Sai Lầm Của Đời Người Là Đánh Mất Chính Mình
Thái độ sống lạc quan là điều cần thiết để giúp chúng ta sáng suốt nhìn thấy bản chất của cuộc đời là luôn đối lập nhau. Thái độ bi quan có thể khiến chúng ta nhìn đời hoàn toàn bằng một màu xám xịt, nhưng thái độ sống lạc quan lại giúp chúng ta làm việc có hiệu quả cao. Người bi quan làm việc một cách lề mề, chậm chạp cho nên công việc khó đạt được kết quả cao. Nhiều khi công việc không đến nỗi vất vả, nhọc nhằn cho lắm, nhưng vì bi quan nên họ tự tạo thêm áp lực cho mình.
Nội Dung Chính
CON NGƯỜI SỢ NHẤT LÀ ĐÁNH MẤT CHÍNH MÌNH?
Do người ta đánh mất chính mình nên bị tham lam, ích kỷ, tham muốn quá đáng chi phối rồi sinh ra sân giận, thù hằn ghét bỏ mà tìm cách giết hại lẫn nhau. Có một chú tiểu, sau nhiều năm tu học ở chùa mới cung kính thưa hỏi hoà thượng:
– Thưa sư phụ, con người ta sợ nhất cái gì?
Hoà thượng hỏi lại vị đệ tử, vậy, theo con sợ nhất cái gì?
– Dạ thưa sư phụ, có phải là sự cô độc không ạ?
Hoà thượng lắc đầu:
Không đúng!
– Dạ thưa sư phụ: vậy là sự hiểu nhầm chăng?
Cũng không đúng!
– Là sự tuyệt vọng?
Càng lại không đúng!
– Rồi chú tiểu liền đưa ra mười mấy phương án khác, nhưng hết thảy hoà thượng đều không chấp nhận.
– Chú tiểu cảm thấy mất tự tin trước những lời xác định là không, nên vặn hỏi lại sư phụ, vậy là gì?
Là chính mình?
– Chú tiểu bất ngờ nhận ra chính mình là tâm trong sáng thanh tịnh!
Lúc này Hoà thượng mới từ tốn nói: Thực ra những điều con vừa nói như sự cô độc, sự hiểu lầm, sự tuyệt vọng hoặc vô vàn những sự kiện khác… đều là cái bóng phản chiếu của tính biết sáng suốt, nó là cảm xúc do sự vọng động của chính mình mà ra. Nếu ai cũng nghĩ rằng những thứ đó là đáng sợ, thì chúng ta tự đánh mất chính mình. Ngược lại, chúng ta không sợ gì hết vì nghĩ rằng không có nhân quả nghiệp báo, vô tình sẽ tạo thêm nhiều tội lỗi mà làm tổn hại cho người và vật. Sau câu nói của sư phụ, chú tiểu đủ niềm tin biết mình có tâm thanh tịnh sáng suốt ngay nơi thân này.
Câu chuyện trên luôn nhắc nhỡ chúng ta sống ở đời cần có sự suy gẫm chớ nên buông xuôi mọi việc, có lẽ ai cũng đã từng có đôi ba lần đánh mất một thứ gì đó…Trong tất cả những điều bị đánh mất, có khi nào chúng ta tự hỏi lòng mình rằng, chúng ta lo sợ bị đánh mất điều gì nhất không? Thật ra trong mọi thứ bị đánh mất, đánh mất chính mình mới là điều đáng sợ nhất, nên từ đó con người ta mới tham lam, ích kỷ, sân hận, ganh ghét, tật đố rồi tìm cách tạo vây cánh, bè phái đấu tranh giành giựt giết hại lẫn nhau.
Những người đang yêu nhau tha thiết không muốn rời xa nhau vì đam mê, vì say đắm, vì luyến ái nhớ nhung chắc có lẽ sợ nhất là mất người yêu…Có người thì sợ mất gia đình người thân mà mình yêu quý nhất như cha mẹ lo cho con cái, như vợ chồng thương yêu nhau, như anh em cùng vui vẻ thuận thảo thương mến nhau… Và những người đang thăng tiến trên con đường công danh, sự nghiệp thì có lẽ sợ mất quyền cao chức trọng và sợ không còn ai cung kính, tôn trọng khi bị thân bại danh liệt…Nói chung tất cả chúng ta sợ bị đánh mất rất nhiều thứ, toàn là những điều có liên quan đến sự sống gia đình và xã hội!…Tuy nhiên, điều quan trọng nhất, quý giá nhất mà chúng ta đã đánh mất nó từ lâu đó là chính mình!
Chúng ta đừng bao giờ vì muốn được lòng một ai đó mà tự đánh mất chính mình… Thế gian này đã từng có rất nhiều người đánh mất cả cuộc đời chỉ vì quyền lợi riêng tư, mong được có địa vị danh vọng và mau thăng quan tiến chức mà sống trong lừa đảo, dối trá, bóc lột kẻ dưới…Chính vì vậy, “Nhận biết chính mình” mới là điều cần thiết và quan trọng nhất. Nếu chúng ta biết tất cả mọi thứ trên đời, trên thông thiên văn, dưới am tường mọi sự việc mà lại không biết chính mình là ai, là gì, mình từ đâu đến và sau khi chết đi về đâu, thì sự hiểu biết ấy chỉ đáp ứng được giá trị bên ngoài nên không thể giúp ta hoàn thiện chính mình để thật sự sống bình yên, hạnh phúc.
Người xưa nói “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng”. Thắng ở đây không chỉ là thắng theo kiểu chiến trận, thắng ở đây cũng chưa hẳn là thắng người hay thắng kẻ thù mà thắng ở đây là thắng chính mình. Chúng ta chiến thắng những dục vọng thấp hèn có tính cách, tham lam, sân hận, si mê để vươn lên vượt qua cạm bẫy cuộc đời nhờ biết cách làm chủ bản thân để không bị các thói quen xấu ác có tính cách làm tổn hại cho người và vật.
Chúng ta cần biết được chính mình để sống tốt hơn trong mối quan hệ với gia đình người thân, với bạn bè, với đồng nghiệp và với tất cả mọi người trong xã hội. Ngày xưa thời Phật còn tại thế, có vị tỳ kheo đã hoàn tục và xuất gia đến lần thứ bảy. Gia tài của thầy chỉ có cây cuốc cùng miếng ruộng nhỏ, ấy thế mà đã làm cho thầy điên đảo vọng động tính toán hơn thua. Sau nhiều lần hoàn tục chỉ vì tiếc nuối cây cuốc, dù xuất gia nhưng thầy vẫn giấu cây cuốc vào chỗ kín để đến khi cần dùng lấy ra xài. Lần thứ 6 khi hoàn tục, thầy cảm thấy bất an bởi cuộc sống chẳng có gì khấm khá hơn. Trong thời gian đó thầy quán chiếu về sự hiện hữu của thân này nên thấy rõ nó là một chuỗi nhân duyên hòa hợp, giả có không thực thể! Vậy cái gì là tôi mà muốn chiếm hữu để rồi từ đó thấy mọi thứ là của tôi, nên chúng ta tham đắm dính mắc vào đó mà làm khổ đau cho nhau.
Sau lần thiền quán đó đã giúp cho thầy khai thông trí tuệ, thấy rõ được bản chất sự thật của thân này là vô thường, tâm suy tư nghĩ tưởng là vọng dối, hoàn cảnh sự vật thì đổi thay nên tất cả đều vô thường. Nhưng ngay nơi thân này có tính biết sáng suốt thấy chỉ là thấy, nghe chỉ là nghe, mũi lưỡi thân ý cũng lại như thế. Rồi thầy ra bờ sông quăng cây cuốc xuống dòng sông và la lớn lên trong sự mừng rỡ “Ta đã chiến thắng rồi! Ta đã chiến thắng rồi”!
Lúc này vua Ba Tư Nặc cùng quan quân vừa mới dẹp loạn xong quân giặc đang trên đường trở về, nghe tiếng thầy tỳ kheo nói: Ta đã chiến thắng rồi! Vua Ba Tư Nặc mới tự nghĩ thầm trong bụng, ta mới chính là người đã chiến thắng, rồi đến thưa hỏi thầy tỳ kheo kia, thầy chiến thắng cái gì? Thầy tỳ theo mới nói rằng tôi đã bảy lần hoàn tục và xuất gia, hôm nay mới chiến thắng được chính mình là biết cách chuyển hóa phiền não tham, sân, si do lầm chấp thân này là tôi và của tôi.
Chúng ta, từ xưa nay mải mê chạy tìm cầu bên ngoài để kiếm tìm hạnh phúc mà tự đánh mất chính mình. Một số người cho rằng chết là hết nên đánh mất chính mình. Kẻ tin có đấng thần linh thượng đế ban phước giáng họa nên cũng đánh mất chính mình. Còn có nhiều người quan niệm rằng cõi này là cõi tạm, cõi bên kia mới là cõi vĩnh hằng từ đó mà đánh mất chính mình trong hiện tại. Một số người nói rằng tất cả đều là ngẫu nhiên, khi không nên cũng đánh mất chính mình, rồi kẻ cầu khẩn van xin ỷ lại vào người khác, càng đánh mất chính mình nhiều hơn nữa!
Tại một làng nọ có một ông già sống nghèo khổ trên mảnh đất khô cằn, đá sỏi của mình…Sau nhiều năm cày sâu cuốc bẩm, siêng năng đầu đội trời chân đạp đất nhưng chẳng có gì khá hơn. Rồi một buổi sáng đẹp trời ông đang chuẩn bị công việc hằng ngày của mình bổng nhiên người ta phát hiện, bên dưới miếng đất của ông có một mỏ đá kim cương. Từ đó, ông già trở nên giàu có thành một tỷ phú, ông ta sắm một chiếc xe hơi sang trọng với số tiền khổng lồ, để mỗi ngày ông đi du lịch đó đây mà ngắm cảnh xem hoa, vui thú trong khoảng đời còn lại.
Tuy nhiên, có một điểm đặc biệt là ông già đó chẳng bao giờ phải tốn tiền để mua xăng? Ông ta đã dùng hai con ngựa để kéo chiếc xe ấy đi hết nơi này sang nơi khác. Nhiều người trong chúng ta hiện nay cũng đang sống một cuộc đời như thế! Nhưng đáng tiếc là hầu như tất cả mọi người đều lãng phí thời gian vô bổ để chạy tìm cầu bên ngoài mà tự đánh mất chính mình. Chúng ta quay lại chính mình ở đây không có nghĩa là ta tự hủy diệt thân xác, đày đọa bản thân, mà chúng ta biết cách làm chủ bản thân qua ý nghĩ, lời nói và hành động, để không làm tổn hại cho một ai.
Để hoàn thiện chính mình chúng ta cần phải nhận biết những khuyết điểm của bản thân để tìm cách khắc phục và chuyển hóa…Chúng ta có thể làm tốt hơn về tất cả mọi công việc, nếu chúng ta quyết tâm và nỗ lực để làm mới lại chính mình. Ngay từ giờ phút này mọi người hãy lắng lặng tâm tư để quay về với tuổi thơ của chúng ta, khi còn nhỏ ai cũng có thể biết chơi trò đá dế, xem đá dế và cổ động đá dế…Một con dế trống bình thường chỉ thích gáy để ra oai với các nàng dế mái, không thích đánh nhau. Nhưng một khi đã bị con người quay cho chóng mặt rồi thì gặp đâu đá đó, cắn xé điên cuồng với đồng loại…Cuộc đời chúng ta cũng giống như thế, bị dòng đời cuốn trôi theo tiền tài, sắc đẹp, quyền cao chức trọng, ăn ngon mặc đẹp, ngủ nhiều, cho nên chúng ta không còn biết chính mình là gì nữa…
Mỗi một ngày chúng ta hãy dành cho mình một chút ít thời gian, một không gian yên tĩnh để quay lại chính mình mà biết cách làm chủ bản thân trong cuộc sống bộn bề với những được mất, hơn thua, phải quấy, tốt xấu. Ta có thể vận dụng thiền trong đời sống hằng ngày bằng cách làm chủ suy nghĩ của mình, một niệm ác dấy lên ta liền không theo hay trụ tâm vào hơi thở, hoặc niệm Phật, Bồ tát để dần hồi chuyển hóa các tạp niệm lăng xăng mà làm mới lại chính mình.
