Nơi Nào Cảnh Đẹp Như Tranh – Chương 1: Xa và gần (1)

Tự:

Hà xuyên bình hoãn tuế nguyệt vô kinh

Hô hấp sở bất cập chi xử như kim đô thành phong cảnh

Nhất thiết quá vãng lịch lịch như tình xuyên thượng đích dã thụ

Thả nhượng ngã môn lai a hộ giá nhất khỏa tĩnh quan đích tâm

– Tịch Mộ Dung –

Fairy Tale and My Prayer

Hồi tưởng lại, khuôn mặt mơ hồ của cô ấy tươi cười.

Không thể nào quên được cái nhìn kia.

Xoay một vòng, người đã biến mất khỏi tầm mắt.

Vội vàng rời đi không để lại điều chi.

Biết khi nào mới có thể gặp lại

Biết khi nào mưa có thể ngừng rơi

Khi nào bầu trời có thể đầy sao

Khi nào những nhớ nhung này có thể kết thúc.

Ông trời yêu quý, tôi tin rằng, vào một
thời điểm nào đó, người sẽ cho tôi được gặp lại em. Có thể chăm sóc cho
em tốt không, có thể để em thoải mái dễ chịu không? Cho tới tận ngày
chúng tôi gặp măt. Còn nữa, để cho em biết, tôi vì em mà tồn tại.

Chương 1: Xa và gần (1)
Edit: Tâm Tít TắpEm

Lúc nhìn anh

Lúc nhìn mây

Anh cảm thấy

Lúc em nhìn anh rất xa

Lúc em nhìn mây rất gần

– Cố Thành –

──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────

Ba giờ chiều là thời điểm mà ban biên tập của “Nhật báo Tân Giang” bận rộn nhất. Chuông điện thoại líu lo vang
lên làm những con người đang mải mê cúi đầu vào bàn không hẹn nhau mà
nhíu mày.

Chủ biên Hứa Ngôn “Hừm” một tiếng, gác
lại chiếc bút đang sửa dở bản in, không nhịn được, cầm điện thoại lên:
“Xin chào, đây là ban biên tập của “Nhật báo Tân Giang”

“Chị Hứa, noel vui vẻ!” Tiếng cười trong suốt, giống như ánh trăng rơi xuống mái hiên, lắc lư cùng bóng đêm, lúc xa, lúc gần.

Lông mày Hứa Ngôn hơi nhíu nhưng lòng
không kìm được mà bay bổng lên cao, khóe miệng cong lên. Nguyễn Họa Trần đúng là cô nàng khéo nói chuyện, con cô lớn hơn cô bé đó hai tuổi, gọi
dì còn chưa đủ nữa. Sau này, cô bé chưa từng giống như người khác khách
sáo gọi cô là “Chủ biên Hứa”, luôn nhiệt tình gọi cô là “Chị Hứa”, giống như kéo khoảng cách tuổi giữa hai người sát lại. Cô từng gấp rút làm
mai cho Họa Trần với con trai của mình, nhưng cô chưa kịp mở lời, thì
con trai đã yêu điên cuồng một nữ tiếp viên hàng không. Tiếp viên hàng
không, nghe thì oai, thực ra là phục vụ viên, chỉ là không phục vụ ở
dưới mặt đất mà thôi.

Haiz, sau cánh cửa sổ mỗi nhà là một câu
chuyện phiền não, Hứa Ngôn nuốt cục khí tức trở về, “Vui vẻ cái gì vậy,
đang bề bộn giương nanh múa vuốt đây.”

Nguyễn Họa Trần đồng cảm “ừm” một tiếng,
“Thật là căm ghét cái lũ mang lễ Giáng Sinh về Trung Quốc, có bản lĩnh
thì khiến nó lạc địa sinh căn* đi, vì sao lại không thể trở thành ngày
nghỉ pháp định, thật là không có nhân đức. Hôm nay Tân Giang còn có
tuyết rơi nữa chứ!”

*Lạc địa sinh căn: Nghĩa đen là rụng xuống đất mọc rễ.

Hứa Ngôn nâng mắt, ánh mắt bay hướng ra
ngoài cửa sổ. Đúng vậy, những hạt tuyết nhỏ bay đầy trời, bầu trời trở
nên hỗn loạn, đục ngầu. Mùa đông ở Tân Giang nhiều mưa, ẩm ướt, mười
ngày nửa tháng cũng không thấy trời trong. Tuyết rất hiếm thấy, hôm nay
đã tạo nên bức tranh màu trắng của lễ Noel. “Thu được nhiều không?”

Giọng Nguyễn Họa Trần đột nhiên thấp
xuống, trọng nói pha chút hờn dỗi: “Chị Hứa lại chê cười em rồi, em chỉ
là bình hoa sứ thô kệch ở lầu hai mươi bảy của ngân hàng Vinh Phát, hoa
gì cắm vào cũng không thấy thích hợp.”

