Tổng Quan Về Tỉnh Phúc Kiến Trung Quốc

Phúc Kiến là một tỉnh nằm ở ven biển đông nam của đại lục Trung Hoa, Phúc Kiến giáp với Chiết Giang ở phía bắc, với Giang Tây ở phía tây, và với Quảng Đông ở phía nam. Đài Loan nằm ở phía đông của Phúc Kiến, qua eo biển Đài Loan. Tên gọi Phúc Kiến bắt nguồn từ việc kết hợp tên gọi của 2 thành Phúc Châu và Kiến Châu (tên cũ của Kiến Âu) trên địa phận vào thời nhà Đường.

Tỉnh có đại đa số cư dân là người Hán và là một trong các tỉnh có văn hóa và ngôn ngữ đa dạng nhất tại Trung Quốc. Hầu hết tỉnh Phúc Kiến do Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quản lý. Tuy nhiên các quần đảo Kim Môn và Mã Tổ nằm dưới quyền kiểm soát của Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan). Ở phía đông và phía nam của mình, Phúc Kiến giáp với biển Hoa Đông, eo biển Đài Loan và biển Đông. Đường bờ biển của Phúc Kiến kéo dài 535km theo đường thẳng.

qUePOHK.jpg

Phúc Kiến giáp với biển Hoa Đông, eo biển Đài Loan và biển Đông với đường bờ biển dài 535km
upload_2020-2-14_16-57-17.gif

Tuy nhiên do có nhiều vịnh và bán đảo, đường bờ biển trên thực tế dài khoảng 3.324 km, chiếm 18,3% chiều dài đường bờ biển Trung Quốc. Các vịnh lớn tại Phúc Kiến là vịnh Phúc Ninh, vịnh Tam Sa, vịnh La Nguyên, vịnh Mi Châu, vịnh Đông Sơn. Phúc Kiến sở hữu tổng cùng 1.404 đảo ven bờ, tổng diện tích của những hòn đảo này là khoảng trên 1.200 km². Các hòn đảo chính là Hạ Môn, Kim Môn, Bình Đàm, Nam Nhật, Đông Sơn.

Địa hình Phúc Kiến chủ yếu là đồi núi, theo truyền thống được mô tả là “Bát sơn, nhất thủy, nhất phân điền” . Ở phía tây bắc, địa hình cao hơn với dãy núi Vũ Di tạo thành ranh giới tự nhiên giữa Phúc Kiến và Giang Tây, trong đấy núi Hoàng Cương với cao độ 2.157m là điểm cao nhất tại Phúc Kiến, cũng là điểm cao nhất vùng Đông Nam của Trung Quốc. Vành đai núi Phúc Kiến từ bắc xuống nam chia thành dãy núi Thứu Phong, dãy núi Đái Vân.

Đất đỏ và đất vàng là những mẫu đất chính của Phúc Kiến, Phúc Kiến là đơn vị hành chính cấp tỉnh có nhiều rừng nhất tại Trung Quốc, với tỷ lệ che phủ rừng đạt 62,96% vào năm 2009. Rừng tại Phúc Kiến có thể phân thành khu vực rừng thường xanh lá rộng cận nhiệt ở trung và tây bộ và rừng mưa cận nhiệt đới gió mùa ở đông bộ.

2bSWbgB.jpg

Rừng tại Phúc Kiến có thể phân thành rừng thường xanh lá rộng cận nhiệt và rừng mưa cận nhiệt đới gió mùa
upload_2020-2-14_16-57-17.gif

Người Hán chiếm 98% cư dân Phúc Kiến tuy nhiên cư dân người Hán tại Phúc Kiến lại có tính đa nguyên cao về ngôn ngữ và văn hóa. Người Mân là nhóm người Hán lớn nhất tại Phúc Kiến, tiếp theo là người Khách Gia, người Triều Châu, người Khách Gia sinh sống ở phần tây nam của Phúc Kiến. Người Huệ An, một nhánh người Hán có văn hóa và các tập tục khác biệt sinh sống tại bờ biển đông nam Phúc Kiến gần trấn Sùng Vũ tại quận Huệ An. Người Xa sinh sống chủ yếu ở vùng núi phía bắc Phúc Kiến, chiếm 60% tổng số người Xa tại Trung Quốc, họ là dân tộc thiểu số to nhất tại Phúc Kiến. Năm 2009, tỉnh Phúc Kiến có tổng cộng 11 hương dân tộc, trong đó có 18 hương dân tộc Xa và 1 hương dân tộc Hồi với 562 thôn dân tộc.

