Sắc Xuân đoàn viên
GD&TĐ – Năm nay, bố mẹ lại cho tôi về quê ăn Tết với ông bà nội.
Tôi mừng lắm, vì đây là lần thứ hai được ăn Tết ở quê những một tuần để được cùng ông gói bánh chưng, canh nồi bánh và nướng ngô, nướng khoai… Mới nghĩ đến đó, tôi đã háo hức lắm rồi.
Lòng tôi càng háo hức hơn vì còn được về gặp Hùng, cậu bạn thân thuở ấu thơ. Bao kỷ niệm lại ùa về, vui ơi là vui…
Năm ngoái, tôi và bố mẹ cũng về quê trước Tết một tuần. Giống như bao lần, vừa về đến nhà ông bà nội, tôi liền chạy sang nhà Hùng trước tiên. Thế là, suốt ngày hôm đó, ngoài giờ ăn cơm, tôi và Hùng đi câu cá, đánh khăng, chơi bi cùng với bọn bạn ở quê.
Chiều 30 Tết, Hùng rủ tôi ra vườn nhà nó vặt bưởi và một số thứ quả để tôi giúp bà trang trí mâm ngũ quả. Tôi bê rổ quả chạy thật nhanh về nhà bà, chẳng may đâm sầm vào một cậu nhóc trạc tuổi tôi.
Cả hai ngã lăn quay ra đất. Quả trong rổ cũng lăn lông lốc khắp đường. Tôi lớn tiếng mắng: “Cậu đi đứng kiểu gì thế hả?”. Cậu ấy không đáp, phủi người đứng dậy. “Cậu phải nhặt tất cả đám quả bị rơi vào rổ cho tôi”, tôi tức giận hét lên. Cậu ấy một mạch bỏ đi.
Vừa về đến nhà, tôi ấm ức mách bà. Bà tôi thở dài: “Tội nghiệp nó. Thằng bé đâm vào cháu tên là Cường. Nó ở với bà ngoại vì bố mẹ đi làm xa…”. Rồi bà rủ tôi cùng bày mâm ngũ quả cúng gia tiên.
Đêm Giao thừa, nhà nhà sửa soạn nhộn nhịp. Người lớn, trẻ con tíu tít rủ nhau đi xem bắn pháo hoa. Tôi và Hùng cùng một nhóm bạn rủ nhau ra tận gốc đa đầu làng. Chợt chúng tôi thấy Cường đang ngồi bó gối ở đó. Trông cậu ấy thật cô đơn.
“Đi chơi với bọn mình đi!” – Hùng rủ. Sau một hồi im lặng, Cường đáp: “Mình chờ bố mẹ về…” – Giọng Cường buồn buồn. “Sắp đến Giao thừa rồi, cậu phải vui lên chứ. Chắc sang năm mới bố mẹ cậu sẽ về thôi” – Hùng động viên. “Cả nhà được sum vầy thì Tết mới vui” – Cường lẩm bẩm. Hùng kéo tay Cường: “Thôi! Đi chơi với bọn mình sẽ vui”. Cường hất Hùng ngã, gắt: “Đã bảo không cần cơ mà”.
“Cậu không cần thì thôi, việc gì phải mạnh tay như vậy” – Tôi vừa đỡ Hùng vừa quát. Cường càng bực bội: “Đi đi, tôi không cần sự thương hại của hai người”.
Vừa đứng dậy, Hùng liền tới kéo tay cậu ta: “Cậu nhầm rồi. Chúng ta là bạn. Yên tâm, có chúng mình bên cạnh, cậu sẽ không buồn nữa”.
Tôi bần thần, tự trách mình đã quá vô tâm nên tiến đến bên Cường: “Mình xin lỗi cậu về việc chiều nay. Cậu bỏ qua cho mình nhé. Chúng ta là bạn có được không?”. Cường gật đầu và chìa tay ra bắt. Thế là chúng tôi cùng nắm tay nhau nhìn lên bầu trời sáng rực pháo hoa. Tôi nhìn thấy trong mắt Cường lấp lánh niềm vui…
Thời gian trôi nhanh quá, giờ tôi lại được về nhà ông bà nội đón Tết. Gặp Cường ở đầu ngõ, cậu ấy rối rít khoe: “Bố mẹ tớ mới ở nước ngoài về. Tết này nhà tớ được đoàn tụ vui lắm”. “Chúc mừng cậu nhé!” Tôi reo lên. Chúng tôi hẹn nhau cùng đi đón Giao thừa và xem bắn pháo hoa. Phía bên kia bờ rào, Hùng đang vẫy tay gọi tôi. Ba chúng tôi ra dấu tay hẹn giờ hội ngộ.
Ông nội đón tôi bằng nụ cười hiền hậu và ông hứa sẽ dạy tôi gói bánh chưng, còn bà nội rủ tôi ra vườn hái quả. Nơi góc vườn của nội, cây bích đào đã hé những nụ hồng chúm chím. Sắc xuân, hương xuân ngập tràn ngôi nhà nhỏ đoàn viên.