[Review] phim Ông chú của tôi – My Mister (2018) | Next Phim

Để diễn tả về phim Ông chú của tôi – My Mister (2018) có thể trích dẫn này – “Tôi khó chịu vì có người biết hết tất cả mọi thứ về tôi”

IMDb: 9.1/10

Diễn viên: Sun-kyun Lee, Ji-eun Lee, Ji-Ah Lee

[BÀI VIẾT CÓ THỂ CHỨA MỘT PHẦN NỘI DUNG PHIM]

Mình có đọc khá nhiều bài review, nhưng đa phần chỉ mang tính chất giới thiệu nên mình đã quyết định viết một bài đầu tiên với tất cả những gì mình cảm nhận được về bộ phim này.

Sau khi xem những bộ rom-com đại trà, những bộ K-drama hành động đầy kỹ xảo từ điện ảnh Hàn Quốc, mình đã muốn tìm một chút gì đó nhẹ nhàng và yên bình hơn để tâm hồn được chữa lành sau những giờ áp lực. Đó là lúc mà My Mister lọt vào tầm ngắm của mình.

Ông chú của tôi

Tưởng chừng một bộ phim đời thường sẽ nhẹ nhàng, êm ru, mượt mà nhưng không, My Mister đã khiến mình cảm thấy trĩu nặng, ngột ngạt, căm tức đến khó thở, khác hoàn toàn với những gì mình nghĩ trước đó.

Bù lại, My Mister đã chữa lành được tâm hồn, vượt xa kỳ vọng của mình về một series phim Hàn Quốc.

Phim thật sự rất nặng, rất kén người xem. Đây là lưu ý quan trọng trước khi bạn xem bộ phim này. Mình đã từng muốn drop khi xem preview nhưng khi xem xong tập đầu, mình đã không thể rời mắt.

Ông chú của tôi mở đầu bằng một khung cảnh tại văn phòng công sở thường nhật, nơi bàn làm việc được chia thành các buồng riêng, chất đầy những sổ sách, giấy tờ, những con người quay cuồng trong công việc để hoàn thành nhiệm vụ cấp trên giao phó. Những bí mật công sở, những chuyện tình lén lút, những cám dỗ xung quanh chắc chắn sẽ không dễ để vượt qua.

Nội dung My Mister: Một cuộc sống trần trụi

Đối với chúng ta, có một công việc ổn định với thu nhập hàng tháng là điều mơ ước. Đặc biệt là khi còn trẻ. Trẻ mà, trẻ thì phải phấn đấu, phải tạo ra của ăn của để thì mới có thể nuôi gia đình, mới có thể có vị trí mong muốn chứ. Điều đó cũng tương đồng với hai nhân vật chính trong phim: cô nhân viên thời vụ Lee Ji An 21 tuổi cùng trưởng phòng Park Dong Hoon đã ở tuổi tứ tuần.

Tưởng chừng sự khác biệt về tuổi tác sẽ khiến mạch phim bị rời rạc, thiếu sự liên kết nhưng không, chính vì sự cách biệt đó mà chúng ta có thể thấy rõ ràng hơn những vấn đề mà mỗi độ tuổi phải đối mặt.

Cuộc sống của cả hai hàng ngày xoay quanh những chuyến tàu điện ken đặc người với người, với cửa thang máy lúc nào cũng chật kín, những buồng máy tính mà giấy chồng cao hơn cả đầu đã cho thấy bộ mặt trần trụi của cuộc sống công sở.

Họ phải gồng mình đằng sau sự hào nhoáng của thành phố xa hoa, để khi đêm đến, khi đèn đường đã lên, mỗi người lại toả về một hướng trở về những căn hộ cũ kỹ, heo hút cuối con ngõ nhõ.

Lee Ji Ah có một tuổi thơ bất hạnh khi phải gánh trên vai số nợ của mẹ để lại, phải chăm người bà bị câm điếc vì không đủ tiền trang trải cho bà ở viện dưỡng lão, có tiền án giết người để bảo vệ gia đình của chính mình.

Ông chú của tôi

Cô đi làm từ sáng đến tối ở công ty, đêm đi rửa bát thuê để kiếm 1.1 triệu won mỗi tháng để trả nợ, đến mức ngày nào cũng chỉ ăn ngũ cốc pha cùng nước sôi và phải ngủ ngồi để nhường đệm cho bà.