Do có địa hình đồi núi với nhiều đợt nhập cư tới từ miền Trung Trung Quốc trong dòng chảy lịch sử, Phúc Kiến là 1 trong những nơi đa dạng nhất về ngôn ngữ trong số những khu vực người Hán trên toàn quốc. Trong 1 khoảng cách ngắn những phương ngữ trong cùng một địa phương có thể không hiểu lẫn nhau, điều này được phản ánh trong thành ngữ “nếu như bạn đi năm dặm tại Phúc Kiến thì văn hóa sẽ biến đổi, và nếu bạn đi mười dặm, nguôn ngữ sẽ khác”.

Việc phân loại các phương ngữ này làm cho những nhà ngôn ngữ học lúng túng, nhìn chung hầu hết những phương ngữ tại Phúc Kiến thuộc về tiếng Mân, nhóm này lại chia thành tiếng Mân Bắc, tiếng Mân Đông, tiếng Mân Trung, tiếng Mân Nam, tiếng Phủ Tiên, và tiếng Thiệu Tương. Phương ngữ Phúc Châu thuộc tiếng Mân Đông, song một số nhà ngôn ngữ học lại phân nó thuộc tiếng Mân Bắc; tiếng Hạ Môn là một bộ phận của tiếng Mân Nam. Tiếng Khách Gia là một phân nhánh khác của tiếng Hán được người Khách Gia sinh sống quanh Long Nham sử dụng. Cũng như các tỉnh khác, ngôn ngữ chính thức tại Phúc Kiến là tiếng phổ thông được dùng để đàm thoại giữa người dân ở các khu vực khác nhau.

Slkdtnl.jpg

Phúc Kiến là 1 trong những nơi đa dạng nhất về ngôn ngữ trong số những khu vực người Hán trên toàn quốc
upload_2020-2-14_16-57-17.gif

Phúc Kiến là tỉnh có nhiều đồi núi, thiếu đất canh tác, lúa là cây trồng chính tuy nhiên các nông dân còn trồng khoai lang cùng lúa mì và lúa mạch. Ruộng lúa ước tính chiếm 81% diện tích đất canh tác, có thể trồng 2-3 vụ luân phiên trong 1 năm, chẳng hạn theo công thức lúa gạo-lúa gạo-lúa mì. Phúc Kiến là một tỉnh trọng yếu trong việc trồng các loại cây trồng nhiệt đới và cận nhiệt đới tại Trung Quốc, Phúc Kiến cũng trồng mía để cung cấp đường và trồng cải dầu.

Phúc Kiến cũng dẫn đầu Trung Quốc về sản lượng nhãn, vải, trà; theo công báo phát triển Kinh tế và xã hội Quốc dân tỉnh Phúc Kiến năm 2010 diện tích cây lương thực đạt 18,4845 triệu mẫu, trong đó diện tích lúa là 12,8224 triệu mẫu, diện tích trồng thuốc lá là 972.400 loại, diện tích trồng các loại hạt có dầu là 1.674.900 mẫu, khu vực phát triển trồng rau là trên 10 triệu mẫu, năm 2010 sản lượng lương thực đạt 6,6 triệu tấn. Hải sản là một thế mạnh khác của Phúc Kiến đặt biệt là các loài có vỏ.

Ẩm thực Phúc Kiến có ưu điểm về hải sản và là 1 trong 8 trường phái lớn của ẩm thực Trung Quốc, đã góp phần không nhỏ cho cả ngành du lịch Trung Quốc. Ẩm thực Phúc Kiến bao gồm truyền thống ẩm thực tới từ các khu vực khác nhau, như ẩm thực Phúc Châu và ẩm thực Mân Nam. Món ăn nổi tiếng nhất của ẩm thực Phúc Kiến là Phật nhảyqua tường, một món ăn phức tạp gồm nhiều thành phần, bao gồm cả vây cá mập, hải sâm, bào ngư và rượu Thiệu Hưng.

ozwXaOf.jpg

Món ăn nổi tiếng nhất của ẩm thực Phúc Kiến là Phật nhảy tường, một món ăn phức tạp gồm nhiều thành phần
upload_2020-2-14_16-57-17.gif

Nhiều loại trà nổi tiếng có nguồn gốc từ Phúc Kiến, trong đấy phải nhắc đến trà Ô Long, Nham trà Vũ Di) và trà hoa nhài Phúc Châu. Trà đạo Phúc Kiến là một hình thức chuẩn bị và phục vụ trà công phu. Sơn mài thoát thai Phúc Châu là một kiểu sơn mài nổi tiếng với điểm đáng chú ý là dùng 1 cục đất sét và thạch cao để tạo hình thù,ngoài ra ở Phúc Châu còn có nghệ thuật chạm khắc đá Thọ Sơn .

