ban đầu, khi mới vào truyện mình không ghét nữ phụ, vì ai cũng có quyền mưu cầu hạnh phúc bằng cách này hay cách khác, chỉ cần đừng tổn thương người khác. Nhưng khi nghe được những lời thật lòng của cô ta, thì mình tin người như thế không bao giờ có được trái tim nam chính.
Nữ chính mới 19 tuổi, điển hình là bê con đâm đầu húc bậy, bề ngoài hầm hố nhưng đáng yêu còn hơn thỏ, đọc mà buồn cười. Càng đọc càng thấy dễ thương lắm luôn. Nói chung không có đường đấu lại bò tót nhà quê (cách nữ chính ‘mắng’ nam chính).
Truyện này nam chính được mô tả vạm vỡ lực lưỡng như Hercules, thì khỏi cần bàn tới độ mãnh rồi, thịt ngào ngạt thơm ngát. Thêm cái tình yêu kịch liệt của hai người đang sung sức, nói chung thịt tràn lan bát hoang tứ hải.
Mà toàn là thịt ngon thôi.
-
Ngày em đến’ – Tĩnh Phi Tuyết:
Có bạn cũng đã giới thiệu truyện này rồi. Mình chỉ muốn giải thích một chút vì có thể nhiều người không thích tính cách nữ chính. Riêng mình lại thấy cô ấy hiểu chuyện, vì tác giả cũng khá chăm chút cho tác phẩm của mình, khi cho cô xuất thân giàu có, là cô nhóc lớn lên từ trứng nước, đùng một cái, cái trứng đó vỡ tan, lọt ra thế giới bên ngoài mà không có được sự dạy dỗ chăm sóc của cha mẹ, thêm một đại gia đình ngoại trừ duy nhất ông nội yêu thương thì ai cũng chỉ biết tiền, thế nên được như nữ chính cũng xem như kiếp trước tu luyện cũng khá đàng hoàng, hơi tùy hứng một chút nhưng cũng có thể xem như không có gì quá đáng.
-
Đỗ quyên không tàn’ – Miêu Trần Trần:
Truyện này nữ chính là điểm sáng. Rất hiểu chuyện. Nam chính thuộc loại vô lại, nên hai người này xáp vô nhau nói chung đọc chỉ thấy buồn cười.
Vì mình vừa đọc lướt qua thấy có bạn không thích chi tiết cháu nam chính thích nữ chính. Thật ra đó là truyện rất đỗi bình thường mà, vì cái thích này nó không vô duyên vô cớ. Nó là mắc xích mở ra tất cả quá khứ của truyện. Mở thêm một câu chuyện ngược đầy cảm động trong đó.
Bây giờ tới những truyện mình đã đọc:
-
Trọn kiếp yêu – Huyền Mặc:
Mình đã có một bài cảm nhận trong nhà. Đây là truyện sáng nhất của Huyền Mặc. Trừ một số tình tiết hắc bang hơi ảo diệu, còn lại đọc rất hay.
-
Tình muộn – Thương Cẩm Duy:
Truyện này giọng văn ổn, nhưng nội dung thì nói sao ta, như người ta thường nói lâu đài trên cát, gốc không vững làm đổ cả câu truyện. Nếu tác giả thay đổi tình tiết, tiết chế nữ chính lại, nam chính đừng bẩn một cách vô duyên vô cớ không kiểm soát được nửa người dưới, lần đầu của hai người không cẩu huyết như thế, thì truyện có nhiều đoạn đọc ổn. Dĩ nhiên đó chỉ là cảm nhận của riêng mình, khi một bông hoa độc cho dù đẹp cỡ nào cũng khó lòng cảm được.
-
Yêu không phải lúc – Minh Khai Dạ Hợp
: truyện này mình đọc convert, rất hay, tác giả viết không cẩu huyết, đọc nhẹ nhàng.
Tác giả có một truyện nữa là ‘Tuyết phủ đầy núi nam’ nhà mình tính edit, nhưng khi thấy ‘Tam giác mùa hè – Liệt Đồ’ mình đã đưa em nó lên trước. Ở DĐLQĐ có bạn đang edit, các bạn có thể qua đó đọc thử.