Có một vị thương gia sau nhiều năm lập nghiệp kiếm được rất nhiều tiền và đã thành công. Tuy nhiên, trong thời gian khủng hoảng kinh tế toàn cầu, khiến anh ta bị phá sản, nợ nần chồng chất. Cuối cùng không tìm ra cách giải quyết, anh ta bèn ra bờ sông định kết liễu cuộc đời. Nửa đêm anh lần mò ra bờ sông, chợt nhìn thấy một người thiếu nữ xinh đẹp đang ngồi than khóc thảm thương, động lòng hiếu kỳ anh đến hỏi cô gái:
Có chuyện gì mà đêm khuya thanh vắng cô ngồi khóc một mình ở đây? Cô gái buồn bã nói trong nghẹn ngào uất ức: Em bị người yêu bạc đãi, nên không còn muốn sống nữa, bởi vì không có anh ấy em không thể nào sống nổi. Vị thương gia vừa nghe xong liền lập tức dùng lời khuyên nhủ, trước khi quen bạn trai em vẫn bình thường sống một mình mà! Cô gái vừa nghe xong liền thức tỉnh và cám ơn chàng thương gia rối rít, sau đó bỏ ngay ý định tự tử. Lúc đó cô gái quay sang hỏi vị thương gia: còn anh sao nửa đêm ra đây để làm gì? Vị thương gia hổ thẹn quá, đành nói dối chỉ dạo mát ngắm trăng nhìn dòng sông thơ mộng.
Chàng thương gia và cô gái cả hai đều đánh mất chính mình, nên trong cuộc mưu sinh phải chịu vật vã trong khổ đau, thậm chí hết đường cùng đành chọn giải pháp quyên sinh khi mất mát xảy ra, xét cho cùng cũng chỉ thiệt cho mình mà thôi. Vì trước khi mất mát, chúng ta đâu có gì?
Con người do bám víu vào sắc thân này mà cho là thật ta, nên làm cái gì cũng để đáp ứng nhu cầu cho thân. Chúng ta ai sinh ra đời cũng với hai bàn tay trắng, vậy mà khi lớn lên sự chấp ngã ngày càng nhiều hơn nên si mê, sân giận, tham lam chiếm đoạt giành lấy về phần mình làm khổ đau cho nhiều người khác. Chính vì thế, Phật dạy từ con người cho đến muôn loài vật đều chịu sự chi phối của vô thường, thay đổi vốn là bản chất của cuộc đời này để chúng ta bớt làm tổn hại nhân loại.
Ốc sên con một hôm thắc mắc hỏi mẹ: Mẹ ơi! Tại sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cái bình vừa nặng, vừa cứng trên lưng như thế mà các loài khác không có như vậy? Ốc sên mẹ nói: Vì cơ thể chúng ta không có xương để chống đỡ, nên phải mang cái vỏ cứng bên ngoài để bảo vệ thân này. Chị sâu róm không có xương, tại sao chị ấy không cần đeo cái vỏ như mình vậy hả mẹ? Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm nhờ có đôi cánh nên tung bay đó đây và nhờ bầu trời bảo vệ. Ủa sao! Cô giun đất cũng không có xương, cũng không biến hóa được, tại sao cô ấy không đeo cái vỏ như mình vậy mẹ? Vì cô giun có khả năng chui xuống đất được, nên lòng đất sẽ che chở cô ấy.
Nghe mẹ nói như thế ốc sên con vừa khóc, vừa nói: Loài ốc chúng ta thật bất hạnh hơn các loài khác, bởi vì không có bầu trời bảo vệ, và lòng đất cũng chẳng che chở cho chúng ta. Vì vậy mà chúng ta phải đeo cái vỏ nặng nề này. Ốc sên mẹ nói với con rằng chúng ta không dựa vào trời, cũng chẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thân mình để được sống và tồn tại.
Hình ảnh mẹ con ốc sên nói chuyện với nhau về cái vỏ bọc để che thân nó mang ý nghĩa do ngu si chấp thân làm ngã, nên phải bị đọa vào loài ốc sên để chịu quả báo. Loài bướm, loài giun được ví như các tín đồ cuồng tín không hiểu lẽ đúng sai của cuộc đời nên chấp nhận đấng tối cao ban phước giáng họa để sống một đời mê muội chẳng hiểu biết gì!
Cuộc sống của muôn loài vật được sinh ra bởi do thói quen chấp trước nhiều đời nên mới có thân tướng hình dạng khác nhau. Làm người dù xấu xí đen đúa khó coi nhưng vẫn tốt hơn các loài vật vì còn biết suy nghĩ, tìm tòi, nghiệm xét, phân biệt tốt xấu, đúng sai. Các loài súc sinh chỉ sống theo nghiệp nên không có khả năng suy nghĩ, do đó chịu sống một kiếp tối tăm mê muội vì đã hoàn toàn đánh mất chính mình.
Con người hơn các loài vật là ở chỗ biết phân biệt nếu gặp người khác chỉ dạy nhắc nhở hoặc tự chiêm nghiệm, suy xét nên dễ nhận ra sự sai xót của mình mà thức tỉnh trở lại. Khichúng ta luôn sống với chánh niệm tỉnh giác nhờ vậy ta lúc nào cũng để hết tâm ý vào những gì mình đang tiếp xúc. Chúng ta biết quan sát sự việc đang diễn ra một cách rõ ràng, tường tận và trung thực. Nhờ vậy, ta dễ dàng làm chủ bản thân mà không đánh mất chính mình để bình thản an nhiên trước mọi xung đột, đổi thay của dòng đời nghiệt ngã.
Khi ta quét dọn nhà cửa hay lau chùi, chúng ta chỉ chú tâm vào việc mình đang làm, ta biết rõ từng cử chỉ hành động của mình mà không bị vướng kẹt vào bất cứ đối tượng nào thì việc dọn dẹp nhà cửa cũng được gọn gàng, sạch sẽ và mau chóng hơn.
Khi lái xe cũng vậy, ta phải dùng tâm biết để điều hành mắt nhìn thẳng phía trước hoặc liếc ngang, liếc dọc để quan sát từng diễn biến xảy ra, tai nghe tiếng còi xe, mắt nhìn thấy đèn xin nhan để cho xe qua mặt hoặc quẹo trái, quẹo phải. Tay giữ lái mắt quan sát hai chân chủ động ga và thắng để đảm bảo an toàn khi lái xe. Thân ta đang ngồi trên xe, còn tâm ý đang nhớ nghĩ chỗ khác, nên không làm chủ được tốc độ do đó dễ gây ra tai nạn, gây thương tổn đến tính mạng và thiệt hại tài sản. Mặt khác, trong lúc lái xe đèn đỏ là cơ hội giúp cho tâm ta biết dừng lại và trở về với chính mình. Khi gặp đèn đỏ, chúng ta ngồi yên ổn để toàn thân thư giãn nhẹ nhàng giúp cho tâm được an ổn, thoải mái.
Con người do đánh mất chính mình nên mới tham lam, thù hận, ganh ghét, tật đố, vu oan, phỉ báng tìm cách triệt hạ lẫn nhau. Chính vì vậy, vua Trần Nhân Tông hiểu thấu được lời Phật dạy nên đã từ bỏ quyền lực cao nhất giao lại cho con, ra sức tu tập cuối cùng đạt được giác ngộ, giải thoát. Sau đó đem tư tưởng Phật học, đặc biệt là Thiền học được đưa vào áp dụng rộng rãi trên khắp mọi miền đất nước nhờ biết quay lại chính mình mà làm chủ từ suy nghĩ cho đến lời nói và hành động. Ngài khuyên tất cả dân chúng quy hướng Tam bảo, giữ gìn năm giới, tu mười điều thiện, phá bỏ những tập tục mê tín và các tín ngưỡng khác có tính cách giết hại. Chính nhờ vậy mà đại đa số người dân đều sống có ý thức, trách nhiệm, thương yêu đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau bằng tình người trong cuộc sống.
Để không đánh mất chính mình chúng ta phải sống tỉnh giác, là khi làm việc gì ta phải biết rõ việc đó; khi đi biết mình đang đi, khi uống nước thì biết mình đang uống nước, khi tiếp xúc với công việc thì biết mình đang làm cái gì… Thông thường, tâm ý chúng ta hay chạy theo những buồn vui, thương ghét nên lúc nào cũng sống trong phân biệt phải quấy, tốt xấu, đúng sai… Chúng ta hay nhớ nghĩ về quá khứ tốt và xấu, rồi tiếc nuối những gì đã qua, tương lai thì chưa đến chúng ta lại mơ mộng ảo huyền, hy vọng đạt được những điều tốt đẹp mà trong hiện tại chúng ta lại không chịu gieo nhân thiện lành, do đó mà đành cam chịu đánh mất chính mình để bị dòng đời cuốn trôi làm những điều xấu ác.
Quay lại chính mình nhận ra tâm Phật thanh tịnh, sáng suốt ở ngay nơi thân mình, do đó chúng ta biết cách làm chủ bản thân từ ý nghĩ cho đến lời nói, hành động không làm tổn hại một ai và luôn mở rộng tấm lòng từ, bi, hỷ, xả để đem tình yêu thương chân thật đến tất cả muôn loài bằng trái tim hiểu biết.
TA CÓ THỂ THA THỨ CHO NHAU
Tại một lớp học nọ có tổ chức chương trình quà tặng cuộc sống nhằm hướng dẫn cho các em học sinh nâng cao trình độ hiểu biết trong đối nhân xử thế. Thầy giáo yêu cầu mỗi học sinh mang theo một túi ni lông sạch và một túi khoai tây đến lớp. Sau đó, chương trình được bắt đầu bằng một sự thực tập, mỗi em học sinh nếu không tha thứ lỗi lầm cho người nào đó thì hãy chọn ra một củ khoai tây viết tên người đó, rồi bỏ nó vào túi ni lông. Vài ngày sau, có nhiều em học sinh mang túi ni lông nặng trĩu.
Sau đó, thầy lại yêu cầu mỗi em học sinh phải luôn mang theo cái túi bên mình dù đi bất cứ chỗ nào, lúc ăn uống ngủ nghỉ cũng phải để túi bên cạnh, khi làm việc thì đặt trên bàn. Sự rắc rối và phiền phức khi phải mang vác cái túi kè kè bên hông, khiến cho nhiều em học sinh cảm thấy mệt mỏi, khó chịu vì cảm xúc nặng nề về thể xác lẫn tinh thần mà mình đang gánh chịu. Rồi thời gian làm cho khoai tây bắt đầu bị phân huỷ thành một thứ chất lỏng nhầy nhụa, hôi hám khó chịu.
Đây là một ẩn dụ sâu sắc nhằm đánh thức mọi người hãy nên buông xả những tâm niệm cố chấp luôn ghim gút trong lòng như ôm lấy giận hờn, thù hằn ghét bỏ một ai đó. Có nhiều người nói rằng thù này nếu chết vẫn mang theo, chính khi ấy mình chưa trả thù được mà trong lòng đã bị vật vã, khổ đau. Chúng ta hãy học cách tha thứ chính mình và sẵn sàng bao dung tha thứ cho người khác.
Giận hờn hay thù ghét nó là một thói quen xấu rất thường gặp trong đời sống của chúng ta. Như đại đa số trong những phim võ hiệp được trình chiếu từ trước đến nay, hầu hết đều là tranh đấu thù hằn ghét bỏ giữa cá nhân này đối với cá nhân kia, gia đình này đối với gia đình nọ, đất nước này đốii với đất nước khác luôn tạo ra sự mâu thuẫn để giành quyền lợi. Tuy nhiên, trong các phim ảnh làm tác động đến tư tưởng thù hận có tính cách bạo lực, vì nó đem đến cho mọi người khổ đau, do đó gia đình ly tán trong sự mất mát đau thương mà giết hại không thương tiếc. Chính vì vậy, thù hằn ghét bỏ luôn tạo ra ý thức hệ đối kháng và dẫn đến chiến tranh làm chết đi tình yêu thương nhân loại, nó khiến cho chúng ta không bao giờ có được niềm vui sống trong bình yên, hạnh phúc.
Như các phim truyện thường diễn tả những mối thù “không đội trời chung” của gia đình này đối với gia tộc nọ làm cho con người trở nên ghét bỏ nhau, đó là sự mất mát to lớn do sự giết hại. Ở đây, chúng ta chỉ cần ôm ấp trong lòng những sự hiềm khích, mâu thuẫn nhỏ nhặt cũng đủ làm cho mình khốn khổ bởi sự dính mắc đó. Khi trong lòng ta luôn chất chứa đầy những ý niệm thù hằn ghét bỏ, ta đang suy nghĩ tìm cách nào để làm tổn hại đối phương, chính những cảm xúc đó đã làm cho chúng ta đau khổ trước khi hại kẻ thù.
Tha thứ là một hình ảnh đẹp để xua tan những nỗi đau bất hạnh, luôn giúp cho chúng ta thiết lập được tình thương chân thật. Chúng ta cần phải biết tha thứ cho bản thân mình và người khác. Hình ảnh chiếc bút chì gỗ trên đầu có gắn một cục gôm nhỏ dùng để xoá đi những câu chữ sai hay những hình ảnh không đúng. Cũng vậy, cục gôm là hình ảnh tượng trưng cho sự tha thứ mà mỗi người chúng ta cần phải biết. Trong đời sống của chúng ta ai cũng có thể mắc phải sai lầm, có thể định hướng bị sai lệch hay thậm chí là vấp ngã nặng nề. Nhưng thay vì ta ngồi đó mà than thân trách phận để mình tự dằn vặt, hành hạ bản thân thì ta nên sử dụng “cục gôm tha thứ”. Tha thứ cho bản thân mình tức là ta đã thấy được sai lầm, nhờ vậy ta mới có thể đứng dậy đi tiếp để viết lên bản hùng ca của đời mình.