2zo4eYO.png

Nhiều loại trà nổi tiếng có nguồn gốc từ Phúc Kiến, trong đấy phải nhắc đến trà Ô Long (Nham trà Vũ Di)
upload_2020-2-14_16-57-17.gif

Nguồn:

Tỉnh Phúc Kiến Trung QuốcPhúc Kiến là một tỉnh nằm ở ven biển đông nam của đại lục Trung Hoa, Phúc Kiến giáp với Chiết Giang ở phía bắc, với Giang Tây ở phía tây, và với Quảng Đông ở phía nam. Đài Loan nằm ở phía đông của Phúc Kiến, qua eo biển Đài Loan. Tên gọi Phúc Kiến bắt nguồn từ việc kết hợp tên gọi của 2 thành Phúc Châu và Kiến Châu (tên cũ của Kiến Âu) trên địa phận vào thời nhà Đường.Tỉnh có đại đa số cư dân là người Hán và là một trong các tỉnh có văn hóa và ngôn ngữ đa dạng nhất tại Trung Quốc. Hầu hết tỉnh Phúc Kiến do Cộng hòa nhân dân Trung Hoa quản lý. Tuy nhiên các quần đảo Kim Môn và Mã Tổ nằm dưới quyền kiểm soát của Trung Hoa Dân Quốc (Đài Loan). Ở phía đông và phía nam của mình, Phúc Kiến giáp với biển Hoa Đông, eo biển Đài Loan và biển Đông. Đường bờ biển của Phúc Kiến kéo dài 535km theo đường thẳng.Phúc Kiến giáp với biển Hoa Đông, eo biển Đài Loan và biển Đông với đường bờ biển dài 535kmTuy nhiên do có nhiều vịnh và bán đảo, đường bờ biển trên thực tế dài khoảng 3.324 km, chiếm 18,3% chiều dài đường bờ biển Trung Quốc. Các vịnh lớn tại Phúc Kiến là vịnh Phúc Ninh, vịnh Tam Sa, vịnh La Nguyên, vịnh Mi Châu, vịnh Đông Sơn. Phúc Kiến sở hữu tổng cùng 1.404 đảo ven bờ, tổng diện tích của những hòn đảo này là khoảng trên 1.200 km². Các hòn đảo chính là Hạ Môn, Kim Môn, Bình Đàm, Nam Nhật, Đông Sơn.Địa hình Phúc Kiến chủ yếu là đồi núi, theo truyền thống được mô tả là “Bát sơn, nhất thủy, nhất phân điền” . Ở phía tây bắc, địa hình cao hơn với dãy núi Vũ Di tạo thành ranh giới tự nhiên giữa Phúc Kiến và Giang Tây, trong đấy núi Hoàng Cương với cao độ 2.157m là điểm cao nhất tại Phúc Kiến, cũng là điểm cao nhất vùng Đông Nam của Trung Quốc. Vành đai núi Phúc Kiến từ bắc xuống nam chia thành dãy núi Thứu Phong, dãy núi Đái Vân.Đất đỏ và đất vàng là những mẫu đất chính của Phúc Kiến, Phúc Kiến là đơn vị hành chính cấp tỉnh có nhiều rừng nhất tại Trung Quốc, với tỷ lệ che phủ rừng đạt 62,96% vào năm 2009. Rừng tại Phúc Kiến có thể phân thành khu vực rừng thường xanh lá rộng cận nhiệt ở trung và tây bộ và rừng mưa cận nhiệt đới gió mùa ở đông bộ.Rừng tại Phúc Kiến có thể phân thành rừng thường xanh lá rộng cận nhiệt và rừng mưa cận nhiệt đới gió mùaNgười Hán chiếm 98% cư dân Phúc Kiến tuy nhiên cư dân người Hán tại Phúc Kiến lại có tính đa nguyên cao về ngôn ngữ và văn hóa. Người Mân là nhóm người Hán lớn nhất tại Phúc Kiến, tiếp theo là người Khách Gia, người Triều Châu, người Khách Gia sinh sống ở phần tây nam của Phúc Kiến. Người Huệ An, một nhánh người Hán có văn hóa và các tập tục khác biệt sinh sống tại bờ biển đông nam Phúc Kiến gần trấn Sùng Vũ tại quận Huệ An. Người Xa sinh sống chủ yếu ở vùng núi phía bắc Phúc Kiến, chiếm 60% tổng số người Xa tại Trung Quốc, họ là dân tộc thiểu số to nhất tại Phúc Kiến. Năm 2009, tỉnh Phúc Kiến có tổng cộng 11 hương dân tộc, trong đó có 18 hương dân tộc Xa và 1 hương dân tộc Hồi với 562 thôn dân tộc.Do có địa hình đồi núi với nhiều đợt nhập cư tới từ miền Trung Trung Quốc trong