Ngân hàng Vinh Phát là ngân hàng trung
tâm của Hồng Kông, chủ tịch là Tống Vinh Phát. Tuy thời gian mở cửa chưa lâu, nhưng địa vị ở giới tài chính không ai dám khinh thường. Tân Giang thành lập chi nhánh công ty đã là chuyện ba năm trước, đó là ngân hàng
Tân Giang đầu tiên đăng kí đầu tư nước ngoài, ngoại trừ tổng giám đốc là Tống Tư Viễn là người Hồng Kông, những thành viên ở tầng khác đều được
trả lương rất cao, được mời về từ những ngân hàng nhà nước. Ngày khai
trương, Hứa Ngôn phụ trách viết và đưa tin, có rất nhiều vị lãnh đạo
thành phố đến cắt băng khánh thành, tất cả các tổng giám đốc của các xí
nghiệp lớn đều gửi tặng giỏ hoa làm người ta hoa mắt, pháo hoa được đặt
đủ để rạng rỡ cả buổi.

Lầu hai bảy của ngân hàng Vinh Phát là
lầu cao nhất, có một vị tổng giám đốc, hai vị phó tổng giảm đốc, hai vị
trợ lí đặc biệt, một thư ký. Thư ký chính là Họa Trần, nghe giống như vị trí này có cũng được mà không có cũng chả sao, Họa Trần luôn tự giễu
mình là bình hoa sứ thô kệch.

“Đừng nản lòng, em mới đi vài ngày thôi mà, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển.” Hứa Ngôn an ủi.

Nguyễn Họa Trần vui vẻ trở lại: “Cảm ơn
sự cổ vũ của chị Hứa, nhất định em sẽ cố gắng.” Bầu trời đâu phải là
rộng chút chút đâu, lỗ đen ở vũ trụ cũng rất nhiều. *Chả hiểu đoạn này *

Hứa Ngôn nhìn đồng hồ, không thể tiếp tục trò chuyện được, còn đôi câu chuyện đang chờ cô, “Họa Trần, tìm chị có việc gì không?”

“Tiền kỷ niệm năm mới từ Hồng Kông đã về, đẹp lắm, em tặng chị Hứa và mấy vị biên tập lớn mỗi người một bộ. Mặt
khác… ngày mai trang đầu nhật báo có thể đăng bài về bọn em, nhưng họ
vẫn còn đang họp, khoảng trước sáu giờ em sẽ đem bài viết qua nhé.”

Nha đầu xấu, quanh co vòng vèo nhiều như
vậy, giờ mới là chuyện chính! Môi Hứa Ngôn mấp máy, liếc nhìn bản thảo
trên bàn, có chút khó khăn đây. Đầu đề trang nhất nhật báo ngày mai vốn
là tin của một nữ du khách nói về sự an toàn khi du lịch Ấn Độ, có thể
thay đổi được, nhưng bây giờ mới đổi, e là không kịp.

“Chị Hứa, sắp xếp một chút đi mà, thật sự là bản tin trọng yếu nhất ngày”. Qua điện thoại Nguyễn Họa Trần thấy cô có chút do dự vội vàng thấp giọng nài nỉ.

Hứa Ngôn than một tiếng: “Bây giờ em phải làm nhanh một chút, tổng thanh tra mới nhận chức vô cùng nghiêm khắc,
trước bảy giờ, phải in cả trang báo mang cho anh ta kiểm tra.”

“Hic, vẫn chưa nghe được chút nào về tin đó?”

“Anh ta làm việc rất ít khi xuất hiện.” Cho nên mới không thấy được.

“Là thần thánh phương nào vậy?”

“Là hàng nhập ngoai, trước kia công tác ở Mĩ, trước đó, nghe nói đang học tiến sĩ khoa y, chuyên ngành về khối u. Tóm lại không phải người thường.” Nghe nói lúc tổng thanh tra tới đột
xuất, đám biên tập đều lắp bắp kinh hãi. “Nhật báo Tân Giang” trước đây
là thuộc về chính phủ, sau mấy lần cải cách, được tập đoàn Minh Thinh
thu mua. Tập đoàn Minh Thịnh sở hữu “nhật báo Tân Giang”, còn có “Xem và ngẫm” (瞻) là
tạp chí hàng tháng, đồng thời còn phát hành sách báo xuất bản. Tổng
thanh tra mới không chỉ là thổng thanh tra của “nhật báo Tân Giang” mà
là tổng thanh tra của cả tập đoàn Minh Thịnh. Trước khi nhận chức đã đi
một vòng thị sát, thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, nghe đồn là tìm hiểu tình huống, nhưng mà, đã đủ khiến mọi người lo sợ.

* Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự mờ ám, bất định.

Nguyễn Họa Trần oa một tiếng, kéo dài âm
cuối, đột nhiên dừng lại, bình luận: “Rốt cuộc là nhân tài nhiều mặt,
khẳng định là rất ít tóc.”

“Sao lại thế?”

“Năm tháng là dao mổ lợn, còn tri thức chính là dao cạo râu.” Họa Trần cố nén cười.

Hứa Ngôn không nhịn được cười ra tiếng,
mấy vị biên tập kinh ngạc đua nhau ngẩng đầu nhìn. Cô nhanh chóng cúp
điện thoại, nhắc lại nguyên văn lời Nguyễn Họa Trần đã nói với mình, cả
ban biên tập đều cười nghiêng ngả, không khí cứng ngắc trầm buồn tan ra
trong tiếng cười giòn tan.