Một chiếc bút chì nếu được xử dụng hằng ngày thì nó sẽ bị mòn đi theo ngày tháng. Sự hiểu biết và những năng lực của chúng ta cũng vậy, nếu như không được rèn luyện, trau giồi mài dũa thường xuyên thì sớm muộn gì cũng sẽ mòn dần như cục gôm cây bút chì.
Nhìn vào thân của cây bút chì chúng ta có thể biết nó được làm từ những loại gỗ dễ gọt và dễ cháy. Đều mà chúng ta rất dễ ngạc nhiên khi lớp vỏ bút chì có thể cháy hết đi, thì lõi bút chì vẫn không bao giờ bị cháy theo. Và nó còn để lộ ra bên ngoài phần lõi với màu sắc bóng và đẹp hơn lúc ban đầu. Cũng giống như chúng ta dám đương đầu với mọi khó khăn, để đối đầu với những chướng duyên nghịch cảnh mà tìm ra giải pháp tốt đẹp để khắc phục. Những người như thế dù có vấp ngã nặng nề, vẫn có khả năng làm lại cuộc đời bằng sự cố gắng nổ lực hết mình để hoàn thiện chính mình.
Với một chiếc bút chì nhỏ trong tay, chúng ta có thể vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp hoặc viết ra những trang sách nói về nhân cách đạo đức để giúp cho mọi người biết cách sống tốt hơn. Và cũng chính cây bút chì đó, chúng ta sẽ viết lên những câu chữ làm cho con người ta tham lam, sân hận đấu tranh giành giựt giết hại lẫn nhau. Điều này cũng được thể hiện qua phong cách sống của chúng ta đối với những người xung quanh.
Đặc biệt bút chì không giống như các loại viết khác có thể vẽ hoặc viết lên bất kỳ nơi đâu, nhưng bút chì lại chỉ sử dụng trên mặt giấy. Bản thân chúng ta, ai cũng có những năng lực riêng, để phát huy sở trường chuyên môn của mình. Bây giờ chúng ta thử phân tích cây bút chì dựa vào yếu tố gì để đánh giá chất lượng của nó? Chất liệu gỗ hay những hoa văn, màu sắc bóng đẹp bên ngoài? Thực tế cây bút chì gỗ, phần lõi bên trong mới là thứ tạo nên giá trị cho nó. Cũng vậy, thân này hoạt động tốt hay xấu đều do tâm điều khiển.
Từ những mâu thuẫn, bất đồng hoặc xích mích nhỏ, nếu chúng ta không khéo léo giải tỏa ngay từ lúc đầu thì chắc chắn sẽ xảy ra cớ sự lớn khiến hai bên dẫn đến bất hòa và gây tổn hại cho nhau. Và thế là thù hận bắt đầu phát sinh kể từ đó. Một khi mối hận thù giữa hai người đã lớn mạnh và được ôm ấp nuôi dưỡng trong lòng đã trở thành nội kết, sự tổn thất nặng nề sẽ đến cùng hai phía. Người bị tổn thương họ sẽ ôm lòng thù hận chờ cơ hội để trả thù. Ngược lại, người gây ra đau khổ họ luôn mang tâm trạng lo lắng và sợ hãi, vì sợ bị trả thù trong bất cứ lúc nào. Khi hận thù đã phát khởi thì tình thương yêu sẽ không còn nữa, chính vì vậy hai bên khó ngồi lại để cùng nhau sống vui vẻ thuận thảo, trên kính trọng dưới nhường nhịn sẻ chia và nâng đỡ.
Sự việc nếu không hòa giải được cả hai bên đều phải sống trong những cảm xúc nặng nề, khổ sở và khó chịu. Khi họ không có sự yêu thương và tha thứ cho nhau bằng tình người trong cuộc sống thì sự xung đột đối kháng ngày thêm lớn mạnh. Cảm thông và tha thứ, sẵn sàng mở lòng ra để san sẻ cho nhau khi người khác cần. Ta sẵn sàng cho đi mà không cần điều kiện gì, sự cho ấy mới có giá trị thiết thực vì nó không phải là sự trao đổi.
Khi cho đi theo cách ấy, mặc dù chúng ta không kèm theo bất cứ một điều kiện hay sự mong cầu nào, nhưng ngay khi cho đi như vậy, chúng ta đã mở rộng được tấm lòng từ bi, do đó ta sẽ nhận lại được niềm vui hết sức nhẹ nhàng do tình thương mang đến.
Từ xa xưa cho đến ngày hôm nay, dường như xã hội ta vẫn còn quan niệm rằng đàn ông ngoại tình thì vợ nên tha thứ, nhưng nếu phụ nữ mắc vào tội ấy thì chồng không chấp nhận và sẽ dứt khoát ly hôn! Có những nước luật pháp còn khắt khe hơn, khi phụ nữ lấy trai làng khác cũng bị xử quăng đá hoặc cho hiếp dâm tập thể. Quan niệm chồng chúa vợ tôi, trai năm thê bảy thiếp, gái chính chuyên chỉ một chồng nó vẫn còn ăn sâu vào trong tâm thức người đàn ông.
Một người chồng luôn làm tròn trách nhiệm và bổn phận đối với gia đình nhưng lỡ một lần “làm chuyện ấy ngoài luồng” mà bị vợ bỏ thì thiên hạ chê người vợ ấy là ngu si mê muội. Nhưng một người chồng bị vợ mình “cắm sừng” mà vẫn luôn chấp nhận và tha thứ thì thiên hạ cho anh ta là… đồ yếu hèn không phải đấng trượng phu! Thế gian này thường có những quan niệm như vậy, cho đến bây giờ con người ta đã và đang áp dụng luật bình đẳng về nam nữ.
Đại đa số đàn ông vẫn cho rằng bị “cắm sừng” là điều tồi tệ nhất trong cuộc đời họ. Có gia đình nọ anh Hùng làm giám đốc một công ty kinh doanh bất động sản, cô vợ trẻ đẹp lại dan díu với bạn đồng nghiệp của chồng mình. Một hôm anh ta vô tình kiểm tra điện thoại khi người vợ đang tắm, trong đó có tin nhắn “Tối nay, 19 giờ anh ta đi dự buổi hội thảo ngành bất động sản.
Tối hôm đó, anh chồng vui vẻ nói với cô vợ, anh bận đi hội thảo em ở nhà ngủ sớm nha! Nhưng anh ta không đi mà tìm chỗ núp để canh tình nhân của vợ mình. Khoảng 15 phút sau đó, một anh bạn đồng nghiệp đến anh chồng nhẫn nại chờ thêm 20 phút nữa rồi quay vào nhà bắt quả tang đôi nhân tình ngay trong phòng ngủ của mình. Anh bắt vợ khai nhận hết tội lỗi ngoại tình với tình nhân, có ghi âm rõ ràng để làm bằng chứng ly hôn.
Nhưng sau một tuần lễ suy nghĩ, anh tự thấy bản thân mình cũng đã từng không chung thủy với vợ, không quan tâm đến vợ, và xao nhãng chuyện gối chăn. Vả lại, người vợ làm chuyện ấy cũng do lỗi mình một phần, hiện tại cô ta vi phạm lần đầu và đã tỏ ra ăn năn hối lỗi, hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa. Kể từ khi lấy nhau cho đến bây giờ đã có hai con một trai, một gái còn nhỏ, nếu ly hôn ai nuôi con và người vợ xinh đẹp lại là người con dâu rất được lòng cha mẹ chồng. Và cuối cùng vì hạnh phúc chung của cả gia đình, anh quyết định tha thứ để tiếp nối cuộc hôn nhân.
Tại sao người chồng thời nay có thể tha thứ cho người vợ không chung thủy? Chúng ta ai cũng có lương tâm, nếu biết suy xét đôi khi đàn ông cảm thấy mình cũng có lỗi, khiến người vợ phải đi tìm kiếm sự sẻ chia bên ngoài. Không ít trường hợp vợ ngoại tình theo kiểu “ong ăn chả, bà ăn nem” để trả thù người chồng lăng nhăng. Rất hiếm khi, phụ nữ có gia đình lại ngoại tình hoặc đến với đàn ông khác chỉ vì “ham của lạ”. Nếu gặp phụ nữ đa dâm thì hết thuốc chữa, còn những trường hợp ngoại lệ khác chúng ta có thể tha thứ cho nhau.
Thời đại ngày nay không chấp nhận quan niệm chỉ đàn ông mới có quyền năm thê bảy thiếp, còn “gái chính chuyên” chỉ một chồng. Nói theo xưa chế độ vua quan ăn trên ngồi trước lạm dụng quyền hạn đặt ra pháp luật bắt buộc phụ nữ phải cam chịu sống kiếp chồng chung mà không có quyền khiếu nại. Trong khi đó, đàn bà lỡ dan díu chỉ có một con đường là bỏ xứ đi luôn, nếu bị phát giác sẽ bị xử tội thích đáng.
Cuộc sống của người phụ nữ trong thời đại hiện nay đã khác xưa rất nhiều. Họ cũng đi làm ngoài xã hội và tham gia chính sự như nam giới, họ có nhiều cơ hội phát triển tài năng của mình về mọi phương diện. Ngày xưa, phụ nữ chỉ luẩn quẩn trong ngưỡng cửa gia đình có nhiệm vụ sinh đẻ và nuôi dạy con cái, không tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Ngày nay, phụ nữ cũng có những tình yêu công sở chẳng kém gì nam giới. Ngoại tình không phải là giải pháp để xóa bỏ hôn nhân gia đình mà là cách thay đổi hoàn cảnh sống trong thực tế, do không đồng cảm trong hôn nhân tình ái. Tha thứ là biện pháp duy nhất để giữ lửa tình yêu được trọn vẹn và lâu dài. Nếu người chồng chưa từng ngoại tình mà người vợ lại đi làm chuyện ấy, thì ta phải biết một là mình không đáp ứng chuyện ân ái đều đặn do sinh lý yếu, hai là mình vẫn duy trì đầy đủ việc ái ân mà vợ đã đi quá xa chuyện ấy, trường hợp này không thể tha thứ vì cô ta là người quá dâm dục khó giữ thủy chung.
Thông thường nhiều đàn ông bị cấm sừng là do người chồng công tác xa lâu lâu mới về thăm nhà một lần, tình trạng trên cũng khó giữ được lòng thủy chung của người vợ nếu thời gian cứ kéo dài như vậy. Chúng ta cần phải cảm thông và tha thứ cho nhau, để giúp nhau vượt qua những khó khăn, chứ không phải ta ngồi đó mà muốn mọi việc đều được hoàn hảo theo ý mình.
Trong tình cảm, yếu tố quan trọng là có sự cảm thông và tha thứ, khi ta biết buông xả bớt những nhu cầu hưởng thụ của bản thân. Nếu ta bình tĩnh và biết quán sát thì ta cũng sẽ thấy người gây ra lầm lỗi, họ là kẻ đáng thương hơn là đáng trách. Họ thiếu suy nghĩ và bất cẩn, nên có thể làm cho ta đau khổ trong nhất thời, cảm xúc giận hờn sẽ đốt cháy và hành hạ họ trong từng giây phút.
Kẻ thường gây khổ đau cho người khác vì họ không vượt qua những thói quen hưởng thụ quá đáng, họ dính mắc, họ chất chứa, họ mê muội, chính vì vậy ta cần phải bao dung và tha thứ để họ có cơ hội làm mới lại chính mình. Họ hay bướng bỉnh, không chịu hối lỗi nên không biết chừng nào họ mới thức tỉnh để được sống trở về thực tại chính mình. Họ đã đánh mất niềm tin nơi chính mình nên thường lo sợ bị mọi người bỏ mặc và bản thân họ cũng không có cách nào giải quyết, tương lai họ mờ mịt đang rất cần sự giúp đỡ.
Trong chúng ta ai cũng có lòng bao dung độ lượng, khi ai đó phạm lỗi lầm họ rất cần sự giúp đỡ, ta có thể mở lòng ra để chia sẻ vì tình người trong cuộc sống mà không phải vì bi lụy tình cảm. Sự san sẻ hay giúp đỡ một ai đó, ta phải hết lòng nếu xét thấy việc đó là chính đáng. Ta làm trong tỉnh giác vì có quán chiếu, ta xử sự có hiểu biết mà không xen kẽ chủ nghĩa cá nhân vào, nên sự tha thứ ấy có đầy đủ tình và lý.
Thế gian, giữa dòng đời nghiệt ngã chúng ta không phải là những bậc hiền Thánh để tha thứ hết lỗi lầm của con người, nhưng nếu ta có trái tim hiểu biết thì ta vẫn sẵn sàng tha thứ cho nhau. Bao dung và tha thứ luôn là một thần dược để chữa lành những vết thương lòng hoặc chuyển hóa các nỗi khổ niềm đau thành được an vui, hạnh phúc.
