Tại sao yêu nhau mà lại hay cãi nhau?? | Vatgia Hỏi & Đáp
Tôi viết những dòng tâm sự này khi vừa cãi nhau và cũng vừa làm lành với người yêu. Nhiều khi tôi băn khoăn lắm, không hiểu tại sao chúng tôi yêu nhau và vẫn cãi nhau như cơm bữa? Hay tại đấy chưa phải là tình yêu, chứ yêu ai lại cau có và quát mắng nhau suốt như thế? Đây là tình yêu đầu tiên của tôi và anh, nên cả hai đều chưa từng có kinh nghiệm gì cả? Phải chăng chúng tôi đã ngộ nhận tình yêu?
Bình hơn tôi 3 tuổi, là bạn cùng lớp của người chị họ tôi. Nhiều hơn mấy tuổi mà anh chẳng già dặn và nhường nhịn tôi chút nào. Ngay từ lần đầu gặp nhau, tôi với anh đã làm cho hội bạn lớp anh một phen choáng váng khi ra sức đấu khẩu mà không thèm để ý gì đến xung quanh. Hôm ấy, tôi đến nhà bác chơi, gặp đúng buổi nhóm chị tôi tụ tập để làm bài tập nên tôi mới có dịp quen biết anh và một vài anh chị khác. Lúc đó, mọi người đang tranh luận rất sôi nổi về đề tài con gái có thể chăm lo cho bố mẹ khi về già hay không? Mỗi người một ý kiến, các chị con gái thì khẳng định đương nhiên là có, đám con trai người ôn hòa thì nói phải phụ thuộc vào con rể, người gia trưởng thì gào lên: “Con gái làm sao mà chăm sóc bố mẹ được?!”. Người gia trưởng ấy chính là anh.
Tôi nghe câu nói ấy mà máu nóng trong người trào hết lên khiến mặt đỏ tưng bừng, ức chế không thể chịu được. Cũng tại vấn đề này hơi nhạy cảm với tôi nên tôi mới giận dữ và muốn phản kháng đến thế. Bố mẹ tôi chỉ có hai chị em tôi, xác định không sinh thêm con trai nên tôi luôn tự nhủ mọi công việc gia đình sau này đều trông cậy vào tôi. Từ nhỏ, việc gì tôi cũng học làm, tôi cũng cố gắng để không thua kém bất kỳ thằng con trai nào cả. Tôi muốn sau này sẽ lo cho bố me thật tốt và tôi tin mình có thể làm được. Thế mà ở đây lại có tên con trai lớn giọng chê bai và lên mặt thể hiện sự bất bình đẳng giới, tôi sẽ cho “hắn” biết tay. Dù sao thì nguyên khoản hùng biện về đề tài này tôi cũng được tập dượt khá nhiều lần với khá nhiều người rồi.
Cuộc đấu khẩu ấy tôi vẫn còn nhớ như in, tôi không tiện kể ra đây vì nó cũng không thật sự cần thiết, chỉ biết rằng nó kéo dài khá lâu, “khán giả” được phen theo dõi không chớp mắt và kết quả là gần như hòa, chỉ có điều anh ấy cũng phải thừa nhận rằng con gái có thể chăm sóc bố mẹ. Sau lần ấy, chúng tôi thường xuyên nói chuyện với nhau hơn nhưng các cuộc nói chuyện cũng chẳng mấy khi tốt đẹp như những người khác, bao giờ chúng tôi cũng phải tranh luận về vấn đề nào ấy và kết quả là không thèm nói gì với nhau nữa cho đến khi có đề tài tranh luận mới.
Tôi chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ yêu cái anh chàng lúc nào cũng ngáng xương vào họng mình như thế. Nhưng thực tế là nếu vài ngày không được tranh luận tôi sẽ cảm thấy rất nhớ, rất trống vắng. Có đợt anh “biệt tăm biệt tích” đến một tuần làm tôi quay quắt nhớ. Quay sang hỏi bà chị họ, tưởng anh ấy làm sao nhưng chị ý bảo anh ấy vẫn hoàn toàn bình thường. Tôi nghe thế mà chỉ thắc mắc trong lòng chứ không dám hỏi thêm gì vì sợ bị chị trêu. Đến lúc tôi hết kiên nhẫn, định liên lạc với anh trước thì điện thoại đổ chuông. Anh hẹn gặp tôi. Hôm ấy tôi được nghe anh tỏ tình và giải thích sự “biến mất” của mình là, vì muốn có thời gian để đọc tên tình cảm mà anh dành cho tôi.
Không bao lâu sau đó, tôi nhận lời yêu anh. Và từ đó tới nay đã hơn 5 tháng trôi qua, chúng tôi vẫn đều đặn cãi nhau trung bình khoảng 2 lần/ tuần, cứ cãi nhau rồi làm lành, làm lành rồi lại cãi nhau thành một vòng tròn khép kín. Bạn bè nói chúng tôi như “chó” với “mèo”. Tôi không biết có khi nào chúng tôi cãi nhau mà không làm lành hay không, vì ngày ấy chưa đến, nếu thế chúng tôi đã chia tay nhau mất rồi. Mà hiện tại thì chúng tôi vẫn ở bên nhau.