Oceanus’ Utopia
Là bạn hay là bè? Mình cùng nhau lè nhè…
Tôi vẫn nhớ vị bia khi lần đầu tiên uống lúc còn nhỏ xíu, bởi vì ấn tượng của tôi với cái vị đó vẫn không thay đổi mấy cho đến tận bây giờ. Nhạt nhạt, chua chua, đắng đắng, mát mát… nhìn chung là không ngon chút nào như tôi tưởng tượng khi thấy bố và các bác tu ừng ực từ cốc này đến cốc khác. “Như này thì thà uống nước ngọt còn thích hơn”, tôi khi đó luôn nghĩ vậy dù bản thân đã uống được bia kha khá từ những lần phải ‘uống đỡ’ cho bố.
Như đã nói, vị bia với tôi nhìn chung vẫn tệ hại như ngày đầu, nhưng tôi lại dần dần thích uống bia. Lý do rất đơn giản, như một câu nói mà tôi khá tâm đắc trong Người Trong Giang Hồ: “Càng ra ngoài lăn lộn thì lá gan càng bé lại”, ý nói chỉ những kẻ ‘nghé con không sợ hổ’ mới liều mạng hung hăng muốn lấy số, còn ai đã có nhiều trải nghiệm thì luôn muốn bình túc can qua, dĩ hòa vi quý nhất có thể. Cũng như con người chúng ta vậy, càng lớn lên thì cõi lòng càng chật hẹp, càng chất chứa nhiều tâm tư khó bày tỏ. Như tôi hôm nọ có nói chuyện với một người anh rằng giờ ở xa nhà suốt ngày thui thủi một mình có chuyện buồn gì cũng chẳng biết kể với ai. Người yêu thì không có, bố mẹ thì càng không nên kể vì sợ hai cụ lo lắng, còn hội anh em ‘bàn nhậu’ thì chẳng lẽ lại chat hay ngồi skype với nhau. Nghe nó cứ… ngại ngại, không thoải mái chút nào. Khác hẳn với khi ngồi ngay cạnh bên nhau, quàng vai bá cổ, uống rồi kể, kể rồi quên. Nhẹ lòng.
Có lần tôi trêu hội bạn cùng lớp ở đây rằng, phải chăng các trường đại học ở Đức cho đề thi cử khó như vậy là để tăng doanh thu bia không, khi cứ thi xong là toàn lôi nhau đi làm vài vại bia giải sầu. Ngẫm cũng đúng, con người Đức không lạnh lùng như những gì người ta đồn thổi, nhưng với một người không rành rọt tiếng Đức như tôi sẽ cảm giác người Đức khá khó gần và khó tính. Thế nhưng khi đến Oktoberfest, hay bất cứ vườn bia biergarten nào, sẽ chỉ thấy những gã vạm vỡ hằm hằm kia cười to hết cỡ, nhảy nhót, hò hét cùng nhau như bạn bè lâu năm. Nhiều khi, chỉ cần như vậy để ta tu ừng ực đôi maß, gạt hết sự đời sang một bên.
Viết cái này nhân lúc chuẩn bị về Việt Nam xem như một câu ‘ngỏ lời’ không mấy ý nhị cho lắm haha. Các bạn có thể mời tôi đi uống bất cứ thứ gì, cafe, trà đá, trà sữa… tôi đều vui vẻ nhận lời hết và vẫn thích uống hơn là bia rượu. Nhưng nếu muốn trải lòng với nhau một vài câu chuyện không đầu không cuối, hãy rủ tôi đi uống bia!