Tha thứ là sự biểu hiện của tâm từ bi, nó giúp cho chúng ta vượt qua những khó khăn để quên đi những gì không được tốt đẹp. Nó giúp ta giải thoát khỏi những phiền muộn khổ đau, do chất chứa cảm xúc hờn giận và sự hoang mang lo sợ. Nếu chúng là người có hiểu biết, thì ta sẽ nhận ra rằng khi tha thứ một ai đó, người được lợi trước tiên chính là ta. Ta chỉ có thể tha thứ và bỏ qua hết mọi lỗi lầm của người khác khi mình đã thật sự vô ngã, vị tha.
THẾ GIAN CÁI GÌ LÀ QUÝ NHẤT?
Lòng tham bắt rễ từ sự mong muốn có được của mỗi con người. Nó là một nhu cầu thực tế bởi do nghiệp duyên quá khứ ràng buộc nên ta mới được sinh ra cõi đời này. Nghiệp thì có tốt xấu chứ không một chiều như nhiều người lầm tưởng. Một em bé vừa chào đời cất tiếng khóc oa oa vì muốn có sữa mẹ. Khi nó đói khát thì khóc lên đòi vú mẹ. Một thời gian sau nó còn biết nắm bầu vú bên kia để cho thỏa mãn sự muốn có của mình.
Sự mong muốn của em bé được người mẹ đáp ứng bởi sự khao khát sống. Người mẹ sẽ tìm cách nhét đầu vú vào miệng con khi nghe nó khóc. Vậy mẹ cho con bú là nguyên lý tương quan tương duyên của nhân quả tiếp nối nhau bởi cái tôi và của tôi. Đó chính là sự vận hành cuộc sống đổi thay theo thời gian, bởi lòng tham muốn quá đáng và sự si mê luyến ái của con người.
Sự tham lam của con người luôn luôn tiềm ẩn bên trong chúng ta và nó sẽ xuất hiện mạnh khi có nhu cầu cần thiết. Và sự tham lam đó xảy ra bằng năm điều kiện thực tế trong cuộc sống đó là tiền bạc của cải vật chất, quyền uy thế lực, sắc dục, ăn ngon mặc ấm, và ngủ nghỉ thoải mái. Thế giới con người chúng ta hiện nay tranh giành giết hại lẫn nhau cũng vì những nhu cầu cần thiết trên.
Sự giàu có của chúng ta trước tiên là được ăn sung mặc sướng, mong muốn gì được đó, được mọi người tôn trọng khen ngợi, và được nhiều người khác phục tùng. Người giàu có được hưởng quyền cao chức trọng nếu không tin sâu nhân quả thì sẽ càng tham lam hơn, vì họ có nhiều cơ hội để làm giàu nhờ uy tín và địa vị của mình.
Sự tham lam về quyền lực thì khác với tính chất tham lam về tiền bạc, của cải vật chất. Có tiền bạc có sắc đẹp rồi con người ta hướng đến danh vọng quyền lực, nó có cái thú vị là được sai khiến nhiều người khác phục tùng mình. Nó sẽ tạo ra cảm hứng khi được ăn trên ngồi trước, có kẻ hầu người hạ.
Sự tham lam về sắc dục, sự giàu có về của cải vật chất hay đạt được danh vọng đỉnh cao của quyền lực người đời ai cũng khao khát thì gọi là giàu có sang trọng, nhưng chưa chắc có sự bình yên hạnh phúc trong lòng. Đúng như thế, người giàu sang khó có thể sống an lành vì toan tính đủ thứ để làm sao gìn giữ cho được trọn vẹn tài sản của mình, nên rất khó mà ngủ ngon giấc. Người giàu sang có quyền uy thế lực khi muốn lên giường nằm nghỉ, họ thường lo toan làm sao giữ được tiền bạc và địa vị mà mình đang nắm giữ. Sự tham muốn quyền lực khiến chúng ta lo lắng, bất an vì sợ có nhiều kẻ thù và những người tài giỏi hơn mình tước đoạt.
Chính vì thế những người càng giàu có cứ phải đi xem bói tướng số, để tìm cách giữ gìn quyền lực cùng sự giàu có được lâu dài cho con cháu mai sau. Nhờ vậy những người làm nghề bói toán dễ hốt bạc vì sự mê tín và sợ hãi của con người. Người giàu lo sợ mất mát, người nghèo cầu mong thay đổi cuộc đời mà họ không biết tất cả đều do nhân quả tốt xấu nhiều đời của ta chiêu cảm khi đủ nhân duyên.
Người đời làm nghề bói toán thì không đáng trách. Ngược lại, người xuất gia mà làm nghề bói toán vô tình phỉ báng Phật pháp, phá hủy đạo lý nhân duyên quả của thế giới muôn loài vật. Sự thật thì rất đau buồn bởi con sâu làm rầu nồi canh. Nếu chúng ta cứ tham lam vơ vét của nhiều người mà không biết cách gieo trồng phước mới thì sẽ gánh lấy hậu quả đau thương, gia đình đổ vỡ, con cái chia lìa và rơi vào vòng tù tội khi họa đến.
Ngày nay, nhân loại đang trong cơn băng hoại và suy thoái đạo đức trước sự cám dỗ của nền văn minh vật chất hiện đại. Đã đến lúc mọi người trên thế gian này cần phải tin sâu nhân quả, quay lại chính mình để ứng dụng lời Phật dạy. Đây là con đường duy nhất để nhân loại cùng kết nối yêu thương, sẻ chia cuộc sống bằng trái tim hiểu biết với tấm lòng vô ngã, vị tha.
Chúng ta thử chiêm nghiệm xem trên thế gian này cái gì là quý nhất, có người cho rằng các loại ngọc và vàng bạc là quý vì nó đã ở trong lòng đất với thời gian dài cả tỷ tỷ năm do sự kết tinh của môi trường đất tạo nên. Các thứ ngọc gọi là đá quý, vàng bạc gọi là kim loại quý.
Có ba người đang tranh cãi quyết liệt về vấn đề cái gì quý nhất trên đời? Bạn A thì nói trên đời này không có gì quý bằng lúa gạo. Mọi người sống được là nhờ có lúa gạo. Bạn B lại nói vàng mới là vật quý nhất trên đời, khi có vàng sẽ mua được nhiều lúa gạo. Bạn C lại khẳng định thì giờ là quý báu nhất, nên mới có câu “thì giờ là vàng ngọc”, nếu không có thời gian lấy gì ta làm ra lúa gạo và đãi cát thành vàng. Cuộc tranh cãi cứ thế kéo dài, ba người đó đều cho mình là đúng hết nên chẳng ai chịu thua ai. Cuối cùng, ba người phải nhờ một người lớn tuổi có chiều sâu tâm linh, để giải quyết xem ai đúng, ai sai.
Người lớn tuổi nói nếu luận về đúng sai thì ba người đều đúng cả, nhưng chỉ đúng có một khía cạnh thôi. Như có năm người mù cùng sờ con voi, người sờ trúng cái chân thì nói con voi giống cây cột nhà, người sờ trúng cái vòi thì nói con voi giống chiếc chiếu cuốn tròn, người sờ trúng cái bụng thì nói con voi giống như bức tường thành rộng lớn, người sờ trúng lỗ tai thì nói con voi giống cái quạt để quạt mát, người sờ trúng cái đuôi thì nói con voi giống như cây chổi. Năm người mù đều nói đúng, nhưng chỉ nói đúng một phần của con voi mà thôi.
Chúng ta trở lại câu chuyện “cái gì quý nhất trên đời”; với ý kiến cho rằng lúa gạo là quý thì không sai chút nào, nếu không có lúa gạo lấy gì con người ăn để mà sống làm việc và tồn tại, vì nó là lương thực chính cần thiết cho tất cả mọi người. Vàng là vật quý hiếm nó được kết tinh cả hằng tỷ tỷ năm qua sự hấp thu của lòng đất, chính vì vậy nó có thể mua được nhiều lúa gạo và làm đồ trang sức cho con người và của hồi môn. Nhưng thời gian cứ mỗi ngày lặng lẽ trôi qua, không bao giờ quay ngược trở lại nên nó càng quý hơn, con người nhờ có thời gian 60 năm cuộc đời nên làm được nhiều việc có ích cho đời vì vậy có câu “chớ để thời gian trôi qua vô ích”.
Người lớn tuổi mĩm cười rồi nhẹ nhàng bảo, “ba người nói đều đúng cả nhưng đúng ở khía cạnh nhất định của nó. Lúa gạo rất quý, người nông dân phải đầu đội trời, chân đạp đất, bán mình cho nắng mưa vất vả, nhọc nhằn mới làm ra được để nuôi sống chúng ta, thiếu nó con người khó tồn tại.
Vàng quý hiếm nên con người mới đào đãi tìm kiếm khó khăn, khi có được dùng để trang sức làm đẹp hoặc mua các nhu cầu cần thiết để phục vụ cho nhân loại. Nhưng nếu chúng ta lỡ đi trong sa mạc khi hết lương thực thì vàng lúc này cũng trở thành vô nghĩa.
Thời gian cũng rất quý, vì nó không quay ngược trở lại, nếu chúng ta không biết tranh thủ tận dụng để làm việc lợi ích cho gia đình và xã hội, thì ta sẽ đánh mất đi giá trị trong cuộc sống mà làm tổn hại chung cho nhân loại.
Nhưng, chúng ta cần phải có sự hiểu biết chân chính, con người mới thật sự là quý giá nhất trên đời này. Vì có con người là có tất cả, nếu con người luôn biết siêng năng, cần cù trong lao động sản xuất thì sẽ làm ra được nhiều lúa gạo, sẽ khai thác, đào mỏ, luyện vàng; nếu không có con người biết tranh thủ, tận dụng thời gian để làm những việc có ích nhằm phục vụ cho nhân loại được an vui, hạnh phúc thì thời gian cũng trôi qua một cách vô nghĩa. Vì thế, chúng ta ngay bây giờ phải cố gắng siêng năng, chăm chỉ học hành để nâng cao trình độ hiểu biết và sau này hãy chọn cho mình một việc làm thích hợp tùy theo khả năng để làm tròn trách nhiệm bổn phận đối với gia đình, người thân và dấn thân đóng góp, phục vụ tốt cho xã hội”.
Như chúng ta đã biết, ai cũng có đôi bàn tay khéo léo để làm đủ mọi thứ công việc nhờ nhận thức sáng suốt. Khi còn nhỏ, chúng ta có đôi bàn tay giúp mình học viết chữ, giúp cho mình ăn uống tắm rữa giặt giũ và làm tất cả các công việc khác để duy trì cuộc sống hiện tại. Chúng ta có đôi bàn tay biết vận dụng từ khối óc minh mẫn, ta sẽ từng bước nâng cao được trình độ hiểu biết, để sau này dùng đôi bàn tay với trái tim hiểu biết mà dấn thân đóng góp, phục vụ xã hội bằng tình người trong cuộc sống.
Chúng ta có đôi chân mạnh mẽ để gánh chịu toàn thân nhằm giúp thân này làm các việc có ích cho xã hội. Đôi chân luôn giúp cho chúng ta đi xa ngàn dặm, trèo non lội suối dù đường đời có chông gai, hiểm trở; đôi chân này vẫn luôn tiến bước không ngừng nghỉ cho đến khi già-chết mới thôi. Đôi chân có nhiệm vụ gánh đỡ toàn thân để giữ cân bằng, giúp chúng ta di chuyển hoạt động làm việc một cách dễ dàng thoải mái.
Con người chúng ta với tình yêu thương nhân loại, công ơn sâu dày của cha mẹ đã lao tâm, nhọc sức sinh thành dưỡng dục, mang nặng đẻ đau, hy sinh chịu đựng vất vả, nhọc nhằn để nuôi chúng ta khôn lớn trưởng thành; nhờ có cha, có mẹ mà chúng ta mới có thân này nên các bạn ngay từ khi còn học nơi ghế nhà trường hãy luôn chăm chỉ, siêng năng cố gắng học hành cho tới nơi tới chốn. Chúng ta học để làm người, để làm tròn bổn phận đối với gia đình, người thân và học để được phục vụ nhân loại.
Lúa gạo, vàng bạc, thời gian không thể thiếu trong cuộc sống hiện tại, nhưng nếu chúng ta không biết nhìn lại chính mình, không biết mình là gì; dù có lúa gạo, có vàng bạc, có thời gian, nhưng ta lại thờ ơ với chính mình, chẳng biết mình là gì? Thì tội nghiệp cho ta quá chừng! Chính chúng ta là chủ nhân ông của bao điều họa phúc, mình làm lành được hưởng phước, mình làm ác chịu khổ đau và chúng ta có thể thay đổi từ ý nghĩ xấu, lời nói ác, hành động bất lương thành ba nghiệp được thanh tịnh trong sáng. Phật dạy tất cả mọi hiện tượng sự vật trên thế gian này luôn có sự tương quan mật thiết với nhau, nương nhờ nhau mà bảo tồn sự sống, cho nên chúng ta phải có trách nhiệm kết nối yêu thương, sẻ chia cuộc sống bằng trái tim hiểu biết với lòng vô ngã, vị tha.
Trong bầu vũ tru bao la này, trên là trời, dưới là đất song hành với chúng ta gồm có 5 loài cùng chung ở. Chúng ta thấy rõ nhất là con người và các loài súc sinh. Đất giúp con người có sự sống nhờ biết cách nuôi trồng các loại hoa màu để dưỡng nuôi nhân loại tồn tại bằng đôi bàn tay và khối óc. Trời bao gồm mây mưa, mặt trăng, mặt trời, các sóng điện để giúp con người đủ điều kiện sống trong thế gian này. Trời và đất không có cái hiểu biết, ngược lại con người có tri giác, có hiểu biết, có suy nghĩ, có quán chiếu; chính vì vậy, con người là trọng tâm của trời đất, là vật tối linh của muôn loài nhờ biết phân biệt đúng sai, tốt xấu.
Lâu nay chúng ta hầu như ai cũng coi trọng trời đất nhưng lại coi thường chính mình. Đó chính là sai lầm lớn nhất của con người, ta sợ trời phạt, mong trời thương, nên làm cái gì ta cũng làm lễ tế trời bằng cô gái đồng trinh và vô số các loài vật khác. Ta cầu cúng thần đất ủng hộ cho mình được có nhiều của cải, tài sản mà ta không chịu siêng năng làm việc và dấn thân đóng góp vì lợi ích chung, ta không chịu mở lòng giúp đỡ sẻ chia khi cần thiết.
Trời đất là vật vô tri không có sự hiểu biết, con người có suy nghĩ nên biết phân biệt tốt xấu, đúng sai, chính vì vậy con người là quan trọng hơn hết, không có con người thế gian đều trở thành vô nghĩa và không có giá trị thiết thực trong cộng đồng xã hội.
Trong mỗi người chúng ta, ai cũng có trái tim hiểu biết, trái tim này luôn bao dung độ lượng muôn loài vật mà tạo nên sự hài hòa trong cuộc sống. Nếu ta có nhiều lúa gạo, vàng bạc mà không biết sử dụng thời gian đúng nhu cầu trong cuộc sống và không có con người này thì mọi thứ không còn giá trị gì hết. Lúa gạo là nhu cầu cần thiết trong cuộc sống, nó luôn giúp cho con người no đủ mà không sợ đói kém. Vàng nếu so sánh với lúa gạo thì hơn nhưng giá trị thực tế cho con người thì không bằng, trong sa mạc hoang vắng đói khát, không có vàng ta vẫn sống bình thường, không có gạo ăn ta mới chết đói. Vậy mà nhân loại cứ cho cái gì quý hiếm là giá trị bởi những nhận định chủ quan.
Chúng ta hãy thử làm một bài toán so sánh giá trị thiết thực. Vàng có thể nuôi sống con người hằng ngày hay không? Nhiều người nói rằng nhờ có vàng mới mua được lúa gạo. Về giá trị giao dịch, cân bằng sản phẩm nuôi sống nhân loại, người ta sắp đặt theo giá trị quý hiếm, nhưng trên thực tế lại không có nhu cầu chánh đáng. Những gì cần thiết cho sự sống, đáng lẽ nó phải giá trị hơn vì nó có tác dụng nuôi sống chúng ta hằng ngày, nhưng ta lại liệt nó vào diện thấp kém để rồi con người phải lệ thuộc vào các thứ phù phiếm, xa hoa nên phải chịu nhọc nhằn, lao khổ hoài.
Như nước là nhu cầu cần thiết cho con người dùng để tắm rữa, giặt giũ, nấu nướng, tiêu dùng hằng ngày; có nước đầy đủ giúp cây cối xanh tươi tạo ra hoa màu, thực phẩm, nuôi dưỡng cây hấp thu dưỡng khí che mát cho con người; nếu thiếu nước cả con người và cây đều sẽ chết, vậy mà ít có ai quan tâm tới. Các nhà doanh nghiệp vì lợi ích của riêng mình mà xã thải các chất độc làm ô nhiễm môi trường nước trầm trọng, gây thiệt hại cho con người và tất cả muôn loài. Không khí là nhu cầu cần thiết để bảo đảm sự sống cho con người, thiếu nó vài phút con người sẽ chết ngay. Lúa gạo, nước, không khí, so với vàng cái nào quý hơn? Chắc chắn ai cũng nói vàng quý hơn, đó là cái thấy sai lầm nghiêm trọng mà ít ai thấu rõ được điều này.
Con người đã tạo ra một sự mâu thuẫn quá lớn, những cái cần thiết giúp ích cho nhân loại mỗi ngày để bảo tồn sự sống, thì ta lại lãng quên coi thường nó. Bây giờ chúng ta thử so sánh giữa vàng và sắt xem cái nào giá trị thiết thực hơn? Ai cũng nói vàng giá trị hơn, vàng tính thành tiền thì đương nhiên mắc hơn sắt, nhưng lợi ích thiết thực trong đời sống hằng ngày cho con người lại chính là sắt. Trong cơ thể con người rất cần chất sắt vì nó là yếu tố quan trọng để tạo thành máu đỏ; do đó trong con người nếu thiếu máu thì sẽ chết, nhưng nếu thiếu chất vàng thì cũng không sao cả. Đó là giá trị của chất sắt trong con người, ngoài ra sắt còn đáp ứng nhu cầu sống cho con người tiện lợi về nhiều mặt như xây dựng nhà cửa, cầu cống, xe cộ, giúp con người có chỗ ăn, ở nghỉ ngơi, đi lại dễ dàng, tiết kiệm được thời gian và tiện lợi trong việc phục vụ cho số đông quần chúng.
Những gì cần thiết cho con người thì chúng ta lại thờ ơ lãng quên, ít quan tâm tới, nên ta chịu chấp nhận sống chung với ô nhiễm, sống chung với bệnh, sống chung với những con người cực đoan đang dần hồi hủy diệt thiên nhiên một cách nghiêm trọng. Người nông dân phải cực khổ, vất vả, nhọc nhằn “một nắng hai mưa, chân lấm tay bùn” để tạo ra những hạt gạo thần tiên giúp nhân loại no đủ mỗi ngày. Vậy mà nó bị con người đánh giá là vật chất kém giá trị nhất trong các nhu cầu cần thiết để phục vụ sự sống nhân loại.
Chúng ta cần phải có một cuộc hội thảo về vấn đề này để tìm ra giải pháp chính đáng phù hợp với cuộc sống con người. Nhiều người cứ nghĩ rằng những gì quý hiếm là đắt tiền mà bỏ quên giá trị thiết thực trong cuộc sống. Lúa gạo tuy cần thiết, vàng, ngọc tuy quý hiếm, thời gian có thể giúp cho con người làm được nhiều việc lợi ích cần thiết, nhưng nước và không khí lại quan trọng hơn, vì thiếu nó con người sẽ chết.
Tuy nhiên, tất cả những sở hữu vật chất đó nhằm để phục vụ an sinh đời sống cho con người. Chính con người mới là quan trọng, chúng ta phải điều hòa những nhu cầu đó như thế nào để nhân loại được tồn tại. Để duy trì đời sống cho con người được tốt đẹp mỗi một cá nhân là nhân tố tích cực trong công cuộc phát triển và gìn giữ giống nòi nhân loại. Trước tiên đòi hỏi con người phải có hiểu biết chân chính, tin sâu nhân quả, tin chính mình có khả năng cải thiện được đời sống vật chất và tinh thần, nhờ ai cũng có con người tâm linh. Chính vì vậy con người cần phải có lương tâm, cần có trái tim hiểu biết, nhờ đó mới có khả năng soi sáng muôn loài vật để được phát triển và tồn tại.
Thực tế, theo quan niệm từ ngàn xưa cho đến nay, ai cũng nghĩ cái gì quý hiếm là có giá trị cao cả mà lãng quên những giá trị thiết thực nuôi sống chúng ta hằng ngày. Không có vàng, không có đá quý thì mọi người vẫn sống bình thường, nó chỉ là món đồ trang sức phụ cho con người mà thôi. Không có lúa gạo, không có nước để tiêu dùng, không có không khí để thở, thử hỏi chúng ta có thể bảo tồn mạng sống hay không? Vậy cái gì là quý giá nhất trên thế gian này? Nói chung, tất cả mọi thứ trên thế gian đều quý hết vì nó có tính cách hổ trợ cho con người được tồn tại. Nhưng không có con người tâm linh thì tất cả đều trở thành vô nghĩa.
Con người cần làm việc để phục vụ an sinh đời sống hằng ngày, con người cần vật chất, con người cần tình cảm, con người cần tinh thần, con người cần tâm linh và con người cần sự hổ trợ cho nhau về mọi mặt, biết cách nương tựa vào nhau để cùng thay đổi phát triển tốt đẹp bền vững, lâu dài. Có vật chất đầy đủ để đảm bảo an sinh đời sống cho con người trong phạm vi nhất định nào đó, tùy theo phước nghiệp của mọi người đã gieo tạo. Có tình cảm để con người biết kết nối yêu thương, sẻ chia cuộc sống mà làm tròn bổn phận trách nhiệm đối với gia đình, người thân, và dấn thân đóng góp phục vụ tốt cho xã hội.
Khi ta sống mà thường biết rõ mình có hòn ngọc vô giá ngay nơi sắc thân này thì rác rến phiền não không còn đáng làm ta lo ngại, vì rác chính là hoa, rác làm đẹp thêm cho hoa nếu ta biết gieo trồng tưới tẳm đúng mức. Chính vì vậy, phiền não tức bồ đề, ta cứ một bề chăm sóc, vun bồi đóa hoa lòng rộng mở để làm hương thơm cho đời thì những rác rưởi tham ái, ghét bỏ, giận hờn, bực tức, tránh né hay hủy diệt đều được sáng trong theo thời gian.
Có con người tâm linh cùng với trái tim hiểu biết thì chúng ta sẽ tin sâu nhân quả mà không làm các việc xấu ác, mà hay làm các việc thiện lành tốt đẹp, ta biết cách chuyển hóa những tâm niệm, lời nói, và những hành động luôn làm tổn hại người, vật do sự chấp ngã gây ra, để chúng ta sống với tính biết sáng suốt của mình là Phật tính.
Khi sống được với tính biết sáng suốt, chúng ta sẽ không bị dòng đời cuốn trôi bởi những việc xấu ác, mà biết cách dung hòa sự sống để làm tròn trách nhiệm, bổn phận đối với gia đình người thân và đóng góp lợi ích thiết thực cho xã hội. Cho nên, con người mới là quý nhất, con người cần có tình thương và sự nâng đỡ, sẻ chia còn các thứ khác trong cuộc sống chỉ phụ thuộc mà thôi. Không có vàng hoặc ngọc quý hay kim cương ta vẫn sống, nhưng thiếu lúa gạo, nước, không khí, ta khó bảo tồn mạng sống.
Vậy mà thế gian cứ tranh chấp, dính mắc chạy theo những thứ đó để rồi làm khổ cho nhau mà quên đi những cái cần thiết nhất là sự giúp đỡ và hổ trợ cho nhau. Khi con người biết tin sâu nhân quả, thương yêu tôn trọng bình đẳng với nhau, biết làm lành tránh dữ, biết đoàn kết giúp đỡ nhau bằng trái tim hiểu biết vì tình người trong cuộc sống thì thế gian này sẽ là thiên đường của hạnh phúc.
Sư phụ chúng tôi dạy rằng: “Học tập, làm việc, uống ăn làm nên sự sống. Tu là hơi thở quyết định sự sống. Thân thể này thiếu tu cũng như thiếu hơi thở trong chừng phút giây là chết ngay.” Sư ông chúng tôi chủ trương tu, học và lao động như cái đỉnh ba chân không thể thiếu trong cuộc sống. Lao động như ăn cơm, học hỏi như uống nước, tu như là hơi thở. Chúng ta ai cũng có con người tâm linh, nương nơi mắt thì thấy biết rõ ràng không lầm lẫn, tai mũi lưỡi thân ý cũng lại như thế.
Con người là quan trọng hơn hết, nếu chúng ta biết tin sâu nhân quả, tin chính mình là Phật và biết thương yêu bình đẳng, san sẻ giúp đỡ cho nhau bằng tình người trong cuộc sống. Đó chính là sự cần thiết và quý giá nhất trên đời, kính mong mọi người hãy nên suy xét, quán chiếu cho tường tận để lấy đó làm kim chỉ nam mà luôn làm tròn bổn phận đối với gia đình và sống có ích cho nhân loại.