Đại khái là một tháng trước, thời tiết
không lanh như bây giờ. Hứa Ngôn phỏng vấn cục trưởng cục du lịch, nghe
anh ta nhắc tới sân bay Tân Giang sắp trở thành sân bay quốc tế, sẽ tăng cường chuyến bay quốc tế, nên vay ngân hàng Vinh Phát một triệu. Họa
Trần hỏi có liên quan đến bài viết đó sao? Một triệu, biết bao nhiêu
chuyến bay mã hiệu A320, bay thẳng Hồng Kông, Macao, Đài Loan, New York, Paris… Mặc dù tổng sản lượng kinh tế cả nước sẽ tăng thêm, nhưng Tân
Giang chỉ ở cấp thành phố, lại có sân bay quốc tế, đại khái là đếm trên
đầu ngón tay trong cả nước đấy. Đây chính là tin tức lớn.

Trên hành lang có bước chân vang từ xa đến gần, không nhanh không chậm. Là ai?

Giống như một anh chàng thanh niên trẻ
tuổi mặt nhi đồng mới bước chân ra khỏi cổng trường còn cầm tờ giấy nhìn mọi người gật đầu chào, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Hứa Ngôn. “Chào mọi
người, tôi là Lâm Tuyết Phi, thư ký của Hà tổng. Sáu giờ, toàn thể ban
biên tập tập trung ở phòng họp, tham gia cuộc họp ngắn với Hà tổng. Lúc
đó, chủ biên Hứa nhớ mang cả bản in và trang báo đi.”

Hứa Ngôn âm thầm kêu khổ, cùng các biên
tập viên trao đổi ánh mắt. Biên tập viên hiểu ý nhắm hai mắt lại, tiếp
tục cùng cô sửa bản tin, thuần thục sửa bản tin trên giấy để tiến hành
đem in. Mỗi ngày một chuyện trên tay, chút xíu ngoài ý muốn này vẫn có
thể ứng phó.

5h50, bản in của cả trang báo được in xong, trang đầu có để lại một ô trống.

Hứa Ngôn bước vào thang máy, cố ý nhìn ra ngoài. Hoàng hôn đã bao phủ, những ngọn đèn màu sắc khác nhau thắp sáng màn đêm, nở rộ như một đóa, một chùm sáng rực rỡ. Cách đó không xa,
trên tầng cao nhất của bách hóa Thịnh Hoa, đèn thủy tinh xếp thành một
đoàn tuần lộc, tung ra bốn chân, từng vòng xoay tròn, chẳng biết mệt.
Những cửa hàng bên đường đèn đuốc đều sáng trưng, trong tủ kính là ông
già Noel cười vô cùng hiền lành. Xe trên đường bị tắc chạy thành hàng
dài, rất trật tự.

Họa Trần đến muộn, có phải cũng mắc kẹt trong đó?

Hứa Ngôn không nghĩ ngợi thêm, cùng mọi
người vào thang máy lên lầu. Biên tập tạp chí và sách báo cũng đã đến,
hai bên nhìn nhau. Mặc dù lễ giáng sinh không phải lễ của quốc gia, phải đi làm vào ngày này, đều có chút oán niệm, ít hoặc nhiều. Nhưng không
ai biểu hiện lên trên mặt.

Vừa lúc cửa phòng họp được mở, Hứa Ngôn
vượt lên, ngẩng đầu, có chút ngẩn người, trong lòng vui hẳn lên. Tổng
thanh tra mới, tóc không phải mấy sợi mà rất nhiều. Không nghĩ đến tổng
thanh tra còn rất trẻ. Hình dáng sach sẽ, lạnh lùng, môi đầy đặn không
dày, khóe môi hơi nhếch lên, bướng bỉnh mà kiêu ngạo. Không ăn mặc quy
củ, trang phục tây trang chính thức, chỉ là một bộ màu xanh sẫm, áo lông rất hợp với quần tây xanh đậm. Đàn ông dù là nhiều hay ít tuổi nhưng
nếu không có dáng người cao, cơ thể cơ bắp, cái cổ thon dài, không nên
mặc mỗi áo lông. Ăn mặc đẹp thì khí chất vương giả, mặc không đẹp thì
thô thiển, kệch cỡm. Hiển nhiên, tổng thanh tra mới rất am hiểu điều
này. Chiếc kính gọng trong suốt được đẩy lên, một đôi mắt lạnh liếc nhìn bốn phía. “Mọi người noel vui vẻ, tôi là Hà Dập Phong.”

Không chỉ có ngoại hình lạnh lùng tuấn
tú, mà tiếng nói cũng trong trẻo làm người khác đố kỵ. Đàn ông như vậy,
không cần nhiều quần áo đẹp, bụng đầy học thức, khí chất sẽ tự tỏa ra
sáng rạng rỡ. Khí chất đó không phải học được mà thành mà là bẩm sinh.
Lúc đến trường sẽ làm bố mẹ yên tâm, thầy cô vui vẻ vì là học sinh xuất
sắc. Dần dần, trong lúc giơ tay nhấc chân, tự nhiên tạo thành người tự
tin, tài trí hơn người. Thực tế, bọn họ đều có cái khả năng ấy.