Với Park Dong Hoon trong Ông chú của tôi, thoạt nhìn qua chúng ta tưởng cuộc sống của anh sẽ khá hơn khi anh là trưởng phòng, có vợ là luật sư với thu nhập ổn định cùng người con đang du học ở nước ngoài, nhưng thật sự, để có được như vậy, anh đã phải chịu những sự đè nén từ cấp trên, chịu sự phản bội của người vợ đến đau lòng.

Dần dần, hai con người tưởng chừng như không hề liên kết đến nhau, đã có những lúc còn là đối thủ lại dần nhận ra những điều đối phương giấu kín. Họ đã dần thay đổi sau 16 tập phim, trở nên bao dung, biết yêu thương và bảo vệ người khác trước các cạm bẫy cuộc đời.

Phần kịch bản thật sự rất hay và cảm động, nên mình sẽ không spoil và để các bạn tự tìm hiểu.

Review nhận xét

Phim có nhịp chậm rãi nhưng đủ tạo cảm giác bí bách cho người xem trong những phân cảnh mặt đối mặt giữa hai nhân vật chính. Bên cạnh đó, những hiểu lầm tạo nên dòng chảy tắc nghẽn nhưng đầy năng lượng trong từng bước ngoặt của phim.

Màu phim Ông chú của tôi lấy tông vàng ấm, từ ánh đèn trong các nhà hàng vào buổi tối muộn, hay từ ánh đèn leo lắt trong căn phòng đơn của Lee Ji An, và cả ánh đèn đường trong mỗi bước chân của từng nhân vật. Không có tình yêu ngọt ngào, không có những phân đoạn kịch tính, cả series phim chỉ đơn thuần thuật lại cuộc sống nhưng lại rất đỗi thân thuộc.

Nhịp phim chậm nhưng lại không hề buồn ngủ, mà lại đem đến cho người xem cảm giác yên bình. Tuy nhiên, đó đều là những khoảng lặng trước những biến cố lớn khiến người xem không thể rời mắt.

Phim rất nặng về tâm lý. Chúng ta có thể chìm đắm vào từng nhân vật riêng bởi sự phát triển tâm lý của họ. Từ những lúc phải đưa ra quyết định để gài bẫy người này, hạ bệ người kia hay tạo scandal, tất cả đều được phát triển theo một cách rất logic, phù hợp với từng nhân vật khiến mỗi người trong số họ đều mang sức hút rất riêng.

Bối cảnh phim có một điều làm mình rất ấn tượng: đó là cầu thang. Cầu thang xuất hiện ở mọi ngóc ngách trong con phố, tạo cảm giác bức bí, khó chịu cả về tinh thần lẫn cảm xúc.

Nhưng có lẽ, điểm nhấn tuyệt vời của bộ phim này đến từ dàn diễn viên. Lee Sun-kyun đã diễn tả Park Dong Hoon theo một cách không thể “đời” hơn. Park Dong Hoon mang trong mình sự khắc khổ của người đàn ông trung niên, luôn nghĩ về tương lai, sự nghiệp và gia đình.

Ông chú của tôi

Anh vất vả, chịu sự gièm pha, chịu nhẫn nhịn cả sự thật đằng sau vợ mình với một mong muốn về gia đình hạnh phúc. Mỗi khi ca khúc Adult vang lên, ta lại thấy anh ngồi trầm ngâm, nghĩ ngợi về cuộc đời bấp bênh sóng gió. Anh nhẫn nhịn nhiều đến mức đáng thương và đáng trách.

Chỉ vì quá hiền lành mà để biết bao kẻ lợi dụng, biết bao kẻ hãm hại nhưng anh vẫn không bộc lộ gì trên nét mặt. Chỉ có đôi mắt trầm buồn, tiếng bước chân chậm rãi trên con phố không một bóng người.

Song Sae Byeok vào vai Park Ki Hoon trong Ông chú của tôi. Là em út trong số ba anh em. Anh từng được xem là một đạo diễn thiên tài bởi một bộ phim cá nhân anh làm khi còn trẻ đã được mời tham dự liên hoan phim Cannes.