SỰ GIÀU SANG THÀNH ĐẠT CẦN PHẢI CÓ TÌNH THƯƠNG
Trong cuộc sống của chúng ta cần phải có nhiều người biết nghĩ đến tình thương để sẵn sàng giúp đỡ, sẻ chia bao dung người khác khi có việc cần thiết. Một người phụ nữ khi bước ra khỏi nhà thì đã nhìn thấy 3 ông già đang ngồi phía trước hành lang của nhà mình. Người phụ nữ liền cung kính chào 3 cụ già và niềm nở mời các cụ vào nhà nghỉ để dùng trà nước. Một trong 3 cụ lên tiếng hỏi có chủ nhà không thưa cô? Dạ thưa không, chồng con đi làm chưa về. Thế thì chúng tôi không thể vào nhà của cô lúc này được, để chờ chồng cô về.
Đến chiều người chồng đi làm về thấy 3 ông cụ già ngồi phía trước hành lang nhà mình, người chồng liền thưa hỏi và mời 3 cụ vào nhà nghỉ cho khỏe. Trong đó một ông cụ lên tiếng nói: Cả ba chúng tôi không thể nào vào nhà cùng một lúc được, xin người huynh đệ thông cảm. Người chồng ngạc nhiên hỏi: Vì sao có chuyện lạ đời như vậy? Một cụ già bèn nói rằng: Cụ ông mặc áo xanh tên là Giàu Sang, còn cụ mặc áo trắng tên là Thành Đạt, và còn lão già đây tên là Tình Thương. Thôi anh hãy vào nhà để bàn lại với gia đình, coi mời ai trước!
Người chồng mới vào nhà và kể cho bà xả nghe câu chuyện như trên, cô vợ liền nói: Vậy thì chúng ta mời cụ Giàu Sang vào nhà trước đi. Cụ là điềm lành tối thượng đem phước điền đến gia đình chúng ta, sẽ đem lại cho chúng ta nhiều tài lộc, đầy đủ, sung túc, dồi dào. Nhưng người chồng lại không đồng ý, mình phải mời cụ Thành Đạt vào trước chứ… Chúng ta sẽ có quyền cao chức trọng và được mọi người tôn trọng, kính nể. Hai vợ chồng cứ thế mà tranh cãi, ai cũng cho quyết định của mình là đúng nên giành phần chọn lựa về mình. Đứa con gái nãy giờ đứng yên nghe cha mẹ chọn lựa liền nói nhỏ nhẹ: Dạ thưa ba mẹ, tại sao chúng ta không mời ông già Tình Thương vào nhà trước đi. Chắc chắn nhà mình sẽ tràn ngập tình thương yêu chân thật bằng trái tim hiểu biết, và ông già Tình Thương sẽ cho gia đình chúng ta thật nhiều niềm an vui, hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ. Nghe đứa con gái nói vậy, hai vợ chồng cảm thấy có lý nên quyết định cho mời ông già Tình Thương vào trước.
Lúc này người vợ mới bước ra cửa và nói rằng: Gia đình chúng con xin hân hạnh mời cụ Tình Thương vào nhà trước. Cụ già Tình Thương chậm rải bước vào nhà, rồi 2 cụ kia cũng từ từ bước theo sau. Cả gia đình đều ngạc nhiên khi thấy 3 cụ vào nhà cùng một lúc, mới hỏi nguyên nhân cớ sự vì sao có chuyện như vậy! Khi ấy cả hai cụ Giàu Sang và Thành Đạt đồng trả lời: “Nếu cô mời cụ Giàu Sang hay Thành Đạt vào trước, thì chỉ một trong hai chúng tôi vào nhà được thôi, nhưng vì cô mời ông già Tình Thương, nên cả hai chúng tôi cũng phải vào theo. Bởi vì ở đâu có tình thương là ở đó sẽ có giàu sang và thành đạt”.
Câu chuyện ngụ ngôn trên là một triết lý sâu sắc, nhằm nhắc nhở chúng ta phải biết sống thương yêu đùm bọc giúp đỡ lẫn nhau bằng tình người trong cuộc sống, bởi sự giàu sang và thành đạt của chính mình là nhờ sự hổ trợ của rất nhiều người khác. Ta không làm ruộng nhưng vẫn có gạo nấu, ta không trồng hoa màu hay chăn nuôi nhưng vẫn có thức ăn, ta không dệt vải nhưng vẫn có quần áo để mặc, cũng tương tự như thế tất cả mọi hiện tượng sự vật trên thế gian này luôn nương nhờ vào nhau theo nguyên lý duyên sinh mới bảo tồn sự sống. Chính vì vậy, nơi nào có tình thương là nơi đó có tất cả niềm an vui, hạnh phúc bởi sự san sẻ giúp đỡ lẫn nhau bằng tình người trong cuộc sống.
Nhiều cuộc khảo sát gần đây cho thấy sở dĩ nhiều người giàu là do họ biết cách đầu tư phù hợp với sở thích con người, họ siêng năng tinh cần và biết tiết kiệm. Chúng ta luôn phải khát khao để vươn lên trong cuộc sống và học cách để thành công, phấn đấu để cạnh tranh với những người đã thành công. Một nhà đầu tư giỏi là phải biết định hướng kế hoạch rồi sau đó hãy làm mọi thứ trong khả năng của mình để phát triển và duy trì kế hoạch đó.
Cuộc sống của chúng ta là một cuộc hành trình được bắt đầu bằng một tấm bản đồ. Mỗi người sẽ có một tấm bản đồ của riêng mình để giúp chúng ta có thể đi một mình hoặc đi cùng với nhiều người khác. Chắc chắn trên con đường chúng ta đang đi sẽ gặp rất nhiều khó khăn, gian nan và trắc trở. Chúng ta mỗi người phải học cách đứng lên, nếu trong suốt cuộc hành trình bị vấp ngã và sự phản kháng của nhiều thế lực, ta phải làm chủ bản thân để vươn lên thành tựu sự nghiệp.
Sự thành công của nhiều người là kết quả của cả một quá trình rèn luyện gian khổ, kiên trì, bền bỉ, nhờ sức mạnh ý chí mà ai cũng phải cố gắng duy trì luyện tập để có được sự chịu đựng mọi gian nan thử thách. Chúng ta sẽ phải rèn luyện để vượt qua sự lười biếng và thái độ ỷ lại dựa dẫm vào người khác. Chúng ta hãy sống như một đứa trẻ, luôn tò mò tìm tòi, khám phá những điều mới lạ trong cuộc sống quanh ta hằng ngày.
Sợ thất bại, mong được thành công, sợ dốt nát nghèo hèn, nếu chúng ta không đủ niềm tin, không tin sâu nhân quả ta sẽ không bao giờ trốn thoát khỏi bất an, lo lắng và sợ hãi. Chính vì vậy, chúng ta phải học cách đối mặt với nó để nhận diện được sự thật của cuộc đời. Nhờ vậy ta vững lòng tin hơn, mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, và biết chính mình là chủ nhân ông của bao điều họa phúc.
Từ khi xã hội loài người được phát triển và tiến bộ theo thời gian nhờ biết phát huy cao vai trò dân chủ, ai cũng muốn mình nhanh chóng thành đạt, có địa vị cao, được nhiều người trọng vọng và ngưỡng mộ tài năng của mình. Trong sự thành đạt may mắn chỉ là một yếu tố nhỏ, sự thành đạt của một con người bởi sự cố gắng và nỗ lực siêng năng tinh cần từ chính bản thân họ.
Thời gian làm việc từ người lãnh đạo tối cao cho đến người dân bần cùng đều có 24 tiếng đồng hồ mỗi ngày như nhau. Điều quan trọng hơn hết là chúng ta biết cách sử dụng thời gian như thế nào cho hợp lý. Có người dùng nó chỉ để ngủ nghỉ vui chơi cả ngày hoặc chỉ ngồi lê đôi mách hay tán gẫu chuyện đời phải quấy, đúng sai. Đối với những người này cuộc sống của họ hầu như không có sự đóng góp, họ chỉ sống lơ là qua ngày tháng chứ không có sự cầu tiến. Tuy nhiên cũng với ngần ấy thời gian, nhiều người lại biết sử dụng một cách có lô gích và nhiệt tình hăng hái không nề hà sự gian nan, khó khổ để đạt được ước mơ và mục đích của mình. Họ chính là những người dễ dàng, nhanh chóng đạt được thành công như ý muốn. Chính vì vậy, làm việc có kế hoạch và kiên trì bền chí chịu khó, chịu khổ chính là bí quyết mau dẫn đến thành đạt.
Với sự thay đổi quá nhanh của đất nước ta hiện nay làm cho con người tất bật, hối hả, vội vã, cho nên rất nhiều người bị công ăn việc làm chi phối hoàn toàn. Nhiều người không hiểu, cứ nghĩ rằng thành công là đạt được mục đích giàu có, danh vọng, uy quyền thế lực mà sự “thành đạt” là chúng ta biết cách dung hòa đời sống gia đình và xã hội. Thế cho nên, nếu chúng ta đã có việc làm ổn định, thì hãy dành chút thời gian của mình nhiều hơn nữa cho tình yêu, gia đình và bạn bè.
Sức khỏe chính là một trong những thứ tài sản quý giá nhất mà ít ai quan tâm đến, khi mất đi rồi chúng ta mới cảm thấy tiếc nuối. Khi còn khỏe mạnh, nhiều người thường lạm dụng sức khỏe của mình một cách quá đáng. Lười vận động, ăn uống thất thường… hoặc làm việc quá sức đều là những nguyên nhân gây ra các chứng bệnh như đau bao tử, béo phì, stress, suy nhược cơ thể…v.v…
Cơ thể của chúng ta là thánh địa cao quý nhất, nó giúp ta cân bằng giá trị cuộc sống bằng đôi bàn tay và khối óc. Chúng ta hãy biết cách điều hòa để bảo tồn nó mà làm những việc có ích lợi. Giữ cho cơ thể lành mạnh và tâm tư được trong sáng là bí quyết dẫn đến thành công và sự thành đạt. Cho nên là người Phật tử chân chính, chúng ta phải chú trọng đến sức khỏe ngay khi còn đang khỏe mạnh, đó chính là bí quyết để dẫn đến thành đạt. Ăn uống điều độ, làm việc có chừng mực, thường xuyên tập thể dục và sinh hoạt vui chơi giải trí hài hòa sẽ giúp chúng ta sống lạc quan, yêu đời hơn.
Một trong những bí quyết thành đạt trong cuộc sống là chúng ta phải biết cách làm chủ bản thân. Nhiều người có thói quen hay đổ thừa cho số phận, nên ít khi nào họ tự suy xét, tìm tòi để giải quyết những mâu thuẫn khó khăn trong cuộc sống. Họ cứ cầu mong chờ đợi, dựa vào đấng bề trên ra tay cứu giúp, họ ỷ lại và cầu cạnh nhờ vã vào người khác. Chính vì vậy, yếu tố cần thiết để được thành đạt đó là chúng ta luôn tích cực lạc quan trước mọi vấn đề. Chúng ta hãy nên đối diện với khó khăn để tìm ra giải pháp, chính là một trong những yếu tố dẫn đến thành đạt. Người bi quan thường chán nản khi gặp thất bại, họ hay chùn bước và thối lui. Còn người lạc quan sẽ suy nghĩ tích cực và cố gắng bền chí duy trì, thì sẽ vượt qua khó khăn để vươn lên sự thành đạt.
Tiền bạc rất cần thiết và quan trọng, nếu thiếu nó thì ta không thể bảo tồn mạng sống, nhưng không phải là tất cả. Chúng ta làm ra tiền để phục vụ những nhu cầu cần thiết cho cuộc sống chứ không phải để làm nô lệ tiền bạc. Người thành đạt có khi không nhất thiết phải là một tỉ phú, mà là người thành công trên con đường sự nghiệp của mình và biết cách làm chủ bản thân, dung hòa cuộc sống. Chúng ta nên nhớ, tiền bạc chỉ là kết quả do mình làm ra, nó giúp cho ta được tiện nghi vật chất đủ đầy, chứ không phải là mục đích chính của cuộc sống.
Đa số chúng ta ai cũng nghĩ có thật nhiều tiền bạc và của cải là hạnh phúc, đó là điều lầm lẫn quá lớn của nhân loại, nên khi có quyền lực trong tay thì tìm cách vơ vét, gom góp về cho riêng mình, nhưng tiền bạc làm ra từ sự phi pháp rất khó mà tồn tại. Khi có nhiều tiền thì phải hưởng thụ, vui chơi trác táng, dễ dẫn đến sa đọa làm mình và người khổ đau, làm mất hạnh phúc gia đình và tác hại xấu đến xã hội. Thường con người hay nói “đồng tiền đi liền khúc ruột”, nếu chúng ta chi ra một số tiền nhỏ vào một việc có ích nhưng vẫn xót xa, đau lòng vì ta chưa biết mở rộng tấm lòng nhân ái. Nếu chúng ta giàu có và thành đạt mà không dám đóng góp vào việc có ích cho nhân loại, ta đã đánh mất đi tình người trong cuộc sống. Tiền bạc chính là người đầy tớ tốt khi ta biết cách làm chủ trong việc chi tiêu hằng ngày, biết mở rộng tấm lòng nhân ái để giúp ích cho mọi người khi cần thiết.