“Trước mặt các bạn đồng nghiệp, tôi coi
như là hậu bối. Mong mọi người không câu lệ, hôm nay tôi chỉ muốn cùng
mọi người nói chuyện một tuần này thôi, cho tôi biết cái nhìn hiện tại
của các bạn với Minh Thịnh”. Hà Dập Phong mở đầu rất lễ phép nhưng mọi
người lại vô thức nín thở.

Đầu tiên anh ta nói sách báo, còn đặc
biệt làm một biểu đồ so sánh, phát cho mỗi người một tờ. Một năm nay,
loại sách mà Minh Thịnh bán chạy nhất so với trong ngành, lượng tiêu thụ không bằng một phần mười.

“Chúng ta có thể đắc trí nói sách của
mình dễ bán, không biết có những hiểm nguy to lớn đang rình rập sao?” Hà Dập Phong giơ một quyển sách lên, hỏi chủ biên phần sách báo. Ngữ khí
của anh ta không tăng thêm, thần sắc cũng không biến đổi, hai tai của
chủ biên sách báo đỏ bừng.

“Lúc này mà anh còn đi tìm sự chênh lệch
sao? Đừng nói với tôi, bây giờ mọi người đều bốc đồng, không thích đọc
sách, càng không mua sách. Sai, sách mới của Haruki Murakami của Nhật
Bản, độc giả đặt trước nhiều như thủy triều dâng, vài ngày đã đạt 50 vạn quyển. Đó không phải lời đồn, cũng không phải cổ tích, đó là sự thật.”

“Đúng, đúng!” Chủ biên sách báo khúm núm.

“Về “Xem và ngẫm”, anh thấy vị trí của nó như thế nào?” Anh nghiêng đầu sang hướng khác, hỏi chủ nhiệm tạp chí.

“Tên cũng như ý nghĩa, tạp chí của chúng ta chính là muốn đứng ở nơi cao nhất trong các ngành nghề đứng đầu.

Hạ Dập Phong cười vô cùng ôn hòa, thân
thiết, chờ chủ biên vốn cứng rắn mà rùng mình một cái, “Theo như tôi
từng nói, trước mắt, trên toàn thế giới, không một tạp chí nào có thể
chứa đựng được tất cả các ngành nghề, Báo chí là đại chúng, là bình dân, tạp chí dành cho một đám người nhỏ hơn, thanh cao đấy, tinh tế đấy. Tôi khâm phục dũng khí của anh, đó là một giấc mộng đẹp nhưng lại không
thực tế. Nói như vậy, một quyển tạp chí đều cho cho mình một điểm đứng,
cái điểm này gọi là cá tính, gọi là đặc sắc.

Xoay chung quanh điểm này, sẽ từ từ vươn
ra ngoài. Không có bốn chân, nhưng với tư cách là động vật sẽ là loại
quý hiếm, nếu là tạp chí, thì như một trò lố.

Mỗi câu mỗi chữ, thờ ơ nhưng lại sáng
loáng như lưỡi dao, khí lạnh bức người. Hà Dập Phong đẩy tạp chí ra
trước mặt, lại hỏi: “Tất cả các thương gia lớn nhỏ, đều bắt lấy dịp Noel này làm trọng điểm để buôn bán, tổ chức các hoạt động lớn, vì sao chúng ta lại không đồng thời phát hành đặc san về lễ Noel?”

Chủ biên trừng to mắt, miệng mở ra lại
khép vào. Anh ta biết rõ đặc san là gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc nó sẽ liên quan tới “Xem và ngẫm”

“Không sao, không lâu nữa là lễ tình
nhân, tôi mong chờ biểu hiện của anh.” Hà Dập Phong giống như đọc lên
suy nghĩ trong bụng người khác, nhanh chóng thu ánh mắt về, cho dù ánh
mắt chỉ là nhanh chóng liếc qua chủ biên.

Vị trí địa lý của Tân Giang ở phía Nam,
mùa đông không ấm, dù trong phòng mở điều hòa cũng không khả quan hơn
mấy. Nhiệt độ trong phòng dường như đã cao hơn rất nhiều. Mọi người đều
có thói quan vào phòng đều không cởi áo khoác ngoài, chỉ phanh cúc, dù
biết là sẽ lạnh đến chân tay co cóng. Giờ phút này, dưới ánh mắt của Hạ
Dập Phong, lưng của Hứa Ngôn mồ hôi chảy ròng ròng.

Đã nói đến báo chí rồi, trốn cũng không được nữa.

“Chủ biên Hứa, bản in cả trang báo đã
mang đến chưa?” Rõ ràng chưa gặp mặt người nào nhưng Hà Dập Phong lại
không hề nhận lầm người.

Hứa Ngôn dặn mình phải bình tĩnh, trang nhất trang báo viết về bệnh loét mũi, không để mất thêm thời gian, “Đã mang đến.”

Lâm Phi Tuyết bước đến, lúc cô đưa, tay vẫn run run.

Lâm Phi Tuyết mở to mắt nhìn cô, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Mặt Hứa Ngôn đen lại, nuốt một ngụm nước bọt.

Hà Dập Phong nhìn kỹ trước sau, đến tận trang cuối, anh mới nâng tầm nhìn, mỉm cười nhìn Hứa Ngôn:

“Chủ biên Hứa, hình như cô nên cho tôi một lời giải thích!” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên phần trắng của trang báo.

