Tôi đã sai lầm và sửa đổi trong việc nuôi con như thế nào
Hồi đó, tôi tuyệt vọng đến mức lên diễn đàn làm một cái topic: Tôi nuôi con sai rồi. Cứu mẹ con tôi với!.
Nhiều mẹ vào topic “kêu cứu” của tôi để an ủi. Có mẹ còn cho số điện thoại riêng và nhắn: “Tớ phải nói chuyện với cậu mới được vì không đủ thời gian để gõ trên mạng”. Hai bà mẹ chưa từng quen, không biết mặt, ôm điện thoại vừa chia sẻ chuyện con vừa khóc.
Hồi đó hoang mang lắm. Bên cạnh nhà lại có bé bằng tuổi, không theo sách báo gì, mẹ cứ ghì vào lòng, banh miệng con ra đổ bột, đổ sữa, giờ nó lại rất chịu ăn, ngồi ăn nghiêm túc, ngoan ngoãn, ít đòi hỏi.
Còn tôi, mỗi lần cho Xu ăn, tôi làm đủ trò, mở băng Xuân Mai, nhảy nhót, cho nghịch nước, nghịch đá lạnh, nghịch nồi niêu, đi ra nhà trẻ, vào bất cứ nhà nào… Hàng xóm ở chỗ tôi cũng dễ chịu, cho Xu được quyền phá phách mọi thứ để ăn một chén cháo.
Nhưng mà những cố gắng đó của tôi hình như là lừa con! Ừ, cứ cho Xu chơi trò chơi, rình rình Xu “mất cảnh giác” là tống luôn một thìa vào miệng! Ác chả kém việc ghì ra đổ.
Tôi tới gặp các bác sĩ người thì bảo nên ép, người bảo không. Nhưng bác sĩ nào cũng bận rộn, chỉ khám, rồi kê đơn các thể loại men tiêu hoá, nói chuyện khoảng 5 phút là xong, muốn hỏi thêm cũng rất khó. Có bác sĩ kê cả thuốc chống dị ứng có tác dụng phụ là kích thích ăn nhiều, giữ nước.
Rồi một bà mẹ trên mạng chỉ cho tôi bác sĩ Nguyễn Trí Đoàn. Ông là bác sĩ nhi duy nhất ân cần cầm tay Xu, hỏi han bé, cười nựng với bé, khen ngợi bé và kiên nhẫn ngồi nghe tôi kể lể, khóc lóc cả mấy chục phút. Ông in các tài liệu cho tôi về xem. Ông cho tôi xem hình con ông ngày nhỏ, cũng gầy gần như Xu. Ông nói:
– Con chị hoàn toàn khỏe mạnh. Nếu trong phòng này có người bệnh, chắc đó là tôi hoặc là chị. Nuôi con, chị hãy nhìn con mình, không nhìn con hàng xóm. Chị hãy nhìn biểu đồ tăng trưởng của con chị, mỗi lần tới đây bé đều tăng một chút, đường biểu đồ đang đi lên, vậy là tăng trưởng tốt. Không cân bé hàng tháng nữa, chỉ cân 3 tháng một lần.
Tôi vẫn bồn chồn hỏi:
– Nhưng cân nặng của bé nằm sát đáy kênh A rồi, sắp suy dinh dưỡng rồi?
Bác sĩ giải thích cho tôi:
– Chị đừng hiểu theo cách đó. Con chị nằm ở đây, nghĩa là bé nằm trong số 5% trẻ em trên thế giới có cân nặng thế này. Cả thế giới đang đau đầu phòng chống bệnh béo phì, lẽ ra chị phải thấy mình may mắn. Chị quá stress tức là con chị bị sống trong bầu không khí “ô nhiễm”.
Vài tháng sau, có một biến cố lớn xảy ra. Bạn thân của tôi, một cô gái cao ráo, xinh đẹp, giỏi giang đã tự tử. Tôi choáng váng tới mức buộc phải tham gia các khóa học tâm lý, bình ổn tâm hồn. Tôi nhận ra rằng sức ép tinh thần có thể giết chết người ta như thế nào. Sự khỏe mạnh về tinh thần quan trọng hơn chỉ số chiều cao, cân nặng!