Tiền bạc nói cho cùng, cũng chỉ là phương tiện để trao đổi hài hòa các nhu cầu cần thiết trong xã hội. Nếu ta không biết dùng tiền đúng chỗ, đúng nơi, hoang phí một cách vô bổ để phục vụ cho cá nhân và cộng đồng xã hội thì tiền bạc đó trở thành vô nghĩa. Sự giàu có nhằm để cải thiện đời sống cho chính mình, đem đến sự sung túc, đủ đầy về vật chất, tạo dựng hạnh phúc gia đình cơm no áo ấm và còn mở rộng tấm lòng để chia vui, sớt khổ làm vơi bớt nổi đau bất hạnh.
Trong cuộc sống với bồn bề công việc ai cũng lo phải làm sao để được giàu sang và thành đạt mà quên đi yếu tố tình thương yêu nhân loại. Tình thương yêu chân thật xuất phát từ đâu? Và con người sẽ sống ra sao khi chúng ta chỉ đến với nhau bằng sự tham lam, ích kỷ, ganh ghét, tật đố và thù hận. Chính vì thế “tình thương yêu chân thật là hạnh phúc của con người” là ước mơ và khát vọng của nhân loại.
Tình thương không chỉ đơn thuần là một thứ tình cảm mà chúng ta thường dành cho nhau qua mối quan hệ trong cuộc sống. Bởi nó phát xuất từ tình cảm cá nhân được gói gọn trong phạm vi gia đình, người thân. Ngày nay khi cuộc sống với bộn bề công việc con người sống hối hả, vội vả với bao nỗi bất an, lo lắng và sợ hãi thì tình thương yêu chân thật không còn giữ đúng nghĩa của nó.
Tình yêu thương chân thật không đòi hỏi chúng ta phải giàu có, thành đạt mà nó cần chúng ta ở tấm lòng, biết quan tâm chia sẻ, giúp đỡ mọi người khi cần thiết dù chỉ là những thứ nhỏ nhất. Tình thương không chỉ giúp cho con người có thêm sức mạnh để tiến xa hơn trong cuộc sống mà còn giúp cho con người có sự bao dung và độ lượng, an ủi và sẻ chia, cảm thông và tha thứ với tấm lòng vô ngã, vị tha. Chính vì vậy, chúng ta cần phải biết quan tâm giúp đỡ mọi người nhiều hơn nữa khi cần thiết, chúng ta giúp đỡ người già băng qua đường hay nhịn một chút phần quà sáng để giúp các em học sinh nghèo. Thế gian này sẽ là thiên đường của hạnh phúc khi con người ta có tình yêu thương chân thật.
Trong mối tương quan cuộc sống người bạn tốt nhất của chúng ta, có thể một ngày nào đó trở thành kẻ thù quay lại tìm cách hãm hại ta vì quyền lợi của chính họ. Bởi vì khi ta giàu có và thành đạt thì nhiều bạn bè đến tán thán, chúc tụng mong được giúp đỡ nhằm kiếm chút công danh sự nghiệp. Nhưng khi ta hết thời lỡ vận sự nghiệp mất hết, danh vọng tiêu tan thì lúc này quả xấu đến, chỉ mình ta gánh chịu. Cuộc sống này nếu không có tình yêu thương chân thật, thì con người sẽ tàn phá hủy hoại tài nguyên thiên nhiên và làm tổn thương nặng nề đến muôn loài vật.
Cha mẹ lúc nào cũng thương yêu nuôi dưỡng, lo lắng bảo vệ con cái để mong rằng con mình sau này giàu có, thành đạt với tình yêu thương chân thật, tuy nhiên chúng có thể phủi sạch ơn nghĩa đó vì sự tham lam và ích kỷ. Chính vì vậy mà cha giết con, vợ giết chồng, anh em giết hại lẫn nhau vì tranh chấp tài sản từ những quyền lợi riêng tư của cá nhân mình. Con người càng ngày xa dần nếp sống đạo đức tâm linh cũng chỉ vì không tin sâu nhân quả, dẫn đến không có sự cảm thông với nhau mà đánh mất chính mình.
Gia đình người thân là những người gần gũi thương yêu nhất của chúng ta, những người này ta có thể gửi gắm hết công danh sự nghiệp để giữ gìn hạnh phúc, nhưng họ có thể trở thành kẻ phản bội, và đánh mất đi phẩm chất cao quý vì quyền lợi riêng tư bởi lòng tham lam và ích kỷ.
Tiền bạc là vật vô tri do con người tạo ra bằng mồ hôi và sức lực của chính mình mà có được, nhưng rồi nó sẽ mất đi khi ta không biết cách làm chủ trong tiêu xài. Nó sẽ làm cho ta khốn đốn, khổ đau đúng vào lúc ta rất cần đến nó. Tiếng tăm của con người cũng có thể tiêu tan trong phút chốc, bởi do lòng tham muốn quá đáng dẫn đến ta hành động trong mê muội.
Khi ta thành đạt thì rất nhiều người đến để phủ phục dưới chân ta mà tìm kế sống, nhưng khi ta sa cơ thất thế chính họ là kẻ sẽ dìm ta vào chỗ chết. Tuy nhiên chúng ta vẫn có một người bạn thân thiết nhất, người bạn đó không bao giờ dối trá hay tráo trở, không bao giờ vô ơn bạc nghĩa, không bao giờ bỏ ta đi, đó là con chó của ta.
Con chó của ta luôn ở bên cạnh ta dù bất cứ ở hoàn cảnh nào, trong vinh hoa phú quý hay trong lúc bần hàn cực khổ, cũng như lúc khoẻ mạnh khi ốm đau. Dù ta có tán gia bại sản, thân bại danh liệt con chó vẫn trung thành với tình thương yêu chân thật mà nó dành cho ta như trái đất này không thể thiếu ánh sáng mặt trời. Nếu cuộc sống của chúng ta chẳng may rơi vào hoàn cảnh bi đát, mất hết gia đình người thân, không bạn bè, bị xã hội phế bỏ thì con chó trung thành vẫn đồng hành cùng ta.
Tiền bạc của cải, gia đình người thân, quyền cao chức trọng, sắc thân giả tạm khi đến lúc ra đi ta chỉ mang theo hai bàn tay trắng, nhưng tình thương ta dành cho đời vẫn còn đó. Chính vì vậy, thân này tuy hòa hợp giả tạm nhưng có tâm linh sáng suốt đó là Phật tính, nương nơi mắt thì thấy biết không lầm lẫn, tai mũi lẫn thân ý cũng lại như thế. Khi ta làm chủ sáu căn mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý thì tất cả mọi thứ trên đời này đều có trong ta tình thương yêu chân thật.
LÀM THẾ NÀO ĐỂ TA SỐNG LẠC QUAN?
Phật pháp có thể giúp cho chúng ta có sự hiểu biết chân chính về sự tốt xấu, phải quấy, đúng sai của cuộc sống. Thế gian con người thường có cái nhìn đối với đời sống không ngoài hai vấn đề là bi quan và lạc quan. Bi quan là sao? Bi là buồn, buồn chán, thương xót. Bi quan là quan niệm nhìn đời sống trên thế gian này không có gì vui, tất cả đều chán chường, sầu thảm. Người bi quan lúc nào cũng có những nét suy tư, đăm chiêu, nản chí; có thái độ không muốn làm việc dấn thân đóng góp, mà cũng không thích vui chơi, trác táng, họ trở nên thụ động, khép kín. Lạc quan là quan niệm thoải mái, vui vẻ, chấp nhận những gì có được trong hiện tại hoặc các việc đã qua, đang tới hay sắp đến. Đối nghịch với lạc quan là bi quan.
Trong thực tế cuộc sống ai làm người cũng không muốn mình là kẻ bi quan, chán đời! Vì người bi quan lúc nào cũng sống trong tâm trạng buồn chán. Người bi quan hay sống về nội tâm, họ cảm thấy mình bị kém may mắn, họ tự cho rằng mình được sinh ra dưới các vì sao xấu bởi một bàn tay vô hình nào đó đã sắp đặt và định đoạt số phận của họ.
Con người hơn hẳn các loài vật là nhờ có suy nghĩ hiểu biết, nhưng cũng chính sự suy tư không đúng sự thật về cuộc đời, sẽ giết chết lần mòn cuộc sống của người bi quan trong từng giây phút. Nhất là những con người sinh ra đời trong hoàn cảnh không được thuận lợi tốt đẹp cho lắm về mọi mặt, họ thường suy nghĩ vẩn vơ mà không có hướng đi và mục đích rõ ràng. Họ mang lấy mặc cảm thua sút mọi người, do đó thường hay lẫn tránh đám đông, hay ít tham dự vào sinh hoạt cuộc sống cộng đồng xã hội.
Cuộc sống của con người lúc nào cũng mang hai yếu tố thể xác và tinh thần. Người bi quan thường bắt đầu trong hoàn cảnh không được may mắn, cảm thấy thua sút mọi người nên hay mặc cảm tự ti, tránh né. Nội tâm của họ hoạt động rất mạnh, bởi những suy tư thiếu hiểu biết dẫn đến thái độ chán chường, bi quan và nản chí.
Thái độ bi quan vì không nhìn thấy được lẽ thật, nên họ cảm thấy bất an bởi những quan niệm đời người ngắn ngủi, mạng sống tạm bợ vì ai cũng sẽ chết, chính vì vậy mà họ ủ rũ, đăm chiêu buồn thảm và lo lắng, sợ hãi.
Có nhiều người do không nhìn xa hiểu rộng nên họ nhìn đạo Phật có vẻ như bi quan, yếm thế bởi những tập tục hủ lậu có tính cách mê tín như xin xâm, bói toán, coi ngày giờ tốt xấu, dâng sớ cúng sao giải hạn. Những tập tục tín ngưỡng này đi ngược lại với học thuyết nhân quả của đạo Phật, bởi sự xâm nhập của tư tưởng đạo lão, đạo khổng của Trung Quốc trong thời tam giáo đồng nguyên. Một số người tu sĩ họ vẫn biết đó không phải là văn hóa Phật giáo theo lời Phật dạy, nhưng vì phương tiện quá đà mà làm mất đi niềm tin của nhiều người.
Người sống lạc quan là người luôn có thái độ sống tốt và tử tế với tất cả mọi người luôn vui vẻ, yêu đời. Do đó, trong mối quan hệ giao tế làm ăn giao dịch họ rất dễ thành công và được nhiều người kính mến yêu thương tôn trọng. Chính thái độ sống lạc quan sẽ giúp cho chúng ta tự tin đối mặt với những khó khăn, mà cố gắng tìm ra giải pháp để khắc phục hậu quả không tốt. Chính vì thái độ sống lạc quan sẽ giúp cho chúng ta dễ dàng làm chủ được bản thân và nắm bắt mọi tình huống khó khăn để giải quyết kịp thời. Ta chỉ cần lạc quan yêu đời thì coi như mình nắm chắc 50% cơ hội thành công và phần còn lại là do sự cố gắng và thiện chí của chúng ta.
Chính vì vậy, chúng ta hãy luôn sống với tinh thần lạc quan đón nhận niềm vui cuộc sống và chúng ta hãy tìm cách chuyển hóa những nỗi khổ niềm đau, để được an lạc, hạnh phúc ngay tại đây và bây giờ. Trong cuộc sống không phải lúc nào cũng suôn sẻ, thuận lợi, sẽ có lúc chúng ta vấp phải sai lầm, sự thất bại đó có thể sẽ làm cho ta chùn bước mà bỏ mặc cho cuộc đời. Nếu quá bi quan thì chúng ta sẽ đánh mất niềm tin về nhân quả và rất có thể chúng ta sẽ bỏ lỡ nhiều cơ hội tốt để làm mới lại chính mình. Khi con người luôn sống lạc quan sẽ không bao giờ thất vọng, buồn phiền mà cố gắng tìm cách khắc phục trong những lúc khó khăn nhất.
Sự phát triển để nhân loại được tồn tại là một cuộc đấu tranh giữa các mặt đối lập nhau. Cuộc sống này luôn luôn tồn tại hai mặt tốt và xấu, có tích cực là phải có tiêu cực, có vui là phải có buồn, có sinh là phải có tử, có thiện là phải có ác,…
Thế gian này những mặt đối lập luôn tồn tại song song với nhau, chúng ta hãy nhận thức sáng suốt để hiểu rõ điều đó mà vui vẻ lạc quan để làm những gì có ích lợi cho nhân loại. Có những chuyện làm cho ta được hài lòng vừa ý, lại có những chuyện khiến cho ta đau buồn khổ sở, nhưng đó là những điều không thể thiếu để tạo nên cuộc sống.