Mở đầu: Fairy Tale and My Prayer Edit: Tâm Tít Tắp──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────Tự:Hà xuyên bình hoãn tuế nguyệt vô kinhHô hấp sở bất cập chi xử như kim đô thành phong cảnhNhất thiết quá vãng lịch lịch như tình xuyên thượng đích dã thụThả nhượng ngã môn lai a hộ giá nhất khỏa tĩnh quan đích tâm- Tịch Mộ Dung -Fairy Tale and My PrayerHồi tưởng lại, khuôn mặt mơ hồ của cô ấy tươi cười.Không thể nào quên được cái nhìn kia.Xoay một vòng, người đã biến mất khỏi tầm mắt.Vội vàng rời đi không để lại điều chi.Biết khi nào mới có thể gặp lạiBiết khi nào mưa có thể ngừng rơiKhi nào bầu trời có thể đầy saoKhi nào những nhớ nhung này có thể kết thúc.Ông trời yêu quý, tôi tin rằng, vào một thời điểm nào đó, người sẽ cho tôi được gặp lại em. Có thể chăm sóc cho em tốt không, có thể để em thoải mái dễ chịu không? Cho tới tận ngày chúng tôi gặp măt. Còn nữa, để cho em biết, tôi vì em mà tồn tại.Chương 1: Xa và gần (1) Edit: Tâm Tít TắpEmLúc nhìn anhLúc nhìn mâyAnh cảm thấyLúc em nhìn anh rất xaLúc em nhìn mây rất gần- Cố Thành -──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────Ba giờ chiều là thời điểm mà ban biên tập của “Nhật báo Tân Giang” bận rộn nhất. Chuông điện thoại líu lo vang lên làm những con người đang mải mê cúi đầu vào bàn không hẹn nhau mà nhíu mày.Chủ biên Hứa Ngôn “Hừm” một tiếng, gác lại chiếc bút đang sửa dở bản in, không nhịn được, cầm điện thoại lên: “Xin chào, đây là ban biên tập của “Nhật báo Tân Giang”“Chị Hứa, noel vui vẻ!” Tiếng cười trong suốt, giống như ánh trăng rơi xuống mái hiên, lắc lư cùng bóng đêm, lúc xa, lúc gần.Lông mày Hứa Ngôn hơi nhíu nhưng lòng không kìm được mà bay bổng lên cao, khóe miệng cong lên. Nguyễn Họa Trần đúng là cô nàng khéo nói chuyện, con cô lớn hơn cô bé đó hai tuổi, gọi dì còn chưa đủ nữa. Sau này, cô bé chưa từng giống như người khác khách sáo gọi cô là “Chủ biên Hứa”, luôn nhiệt tình gọi cô là “Chị Hứa”, giống như kéo khoảng cách tuổi giữa hai người sát lại. Cô từng gấp rút làm mai cho Họa Trần với con trai của mình, nhưng cô chưa kịp mở lời, thì con trai đã yêu điên cuồng một nữ tiếp viên hàng không. Tiếp viên hàng không, nghe thì oai, thực ra là phục vụ viên, chỉ là không phục vụ ở dưới mặt đất mà thôi.Haiz, sau cánh cửa sổ mỗi nhà là một câu chuyện phiền não, Hứa Ngôn nuốt cục khí tức trở về, “Vui vẻ cái gì vậy, đang bề bộn giương nanh múa vuốt đây.”Nguyễn Họa Trần đồng cảm “ừm” một tiếng, “Thật là căm ghét cái lũ mang lễ Giáng Sinh về Trung Quốc, có bản lĩnh thì khiến nó lạc địa sinh căn* đi, vì sao lại không thể trở thành ngày nghỉ pháp định, thật là không có nhân đức. Hôm nay Tân Giang còn có tuyết rơi nữa chứ!”*Lạc địa sinh căn: Nghĩa đen là rụng xuống đất mọc rễ.Hứa Ngôn nâng mắt, ánh mắt bay hướng ra ngoài cửa sổ. Đúng vậy, những hạt tuyết nhỏ bay đầy trời, bầu trời trở nên hỗn loạn, đục ngầu. Mùa đông ở Tân Giang nhiều mưa, ẩm ướt, mười ngày nửa tháng cũng không thấy trời trong. Tuyết rất hiếm thấy, hôm nay đã tạo nên bức tranh màu trắng của lễ Noel. “Thu được nhiều không?”Giọng Nguyễn Họa Trần đột nhiên thấp xuống, trọng nói pha chút hờn dỗi: “Chị Hứa lại chê cười em rồi, em chỉ là bình hoa sứ thô kệch ở lầu hai mươi bảy của ngân hàng Vinh Phát, hoa gì cắm vào cũng không thấy thích hợp.”Ngân hàng Vinh Phát là ngân hàng trung tâm của Hồng Kông, chủ tịch là Tống Vinh Phát. Tuy thời gian mở cửa chưa lâu, nhưng địa vị ở giới tài chính không ai dám khinh thường. Tân Giang thành lập chi nhánh công ty đã là chuyện ba năm trước, đó là ngân hàng Tân Giang đầu tiên đăng kí đầu tư nước ngoài, ngoại trừ tổng giám đốc là Tống Tư Viễn là người Hồng Kông, những thành viên ở tầng khác đều được trả lương rất cao, được mời về từ những ngân hàng nhà nước. Ngày khai trương, Hứa Ngôn phụ trách viết và đưa tin, có rất nhiều vị lãnh đạo thành phố đến cắt băng khánh thành, tất cả các tổng giám đốc của các xí nghiệp lớn đều gửi tặng giỏ hoa làm người ta hoa mắt, pháo hoa được đặt đủ để rạng rỡ cả buổi.Lầu hai bảy của ngân hàng Vinh Phát là lầu cao nhất, có một vị tổng giám đốc, hai vị phó tổng giảm đốc, hai vị trợ lí đặc biệt, một thư ký. Thư ký chính là Họa Trần, nghe giống như vị trí này có cũng được mà không có cũng chả sao, Họa Trần luôn tự giễu mình là bình hoa sứ thô kệch.“Đừng nản lòng, em mới đi vài ngày thôi mà, sau này sẽ có rất nhiều cơ hội phát triển.” Hứa Ngôn an ủi.Nguyễn Họa Trần vui vẻ trở lại: “Cảm ơn sự cổ vũ của chị Hứa, nhất định em sẽ cố gắng.” Bầu trời đâu phải là rộng chút chút đâu, lỗ đen ở vũ trụ cũng rất nhiều. *Chả hiểu đoạn này *Hứa Ngôn nhìn đồng hồ, không thể tiếp tục trò chuyện được, còn đôi câu chuyện đang chờ cô, “Họa Trần, tìm chị có việc gì không?”“Tiền kỷ niệm năm mới từ Hồng Kông đã về, đẹp lắm, em tặng chị Hứa và mấy vị biên tập lớn mỗi người một bộ. Mặt khác… ngày mai trang đầu nhật báo có thể đăng bài về bọn em, nhưng họ vẫn còn đang họp, khoảng trước sáu giờ em sẽ đem bài viết qua nhé.”Nha đầu xấu, quanh co vòng vèo nhiều như vậy, giờ mới là chuyện chính! Môi Hứa Ngôn mấp máy, liếc nhìn bản thảo trên bàn, có chút khó khăn đây. Đầu đề trang nhất nhật báo ngày mai vốn là tin của một nữ du khách nói về sự an toàn khi du lịch Ấn Độ, có thể thay đổi được, nhưng bây giờ mới đổi, e là không kịp.“Chị Hứa, sắp xếp một chút đi mà, thật sự là bản tin trọng yếu nhất ngày”. Qua điện thoại Nguyễn Họa Trần thấy cô có chút do dự vội vàng thấp giọng nài nỉ.Hứa Ngôn than một tiếng: “Bây giờ em phải làm nhanh một chút, tổng thanh tra mới nhận chức vô cùng nghiêm khắc, trước bảy giờ, phải in cả trang báo mang cho anh ta kiểm tra.”“Hic, vẫn chưa nghe được chút nào về tin đó?”“Anh ta làm việc rất ít khi xuất hiện.” Cho nên mới không thấy được.“Là thần thánh phương nào vậy?”“Là hàng nhập ngoai, trước kia công tác ở Mĩ, trước đó, nghe nói đang học tiến sĩ khoa y, chuyên ngành về khối u. Tóm lại không phải người thường.” Nghe nói lúc tổng thanh tra tới đột xuất, đám biên tập đều lắp bắp kinh hãi. “Nhật báo Tân Giang” trước đây là thuộc về chính phủ, sau mấy lần cải cách, được tập đoàn Minh Thinh thu mua. Tập đoàn Minh Thịnh sở hữu “nhật báo Tân Giang”, còn có “Xem và ngẫm” (瞻) là tạp chí hàng tháng, đồng thời còn phát hành sách báo xuất bản. Tổng thanh tra mới không chỉ là thổng thanh tra của “nhật báo Tân Giang” mà là tổng thanh tra của cả tập đoàn Minh Thịnh. Trước khi nhận chức đã đi một vòng thị sát, thần long kiến thủ bất kiến vĩ*, nghe đồn là tìm hiểu tình huống, nhưng mà, đã đủ khiến mọi người lo sợ.* Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ sự mờ ám, bất định.Nguyễn Họa Trần oa một tiếng, kéo dài âm cuối, đột nhiên dừng lại, bình luận: “Rốt cuộc là nhân tài nhiều mặt, khẳng định là rất ít tóc.”“Sao lại thế?”“Năm tháng là dao mổ lợn, còn tri thức chính là dao cạo râu.” Họa Trần cố nén cười.Hứa Ngôn không nhịn được cười ra tiếng, mấy vị biên tập kinh ngạc đua nhau ngẩng đầu nhìn. Cô nhanh chóng cúp điện thoại, nhắc lại nguyên văn lời Nguyễn Họa Trần đã nói với mình, cả ban biên tập đều cười nghiêng ngả, không khí cứng ngắc trầm buồn tan ra trong tiếng cười giòn tan.