Cả hai truyện đều là quá trình hai người gặp nhau, rồi yêu nhau, nam chính ở bên cạnh chờ đợi nữ chính trưởng thành mạnh mẽ, đơn giản vậy thôi, nhưng tác giả viết tốt nên đọc nhẹ nhàng dễ chịu.
-
Ông chủ là cực phẩm – Nam Lăng:
Nữ chính vô cùng xinh đẹp, là vệ sỹ của nam phụ, từng có tình một đêm với nam chính. Nam chính là chú nam phụ. Nói chung đọc cũng ổn ổn, mấy đoạn đụng chạm của hai người cũng hay hay, nhưng có một số chỗ cứ trúc trắc. Mình không có ý kiến chuyện tình một đêm, nhưng khi nó xuất phát mà không có chút tình cảm nào thì đó chính là sự dễ dãi. Đây là điểm mình không thích ở truyện.
-
Câu chuyện về em – Chiết Nhĩ Miêu
: đọc nhẹ nhẹ nhàng nhàng.
-
Người đàn ông của tôi – Dung Quang
: truyện này mình cũng có một bài cảm nhận trong nhà, đọc nhẹ nhàng, đáng yêu, tình thầy trò, cách nhau cũng không nhiều lắm, nhưng cũng có thể làm trưởng bối của nữ chính.
-
Thịt thần tiên – Nhất Độ Quân Hoa
: ôi cái truyện này, trải qua kiếp nữ chính thăng tiên thì đúng là nuôi vợ từ lúc lọt lòng. Đọc mà quắn quéo với hai người này, đáng yêu phải biết. Mình cũng đã đọc lại rất nhiều lần, bạn dịch truyện nuột nà vô cùng. Cái đoạn nhìn trộm đạo trời thấy có đưa một đoạn vô miệng tưởng là ăn được rồi – hài vật vã. H của truyện này đúng kiểu trời ơi đất hỡi.
-
Phiếu cơm – Nhất Độ Quân Hoa:
truyện này nữ chính nhỏ tuổi đến ‘biến thái’. Nhưng nếu ai lướt qua được tình tiết đó, thì là một câu chuyện hay đến buồn cười. Khả năng phóng bút của tác giả đúng bá đạo luôn. Nam chính vô cùng đặc biệt, thuộc cái dạng đầy thói hư tật xấu, trời vật không chết. Edit mượt mà đáng yêu lắm.
-
Khi Nghi Lâm gặp Đông Phương Bất Bại – Tĩnh Phi Tuyết:
tác giả này thì các bạn biết rồi, đọc cứ nhẹ nhàng như chuyện đi chợ nấu cơm hàng ngày, nhưng rất thoải mái cứ muốn đọc hết.
-
Người mới tức giận – Tinh Oánh Tinh Oánh:
cũng ông chú và cô cháu hàng xóm, đọc cũng thuộc loại nhẹ nhàng nhưng mình nhớ hình như truyện edit khá trúc trắc.
-
Nam phong và hoa hồng
: Mình đọc convert, không biết có ai edit chưa. Truyện này đọc cũng được, nhưng không khí trong truyện hơi nặng, không phải vì nam nữ chính ngược nhau (truyện chỉ có sủng thôi), mà là vì có quá nhiều bệnh tật (người xung quanh bệnh, không phải nam nữ chính nên các bạn đừng lo). Có đoạn tưởng rằng sẽ đầy ‘gian tình’ nào ngờ nam phụ 1 gặp tai nạn bất tỉnh. Nam chính ‘sáng’ hơn nữ chính, nhưng sáng nhất lại là nam phụ 2. Tác giả dựng cái duyên gặp mặt giữa nữ chính và nam phụ 2 rất hay, hay hơn cả tình huống gặp gỡ nam chính, cả tính cách cũng khá ấn tượng, nhưng anh chỉ là nam phụ. Nhìn chung, truyện cũng khá hay, có chút thịt, nhưng là kiểu thịt thường thấy, không phọt máu bằng ‘tam giác mùa hè’.
-
Bốn tháng yêu chưa đủ – Nhân Hải Trung:
Truyện này xuất bản, nhưng có lẽ do mình không hợp cách xưng hô nên đọc thấy bản raw hay hơn.