Tuy nhiên, đã 20 năm trôi qua từ những ngày rực rỡ đó mà anh vẫn chưa có thêm một tác phẩm thành công nào trong sự nghiệp đạo diễn của mình. Chính vì vậy mà anh luôn tự dày vò bản thân, tự vấn đáp để tìm ra lối thoát, giúp mẹ và hai anh bớt đi được gánh nặng.

Cái mình thích nhất ở nhân vật này chính là tính nóng nảy, luôn sẵn sàng bảo vệ anh em của anh. Khi biết anh cả bị bắt nạt tại chỗ làm, anh đã không ngần ngại bộ lộ cảm xúc “muốn đến tận nơi để đấm một trận” hay khi biết chị dâu của mình ngoại tình, anh cũng không thể kìm được nước mắt, quyết tìm ra kẻ thứ ba đã phá hoại hạnh phúc của người anh hai.

Còn người anh cả trong gia đình họ Park là Park Sang Hoon do Park Ho San diễn. Anh là một gương mặt cũng rất nổi tiếng trong Prison Playbook, nay được vào vai người anh cả trong số ba anh em. Bước vào tuổi trung niên anh bị sa thải khỏi công ty, nên anh bắt đầu kinh doanh nhưng gặp thất bại và cuối cùng bị đuổi ra khỏi nhà.

Dù cho anh phải sống nhờ ở nhà mẹ ruột nhưng anh lại là một người lãng mạn và luôn tìm kiếm niềm vui trong cuộc sống. Anh luôn có ám ảnh về tang lễ của mẹ phải có thật nhiều người đến thì mẹ mới ra đi thanh thản, và đó cũng là một động lực vô hình giúp anh kiếm những đồng tiền chân chính và ý nghĩa.

Ba anh em, ba cuộc sống, nhưng lại vô cùng đoàn kết, coi gia đình là điều thiêng liêng và vô giá. Đây cũng chính là điểm khiến nhiều người xem xúc động. Họ dù vất vả, dù khó khăn, dù có bị xúc phạm, nhưng chỉ cần có nhau, họ đều có thể vượt qua.

Lee Ji An do Lee Ji-eun thủ vai đã thực sự làm mình phải bật khóc. Mình đã không thể ngờ rằng IU lại diễn vai này tròn vai đến như vậy. Không hào nhoáng như Jang Man Wol trong Hotel Del Luna, hay đầy cá tính trong Persona, IU đã trở thành một người nhân viên thời vụ cần mẫn, với hoodie tối màu, áo khoác màu nâu đất cùng đôi giày ngắn trong tiết trời lạnh giá.

Lee Ji An luôn xuất hiện với những vết bầm ở mặt, ở môi, ở tay trong những tập đầu. Hình ảnh trầy trật, vật lộn với cuộc sống khi tuổi đời chỉ mới 21 đã làm người xem khó có thể kìm nước mắt. Vì sao một cô bé 21 tuổi lại phải chịu đựng những điều như vậy? Vì sao cô ấy lại có thể chịu được đến như thế?

Nhưng thật sự, điểm sáng giá nhất của IU khi diễn trong bất kì vai nào chính là đôi mắt. Đôi mắt đen, sâu thẳm, đầy sự bất hạnh của tuổi thơ bị vùi dập, hay đôi mắt bất lực khi nhìn người bà của mình bị đánh đã thay muôn vàn lời muốn nói. Phải qua 7 tập phim đầu tiên, chúng ta mới có thể thấy Lee Ji An có một nụ cười đúng nghĩa.

Chưa dừng lại ở đó, ta sẽ luôn bắt gặp hình ảnh Lee Ji An chạy trong phim. Cô chạy để kịp chuyến tàu cuối cùng, chạy để đưa bà của cô trốn thoát, chạy để tránh ánh mắt soi mói của những kẻ đang có âm mưu hãm hại cô. Và cũng như chạy để thoát khỏi số phận bất hạnh đeo bám một thời.

Có ai nghĩ rằng cô gái 21 tuổi lại luôn có suy nghĩ bi quan về cuộc sống, cho mình 30.000 tuổi và không muốn sinh ra trên cuộc đời. Cô cho rằng cuộc đời của mình sẽ chẳng thể nào có ánh sáng, luôn lặp đi lặp lại qua từng kiếp trong sự dày vò bất tận.