Tôi bắt đầu thay đổi. Tôi kiên nhẫn và bình tĩnh với việc cho Xu ăn. Xu ăn không hết thì tôi dẹp. Xu ốm thì đi khám. Tôi không tự kết tội mình nữa. Tôi cho Xu học hai năm lớp lá, 7 tuổi mới vào lớp một. Tôi chỉ nhìn vào Xu, tôn trọng thể tích dạ dày của Xu và không so sánh với các bé khác.
Tôi đã gặp những mẹ cho con đi ăn rong, những mẹ sẵn sàng múa may làm cún, làm mèo hòng cho con nuốt một miếng cháo… Tôi đã gặp những mẹ dùng súng bắn nước để bắn sữa vào miệng con, tôi đã gặp những mẹ bóp mũi con để con nuốt… Tôi gặp nhiều mẹ bữa cơm luôn có món ăn kèm là cây roi, mỗi miếng cơm là một roi, tôi đã gặp nhiều nhà, cứ tới bữa ăn là quát và đánh con ầm ĩ… Tôi hiểu nỗi lòng của các bạn!
Tôi cũng đã ép Xu ăn làm Xu tới tận bây giờ vẫn chưa thấy hạnh phúc trong ăn uống. Tôi đã la mắng khi Xu ói làm cho bé sợ ói, thậm chí có lần ói ra tới miệng lại gắng nuốt ngược vào. Tôi cố sửa cho Xu tật ngủ mút tay thành ra làm bé ngủ chập chờn, không tròn giấc. Có những việc làm với con mà hậu quả của nó tôi không lường hết được.
Đừng ép trẻ ăn bằng roi, bằng la mắng, khi đó là bé đang ăn cháo cùng cortisol, một loại ‘hoóc môn stress’ làm trẻ kém tăng trưởng, vôi hóa khớp, trầm cảm, hung dữ, bạo lực…. Cũng đừng ép trẻ ăn bằng quà thưởng “ăn xong cháo sẽ cho xem TV”, bằng đua tranh “ăn thi với abc”, bằng cá cược “con ăn hết mới là yêu mẹ”… Ép con ăn (giả sử là ép thành công) thì con của bạn có thể tăng nhanh lên 1 kg, 2 kg nhưng làm sao có thể đong đếm những tổn thương tinh thần bên trong bé được?
Tôi rất giận khi cơ quan y tế “lạnh lùng” chỉ đưa ra chuẩn cân nặng và chiều cao, làm các bà mẹ trẻ bấn loạn. Tôi cũng rất tiếc, giá mà ngay trong bệnh viện phụ sản, những bác sĩ và hộ lý ở đó dành lấy một vài buổi để dạy các bà mẹ về việc nuôi và chăm sóc con như ở nước ngoài, thì có lẽ bệnh viện nhi sẽ không còn bị quá tải như thế.
Nhiều bạn đã hỏi tôi cách làm sao cho con ăn nhiều hơn. Thưa các bạn, tôi đã thử rất nhiều cách mà rốt cuộc cả mẹ và con đều cùng thua cuộc. Tôi chẳng thể nào “phù phép” để thay đổi thể trạng của con, tôi chỉ có thể thay đổi chính cách nuôi con của mình.
Hãy tôn trọng con và thư giãn!
Tôi nhìn xung quanh tôi, ngay ở cơ quan, người ngồi bên trái nặng hơn tôi 15 kg, bạn ngồi bên phải nhẹ hơn tôi 12kg. Cả ba chúng tôi đều dễ thương, đều làm việc tốt, đều sống bình thường, cớ sao con tôi chỉ kém bạn bè có 2 kg mà phải “xoắn” chứ!
Cao to vượt trội, thông minh vượt trội, hẳn là rất có ưu thế nhưng giữ được cuộc sống vui vẻ và thoát khỏi những xiềng xích mình tự trói buộc mới thật là hạnh phúc.
Hãy tuân thủ sự đa dạng của cuộc sống, nếu mai này con bạn không đủ cao để làm người mẫu hay tiếp viên hàng không, con hoàn toàn có thể trở thành một nhà quản lý, một nhà thiết kế, thậm chí là một nhà khoa học tài năng. Thậm chí con chẳng cần làm “nhà” gì, chỉ cần thành một con người tử tế và hạnh phúc. Đó là món quà lớn nhất mà mọi loại ép sữa ép cháo, mọi loại vitamin, hay thực phẩm chức năng đều không làm được.
Thu Hà
Quay lại