-
1 cm ánh dương – Mặc Bảo Phi Bảo
: Truyện này nhiều người khen lắm, nhưng mình chưa đọc, chẳng hiểu không có duyên với truyện hay sao đó, cứ cầm lên bỏ xuống bao nhiêu lần.
-
Thích – Cảnh Hành:
Truyện này văn phong tác giả tốt, có điều đến khúc cuối hay phiên ngoại gì đó, giọng văn hơi lệch một chút so với phần đầu.
Mình thấy truyện đọc cũng được, nhưng không ấn tượng lắm.
Lần trước có bạn nói ‘Mắt biếc – Nguyễn Nhật Ánh’ là đại thúc – loli. Mình đã có cảm nhận khác, các bạn đọc xong có thể hiểu được một phần vì sao mình không ấn tượng ‘Thích’.
‘Mắt biếc’ theo mình nghĩ không phải loli đại thúc, vì tình cảm của Ngạn (ko biết mình còn nhớ chính xác tên nam chính ko vì đã đọc cách đây rất lâu rồi) luôn dành cho ‘mắt biếc’ – tình cảm đó nở rộ rực rỡ suốt quãng thanh xuân tươi đẹp nhất, Ngạn trao đi hết trong vô vọng chẳng giữ gì lại cho mình, trái tim trống rỗng đó ngỡ được lấp đầy khi một đôi ‘mắt biếc’ khác xuất hiện trong cuộc đời anh. Thế nhưng, đó chỉ là ngỡ, khi anh nhìn vào đôi mắt đó, hình bóng ‘mắt biếc’ năm xưa lại hiện về. Thế mới biết, tình cảm ngày xưa nó chỉ thầm lặng ngủ yên trong trái tim anh, chưa một lần rời đi.
Mình nhớ đoạn cuối nam chính đã rời làng, lúc đọc mình đã khóc rất nhiều, thương cho tình cảm lận đận của anh, trách bác Nguyễn Nhật Ánh sao nỡ để một tình yêu chân thành như vậy bị dằn vặt khổ sở đến tận cùng, rồi đến khi ngỡ rằng đã được bù đắp thì lại thêm một lần hụt hẫng.
Thế nhưng sau này đọc nhiều, cũng gặp gỡ nhiều, tự nhiên hiểu, tình cảm nó cứ vô tri như vậy; vô giá với người này nhưng chẳng đáng xu nào với người khác, nhưng khi trái tim ai đó lắp đầy yêu thương thì chắc chắn họ chẳng bao giờ nỡ trách hờn đối phương dù đã bị giày vò tan nát.
Mình nghĩ cái kết đó rất hợp lý, vì tình cảm Ngạn dành cho nữ chính quá lớn, anh không chỉ yêu đôi mắt biếc, mà anh yêu cả những dại khờ nông nổi và cả nhẫn tâm của người con gái đó. Thế nên chỉ khi nào anh gặp được một người hoàn toàn khác với nữ chính rồi lại mở tim mình ra để yêu thì anh mới thật sự thoát khỏi đôi mắt biếc ngày xưa.
Chính vì truyện này mà mình không thích truyện ‘Thích’ của Cảnh Hành. Giọng văn tác giả hay nhưng tình tiết nam chính từng yêu say đắm mẹ của nữ chính làm mình lấn cấn, vì đã quá thích ‘Mắt Biếc’.
Vì mình nghĩ một người đã dành hết tình yêu cho một người rồi rất khó để người khác len vào trái tim, giống như Ngạn trong ‘mắt biếc’ vậy. Dù cho nữ chính có dày vò anh cũng vậy, dằn vặt anh cũng thế, dù cho ‘Bờ vai tôi em khóc vùi mấy bận, cho tôi nghe thác đổ trong lòng. Qua cơn quẫn bách, em lại lìa xa tôi. Tôi chẳng giận em, chỉ lo đời em sa sẩy.’ Vậy đó, mình bị cái bao dung đến tột cùng của nam chính Nguyễn Nhật Ánh nó ám ảnh.
Đã yêu đến như vậy thì chỉ khi nào đối phương không còn trên cõi đời nữa, một người khác có thể làm sống dậy trái tim đó mới thật sự tái sinh, giống như trong ‘Tuyết phủ đầy núi nam’. Còn những tình huống khác cứ làm mình lấn cấn.