dòng chảy lịch sử, Phúc Kiến là 1 trong những nơi đa dạng nhất về ngôn ngữ trong số những khu vực người Hán trên toàn quốc. Trong 1 khoảng cách ngắn những phương ngữ trong cùng một địa phương có thể không hiểu lẫn nhau, điều này được phản ánh trong thành ngữ “nếu như bạn đi năm dặm tại Phúc Kiến thì văn hóa sẽ biến đổi, và nếu bạn đi mười dặm, nguôn ngữ sẽ khác”.Việc phân loại các phương ngữ này làm cho những nhà ngôn ngữ học lúng túng, nhìn chung hầu hết những phương ngữ tại Phúc Kiến thuộc về tiếng Mân, nhóm này lại chia thành tiếng Mân Bắc, tiếng Mân Đông, tiếng Mân Trung, tiếng Mân Nam, tiếng Phủ Tiên, và tiếng Thiệu Tương. Phương ngữ Phúc Châu thuộc tiếng Mân Đông, song một số nhà ngôn ngữ học lại phân nó thuộc tiếng Mân Bắc; tiếng Hạ Môn là một bộ phận của tiếng Mân Nam. Tiếng Khách Gia là một phân nhánh khác của tiếng Hán được người Khách Gia sinh sống quanh Long Nham sử dụng. Cũng như các tỉnh khác, ngôn ngữ chính thức tại Phúc Kiến là tiếng phổ thông được dùng để đàm thoại giữa người dân ở các khu vực khác nhau.Phúc Kiến là 1 trong những nơi đa dạng nhất về ngôn ngữ trong số những khu vực người Hán trên toàn quốcPhúc Kiến là tỉnh có nhiều đồi núi, thiếu đất canh tác, lúa là cây trồng chính tuy nhiên các nông dân còn trồng khoai lang cùng lúa mì và lúa mạch. Ruộng lúa ước tính chiếm 81% diện tích đất canh tác, có thể trồng 2-3 vụ luân phiên trong 1 năm, chẳng hạn theo công thức lúa gạo-lúa gạo-lúa mì. Phúc Kiến là một tỉnh trọng yếu trong việc trồng các loại cây trồng nhiệt đới và cận nhiệt đới tại Trung Quốc, Phúc Kiến cũng trồng mía để cung cấp đường và trồng cải dầu.Phúc Kiến cũng dẫn đầu Trung Quốc về sản lượng nhãn, vải, trà; theo công báo phát triển Kinh tế và xã hội Quốc dân tỉnh Phúc Kiến năm 2010 diện tích cây lương thực đạt 18,4845 triệu mẫu, trong đó diện tích lúa là 12,8224 triệu mẫu, diện tích trồng thuốc lá là 972.400 loại, diện tích trồng các loại hạt có dầu là 1.674.900 mẫu, khu vực phát triển trồng rau là trên 10 triệu mẫu, năm 2010 sản lượng lương thực đạt 6,6 triệu tấn. Hải sản là một thế mạnh khác của Phúc Kiến đặt biệt là các loài có vỏ.Ẩm thực Phúc Kiến có ưu điểm về hải sản và là 1 trong 8 trường phái lớn của ẩm thực Trung Quốc, đã góp phần không nhỏ cho cả ngành du lịch Trung Quốc. Ẩm thực Phúc Kiến bao gồm truyền thống ẩm thực tới từ các khu vực khác nhau, như ẩm thực Phúc Châu và ẩm thực Mân Nam. Món ăn nổi tiếng nhất của ẩm thực Phúc Kiến là Phật nhảyqua tường, một món ăn phức tạp gồm nhiều thành phần, bao gồm cả vây cá mập, hải sâm, bào ngư và rượu Thiệu Hưng.Món ăn nổi tiếng nhất của ẩm thực Phúc Kiến là Phật nhảy tường, một món ăn phức tạp gồm nhiều thành phầnNhiều loại trà nổi tiếng có nguồn gốc từ Phúc Kiến, trong đấy phải nhắc đến trà Ô Long, Nham trà Vũ Di) và trà hoa nhài Phúc Châu. Trà đạo Phúc Kiến là một hình thức chuẩn bị và phục vụ trà công phu. Sơn mài thoát thai Phúc Châu là một kiểu sơn mài nổi tiếng với điểm đáng chú ý là dùng 1 cục đất sét và thạch cao để tạo hình thù,ngoài ra ở Phúc Châu còn có nghệ thuật chạm khắc đá Thọ Sơn .Nhiều loại trà nổi tiếng có nguồn gốc từ Phúc Kiến, trong đấy phải nhắc đến trà Ô Long (Nham trà Vũ Di)Nguồn: