Thư gửi người yêu cũ từ một cô nàng ‘xấu tính’

Em không muốn vùi mình vào quá khứ bởi em rất mạnh mẽ, nhưng trái tim em không chịu nghe lời khi nó cứ thúc giục em tìm về những ký ức có anh.

Hôm nay, có dịp sử dụng lại máy tính thời đại học, những dòng tin nhắn ngày xưa của chúng ta làm em nhớ anh nhiều hơn. Bao lâu rồi chúng ta không gọi nhau như thế? Em cũng không còn nhớ rõ nữa. Có lẽ thời gian trôi đi quá nhanh với hàng loạt biến cố đã làm em quen dần với cuộc sống không anh. Không có anh em vẫn sống rất tốt, rất vui và vẫn sống trọn vẹn từng ngày cho gia đình, cho bạn bè, cho công việc. Em vẫn cười rất tươi, nụ cười mà ngày xưa vì nó anh đã yêu em, cũng vì nó anh luôn nỗ lực làm em vui và hạnh phúc.

Anh biết không, em không muốn vùi mình vào quá khứ bởi em rất mạnh mẽ, kiên cường nhưng trái tim em không chịu nghe lời khi nó cứ thúc giục em tìm về những ký ức có anh khi cố quên bao năm rồi. Ngày gặp lại anh, em biết anh còn yêu em nhiều lắm, em biết mình cũng vậy, phải chăng có một thứ gì đó vẫn là rào cản khiến chúng ta không thể mạnh dạn về lại bên nhau? Có phải đó là những tổn thương ở thời quá khứ mà chúng ta vô tình gây ra cho nhau, vì ngày ấy mình còn nông nổi quá.

Em đã cười như một đứa trẻ khi đọc đến những đoạn anh dỗ dành, nói em ngốc nhất trên đời. Anh nói em trẻ con nên chưa thể yêu anh được, rồi anh còn tự nhủ sẽ liệt kê ra giấy những điều em phải làm nếu muốn là người lớn như anh. Vậy mà đôi khi em quên từng có một người yêu mình như thế. Chẳng phải em luôn trẻ con, anh là người phải chịu đựng, dỗ dành, yêu em và luôn nghĩ cho em như thế sao? Quả thật, một cô gái không cần phải trưởng thành khi bên cạnh cô ấy là chàng trai tốt và yêu cô ấy hơn cả bản thân.

Thế nhưng, định mệnh đã bắt buộc em phải trưởng thành, và việc ta rời xa nhau ngày đó là một bước ngoặt để em lớn lên theo năm tháng. Anh còn nhớ cô bé xấu tính ngày xưa không? Cô ấy ghen tỵ với chính người yêu mình khi anh ấy cao điểm hơn cô, cô luôn hơn thua với chàng trai của mình. Rồi anh chỉ buồn, im lặng, thầm nghĩ: “Thôi, cô ấy còn trẻ con lắm, mình nên nhường nhịn nhiều hơn”. Anh còn nhớ cô bé ngang tàng, ương ngạnh, không biết trời cao đất rộng là gì của ngày xưa không? Cô ấy luôn để anh đứng nhìn sau những cuộc vui, để rồi trút tất cả những bực dọc, ấm ức lên người con trai luôn âm thầm quan tâm, lo lắng cho mình. Anh ấy cũng chỉ buồn, im lặng, suy nghĩ rồi mệt mỏi. Giá mà ngày đó, cô ấy hiểu được nhừng gì anh đã phải chịu đựng.

Em không dám nói giờ mình đã trưởng thành, nhưng ít ra em biết chắc chắn một điều mình đã hiểu chuyện hơn, hiểu được nhiều hơn những lời anh muốn nói dù chưa từng một lần nói. Đọc đến đoạn em giận anh, quả thật em không thể tin nổi, có một cô gái từng đối xử với người yêu mình như thế, vô tâm, lạnh nhạt đủ cả. Là con trai, ai cũng có lòng tự trọng của một người đàn ông, em hiểu với anh nó còn lớn hơn rất nhiều, vậy mà vì em anh đã chịu đặt cái tôi của mình xuống, dù ngày đó anh cũng trẻ như em.

Đường còn dài và lắm gian nan phải không anh? Nếu là định mệnh của nhau, chúng ta sẽ lại về bên nhau. Em hiểu rằng cuộc sống đôi khi không như mình ước nguyện, mong có cô gái nào đó sẽ hiểu và yêu anh hơn em, dành cho anh nhiều tình cảm. Cô ấy sẽ thay em chăm sóc anh, nhưng có một điều em không muốn cô ấy làm thay em, đó là nói với anh những lời này “Cảm ơn anh đã luôn yêu thương em, kiên nhẫn với một cô bé như em và cho em hiểu thế nào là tình yêu thật sự. Em yêu anh”.

Ngọc