-
Khoan thai đến chậm:
Truyện này đọc giải trí thoải mái, nữ chính cũng dễ thương. Đọc xong liền quên mất tiêu nhưng khi đọc cứ cười tủm tỉm.
-
Tam sơ:
Truyện này các bạn vào nhà mình đề cử khen hay, nhưng vì mình không đọc truyện giới giải trí nên không cảm nhận được gì. Mình lên list cho các bạn có thêm lựa chọn.
Còn một số truyện nữa nhưng mình quên mất, chắc có lẽ không hợp nên không nhớ nổi.
Những truyện như Trò chơi nguy hiểm, Ngủ cùng sói… cũng là cách nhau nhiều tuổi, nhưng (xin lỗi nếu những lời mình nói có đụng chạm đến sở thích của các bạn, đây chỉ là ý kiến cá nhân mình), đọc xong mình chẳng thể hiểu nổi mình đã đọc cái gì, tình yêu trong đó thật quái lạ. Mình nhớ trong ‘Nếu như em yêu anh’ nam chính đã nói, ‘Vượt trên tình cảm là đạo đức’ – không có cái đạo đức làm nền thì quả thật mình thấy không ổn chút nào.
*****
Em ở bên ai cũng là khoảng trống trong anh:
Truyện này lúc nào cũng có hai luồng ý kiến trái chiều hết.
Theo mình, nếu ai từng trải một chút có lẽ sẽ cảm nhận được cái hay của truyện. Và những người thấy truyện không hay là những người thật sự may mắn và hạnh phúc. May mắn vì có được tình yêu, đó không chỉ là dũng cảm hay yêu hết mình, đó là món quà vô giá mà ông trời ban tặng. Vì chúng ta chẳng ai đấu nổi với thời gian và cái chết.
*****
Câu truyện này nó hơi kén người đọc, vì nó không tôn được cái ‘soái ca’, yêu là hết mình, là hy sinh, là làm mọi cách để chiếm giữ, mà con gái thường thích.
Nhưng vì định nghĩa hy sinh ở mỗi người khác nhau, nên đôi khi chúng ta không ‘cảm’ được. ‘Buông bỏ’ đôi khi lại là thứ đòi hỏi nhiều hy sinh nhất.
Trước giờ, mình rất ghét nam chính không dứt khoát, tự làm khổ mình, khổ cả hai người.
Nhưng trong chuyện này mình rất thích Giang Quân, mình thương cho cái yếu đuối của anh. Có lẽ vì mình ‘cảm’ được chăng.
Nếu ai đọc kỹ sẽ thấy, truyện xây dựng một môi trường rất văn minh. Từ nhân vật chính đến nhân vật phụ, tất cả họ đều là những người hành xử đầy văn hóa.
Giang Quân là người đứng trên mọi người, nhưng anh cũng có nỗi sợ hãi của mình, ‘sợ mất đi’. Sau cái chết thương tâm của cha mẹ, anh trai; Giang Nguyệt là cọng cỏ cứu vớt linh hồn anh, cô không chỉ là cô bé con anh nuôi lớn, mà như người bạn đồng hành cho anh thấy cuộc đời này còn ý nghĩa. Vì vậy, anh sợ mất cô.
Đối với anh chỉ có tình thân là thứ không bao giờ có thể thay đổi. Tất cả những tình cảm khác một khi bước tới sẽ không thể quay đầu.
Anh sợ mất cô, nên chẳng dám yêu cô. Sợ tình yêu của mình là thứ buộc cô phải dùng tình cảm của bản thân để đánh đổi công ơn anh nuôi dưỡng, rồi nó sẽ gò bó trói buộc cô, đến tình thân cũng chẳng còn.
Sợ cô trưởng thành, sẽ tìm thấy một người đàn ông xứng đáng, anh làm cô lỡ làng.
Sợ khoảng cách tuổi tác, ra đi trước bỏ cô lại một mình.
Anh tự ti đến vậy và cũng tàn nhẫn với mình đến vậy, anh chẳng mập mờ, anh quyết tiệt đẩy cô đi thật xa.
