Thơ vịnh – Thập nhị cảnh – 12 cảnh đẹp – Quảng Ngãi – Nơi dừng chân của bạn
LONG ĐẦU HÝ THỦY
Rồng giáng xuống trần rỡn nước xanh
Cho bầy thủy thủy tức lượn vòng quanh
Đuôi luồn Thiên Ấn xua mây trắng
Đầu cúi Trà Giang động sóng xanh
Non sợ trời nghiêng mây vội đỡ
Sông e biển cạn nước xuôi nhanh
LONG ĐẦU HÝ THỦY tình mây nước
Thiên Ấn Trà Giang dệt mộng thành.
THIÊN ẤN NIÊM HÀ
Vuông vức bốn bên lộc Ấn trời
Chạnh lòng lữ khách lúc rong chơi
Rồng mây quần tụ trên non đỉnh
Hương sắc lan xa khắp đất trời
Chùa cổ nao lòng chuông vọng tiếng
Trà Giang chạnh nhớ tiếng đò ơi
Vầng trăng Thiên Ấn ngàn năm vẫn
Tròn khuyết thơ đề gởi viễn khơi.
THIÊN BÚT PHÊ VÂN
Đất đá ùn lên ngọn bút trời
Vẽ mây ngũ sắc nắng buồn rơi
Văn mơ nhánh liễu trong hiu hắt
Thơ mộng đường trăng giữa lả lơi
Phật thủ trầm suy bờ giác ngộ
Đỉnh chùa ngơ ngác bến mù khơi
PHÊ VÂN THIÊN BÚT trùng sương mỏng
Lữ khách hồn thơ xót nỗi đời.
LA HÀ THẠCH TRẬN
Ngàn trước trơ trơ trận đá này
La Hà sông vặn gió buồn lay
Ngổn ngang đá dựng cờ tàn cuộc
Ngơ ngẩn trăng soi trận thế bày
Mũi giáo chưa mờ trên vách núi
Lưỡi gươm còn đậm dưới chân mây
LA HÀ THẠCH TRẬN lưu thiên cổ
Tuế nguyệt sầu nâng mây trắng bay.
HÀ NHAI VÃN ĐỘ
Hiu hắt ven sông một tiếng đàn
Bóng ngày hờ hững chút dư vang
Thuyền mơ ngơ ngẩn đâu tri kỷ
Bến mộng bâng khuâng có lá vàng
Khói sóng chạnh lòng thương lữ khách
Năng hoa tàn rụng nhớ hồng nhan
HÀ NHAI VÃN ĐỘ chiều sông nước
Thảng thốt Đò ơi khuất bóng ngàn.
CỔ LŨY CÔ THÔN
Trấn ải còn đây một dãy thành
Cô Thôn lác đác mấy nhà tranh
Dấu xưa Cổ Lũy hình rêu nhạt
Tích cũ Cô Thôn bóng nguyệt thanh
Neo bến cô thuyền sương bảng lãng
Dạt bờ cá quẫy trăng long lanh
Thực hư khói sóng trần gian vẽ
CỔ LŨY CÔ THÔN: Một bức tranh.
VÂN PHONG TÚC VŨ
Lạnh lẽo sông thu gió thổi nhiều
Mưa sầu tơi tả rụng bao nhiêu
Dập dờn bờm ngựa thơ xa xót
Róc rách bờ khe đá hắt hiu
Một mảnh tình trôi còn quạnh vắng
Nửa vầng trăng lặn có cô liêu
GIANG PHONG TÚC VŨ thành thơ nhạc
Lạc bến sông trăng mộng cuối chiều.
THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG
Dội vào vách đá ánh tà dương
Tiên ngẩn ngơ nhìn thẹn bóng gương
Suối nhỏ đôi dòng say uốn lượn
Rừng hoa vài cánh rụng buồn vương
Ngại ngần nương gió bao đàn bướm
Ngơ ngác trên cành mấy giọt sương
THẠCH BÍCH TÀ DƯƠNG đâu nhạn trắng
Mang hồn thơ gửi khắp ngàn phương.
AN HẢI SA BÀN
Trời khéo sinh chi biển cát vàng
Từng đồi sóng cát trải miên man
Chiều đi hoa nắng vương cành liễu
Đêm đến sông trăng cạnh tiếng đàn
Se cát dã tràng còn bở ngỡ
Xô bờ đại hải hỏi dư vang
SA BÀN AN HẢI ngàn năm vọng
Duyên nợ tang bồng mấy hợp tan.
LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT
Đêm ngẩn ngơ buồn mãi ngóng trông
Hồ xưa sen nỏ ánh trăng lồng
Sương sa vài giọt từng dâu bể
Hương tỏa mấy làn khắp núi sông
Cá quẫy trăng buồn soi đáy nước
Gió lay mây thảm tụ trên không
LIÊN TRÌ DỤC NGUYỆT tình trao mộng
Rẽ khói năm canh quạnh trắng đồng.
THẠCH CƠ ĐIẾU TẨU
Hình đá ai đem tạc gữa mây
Hồng nhan ngơ ngẩn bóng trăng gầy
Sương mờ núi mộng hồn thơ vút
Nhạn lãng trời mơ hoa nắng bay
Ngàn dặm chiều đi thương lá cỏ
Muôn trùng đêm đến nhớ gió, mây
THẠCH CƠ ĐIẾU TẨU sương giăng lối
Một bóng tương tư trong lắt lay.
VU SƠN TRƯỜNG LỘC
Xanh dày thảm cỏ đỉnh Vu Sơn
Quần tụ hươu nai ánh nguyệt hờn
Một tiếng TÁC kêu rừng suối động
Đôi làn gió thoảng lá hoa vờn
Thuyền neo trăng lại thương bờ bến
Nước chảy sông xuôi nhớ cố hương
TRƯỜNG LỘC bức tranh ai khéo vẽ
VU SƠN say tỉnh mộng sầu vương.
Số lượt xem: 1362
Số lượt thích:
0 người