Đại khái là một tháng trước, thời tiết không lanh như bây giờ. Hứa Ngôn phỏng vấn cục trưởng cục du lịch, nghe anh ta nhắc tới sân bay Tân Giang sắp trở thành sân bay quốc tế, sẽ tăng cường chuyến bay quốc tế, nên vay ngân hàng Vinh Phát một triệu. Họa Trần hỏi có liên quan đến bài viết đó sao? Một triệu, biết bao nhiêu chuyến bay mã hiệu A320, bay thẳng Hồng Kông, Macao, Đài Loan, New York, Paris… Mặc dù tổng sản lượng kinh tế cả nước sẽ tăng thêm, nhưng Tân Giang chỉ ở cấp thành phố, lại có sân bay quốc tế, đại khái là đếm trên đầu ngón tay trong cả nước đấy. Đây chính là tin tức lớn.Trên hành lang có bước chân vang từ xa đến gần, không nhanh không chậm. Là ai?Giống như một anh chàng thanh niên trẻ tuổi mặt nhi đồng mới bước chân ra khỏi cổng trường còn cầm tờ giấy nhìn mọi người gật đầu chào, cuối cùng ánh mắt nhìn vào Hứa Ngôn. “Chào mọi người, tôi là Lâm Tuyết Phi, thư ký của Hà tổng. Sáu giờ, toàn thể ban biên tập tập trung ở phòng họp, tham gia cuộc họp ngắn với Hà tổng. Lúc đó, chủ biên Hứa nhớ mang cả bản in và trang báo đi.”Hứa Ngôn âm thầm kêu khổ, cùng các biên tập viên trao đổi ánh mắt. Biên tập viên hiểu ý nhắm hai mắt lại, tiếp tục cùng cô sửa bản tin, thuần thục sửa bản tin trên giấy để tiến hành đem in. Mỗi ngày một chuyện trên tay, chút xíu ngoài ý muốn này vẫn có thể ứng phó.5h50, bản in của cả trang báo được in xong, trang đầu có để lại một ô trống.Hứa Ngôn bước vào thang máy, cố ý nhìn ra ngoài. Hoàng hôn đã bao phủ, những ngọn đèn màu sắc khác nhau thắp sáng màn đêm, nở rộ như một đóa, một chùm sáng rực rỡ. Cách đó không xa, trên tầng cao nhất của bách hóa Thịnh Hoa, đèn thủy tinh xếp thành một đoàn tuần lộc, tung ra bốn chân, từng vòng xoay tròn, chẳng biết mệt. Những cửa hàng bên đường đèn đuốc đều sáng trưng, trong tủ kính là ông già Noel cười vô cùng hiền lành. Xe trên đường bị tắc chạy thành hàng dài, rất trật tự.Họa Trần đến muộn, có phải cũng mắc kẹt trong đó?Hứa Ngôn không nghĩ ngợi thêm, cùng mọi người vào thang máy lên lầu. Biên tập tạp chí và sách báo cũng đã đến, hai bên nhìn nhau. Mặc dù lễ giáng sinh không phải lễ của quốc gia, phải đi làm vào ngày này, đều có chút oán niệm, ít hoặc nhiều. Nhưng không ai biểu hiện lên trên mặt.Vừa lúc cửa phòng họp được mở, Hứa Ngôn vượt lên, ngẩng đầu, có chút ngẩn người, trong lòng vui hẳn lên. Tổng thanh tra mới, tóc không phải mấy sợi mà rất nhiều. Không nghĩ đến tổng thanh tra còn rất trẻ. Hình dáng sach sẽ, lạnh lùng, môi đầy đặn không dày, khóe môi hơi nhếch lên, bướng bỉnh mà kiêu ngạo. Không ăn mặc quy củ, trang phục tây trang chính thức, chỉ là một bộ màu xanh sẫm, áo lông rất hợp với quần tây xanh đậm. Đàn ông dù là nhiều hay ít tuổi nhưng nếu không có dáng người cao, cơ thể cơ bắp, cái cổ thon dài, không nên mặc mỗi áo lông. Ăn mặc đẹp thì khí chất vương giả, mặc không đẹp thì thô thiển, kệch cỡm. Hiển nhiên, tổng thanh tra mới rất am hiểu điều này. Chiếc kính gọng trong suốt được đẩy lên, một đôi mắt lạnh liếc nhìn bốn phía. “Mọi người noel vui vẻ, tôi là Hà Dập Phong.”Không chỉ có ngoại hình lạnh lùng tuấn tú, mà tiếng nói cũng trong trẻo làm người khác đố kỵ. Đàn ông như vậy, không cần nhiều quần áo đẹp, bụng đầy học thức, khí chất sẽ tự tỏa ra sáng rạng rỡ. Khí chất đó không phải học được mà thành mà là bẩm sinh. Lúc đến trường sẽ làm bố mẹ yên tâm, thầy cô vui vẻ vì là học sinh xuất sắc. Dần dần, trong lúc giơ tay nhấc chân, tự nhiên tạo thành người tự tin, tài trí hơn người. Thực tế, bọn họ đều có cái khả năng ấy.“Trước mặt các bạn đồng nghiệp, tôi coi như là hậu bối. Mong mọi người không câu lệ, hôm nay tôi chỉ muốn cùng mọi người nói chuyện một tuần này thôi, cho tôi biết cái nhìn hiện tại của các bạn với Minh Thịnh”. Hà Dập Phong mở đầu rất lễ phép nhưng mọi người lại vô thức nín thở.