Mình thấy tác giả viết rất khéo, khi anh có gia đình của mình, Giang Nguyệt cũng rẽ sang lối khác, vì nếu còn vướng vít với anh thì đó là tội lỗi, thế nên cô đã trải qua lần đầu tiên với Lục Sa, và sau này là bước vào một hành trình khác với Alain. Khéo đến nỗi mình chỉ thấy cái ‘không sạch’ của họ sao mà nó quá đỗi ưu tư.
Hai người quay trở về bên nhau, chỉ có thể nói do duyên số, do ‘món quà ông trời ban tặng’, hay nói cách khác do tác giả. Khi để Alain chết trong cơn đau tim bẩm sinh, để đứa con của Giang Quân đã trôi tuột khi chưa thành hình, để Du Tân Nhụy vợ anh gặp được một người đàn ông xứng đáng, để Tống Chí Hựu yêu Giang Nguyệt bằng tình cảm bao dung của người anh trai. Và để sau khi trải qua đau đớn vì cái chết của Alain, Giang Nguyệt gặp lại anh trong bệnh viện khi anh bị xuất huyết bao tử. Để cho Giang Quân nghe được, cô đã phải trải qua đau khổ như thế nào trong những tháng ngày anh đẩy cô đi với hy vọng viên ngọc anh nâng niu trân trọng được giũa mài.
Nếu không có những cái ‘để’ đó, chắc chắn họ sẽ không bao giờ dám đến bên nhau. Vì khi trải qua mất mát và nỗi sợ hãi đối phương không còn trên cõi đời này nữa, sẽ khiến người ta mạnh mẽ, khiến người ta có thêm dũng khí.
Không thể bắt trẻ con suy nghĩ như người lớn, vì cơ bản chúng chưa từng trải nghiệm. Cũng như không thể bảo một người thấu hiểu nỗi đau thất tình nếu họ chưa từng yêu. Cái gì cũng cần trả giá. Xem như cái giá hai người phải trả cho tình yêu của mình chính là những tháng ngày xa cách, tự hành mình, ngược đọc giả vậy.
Dù sao đây là cũng là truyện khá kén người đọc, vì nó không lung linh, nhưng bù lại lời văn của tác giả và dịch giả rất hay, đọc truyện mà cảm thấy nếu ngoài đời con người ta ai cũng bao dung và nhân văn như thế, thì cuộc đời này sẽ bớt rối ren.
Nếu các bạn thích truyện màu hồng, thì đừng nên đọc.
Nhưng những ai nghĩ mình có thể ‘hiểu’ được nam chính, hãy đọc thử, chắc chắn sẽ không lãng phí thời gian đâu. Và nếu đã đọc một đoạn thì đừng bỏ dở giữa chừng, vì ở phía sau rất nhiều cái hay dần mở, đọc hết để biết anh yêu cô đến mức nào. Từ những bức ảnh anh lén chụp dõi theo quá trình cô trưởng thành, từ những món quà gửi từ phương xa, từ những lần bật thốt gọi tên cô trong cơn mơ vô thức.
Bạn ạ. Nếu một người đàn ông mang đến cho người phụ nữ cảm giác nương tựa chở che, dù bao nhiêu sóng gió quật ngã giữa đời, chỉ cần quay về vẫn có anh che chở, thì người đàn ông đó không hời hợt đâu.
Ở đây nếu nói có lỗi, thì anh chẳng có lỗi gì với Giang Nguyệt hết, đơn giản vì cô đau một thì anh đau mười. Người duy nhất anh có lỗi chính là Du Nhụy Tân. Anh có lỗi khi cưới một người mình không yêu, nhưng cách anh hành xử khiến đối phương không thể nào chê trách, chỉ biết trách ông trời trêu ngươi không dành tặng người đàn ông đó cho mình, thì chúng ta còn gì để nói. Và cuối cùng Du Nhụy Tân cũng đã hạnh phúc, âu cũng là điều dễ hiểu vì người hiểu chuyện luôn được đền đáp xứng đáng.
Dù đã đọc nhiều, rất sợ ngược và edit cũng toàn mấy truyện cách nhau nhiều tuổi, nhưng chẳng hiểu sao đây vẫn là truyện mình thích nhất.
Hãy thử đặt mình vào vị trí nam chính và cảm nhận, biết đâu sẽ thấy truyện cũng không đến nỗi nào.
Chia sẻ:
Thích bài này:
Thích
Đang tải…