Mỗi nhân vật trong phim Ông chú của tôi đều có những điều bí mật của riêng mình, và đôi khi, việc biết những điều đó sẽ tạo thêm khoảng cách giữa người với người, làm cho mạch phim ngột ngạt và tưởng chừng như không còn lối thoát.

Những khoảnh khắc đó cũng là lúc Grown Ups vang lên, một bản OST cực nhẹ nhàng, làm dịu đi những vết thương lòng do Sondia thể hiện. Trong My Mister, OST cũng được biên kịch đầu tư và thật sự sau khi xem hết bộ phim, những giai điệu ấy sẽ luôn văng vẳng bên bạn những lúc khó khăn nhất.

Mỗi tập phim là mỗi lần chúng ta thấy những mặt tối của cuộc sống ngày nay, là mỗi lần chúng ta thấy các nhân vật cởi bỏ được nút thắt trong suy nghĩ, nhưng đồng nghĩa với việc tạo nên các nút thắt mới. Cuộc sống của chúng ta cũng vậy, mọi thứ bây giờ có lẽ không ổn nhưng bạn cứ bước tiếp, chỉ khi bản thân bạn muốn cuộc sống tươi đẹp phía sau chưa hề có ý định sẽ bỏ rơi bạn.

Ông chú của tôi

Bên cạnh đó, cách xây dựng từng nhân vật trong phim cũng đầy tinh tế, dù bạn có là người trẻ đương độ tuổi thanh xuân đẹp nhất hay một người trung niên đã kinh qua bao nhiêu sóng gió cuộc đời này đi chăng nữa thì ở mỗi một giai đoạn cuộc đời nhất định bạn sẽ luôn có những khó khăn cho riêng mình.

Park Dong Hoon từng nằm vật vã trên tuyết, muốn chết nhưng lại không chết được vì chưa mặc được quần lót đắt tiền hay Lee Ji An bật khóc khi biết có người bảo vệ mình, có người coi mình là “con người” sau 21 năm sống chắc chắn sẽ đem lại cho bạn nhiều suy nghĩ.

Đây là một vài thông điệp đơn giản nhưng cũng không kém phần ý nghĩa mà mình đã chiêm nghiệm ra được sau khi đồng hành cùng các nhân vật trong My Mister – Ông chú của tôi qua 16 tập phim. Tâm hồn bạn dù trĩu nặng cũng sẽ được gột rửa bởi những câu chuyện nhân văn đầy lôi cuốn.

Có lẽ qua cả series phim, điều mình lăn tăn là một cái kết hơi vội và chưa thực sự trọn vẹn. Mỗi người trong anh em họ Park đã có sự nghiệp riêng, em út đã quay trở lại với đam mê làm đạo diễn, Park Dong Hoon đã tự mở được công ty.

Tuy nhiên còn người vợ Kang Yoon Hee của anh lại không có đất diễn trong những phút cuối, kẻ cho vay nặng lãi Lee Kwang Il, người mà từng được Lee Ji An gọi là “người tốt” thì cũng chưa cho khán giả thấy được sự hoàn lương.

Phút gặp gỡ bất ngờ của Lee Ji An và Park Dong Hoon cuối phim cũng khá mờ nhạt và mang tính hình thức một chút. Tuy nhiên, tổng thể lại thì bộ phim đã có một cái kết đẹp, được xây dựng từ những diễn biến tâm lý sâu sắc.

Trong phim, có những câu mà mình thấy rất tâm đắc, phản ánh đúng bản chất của mỗi con người:

Tôi khó chịu vì có người biết hết tất cả mọi thứ về tôi.

Con người đều có năng lực tự chữa lành.

Lúc chạy, tôi sẽ biến mất.

Cá nhân mình cho rằng đây cũng là bộ phim đã khiến IU có chỗ dựa vững chắc trong ngành điện ảnh trước khi đến với Hotel Del Luna. Bộ phim cũng khiến IU lột xác hoàn toàn sau khi bị giới phê bình đánh giá chưa tốt trong Moon Lovers.

Nếu bạn đang muốn thử sức với các thể loại phim khác sau khi quá mệt mỏi với những mô típ quen thuộc, hay bạn đang bấp bênh trong cuộc đời với những khó khăn từ công việc và cuộc sống (hoặc bạn mê IU như mình), thì My Mister sẽ không làm bạn thất vọng.

Trailer phim Ông chú của tôi – My Mister (2018)

  – Hoàng Phi –