Phật dạy trong bầu vũ trụ bao la này từ con người cho đến muôn loài vật là sự nương tựa vào nhau, không tách rời nhau, theo nguyên lý duyên sinh cái này có thì cái kia có, cái này sinh thì cái kia sinh, cái này diệt thì cái kia diệt, sự tồn tại của mặt này phải lấy sự tồn tại của mặt kia làm tiền đề cho nhau. Có nhiều người được thành công một khoảng thời gian dài, nhưng đến khi thất bại thì lại bị suy sụp tinh thần và sống trong tuyệt vọng. Thực tế trong cuộc sống sự thành công và thất bại là hai điều kiện luôn đồng hành với nhau, bởi nhân quả đã gieo trong quá khứ và hiện tại, cho nên có người tốt kẻ xấu.
Mâu thuẫn là nguồn gốc của sự phát triển để thay đổi cho phù hợp cuộc sống hiện tại. Nếu không có mâu thuẫn đối kháng thì sẽ không có sự tiến bộ. Có nhiều khi, vì những mâu thuẫn trong cuộc sống mà ta quyết tâm phải vươn lên vượt qua số phận tối tăm. Chính những mâu thuẫn đó lại giúp cho chúng ta mạnh mẽ hơn để đạt được thành công. Nếu nhìn nhận cuộc sống theo quan điểm đúng đắn của nhà Phật thì sẽ thấy cuộc đời là một chuỗi nhân duyên đan xen chằng chịch diễn ra rất logic, không có gì là vô lý cả.
Có một anh chàng nọ làm nghề lái xe sống rất lạc quan, yêu đời dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng không làm anh buồn lòng, nản chí. Trong một tai nạn bất ngờ anh bị cưa một chân, bạn bè đến thăm mới hỏi cuộc sống anh lúc này ra sao, anh vui vẻ trả lời bây giờ chỉ tốn tiền mua một chiếc giày thôi! Rõ ràng, người lạc quan dù bất cứ hoàn cảnh nào cũng không làm cho họ thất chí nản lòng mà sinh ra buồn khổ, bởi mọi thứ đến với ta tốt hay xấu đều do nhân quả chi phối.
Báo sức khỏe nói: Thái độ sống lạc quan, yêu đời sẽ giúp cho chúng ta có thêm nghị lực sống, ý chí quyết tâm cũng như cách vượt qua stress và hơn thế nữa là tăng cường khả năng miễn dịch cho cơ thể. Chắc bạn nghĩ đó là chuyện không thể phải không? Nhưng các nhà khoa học đã chứng minh thái độ sống lạc quan, tích cực sẽ kích thích việc sản sinh hormone endorphin có tác dụng làm giảm đau và serotonin giúp điều hòa tâm trạng, hệ miễn dịch được tăng cường dẫn đến tăng sức đề kháng cơ thể, một liều thuốc tự nhiên kỳ diệu. Ngược lại thái độ bi quan, tiêu cực sẽ sản sinh cortisol, gây teo tế bào thần kinh và dẫn đến mất trí nhớ, kích thích tăng huyết áp và đường huyết, làm xơ cứng động mạch, gây ra bệnh tim mạch. Bi quan tiêu cực thật sự là liều thuốc độc đối với cơ thể.
Khi chúng ta là một người bình thường có đầy đủ sáu căn, có cơm ăn áo mặc, có công ăn việc làm ổn định, có cuộc sống ấm no bên gia đình người thân và những người xung quanh, thì chúng ta đã may mắn hơn nhiều người khác. Do đó sống lạc quan với thái độ tích cực, yêu đời, tức là chúng ta có cơ hội tốt để làm tròn bổn phận đối với gia đình và đóng góp lợi ích xã hội một cách nhiệt tình thì còn gì mà bi quan.
Thay đổi tư duy và tin sâu nhân quả là quy luật sống. Những ai chỉ biết bám víu và tiếc nuối vào quá khứ thì sẽ đánh mất mình trong hiện tại. Chúng ta tư duy tích cực để nhận ra bản chất của cuộc đời, nhờ vậy chúng ta biết cách làm chủ bản thân để không bị rơi vào trạng thái bi quan, chán nản.
Có nhiều người nói đạo Phật rất bi quan vì cho rằng “đời là bể khổ”, sự thật không phải như vậy. Người bi quan thường có thói quen nghĩ rằng việc sắp đến đều là xấu cả, nên chán nản, không tin tưởng, hoặc mất niềm tin vào hiện tại và tương lai. Đạo Phật chỉ nói rằng sống làm người thì phải chịu khổ về thể xác lẫn tinh thần. Giáo lý của đạo Phật được phát xuất từ kinh nghiệm dựa trên thực tế cuộc sống, cho nên làm thế nào để chúng ta thoát khỏi khổ đau lẫn thể xác và tinh thần.
Những lời Phật dạy về con người, về cuộc đời chính là cách thức, giúp ta suy tư, nghiệm xét nhờ vậy mà có một hiểu biết chân chính để sống tốt hơn. Những người chưa biết đạo Phật, thường nghĩ rất sai lầm, họ cho rằng đạo Phật là chán đời, bi quan, yếm thế, làm cho con người trốn tránh trách nhiệm đối với gia đình người thân và xã hội.
Đạo Phật nói “vô thường”, để cho chúng ta thấy rõ được bản chất mọi hiện tượng sự vật không thực thể cố định mà cố gắng tu tập để sống tốt hơn và biết cách làm chủ bản thân. Nhiều người cứ nghĩ rằng thân tâm và hoàn cảnh đều vô thường thì không nên siêng năng làm việc. Nghĩ như thế thật là hiểu lầm lời Phật dạy. Chúng ta hiểu được lý vô thường thì mình sẽ bình tĩnh an nhiên trước những thay đổi bất ngờ, và ta sẽ có thể không bị khổ đau chi phối nặng nề khi mất mát chia lìa.
Hiểu được vô thường, con người mới dám hy sinh tài sản của cải, hoặc hy sinh thân mạng để làm những việc có lợi ích chung. Thật ra đạo Phật mới là đạo rất yêu đời, vì biết rõ bản chất từ con người cho đến muôn loài vật đều chịu sự chi phối của vô thường. Con người thì sinh, già, bệnh, chết hoàn cảnh sự vật thì thành, trụ, hoại, không nhờ hiểu biết như vậy ta sẽ bớt buồn khổ khi sự việc đổi thay.
Ngày xưa có một người sống sung sướng trong cảnh vương giả cung vàng điện ngọc, vợ đẹp con ngoan như vậy mà vẫn quyết chí xả bỏ tất cả để ra đi tìm cầu chân lý, giúp cho chính mình vượt thoát khổ đau. Trải qua một chặng đường dài trên 11 năm, Ngài đã tu chứng dưới cội Bồ đề biết cách làm chủ bản thân để thoát khỏi khổ đau sinh già bệnh chết. Ngài thấy rõ ràng chúng sinh luân hồi sinh tử lăn lên lộn xuống trong ba cõi sáu đường giống như người đứng trên lầu cao nhìn xuống ngã tư đường là do mình tạo ra.
Nếu chúng ta là người vui vẻ lạc quan, yêu đời thì khi nhìn thấy những chiếc lá rơi đó là sự tuần hoàn sự sống của cây, bởi chúng ta đang nhìn cuộc sống qua lăng kính màu hồng. Còn nếu ta là người bi quan luôn than thân trách phận, nhìn cuộc sống bởi một màu xám xịt chúng ta sẽ cảm thấy u buồn, sầu khổ trước những hiện tượng tự nhiên đó.
Khi chúng ta lạc quan thì cuộc sống của bản thân minh và người khác dễ dàng có sự cảm thông để giữ mối liên hệ thân thiết? Càng sống lạc quan, chúng ta càng có thái độ mạnh mẽ để vượt qua những vướng mắc của cuộc đời. Như chúng đã biết, thân và tâm của con người luôn có sự ảnh hưởng mật thiết với nhau. Bất cứ một sự thay đổi nào về mặt tâm lý cũng sẽ ảnh hưởng đến thể chất và ngược lại.
Khi chúng ta sợ hãi một điều gì đó, tim sẽ đập nhanh và tay chân run lẩy bẩy. Khi chúng ta cảm thấy bối rối, e thẹn trước mặt người bạn khác phái, hai má bạn bỗng đỏ ửng, chân tay bạn trở nên luống cuống, cảm thấy thừa thãi. Cũng vậy, khi chúng ta bi quan, buồn phiền, sức khỏe sẽ bị ảnh hưởng một phần nào. Trái lại, khi ta sống lạc quan, vui vẻ, thì sức khỏe của chúng ta sẽ tốt hơn rất nhiều. Thường những người cô đơn dễ rơi vào bế tắc và hay bi quan chán nản, dẫn đến sức khỏe tiều tụy mà mau chết sớm.
Cùng mang một căn bệnh như nhau, nhưng người lạc quan có khuynh hướng mau lành bệnh hơn, trong khi đó kẻ bi quan dễ làm cho bệnh tật trở nên trầm trọng. Đó cũng là lý do mà vì sao các bác sĩ luôn khuyến khích bệnh nhân phải cố gắng duy trì một thái độ lạc quan và không lo lắng sợ hãi sẽ mau chóng phục hồi bệnh.
Mỗi sáng thức dậy, chúng ta chỉ cần dành một chút thời gian để ngồi thiền, lạy Phật, Bồ tát coi như chúng ta đã thực tập một bài thể dục hoàn chỉnh làm cho thân và tâm, cảm nhận trạng thái khỏe khoắn, thoải mái, yêu đời và sống lạc quan suốt cả ngày!
Trong cuộc sống, thái độ bi quan dễ khiến chúng ta nhìn mọi sự việc trên đời như một màu đen tối. Người bi quan sẽ dễ dàng đánh mất chính mình, sau những vất vả, khó khăn, vì họ nghĩ rằng không còn lối thoát. Chúng ta vì sao mà cảm thấy buồn phiền, chán nản với cuộc sống, vì chúng ta chỉ thấy mặt xấu mà không thấy mặt tích cực? Rất nhiều người vì không tin sâu nhân quả, không tin khả năng chính mình nên cái thấy còn hạn hẹp bởi do lòng tham lam, ích kỷ do đó dễ sinh ra bất mãn đổ thừa tại, bị, thì, là… Trong cuộc sống, không có bất cứ sự việc nào xảy ra mà không có những nguyên nhân chính đáng của nó.
Thái độ sống lạc quan là điều cần thiết để giúp chúng ta sáng suốt nhìn thấy bản chất của cuộc đời là luôn đối lập nhau. Thái độ bi quan có thể khiến chúng ta nhìn đời hoàn toàn bằng một màu xám xịt, nhưng thái độ sống lạc quan lại giúp chúng ta làm việc có hiệu quả cao. Người bi quan làm việc một cách lề mề, chậm chạp cho nên công việc khó đạt được kết quả cao. Nhiều khi công việc không đến nỗi vất vả, nhọc nhằn cho lắm, nhưng vì bi quan nên họ tự tạo thêm áp lực cho mình.
Trong khi đó, những người sống lạc quan họ hiểu rằng, con người khó có thể làm nên những thành quả lớn lao nếu lúc nào cũng bi quan, chán nản về cuộc sống. Thái độ lạc quan của họ có ảnh hưởng một cách hết sức tích cực đến tinh thần làm việc của nhiều người khác, nhờ vậy họ dễ dàng vượt qua những khó khăn chướng ngại. Nói cách khác, chúng ta đừng bận tâm suy nghĩ quá nhiều đến những gì có thể xảy ra với mình, mà hãy nghĩ đến những điều tốt đẹp mình đang làm và hướng tới.
Có một thực tế mà chúng ta cần phải thừa nhận, khi chúng ta vui thì những người xung quanh cũng sẽ dễ dàng cảm thấy vui theo. Trái lại, khi buồn thì chúng ta cũng làm ảnh hưởng đến những người xung quanh chúng ta. Mỗi sáng thức dậy, chúng ta tâm niệm rằng hôm nay sẽ cố gắng sống với thái độ lạc quan vì ta đã tin chính mình là chủ nhân ông của bao điều họa phúc.
Trong cuộc sống, nếu chúng ta sống lạc quan là đã thể hiện một con người có nhân cách đạo đức, biết san sẻ yêu thương nâng đỡ người khác khi gặp bất hạnh. Sống giữa cuộc đời nhiều oan trái, bởi những tâm niệm tham lam ích kỷ, ganh ghét tật đố, thù hận do người khác đem lại, chỉ có những người biết mở rộng tấm lòng mới có thể sống lạc quan.
Con người sống lạc quan là con người biết tự vươn lên vượt qua chính mình để ngày càng sống tốt hơn. Người sống bi quan sẽ dễ dàng làm nản lòng nhiều người khác, cho nên sống lạc quan có thể giúp mọi người vượt qua mặc cảm tội lỗi và làm mới lại chính mình. Ngay cả những người đang chìm sâu trong cơn tuyệt vọng, thậm chí muốn tự tử để kết liễu cuộc đời vì họ cảm thấy không có lối thoát do bi quan, chán nản chính lạc quan là liều thuốc bổ để giúp họ vượt qua số phận tối tăm.