Đầu tiên anh ta nói sách báo, còn đặc biệt làm một biểu đồ so sánh, phát cho mỗi người một tờ. Một năm nay, loại sách mà Minh Thịnh bán chạy nhất so với trong ngành, lượng tiêu thụ không bằng một phần mười.“Chúng ta có thể đắc trí nói sách của mình dễ bán, không biết có những hiểm nguy to lớn đang rình rập sao?” Hà Dập Phong giơ một quyển sách lên, hỏi chủ biên phần sách báo. Ngữ khí của anh ta không tăng thêm, thần sắc cũng không biến đổi, hai tai của chủ biên sách báo đỏ bừng.“Lúc này mà anh còn đi tìm sự chênh lệch sao? Đừng nói với tôi, bây giờ mọi người đều bốc đồng, không thích đọc sách, càng không mua sách. Sai, sách mới của Haruki Murakami của Nhật Bản, độc giả đặt trước nhiều như thủy triều dâng, vài ngày đã đạt 50 vạn quyển. Đó không phải lời đồn, cũng không phải cổ tích, đó là sự thật.”“Đúng, đúng!” Chủ biên sách báo khúm núm.“Về “Xem và ngẫm”, anh thấy vị trí của nó như thế nào?” Anh nghiêng đầu sang hướng khác, hỏi chủ nhiệm tạp chí.“Tên cũng như ý nghĩa, tạp chí của chúng ta chính là muốn đứng ở nơi cao nhất trong các ngành nghề đứng đầu.Hạ Dập Phong cười vô cùng ôn hòa, thân thiết, chờ chủ biên vốn cứng rắn mà rùng mình một cái, “Theo như tôi từng nói, trước mắt, trên toàn thế giới, không một tạp chí nào có thể chứa đựng được tất cả các ngành nghề, Báo chí là đại chúng, là bình dân, tạp chí dành cho một đám người nhỏ hơn, thanh cao đấy, tinh tế đấy. Tôi khâm phục dũng khí của anh, đó là một giấc mộng đẹp nhưng lại không thực tế. Nói như vậy, một quyển tạp chí đều cho cho mình một điểm đứng, cái điểm này gọi là cá tính, gọi là đặc sắc.Xoay chung quanh điểm này, sẽ từ từ vươn ra ngoài. Không có bốn chân, nhưng với tư cách là động vật sẽ là loại quý hiếm, nếu là tạp chí, thì như một trò lố.Mỗi câu mỗi chữ, thờ ơ nhưng lại sáng loáng như lưỡi dao, khí lạnh bức người. Hà Dập Phong đẩy tạp chí ra trước mặt, lại hỏi: “Tất cả các thương gia lớn nhỏ, đều bắt lấy dịp Noel này làm trọng điểm để buôn bán, tổ chức các hoạt động lớn, vì sao chúng ta lại không đồng thời phát hành đặc san về lễ Noel?”Chủ biên trừng to mắt, miệng mở ra lại khép vào. Anh ta biết rõ đặc san là gì, nhưng chưa bao giờ nghĩ tới việc nó sẽ liên quan tới “Xem và ngẫm”“Không sao, không lâu nữa là lễ tình nhân, tôi mong chờ biểu hiện của anh.” Hà Dập Phong giống như đọc lên suy nghĩ trong bụng người khác, nhanh chóng thu ánh mắt về, cho dù ánh mắt chỉ là nhanh chóng liếc qua chủ biên.Vị trí địa lý của Tân Giang ở phía Nam, mùa đông không ấm, dù trong phòng mở điều hòa cũng không khả quan hơn mấy. Nhiệt độ trong phòng dường như đã cao hơn rất nhiều. Mọi người đều có thói quan vào phòng đều không cởi áo khoác ngoài, chỉ phanh cúc, dù biết là sẽ lạnh đến chân tay co cóng. Giờ phút này, dưới ánh mắt của Hạ Dập Phong, lưng của Hứa Ngôn mồ hôi chảy ròng ròng.Đã nói đến báo chí rồi, trốn cũng không được nữa.“Chủ biên Hứa, bản in cả trang báo đã mang đến chưa?” Rõ ràng chưa gặp mặt người nào nhưng Hà Dập Phong lại không hề nhận lầm người.Hứa Ngôn dặn mình phải bình tĩnh, trang nhất trang báo viết về bệnh loét mũi, không để mất thêm thời gian, “Đã mang đến.”Lâm Phi Tuyết bước đến, lúc cô đưa, tay vẫn run run.Lâm Phi Tuyết mở to mắt nhìn cô, trong mắt thoáng qua vẻ kinh ngạc. Mặt Hứa Ngôn đen lại, nuốt một ngụm nước bọt.Hà Dập Phong nhìn kỹ trước sau, đến tận trang cuối, anh mới nâng tầm nhìn, mỉm cười nhìn Hứa Ngôn:“Chủ biên Hứa, hình như cô nên cho tôi một lời giải thích!” Ngón tay thon dài gõ nhẹ lên phần trắng của trang báo.